Chương 87 - 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87:

Phải nói rằng lời thổ lộ trông có vẻ tốt đẹp nhưng thực chất lại là con dao hai lưỡi. Nếu thành công có nghĩa là nhận được lời chúc phúc của mọi người, nhưng nếu thất bại... mức độ khó chịu sẽ phụ thuộc vào mức độ bạn thích đối phương. Bạn càng quan tâm, sẽ càng thống khổ, bởi vì lời thổ lộ bị từ chối có nghĩa bạn không nhận được thứ mà bạn muốn, thậm chí không thể lừa dối bản thân.

Nếu nếu cả đời không thổ lộ vì sợ từ chối, thì có lẽ bạn sẽ hối hận cả đời, có biết bao nhiêu người, lợi dụng vào ngày cá tháng tư, hay nhân lúc say, hoặc một cơ hội ngoài ý muốn nào đó, để nói lời thật mà giả, giả mà thật, nếu như bị từ chối cũng sẽ không xấu hổ, còn nếu như thành công thì đó chẳng phải tuyệt vời lắm sao.

Điều đáng buồn nhất trong việc thổ lộ là gì? Chính là biết rõ đối phương sẽ không đáp lại, nhưng vẫn muốn nắm bắt mọi cơ hội để nói 'Tôi thích bạn', bởi vì có lẽ bạn biết, những lời này nên trực tiếp nói với nhau vào lúc chỉ có hai người, có đôi khi lại không thích hợp để nói ra, cho nên, chọn lúc có nhiều người ở đó, dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra, để bớt đi phần xấu hổ, cũng bớt đi một phần gánh nặng.

Bây giờ, Thẩm Giáng Niên muốn nắm bắt cơ hội này, nhưng cô sợ làm như thế sẽ khiến Thẩm Thanh Hoà khó chịu. Tim Thẩm Giáng Niên khẽ nhói lên.

"Thẩm tổng, tôi có thể cho cô biết, vị trí nữ thần của cô có chút nguy hiểm, có bạn nhỏ mới lớn, cảm thấy Thẩm Giáng Niên đẹp nhất." Tưởng Duy Nhĩ dựa người vào Thẩm Thanh Hoà, mà báo lại, Thẩm Thanh Hoà cong mày hỏi, "Bạn nhỏ nào mà tinh mắt thế." Thẩm Thanh Hoà cũng giọng nửa đùa nửa thật. Mọi người lâng lâng say vô cùng thích thú, đồng thời khen Thẩm Giáng Niên thực sự rất đẹp.

Những kẻ nịnh bợ này! Thẩm Thanh Hoà đâu có khen cô, mà cũng chưa có ai khen cô đẹp hết, mặc dù bản thân cô cũng cảm thấy mình đẹp.... Thẩm Giáng Niên không biết xấu hổ vẫn đỏ mặt, cũng đều là khen cô đẹp, một cái thì công khai mà khen, một cái thì âm thầm khen, bởi vì đến từ những người khác nhau, cho nên cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau. Thẩm Thanh Hoà làm vẻ mặt cười như không cười, đến gần một bước, nâng ly hướng về phía Thẩm Giáng Niên: "Muốn nói gì về tôi à?"

Thẩm Giáng Niên cũng nâng ly và đưa ra quyết định, cô khẽ mỉm cười: "Muốn nói, bây giờ tôi thích Thẩm tổng nhất." Hy vọng lời thổ lộ này, sẽ không làm người khó chịu, em đối với người 100% tình cảm, nhưng lại không dám thể hiện ra 1 phần nào. Cho nên, lời thú nhận này được nói ra kèm theo một nụ cười, thế nhưng tim lại đau nhói. Cảm xúc dao động, Thẩm Giáng Niên nói xong lập tức uống cạn ly rượu, mà cô cũng đã quên mất, đây là ly rượu trắng, mà cho dù có là thuốc độc, cũng đã uống xong rồi. Vị cay xộc vào cổ họng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy men rượu dâng lên.

Đám đông la ó, Thẩm Thanh Hoà cũng uống một hơi cạn sạch, cô dốc cạn đáy ly, không còn một giọt rượu, mọi người vỗ tay hoan hô.

Thẩm Giáng Niên bị loại ra khỏi đám đông, gương mặt đỏ bừng, nhìn Thẩm Thanh Hoà toả sáng trong đám đông, giống như cô được nhìn thấy ngôi sao tinh tú nhất, lộng lẫy nhưng lại xa vời không thể với tới. Tim Thẩm Giáng Niên loạn nhịp, có lẽ nhịp đập quá nhanh, cho nên ngực có chút nhói.

Không được, trong phòng ngột ngạt quá, cô cần không khí trong lành, tim đập quá nhanh, hốc mắt cay cay. Hôm nay rượu hơi cay, cay đến mức cô muốn khóc.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt mọi người thổ lộ tình cảm của bản thân.

Dù thế nào đi nữa, Thẩm Thanh Hoà, em cũng đã thổ lộ với người, ở trước mặt mọi người, người khác có thể không hiểu nhưng người hiểu mà đúng không? Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, không biết là có phải do rượu hay không, nhưng có người biết, hơn phân nửa cái đỏ kia là vì xấu hổ. Tưởng Duy Nhĩ mím môi cười không nói lời nào, nhìn bước chân của Thẩm Giáng Niên, có chút loạng choạng đi ra ngoài. Có người có ý định bắt chuyện với Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên xua tay rồi đi ra ngoài.

Tưởng Duy Nhĩ lặng lẽ rút lui khỏi đám đông, cùng với chủ nhân của bước đi đang loạng choạng bước ra ngoài. Thẩm Giáng Niên rõ ràng là hơi say, cô vẫn luôn đi về phía trước. Tưởng Duy Nhĩ đi mà muốn đau chân, quý cô đi ở phía trước lại đi vào bóng râm, rốt cuộc cũng có động tĩnh: "Thẩm Thanh Hoà! Em thích người!" Bất thình lình có giọng nói vang lên khiến Tưởng Duy Nhĩ giật mình.

Khách sạn Thế Kỷ của Tập đoàn Nhã Nại nằm trong công viên sinh thái vùng ven thành phố. Giờ phút này ở Thượng Hải, lá xanh u ám, cô nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đứng đó xuyên qua khe hở giữa rừng cây um tùm, ngẩng đầu lên, như đang trút bầu tâm sự, hết lần này đến lần khác với cảm xúc mãnh liệt hét lên "Em thích người".

Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy lồng ngực mình rung lên, dường như cộng hưởng với Thẩm Giáng Niên, cô cảm thấy tình yêu của Thẩm Giáng Niên dành cho Thẩm Thanh Hoà nồng như rượu, cô cũng cảm thấy rằng ham muốn chiếm hữu của Thẩm Giáng Niên đối với Thẩm Thanh Hoà có thể áp đảo tất cả, kể cả bản thân Thẩm Giáng Niên. Vào lúc này, tâm trí của Thẩm Giáng Niên tràn ngập Thẩm Thanh Hòa, phải không?

Hô lên tổng cộng 10 lần, mỗi lần giọng khàn hơn lần trước, mỗi lần hô giọng trầm hơn một chút, rồi dần dần nhẹ nhàng hơn.... Cho đến cuối cùng, Tưởng Duy Nhĩ thấy Thẩm Giáng Niên bất lực ngồi xổm xuống, mặt vùi vào đầu gối, cơ thể khẽ run.

Cô gái ngốc này, sao ngốc đến vậy chứ, đã đến tuổi trung niên rồi mà vẫn còn yêu điên cuồng, không biết là phúc hay là hoạ nữa. Nhưng mà, đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, nếu dùng quy luật của đáy nồi mà giải thích, Thẩm Giáng Niên nhất định là may mắn của Thẩm Thanh Hoà, cho dù Thẩm Giáng Niên như thế nào, với Thẩm Thanh Hoà mà nói, chính là bĩ cực thái lai. Cho dù là đại thái hay tiểu thái, vậy phải xem vào vận may của họ. Thẩm Giáng Niên có thể tác động đến dây thần kinh của Thẩm Thanh Hoà, hơn nữa còn phá vỡ nguyên tắc của người này, thật sự hiếm ai mà làm được, Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy may mắn khi có một người như thế này xuất hiện.

Thẩm Giáng Niên khóc, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, Thẩm Thanh Hoà không làm gì cả, nhưng lúc này cô vô cùng ấm ức. Nỗi ấm ức đó có thể đã bị chôn vùi từ lâu, nhưng cô không có cách nào đi tìm Thẩm Thanh Hoà để nói về nó.

Nói ra được câu 'Em thích người', trong lòng vẫn còn áp lực, cho nên cô đi đến một nơi rất xa, chờ đến khi sức cùng lực kiệt, đến nơi không có một ai, đem lời ở trong lòng nói ra, nói cho ánh trăng hiểu rõ, nói cho cái không khí nóng oi ả, cũng nói cho bụi cây cỏ xung quanh.... Cô chỉ không thể nói ra lời này, với cái người mà cô muốn nói.

Tưởng Duy Nhĩ đang do dự có nên gọi cho Thẩm Thanh Hoà hay không, thì thấy người ngồi xổm trên mặt đất nghe điện thoại. Tưởng Duy Nhĩ mang theo chút suy đoán trong đầu, thử gọi cho Thẩm Thanh Hoà, quả nhiên đầu điện thoại bên kia đang bận. A ha~ Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy hứng thú, cô giống như một tên trộm, lén lút đi tới gần, gần thêm chút nữa để nghe xem Thẩm Giáng Niên nói cái gì.

Thực sự rất gần, Thẩm Giáng Niên đang say vẫn đang tập trung vào cuộc điện thoại với Thẩm Thanh Hoà, hoàn toàn không chú ý đến điều đó, Tưởng Duy Nhĩ đến gần, Thẩm Giáng Niên chậm rãi nói: "Em ra ngoài hít thở. Lát sẽ quay lại."

Cô có chút giận dỗi nói: "Không cần đi tìm em, người không tìm thấy em đâu." Thẩm Giáng Niên đứng dậy, có chút chóng mặt, nôn khan một tiếng.

"Đừng làm loạn, một mình ở bên ngoài không an toàn." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng hỏi: "Em ở đâu, nói cho tôi biết đi."

"Ah ~ Người lo lắng cho em à ~" Thẩm Giáng Niên có chút hoa mắt, đi đến băng ghế bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống. Tưởng Duy Nhĩ cũng cố gắng nghe lén, cho nên lén đi theo, tất nhiên, cô ấy cũng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Giáng Niên.

"Ừa, em ở đâu?" Thẩm Thanh Hoà lại hỏi.

"Em cũng không biết ~" Thẩm Giáng Niên thở ra một hơi, ủ rũ nói: "Em không thích Thượng Hải, nó quá ngột ngạt, khiến em thở không nổi."

"Ngoan~ Em miêu tả cho tôi biết xung quanh có cái gì." Sự ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà trong lúc vô tình luôn hiện ra, khiến Thẩm Giáng Niên buông lỏng cảnh giác và quên đi sự khó chịu trước đó.

"Xung quanh ~" Thẩm Giáng Niên nhìn xung quanh, Tưởng Duy Nhĩ sợ bị phát hiện, đột ngột ngồi xổm xuống, cho nên không chú ý dưới đất có cái gì, vừa hay ngồi trúng lên cái gì đó, may mắn là phản xạ cong mông lên không bị đâm vào, cô cúi đầu sờ sờ, nửa cái gốc cây, mẹ kiếp! Tưởng Duy Nhĩ nóng mặt, ngừng nghe lén, xém chút nữa mông nở hoa, phiền phức. Tưởng Duy Nhĩ gửi định vị bằng tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, viết: Nhanh lên.

"Xung quanh có hoa và cây cối ~" Thẩm Giáng Niên cùng lắm là hơi say, nhưng đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cơn say dường như càng nồng hơn. Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy tin nhắn của Tưởng Duy Nhĩ và viết: Cậu ở cùng cô ấy?

Tưởng Duy Nhĩ: Tôi đang ẩn nấp trong bóng tối.

Thẩm Thanh Hoà: Đừng chạm vào cô ấy.

Tưởng Duy Nhĩ: Bạn yêu dấu à, tôi sẽ  cướp đồ ăn từ miệng lão hổ đâu.

Thẩm Thanh Hoà không trả lời lại Tưởng Duy Nhĩ, chuẩn bị đến chỗ theo định vị, nhưng vẫn không quên tiếp tục dỗ dành Thẩm Giáng Niên: "Đều là hoa cỏ cây cối, sao lại đi đến đó?"

"Em không biết ~" Thẩm Giáng Niên ngáp và lẩm bẩm, "Em buồn ngủ ~ Trưởng quan ~"

"Vậy tôi đưa em về nhà ngủ, em có muốn không ~" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rất dịu dàng, trái tim Thẩm Giáng Niên mềm nhũn, ngay khi cơ thể mềm nhũn, liền ngã xuống băng ghế, nhắm mắt lại nói: "Em muốn ngủ, người đừng làm ồn ~" Nghe giọng nói kề sát bên tai, Thẩm Giáng Niên cảm thấy như Thẩm Thanh Hòa đang ở bên cạnh mình, có cảm giác như đang ở nhà Thẩm Thanh Hoà, dây thần kinh căng thẳng dịu đi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy buồn ngủ vô cùng, mắt không thể mở ra nổi nữa.

"Ngoan~ Không thấy tôi thì không ngủ được ~" Thẩm Thanh bước nhanh, còn cách đích đến rất xa. Nguyễn Duyệt muốn chạy đến, nhưng Thẩm Thanh Hoà nói với cô ấy: Lát nữa rồi đến.

"Không phải người đang ở đây sao~" Thẩm Giáng Niên lẩm bẩm, "Hôm nay hơi mệt~"

"Em mở mắt ra nhìn xem, có tôi ở đó sao?" Thẩm Thanh Hoà nghe thấy giọng nói của cô ngày càng trầm, như thể cô ấy sẽ ngủ bất cứ lúc nào.

"Không nhìn, không nhìn~" Người uống sau luôn muốn làm nũng, "Người không chịu ôm em~ em không nhìn người~" Thẩm Giáng Niên nỉ non, mí mắt ngày càng nặng, tay cũng vô thức trượt xuống, điện thoại vẫn còn dán bên tai, bên trong là giọng nói của Thẩm Thanh Hoà mềm mại như nước, nhưng cô không còn nghe rõ nữa.

Giọng nói của Thẩm Thanh Hòa thực sự rất hay, nhưng mà cô buồn ngủ quá, Thẩm Giáng Niên lờ đờ rơi vào trạng thái ngủ chập chờn. Khi Thẩm Thanh Hoà đi tới, Tưởng Duy Nhĩ còn đang xoa bờ mông đầy đặn của mình, Thẩm Thanh Hoà đánh giá cô ấy: "Cậu đây là...."

"Tôi nói cho cậu biết, nếu như tôi bị thương, cậu phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi." Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy chỗ đó đau âm ỉ, vừa rồi sợ phát hiện, động tác ngồi xuống hơi mạnh. Cuộc sống này còn có thể khó khăn hơn nữa sao? Bởi vì đi nghe lén, bởi vì muốn thúc đẩy đoạn nhân duyên này, mà làm cho mông nở hoa!

"Chắc là cô ấy ngủ rồi. Tới đó đi. Có cần tôi gọi xe cho cậu không?" Tưởng Duy Nhĩ quyết định đi về trước tắm rửa để kiểm tra cái mông nhỏ của mình.

"Lát nữa Nguyễn Duyệt sẽ đến, cậu đứng ở ven đường chờ đi, lát nữa đi xe về." Thẩm Thanh Hoà dặn dò xong, lập tức đi vào trong đám cây.

Cô gái ngốc này, thế mà lại ngủ rồi. Thẩm Thanh Hoà cúi người, cởi áo khoác phủ lên người, cũng đồng thời ngồi xuống, để cho Thẩm Giáng Niên gối lên đùi cô. Trong mơ hồ, Thẩm Giáng Niên ngửi được mùi hương quen thuộc cùng với mùi rượu thoang thoảng, có vẻ thoải mái hừ một tiếng, dụi mặt vào bụng dưới của Thẩm Thanh Hoà, cơ thể đang cuộn tròn, giờ đã duỗi ra.

"Thẩm Giáng Niên ~" Thẩm Thanh Hoà khẽ gọi cô.

Thẩm Giáng Niên ngủ thiếp đi hơn nửa giờ, và cuối cùng tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Thẩm Giáng Niên đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà trong bóng đêm, cô đột nhiên ôm lấy cô ấy, thân thể không tự chủ được run lên, khóc nói: "Em xin lỗi ~"

"Xin lỗi cái gì?" Thẩm Thanh Hoà cũng giơ tay, ôm Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy.

Cảm xúc chân thật, khiến Thẩm Giáng Niên hoàn hồn lại, cô sững người và rụt tay lại, "Thẩm Thanh Hòa?" Cô rơm rớm nước mắt nhìn, thực sự là Thẩm Thanh Hoà.

"Sao."

"Người..." Thẩm Giáng Niên nhất thời không biết mình định nói gì, trong giấc mơ, cô mơ thấy Thẩm Thanh Hoà vì lời thổ lộ không báo trước của cô mà tức giận với cô.

Thẩm Thanh Hoà trong mộng lãnh đạm mà hung dữ, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy nơm nớp lo sợ, nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh Hoà bây giờ không có chút thăng trầm nào, lại thấy vẻ mặt của cô ấy cũng lãnh đạm, cô kéo dài khoảng cách một chút: "Thật xin lỗi. Hôm nay, em không nên tùy tiện thổ lộ tình cảm với người." Khi nói lời này, trái tim Thẩm Giáng Niên lại bắt đầu đau nhói.

"Ồ?" Thẩm Thanh Hoà hỏi với giọng chất vấn: "Cho nên, ở công ty, người em thích nhất không phải là tôi sao?"

Ah? Thẩm Giáng Niên hơi sững sờ, cô chớp mắt, nước mắt lăn dài, Thẩm Thanh Hoà muốn cô thổ lộ sao? Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Được người ta khen xinh đẹp, vui đến mức khóc à."

Trong cơn tức giận, Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, cắn mạnh và thậm chí còn trêu chọc cô vào lúc này. Thẩm Giáng Niên cắn mạnh như thể đang trút giận, nhưng Thẩm Thanh Hoà chỉ mím môi không nói lời nào. Khi cắn xong, tim Thẩm Giáng Niên đau nhói, đầu lưỡi liếm qua liếm lại như muốn lấy lòng.

Cái liếm này... còn có chút nghiện, làn da mịn màng có mùi rượu vang, đầu lưỡi nóng ẩm không hài lòng với điều này nên cắn nhẹ. Cái miệng này không biết từ đâu phát ra, "Ưm ~" Thẩm Giáng Niên còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác, có phải Thẩm Thanh Hòa vừa rồi đã kêu một tiếng "Ưm ~" vì không thể chịu đựng được không?

Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào trán cô, hơi kéo dài khoảng cách: "Còn cắn nữa, tôi sẽ ăn em đó." Thẩm Giáng Niên nắm lấy bàn tay ngọc, làm bộ dáng rất muốn cắn tiếp , Thẩm Thanh Hoà véo tai cô một cái, bất đắc dĩ: "Em a~" lại dùng giọng điệu hết cách để nói, "Đi thôi." Thẩm Thanh Hoà đứng dậy nói.

Khoan đã, đến giờ Thẩm Giáng Niên mới phát hiện gì đó, cô giữ chặt tay Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà quay lại nhìn, "Sao vậy?"

"Thẩm Thanh Hòa, vừa rồi là người ghen sao?" Thẩm Giáng Niên thật sự sợ mình bỏ sót điều gì, cô ghé sát vào, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú dưới ánh trăng, "Bạn nhỏ đáng yêu kia nói không chừng thích em đó, người ghen không?"

Vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà không thay đổi, Thẩm Giáng Niên ghé sát vào người cô, cọ cọ, "Sao hả? Sao nè? Ghen không á?"

"Tôi ăn em." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên cúi người hôn lên môi Thẩm Giáng Niên.

Chương 88:

Làm sao lại nói ra được lời như thế nhỉ? Từ thời xa xưa, tình cảm sâu đậm chưa chắc giữ lấy được, thứ thu phục lòng người đó chính là thói quen.

Thói quen của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không bao giờ có thể nắm chuẩn được, nhưng mà thói quen của Thẩm Thanh Hòa, cô thích.

Ghen à? Ăn em.

Đây chỉ là một cái thói quen cơ bản, đúng không? Không trả lời câu hỏi của cô, nhưng lại không có không trả lời cô. Mà lại dùng nụ hôn ôn nhu để đáp lại, nó còn khiến người ta say hơn cả một câu trả lời thực sự.

Cái gì mà đau nhói? Cái gì mà ấm ức? Chỉ cần một cái hôn đã khiến người ta tạm quên nó. Hôn có thể làm tê liệt các dây thần kinh, thực sự, Thẩm Giáng Niên không biết bản thân bước đi thế nào, trong mơ hồ, cứ thế mà đi theo Thẩm Thanh Hoà.

"Hả? Người uống rượu mà còn lái xe à?" Thẩm Giáng Niên đi ra khỏi đám cây cỏ, thấy được chiếc xe dừng bên đường, là xe của Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà vừa dắt cô đi, vừa nhắc nhở: "Nhìn đường dưới chân." Mới vừa nhắc xong thì chân của Thẩm Giáng Niên đã bị vướng, Thẩm Thanh Hoà có phải người biết xem bói không vậy? Cô thực sự siêu bội phục.

Cả người suýt nữa ngã xuống, theo bản năng lao về phía trước, Thẩm Thanh Hòa đã chú ý từ lâu, đỡ lấy người cô, thậm chí còn trêu chọc cô: "Em muốn vồ ếch à, tôi ở đây nè." Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ mặt, "Nếu người sợ em vồ lấy người, thì không cần đỡ em." Hừ, người ta mà muốn vồ sẽ làm như vậy sao? Người ta đã sớm gục dưới thân thể người rồi!

"Sao mà có thể làm thế được với người xinh đẹp nhất Nhã Nại đâu." Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói. Thẩm Giáng Niên đứng vững, lại dựa vào cơ thể Thẩm Thanh Hoà, hỏi cô ấy, "Có phải vừa rồi người ghen đúng không, đúng không nào, phải không hả?" Thẩm Giáng Niên đã hơi tỉnh rượu, nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, vừa hỏi vừa dùng cơ thể cọ cọ vào người Thẩm Thanh Hòa, vừa rồi bị hôn đến mức quên cả bản thân, bây giờ mới nhớ tới.

"Đừng gây chuyện." Thẩm Thanh Hoà lùi ra xa, nghiêm túc ngăn cô lại, càng như vậy, Thẩm Giáng Niên càng muốn hỏi. Thẩm Giáng Niên nhướng người chuẩn bị quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, thề sẽ không bỏ cuộc cho đến khi biết kết quả, nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy chiếc ô tô đậu bên đường, cửa đột nhiên mở ra!

Động tác của Thẩm Giáng Niên nhanh nhẹn chưa từng thấy, lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ, lập tức bật ra xa, kéo xa khoảng cách của hai người. Thẩm Giáng Niên không khỏi trong lòng gầm lên: Thẩm Thanh Hoà không có nói cho cô biết là có người khác!

"Thẩm tổng, có cần giúp không ạ?" Nguyễn Duyệt hơi cúi đầu, không tiếp tục đi về phía trước

Sau đó Thẩm Giáng Niên mới có thời gian để nhìn kỹ những người bước ra khỏi xe, phải không? Đây không phải là Nguyễn Duyệt sao?

"Không cần." Thẩm Thanh Hoà nhìn vòng tay đã trống trơn, mặt vô cảm trả lời, sau đó hạ giọng, cười nửa miệng nói: "Sức bật không tồi."

Thẩm Giáng Niên oán giận trừng mắt, trầm giọng nói: "Nguyễn Duyệt đến, sao người không nói cho em biết?"

Thẩm Giáng Niên hạ quyết tâm, lên xe giả vờ chết, nhớ đến cái dáng vẻ vừa rồi thân mật với Thẩm Thanh Hoà rồi bật ra, trông thật ngốc. Nguyễn Duyệt mở cửa phụ ra, Thẩm Thanh Hoà nói: "Tôi ngồi ở phía sau với Thẩm Giáng Niên." Trái tim của Thẩm Giáng Niên đập lỡ nhịp khi nghe thấy, thế này làm sao cô giả chết được a?

Thẩm Giáng Niên ngồi nhích vào bên trong, sau đó Thẩm Thanh Hoà ngồi vào xe, đóng cửa xe lại, bên trong xe lại một mảng tối, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, mặt đỏ cũng không sợ, sẽ không bị phát hiện. Vừa rồi nhớ tới, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ! Thẩm Giáng Niên quay đầu lại oán giận trừng mắt nhìn thủ phạm, người này xinh đẹp không ai sánh bằng, tim không biết cố gắng, không nổi cơn giận lên được.

Rốt cuộc thì đây cũng là người đẹp khiến cô nao lòng, nhìn sao cũng thấy đẹp hết, có người thứ ba ở đây, Thẩm Giáng Niên cũng không dám nhìn lâu. Thỉnh thoảng giả vờ quay đầu liếc nhìn, Thẩm Thanh Hoà thì ngược lại, ngồi rất nghiêm trang.

Ánh sáng mờ ảo luôn khiến người ta mơ màng vô hạn. Ai có thể nghĩ rằng Thẩm Thanh Hoà ăn mặc sang chảnh, nghiêm trang thế này, mà ở trên giường lại hung mãnh chiến đấu nhiệt tình như lửa vậy chứ? Sao càng nhìn càng cảm thấy đứng đắn đàng hoàng quá vậy, càng muốn cởi bỏ bộ quần áo nghiêm túc kia, để cho Thẩm Thanh Hoà bộc lộ khía cạnh hoang dã của cô ấy, tốt nhất không kiềm chế được mà.... Thẩm Giáng Niên không hay biết, suy nghĩ của cô bắt đầu đi lệch hướng.

"Mọi người tan tiệc rồi à?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi, tim Thẩm Giáng Niên như ngừng đập, mẹ kiếp, rốt cuộc thì cô đang nghĩ cái quái gì thế? Cô là người đứng đắn thế mà sao lại thành người mỗi ngày đều nghĩ đến mấy mấy nội dung sắc thế này chứ! Đều là lỗi của Thẩm Thanh Hoà hết!

"Tiệc tối đã kết thúc, tối nay toàn bộ nhân viên công tác đều ở trong khách sạn, không phải lo lắng nhiều ạ, bọn họ còn ham chơi thuê phòng KTV ở khách sạn chơi tiếp." Nguyễn Duyệt nghiêm túc trả lời, quay đầu nhìn thoáng qua, "Vừa rồi Tưởng tổng gọi điện thoại, nói nếu Thẩm Giáng Niên muốn đi ca hát, lúc nào cũng có thể qua đó, phòng ở bên đó cũng đã đặt trước hết rồi."

"Em muốn hát không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Em không muốn hát." Thẩm Giáng Niên quyết định tham gia đề tài này để tránh cho mình suy nghĩ lung tung, nhưng tiểu sư tử vẫn có chút khó chịu, không định ngoan ngoãn nói chuyện phiếm, "Thẩm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net