Chương 205 - 208

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 205:

Thẩm Thanh Hòa: Ừa, cũng hay có thời gian nghỉ ngơi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó.

Đây là câu đầu tiên trong đó.

Câu thứ hai viết: Trong thời gian đi ra ngoài, tôi không muốn bị làm phiền, nếu không có việc gấp thì đừng liên lạc với tôi ~

Trước khi Thẩm Thanh Hòa trả lời lại, Thẩm Giáng Niên nghĩ Thẩm Thanh Hòa đang trên máy bay. Giờ đọc được nội dung, tim có chút lạnh. Sự nhiệt tình bị đông cứng lại, Thẩm Giáng Niên rất buồn bực, đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng này, đột nhiên suy nghĩ xoay chuyển, hửm? Chờ đã! Cô không nhìn lầm chứ? Cuối câu còn có dấu gợn sóng ~? Chẳng phải đây là ám hiệu bí mật của hai người sao?

Một đường lượn sóng ở cuối có nghĩa là tôi nhớ em, tâm trạng đột nhiên nhộn nhạo ~

A~ Tim Thẩm Giáng Niên còn chưa đông cứng hoàn toàn thì đã tan chảy.

Dọa cô sợ chết khiêos, người này cũng thật là, rõ ràng đang nhớ cô mà lại nói chuyện vô tình đến thế.

Nhưng mà, hóa ra là chơi trò ám hiệu, Thẩm Giáng Niên tự nhiên trả lời lại: Biết rồi ~~~~~~~~~

Thẩm Giáng Niên hận không thể gửi hàng loạt cái gợn sóng sang, để chứng tỏ bản thân rất nhớ Thẩm Thanh Hòa, tim đang gợn sóng.

Thẩm Giáng Niên ôm điện thoại di động, nhìn chiếc đuôi nhỏ gợn sóng, tận hưởng nửa giờ, cho đến khi cảm thấy hơi đói.

Thẩm phủ quá lớn, với lại Thẩm Thanh Hòa lại không có ở nhà, Thẩm Giáng Niên không muốn sống ở đây, cho nên luôn cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ chân cô vừa đau vừa bủn rủn, muốn rời đi nhưng lại không có chút sức lực nào, đương nhiên đây là một chuyện, mặt khác đây là nơi có nhiều hơi thở của Thẩm Thanh Hòa nhất, Thẩm Giáng Niên không nỡ rời đi, cô đã từng hy vọng bản thân có thể đi ra đi vào Thẩm phủ bất cứ lúc nào... Nhưng cuối cùng, cô lại không chủ động nhắc với Thẩm Thanh Hòa, loại chuyện này, phải để Thẩm Thanh Hòa chủ động, nếu bản thân đề ra, đặc biệt đối với một khu biệt thự lớn thế này, chả khác nào bản thân đi ôm đùi người ta.

Thẩm Giáng Niên quyết định ở đây nghỉ ngơi mấy ngày để vết thương hồi phục, cô sẽ không đi lung tung, sẽ ngủ lại trong căn phòng này. Còn chuyện ăn uống, cô sẽ tự ra ngoài giải quyết. Thẩm Giáng Niên không mang theo quần áo để thay, đành phải thay quần áo cũ, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ ở cửa, chính là chiếc xe lúc trước, thậm chí còn có người ở bên trong luôn, “Trời mẹ, đừng nói cô vẫn luôn ở đây đó chứ?”  Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, cô đã thức dậy hơn 4 tiếng rồi.

“Cô muốn đi đâu vậy?”

“Đi ăn chứ đi đâu.”

“Ăn ở ngoài sao?”

“Đúng rồi, ở đây rồi ăn kiểu gì?” Thẩm Giáng Niên có chút khó hiểu, cô tựa hồ nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn cơ phó, bữa sáng cô mua trước đó đã không còn nữa, "Cô ăn bữa sáng rồi à?"

"À... không ăn được à?"

Thẩm Giáng Niên ghé vào cửa kính xe nhìn: “Nguyễn Duyệt, cô có chút kỳ quái.” Thẩm Giáng Niên không cách nào giải thích vì sao lại kỳ quái, luôn cảm thấy khác hẳn lúc sáng, Nguyễn Duyệt cười nói: “Giáng Niên, cô lên xe trước đi, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề này nhé?”

“Cô muốn ăn gì, tôi đưa cô đi ăn.”

“Sao cũng được, quan trọng là ăn xong tôi phải đi mua quần áo.”

“Hả?”

"Tôi đến chỗ của Thẩm tổng không mang theo quần áo để thay, phải đi mua mấy bộ...” Nói xong, Thẩm Giáng Niên làm rõ lập trường của mình: "Tôi không phải muốn ăn vạ ở nhà Thẩm tổng, chính là... ừ thì ở nhờ mất ngày.” Nguyễn Duyệt cười lớn, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt: "Cô cười cái gì?"

"A ~ không có gì." Nguyễn Duyệt ý cười càng sâu, Thẩm Giáng Niên thực ra có lúc cũng rất đáng yêu, "Chúng ta đi ăn cơm trước đi, đừng vội mua quần áo."

“Vậy thì đi ăn món Thẩm tổng thích đi.” Không thể liên lạc được với Thẩm Thanh Hòa, nhưng trong tâm trí cô luôn nghĩ đến người này.

“Nếu nói thế, thì Thẩm tổng rất thích ăn ở nhà.”

“…” Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, “Ý cô là giờ chúng ta quay về à?”

“Nếu cô không bận tâm thì có thể quay về.”

“Tại sao tôi phải bận tâm?”

Nguyễn Duyệt thật sự quay xe trở về Thẩm phủ. Lần này Thẩm Giáng Niên không có đi vào trong nhà ăn mà đứng ở trước màn hình lớn xem quầy menu đồ ăn, nhiều loại đến mức Thẩm Giáng Niên tặc lưỡi: “Bữa trưa, Thẩm tổng hay ăn gì?”

"À..." Nguyễn Duyệt dừng lại, "Chế độ ăn uống của Thẩm tổng không thể nói hết trong vài câu, Giáng Niên cứ chọn món cô thích đi.” Thẩm Giáng Niên phát hiện miệng Nguyễn Duyệt cũng kín lắm, cô căn bản không đào ra được chút thông tin nào.

Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên ăn một miếng bít tết, còn uống đồ uống có ga không tốt cho sức khỏe cùng với khoai tây chiên.... Tón lại thì ăn một đống đồ ăn vặt, Nguyễn Duyệt nói: “Cô có thể yên tâm về nguyên liệu nấu ăn ở đây.” Nguyên liệu đều là từ các nhà cung cấp cố định, đồ ăn đều là tự làm, Thẩm Giáng Niên quả thực không còn khát nước như lúc ăn khoai tây chiên ở ngoài.

“Cô không ăn à?” Thẩm Giáng Niên ăn uống đủ no mới nhớ tới hỏi.

“Tôi không ăn ở đây.” Nguyễn Duyệt ôn nhu hỏi: “Cô ăn no chưa?” Thẩm Giáng Niên gật đầu, quay mặt đi, cố ý hỏi: “Cô có việc à?”

“Ừ.” Nguyễn Duyệt thẳng thừng.

“Rồi nói đi.”

“Nếu tiện thì tôi đưa cô đi mấy nơi.”

“Cô? Đưa tôi đi mấy nơi nào?” Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, tại sao tôi lại phải đi với cô?

“Đúng vậy, Thẩm tổng có tạo bất ngờ cho cô, cô không tò mò sao?”

Chẳng phải một đêm làm càn kia chính là bất ngờ rồi sao? Thẩm Giáng Niên phát hiện mình quá dễ dàng thỏa mãn, vừa nghe thấy có bất ngờ, trong lòng mừng rỡ như điên nhưng lại vờ dè dặt: “Bất ngờ gì thế?”

===-===

Chương 206:

Thẩm Giáng Niên được Nguyễn Duyệt dẫn đi hết bên trái rồi tới bên phải sau đó đến một nơi thần bí, Nguyễn Duyệt hết quét vân tay lại đến quét mắt, cánh cửa đang đóng đột nhiên mở ra.

Thế giới xanh thẳm khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy như đang ở trong một không gian mộng ảo.

Khi đặt chân lên, mọi khối trong suốt trên mặt đất sẽ sáng lên, giống như một viên ngọc màu xanh.

"Giáng Niên lên đứng chỗ này đi.” Nguyễn Duyệt tiến lên, trước mặt là một cỗ máy cao bằng người, Thẩm Giáng Niên không biết đó là cái gì, nhưng vẫn đứng ở trên đó. Tấm kính hình bầu dục trượt xuống, khiến Thẩm Giáng Niên có cảm giác như đang đi khám ở bệnh viện...

“Nhanh thôi, đừng sợ.” Nguyễn Duyệt ân cần nói.

Thẩm Giáng Niên không cảm thấy có gì bất thường, lúc từ trên đi xuống, cô không khỏi hỏi: "Đây là cái quái gì vậy?" Quét toàn thân cô? Thẩm Giáng Niên đã cố gắng hết sức cư xử bình tĩnh, không giống như một con nai ngốc nghếch.

“Thông tin nhận dạng danh tính.” Nguyễn Duyệt dẫn Thẩm Giáng Niên ra ngoài, “Khu nhà của Thẩm tổng khá lớn, mỗi khu sẽ đều có nhận dạng thông minh, tức là ngoại trừ Thẩm tổng và người được Thẩm tổng ủy quyền, bất cứ ai xuất hiện trong này, hệ thống đều sẽ nhắc nhở, lúc cần thiết sẽ tự động kích hoạt hệ thống an ninh...” Nguyễn Duyệt cố gắng nói tương đối đơn giản, "Nói một cách đơn giản, Giáng Niên từ nay về sau có thể tự do ra vào nơi ở của Thẩm tổng.”

Trong lòng Thẩm Giáng Niên lập tức ấm áp, Thẩm Thanh Hòa đã cân nhắc, chuẩn bị sẵn cho cô. Không biết tại sao, nhận được thông báo từ người khác, hạnh phúc +1

“Nói một câu hơi nhiều chuyện.” Nguyễn Duyệt bỗng nhiên dừng lại, Thẩm Giáng Niên ậm ừ khó hiểu, vẻ mặt nhàn nhạt của Nguyễn Duyệt gợi lên ý cười, “Theo như tôi biết, Giáng Niên là người đầu tiên được lưu vào thông tin nhận dạng danh tính.”

Hạnh phúc +2.

Trong lòng Thẩm Giáng Niên trần đầy vui mừng, khóe miệng cong lên, không nói gì, chỉ cười. Cười chỉ được một giây, nụ cười của Thẩm Giáng Niên cứng đờ, hỏi: “Không phải cô cũng được lưu vào sao?” Thái độ nghiêm túc lại xuất hiện, Nguyễn Duyệt dường như đã đoán trước được, liền giải thích: “Thông tin của Giáng Niên là một mục quét toàn thân, cái này có nghĩa mỗi một nơi ở chỗ này cô đều có quyền quản lý.” Sợ Thẩm Giáng Niên hiểu chưa đủ rõ, “Nói cách khác, quyền hạn mà Giáng Niên có, giống với Thẩm tổng, ở chỗ này, mọi người đều phải tuân theo yêu cầu của cô, nhìn thấy cô, giống như thấy Thẩm tổng vậy.... mà tôi, tồn tại với tư cách là trợ lý của cô.”

... Thẩm Giáng Niên có cảm giá như khoác lên Hoàng Mãi Quái, tay cầm Thượng Phương Bảo Kiếm đầy uy nghiêm. Thấy thì hơi buồn cười, lại có chút thần kỳ, xin hãy tha thứ cho cô vì cô chỉ là đứa con trong một gia đình nhỏ, chưa hiểu sự đời.

·        Hoàng Mã Quái: biểu tượng danh dự cao quý của nhà Thanh. Đây là áo màu vàng, màu này bị cấm vì chỉ có Hoàng Đế được mặc, là trang phục được ban cho các quan lại cấp cao và cận vệ của Hoàng Đế ở thời nhà Thanh.

Nguyễn Duyệt không dẫn Thẩm Giáng Niên đi về lại con đường ban đầu mà đi vòng qua khu vườn hoa bên ngoài, người làm vườn đang tỉa hoa và cây cối, những đám hoa bụi cỏ đó Thẩm Giáng Niên không biết tên. Trước mắt đầy sức sống, tựa như đang bước vào mùa xuân, hít một hơi thật sâu, hương hoa xộc vào mũi.

Điều khiến Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên là khi họ đi ngang qua khu làm vườn và đi ngang qua những người làm vườn, họ chào Nguyễn Duyệt trước khi chào cô, có người mỉm cười, có người hơi cúi đầu, nói chuyện với Nguyễn Duyệt vài câu.

Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên từ việc giao tiếp bằng mắt với người lạ một cách thiếu tự nhiên đã chuyển sang vẫy tay một cách tự nhiên. Thẩm Giáng Niên cũng cẩn thận, quan sát thấy công nhân làm vườn phần lớn đều đã lớn tuổi, mặc dù đang làm việc nhưng đều có tâm trạng thoải mái.

Nhớ tới Nguyễn Duyệt trước đó miêu tả: “Thẩm tổng ngày thường có nghiêm khắc với mọi người không?” Thẩm Giáng Niên đi ra vườn hoa, quay đầu nhìn thoáng qua người làm vườn nhàn nhã rồi hỏi.

“Không có.”  Nguyễn Duyệt tựa hồ đoán được Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ gì, “Lời giải thích đó là muốn Giáng Niên biết, cô ở nơi này đều có toàn quyền.” Nguyễn Duyệt khựng lại, rồi nói bổ sung: “Còn những người làm việc ở đây, đều tôn kính Thẩm tổng, cho nên, bọn họ cũng sẽ tôn kính cô.”

Những lời này thoạt nghe có vẻ hay, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút khó chịu, giống như xuất phát của cái tôn kính này, đều là vì Thẩm Thanh Hòa, “Họ làm sao biết được...” Thẩm Giáng Niên chưa nói xong lời nói của cô, Nguyễn Duyệt hiểu rõ, cô lắc lắc cái thứ ở trên cổ tay giống như đồng hồ, “Ngoại trừ Giáng Niên và Thẩm tổng, mỗi một người ra vào đây sẽ đều có cái này.” Thẩm Giáng Niên tin, ghé lại gần nhìn xem, chính là cái vòng tay này, “Sau khi nhập thông tin của Giáng Niên vào, mọi người làm việc ở đây đều nhận thông tin đồng bộ.”

“…” Thẩm Giáng Niên có chút không nói nên lời, “Đồng bộ cái gì?” Làm sao cô có cảm giác thông tin bị lộ ra ngoài.

“Đừng lo lắng, những gì họ có thể nhìn thấy ở đây là ngoại hình và thông tin cấp độ của cô.”

Được rồi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình có lẽ quá mộc mạc, không có khả năng hưởng thụ đãi ngộ cao quý như thế, nhưng cô vẫn là vui vẻ vì có thể tự do ra vào Thẩm phủ, “Cái này là bất ngờ mà Thẩm tổng bảo cô đưa cho tôi à?”

“Nói đúng hơn thì chỉ là một phần của bất ngờ, cũng là chìa khóa mở ra tất cả bất ngờ khác.” Nguyễn Duyệt dừng lại, như thể sẽ không đi xa hơn nữa, "Bất ngờ còn lại, Thẩm tổng nói, chờ cô từ từ phát hiện.” Nguyễn Duyệt nhìn đồng hồ, “Giáng Niên ở chỗ này, không phải nói đúng hơn là ở trong nước, nếu có chuyện gì có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào."

Thẩm Giáng Niên đột nhiên có trợ lý, dù muốn hay không cũng nói: “Cô sẽ không luôn đi theo tôi chứ?” Ngoại trừ Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không muốn lúc nào cũng có người đi kè kè bên cạnh. Nguyễn Duyệt cung kính nói: “Không có, lúc nào cô cần, tôi mới xuất hiện, bây giờ nếu cô không có yêu cầu nào, thì tôi đi trước.” Trước khi rời đi, Nguyễn Duyệt nhắc nhở: “Chỗ này rất rộng, Giáng Niên không cần vội đâu, cứ từ từ thám thính, nơi này chính là nhà của cô.”

Thẩm Giáng Niên rất thích nghe những lời này, cô không thích chiếm tiện nghi người ta, nhưng mà cô muốn có một ngôi nhà với Thẩm Thanh Hòa.

Sau khi Nguyễn Duyệt rời đi, Thẩm Giáng Niên ở một mình rất vui vẻ. Bất quá cô đi bộ nhiều, có chút mệt mỏi, dự định trở về nghỉ ngơi, trên đường trở về, Thẩm Giáng Niên nghĩ lại cảm thấy rất thú vị, Thẩm Thanh Hòa rất biết làm chuyện lãng mạn, ngoại trừ bất ngờ này sẽ có những bất ngờ khác, cô rất hứng thú khám phá.

  

Nỗi sợ hãi về điều chưa biết sẽ nhân đôi nỗi sợ hãi;

Tương tự như vậy, bất ngờ chưa biết đến sẽ nhân đôi bất ngờ.

Sự hiếu kỳ của chòm sao Sư Tử rất lớn, nhưng mà cũng không thể trong một ngày tìm ra hết, cho nên, định về phòng nghỉ ngơi rồi tính tiếp, nào ngờ mới về phòng tinh thần lại phấn chấn, bắt đầu đi loanh quanh tìm kiếm bất ngờ, mà bất ngờ chưa thấy đâu đã thấy mệt rả rời.

Trời bắt đầu tối, Thẩm Giáng Niên đột nhiên có chút thất vọng, cô nghĩ, chẳng lẽ là Thẩm Thanh Hòa đã lừa cô sao? Nói cô có quyền lực tối cao ở đây, nhưng Thẩm Giáng Niên không có ý định sử dụng nó. Buổi tối, cô lang thang ra ngoài ăn tối một mình.

Một mình băng qua đường phố ồn ào của Thượng Hải, lòng lại thấy cô đơn. Thật sự rất nhớ Thẩm Thanh Hòa, nghĩ đến việc sẽ gặp được một người có hình dáng giống cô ấy, trong lòng sẽ tràn đầy khao khát, không được, cô phải về Thẩm phủ, trở về nơi có hơi thở của Thẩm Thanh Hòa.

Trở lại Thẩm phủ, nhớ thương càng dâng lên cao hơn, đứng trong căn phòng trống, Thẩm Giáng Niên cảm thấy muốn khóc. Căn phòng rộng và sang trọng nhưng ở đây một mình thực sự rất cô đơn. Thẩm Thanh Hòa vẫn luôn ở đây một mình, tâm trạng của cô ấy là thế nào, đột nhiên cô cảm thấy đau lòng.

Dù sao không có ai, âm thầm lau nước mắt, sẽ không có người phát hiện. Khóc đủ nhiều, cũng đủ mệt mỏi. Thẩm Giáng Niên đi tắm, rửa sạch rất nhiều cảm xúc nhỏ nhặt, khiến trái tim khao khát của cô trở nên thuần khiết hơn. Cô khỏa thân đi đến tủ tìm đồ ngủ, cô nhớ ra Thẩm Thanh Hòa đã cho cô một vị trí đặc biệt.

Cầm bộ đồ ngủ lúc trước từng mặc lên định rời đi, nào ngờ mới nhấc nó lên lại có thứ gì đó rớt ra.

Hả? Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn thì thấy đó là một lá thư? Mở lá thư ra, phông chữ mạnh mẽ, được viết bởi Thẩm Thanh Hòa.

Trước khi đọc nội dung, chỉ cần đọc tiêu đề cũng khiến trái tim cô đơn của Thẩm Giáng Niên dâng lên rồi rung động.

===--===

Chương 207:

Thẩm phu nhân:

 

Hoan nghênh chính thức dọn vào dinh thự họ Thẩm,

 

Từ nay về sau, tất cả mọi việc trong nhà, phải nhờ phu nhân quán xuyến,

 

Đây là bất ngờ đây tiên mà tôi chuẩn bị, một lá thư có lẽ vẫn chưa đủ để phu nhân bất ngờ,

 

Nhưng tôi hy vọng, những gì tôi viết tiếp sẽ có thể làm em vui,

 

Một đêm kia ở Bắc Kinh gặp được em, tôi không muốn thừa nhận tôi đã rung động,

 

Bây giờ, tôi lại không muốn phủ nhận, việc tôi yêu em,

 

Tôi muốn trao cho em tất cả tình yêu mà tôi có, cho nên tạm thời không thể không rời đi,

 

Tôi đối với em không có yêu cầu gì nhiều, chỉ có một cái,

 

Trước khi tôi quay trở lại, phải biết yêu quý bản thân, sau đó tin vào lựa chọn của chính em, cũng tin tôi,

 

Đêm nay, mặc đồ ngủ của tôi, nằm ở trên giường của chúng ta, ngủ một giấc cho ngon nhé,

 

Sáng mai thức giấc, hãy dùng tinh thần sảng khoái chào đón bất ngờ thứ hai mà tôi chuẩn bị cho em,

 

Ngủ ngon nhé, Thẩm phu nhân ~~~~~~~~~~

Tính cả tựa đề, tổng cộng có mười bốn dòng, Thẩm Giáng Niên đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, tí tách, nước mắt rơi xuống lá thư, Thẩm Giáng Niên nhận ra mình đang khóc.

Gợn sóng cuối cùng, đại biểu cho sự thương nhớ vô cùng.

Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí còn cho rằng đó là chuyện không bao giờ xảy ra trong đời cô, đó chính là Thẩm Thanh Hòa đã thẳng thắn thừa nhận rung động với cô, từ lúc mới gặp nhau, Thẩm Thanh Hòa đã rung động rồi. Hóa ra không phải cô yêu đơn phương, lúc này Thẩm Giáng Niên cảm thấy mọi cố gắng, dày vò trong quá khứ đều đáng giá.

Từng chữ trên lá thư, không chỉ một chữ, mỗi chữ đều là tình yêu của Thẩm Thanh Hòa dành cho cô.

Kẻ đáng giận này, bắt cô phải nên làm gì đây? Rõ ràng Thẩm Thanh Hòa không có ở trước mặt, thế mà tình yêu cô dành cho Thẩm Thanh Hòa lại càng sâu đậm.

Có lẽ kiếp này, sẽ không thể trốn thoát được.

Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mà Thẩm Thanh Hòa đã mặc trước đó, ngủ trên giường lớn của Thẩm Thanh Hòa như một đứa trẻ ngoan, trưởng quan nói, phải đi ngủ sớm, hôm sau thức dậy, sẽ có bất ngờ thứ hai.

Bất ngờ đầu tiên mặc dù là một lá thư, nhưng cũng khiến Thẩm Giáng Niên rơi nước mắt, không biết bất ngờ thứ hai sẽ là gì, liệu nó có khiến cô khóc lần nữa hay không. Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, lúc này cô cảm thấy chân mình hơi đau, cô đã quên mất vết thương của mình ngày hôm nay. Kỳ thực cô không bị thương nặng, nhưng Thẩm Thanh Hòa lại rất coi trọng, cảm giác được đối xử như bảo bối thật sự rất tốt, nhất là nếu người đó lại là người yêu của cô.

Hầu hết mọi người đều như vậy, càng muốn làm điều gì đó lại càng không làm được. Thẩm Giáng Niên muốn ngủ, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Nằm không làm gì thực sự rất khó chịu nên Thẩm Giáng Niên nằm trên giường, mở lá thư ra lần nữa, thậm chí còn đọc to lá thư bằng giọng phát thanh viên, rồi giọng của ngự tỷ, giọng của thiếu nữ, rồi giọng lolita.... đọc mọi giọng điệu, vừa đọc vừa cười, cười xong lại rơi nước mắt. Thẩm Giáng Niên nằm ở đó, cánh tay cảm nhận được hơi ấm nóng hổi của nước mắt, Thẩm Thanh Hòa, người nhất định phải khỏe mạnh trở về.

Thẩm Giáng Niên kỳ thực không thích chờ đợi, nhất là chờ đợi không biết thời hạn. Vốn dĩ cô không biết suy nghĩ của Thẩm Thanh Hòa nên chỉ có thể bị động chờ đợi, hiện tại khi đã chắc chắn về suy nghĩ của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên cũng có chủ ý của mình, cô có thể đợi trong thời gian ngắn, nhưng thời gian trôi qua, cô dự định ra nước ngoài tìm Thẩm Thanh Hòa.

Thẩm Thanh Hòa có nhiều bạn bè như vậy, muốn biết cô ấy ở đâu cũng không khó khăn gì. Tuy nhiên, tạm thời Thẩm Giáng Niên dự định sẽ ngoan ngoãn ở lại trong nước. Không biết Thích Tử Quân có theo Thẩm Thanh Hòa hay không, Thẩm Giáng Niên có chút ghen tị, không phải cô không tin Thẩm Thanh Hòa, mà là lòng dạ cô hẹp hòi thích ghen.

Suy nghĩ suốt đêm, mãi đến rạng sáng Thẩm Giáng Niên mới ngủ được. Khi thức dậy thì đã là buổi trưa. Sau khi Thẩm Giáng Niên đứng dậy tắm rửa, bụng đói cồn cào, cô nhìn điện thoại thì thấy tin nhắn của Nguyễn Duyệt.

Nguyễn Duyệt: Giáng Niên, bữa sáng đã sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Tin nhắn gửi lúc 7 giờ. Thẩm Giáng Niên nhìn lúc này, đã là 11 giờ 30. Thẩm Giáng Niên trả lời: Tối qua tôi ngủ quá muộn, giờ mới dậy....

Nguyễn Duyệt: Bữa trưa đã xong, có thể ăn lúc nào cũng được.

Thẩm Giáng Niên xoa bụng, quả thực có chút đói bụng. Bữa trưa theo phong cách phương Tây, Thẩm Giáng Niên còn đang suy nghĩ tự mình phải cắt bít tết, khi được mang ra thì đã cắt sẵn, nước sốt vừa đủ vị, nhai xong cảm thấy rất hợp khẩu vị, cô có chút hoài nghi, vấn đề là làm sao bọn họ biết được cô vừa dậy?

Một phần thịt bò bít tết, Thẩm Giáng Niên vì đói quá cho nên ăn hơi gấp, nên đã nhanh chóng no, nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nhớ tới lời nhắn gửi của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nhận ra có gì đó không đúng liền trả lời:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net