Ảo Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


So với các loại ngành nghề khác, giới giải trí càng coi trọng vấn đề phong thuỷ. Ở cái giới giải trí này, có mười sự kiện vô cùng kì lạ, mà một trong số đó lại liên quan đến Giang Nam Ảnh cùng bộ điện ảnh này.

Gọi là 'Đảo hoang ly kì truyện', đại đa số người trong ngành đều biết chuyện này, nhưng chỉ có số ít biết câu chuyện hoàn chỉnh, Cố Niệm Bắc chính là số ít người đó.

Cố Niệm Bắc nhớ rất rõ, ngày đó khi nhận được điện thoại của Hà Nghiêm, cô thầm nghĩ chắc là gọi tới mời mình làm khách mời trong phim nên còn đang suy xét có nên đi hay không. Vì để tăng tính chân thật nên toàn bộ đoàn làm phim đều chạy tới một cái đảo nhỏ không người, hơn nữa bộ điện ảnh này nữ chính lại là Giang Nam Ảnh, mình đi đại khái sẽ thực xấu hổ.

"Hà đạo diễn, bác lại đi đâu xa xôi quay phim nữa à?" Bởi vì tín hiệu trên đảo nhỏ quá kém, mỗi lần Hà Nghiêm gọi điện cho Cố Niệm Bắc đều vô cùng chật vật.

"Giờ bác không ở trên đảo." Hà Nghiêm trong thanh âm tràn ngập mỏi mệt, còn có một tia khủng hoảng, "Niệm Bắc, đoàn phim Hoang Đảo đã xảy ra chuyện."

Bộ điện ảnh này của Hà Nghiêm gọi là 《 Hoang Đảo 》, cốt truyện kể về một đám người gặp phải tai nạn trên biển, lưu lạc đến Hoang Đảo. Phim này vốn đã thuộc thể loại thần linh kinh dị rồi, bởi vậy sau một loạt việc lạ phát sinh, đoàn phim nội tâm lại càng hoảng sợ, trông gà hoá cuốc.
Việc lạ này xảy ra trên đảo nhỏ vào ngày thứ ba, cũng chính là thời điểm Hà Nghiêm gọi điện mời Cố Niệm Bắc tới làm khách mời.

Buổi sáng ngày hôm đó không đến 6 giờ,  Hà Nghiêm như thường lệ tỉnh dậy. Số tuổi của ông cũng đã lớn, muốn ngủ lâu một chút cũng ngủ không được. Bởi vì đang là mùa hè, sáng sớm mặt trời lên rất nhanh, Hà Nghiêm thay xong quần áo liền ra khỏi lều, chuẩn bị một ngày quay mới. Hòn đảo nhỏ này tuy rằng là đảo hoang không người, nhưng vẫn luôn có du khách tới đóng quân dã ngoại, cho nên trên đảo rất an toàn.

Hà Nghiêm vừa ra khỏi lều trại, liền thấy có người một bóng người chợt lóe qua, làm ông sợ tới mức trực tiếp lui về phía sau vài bước.

"Muốn đi WC cũng không cần chạy nhanh như vậy chứ." Hà Nghiêm cũng không quá để ý, tiếp tục đi bộ, đi đến gần 7 giờ, Hà Nghiêm mới trở về. Lúc này, những người khác trong đoàn đã đã lục đục bắc đầu dậy.

Bởi vì người nào cũng đều vội vàng chuyện của mình nên không ai không phát hiện đoàn phim đã thiếu mất một người.

Đã sắp đến 8 giờ, Hà Nghiêm muốn tìm Giang Nam Ảnh bàn một chút về các cảnh diễn hôm nay, hôm nay cần quay cảnh nữ chính sau khi phát hiện những người bạn đi cùng mình thiếu mất một người, cố nén sợ hãi lại trấn an những người khác, cốt truyện tuy rằng đơn giản, nhưng muốn diễn đạt ra cũng không phải dễ, phải làm sao để thể hiện được cảm xúc sợ hãi trong phút chốc lại cố gắng kìm nén mình lại được mới là mấu chốt.

Nhưng Hà Nghiêm tìm một hồi cũng không thấy Giang Nam Ảnh đâu, hỏi trợ lí của Giang Nam Ảnh thì biết đối phương từ sáng sớm cũng không thấy nàng. Trợ lý đã đến lều của Gianh Nam Ảnh nhìn thử, lều được mở ra, nhưng bên trong không có ai.  

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, Hà Nghiêm lập tức nghĩ tới cốt truyện. Là đạo diễn nổi danh ở giới giải trí, thứ Hà Nghiêm không tin nhất là những chuyện như thế này, cho nên cái ý tưởng đó cũng chỉ ở trong đầu ông lóe qua vài giây, thực mau ông lại nghĩ tới cái bóng mình bắt gặp vào buổi sáng.

"Mọi người mau đi xung quanh xem thử." Hà Nghiêm hiện tại lo lắng không biết trên đảo này có tồn tại thú dữ hay rắn độc gì không.

"Hà đạo diễn, chúng tôi tìm được rồi!"

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng có người tìm thấy Giang Nam Ảng. Hà Nghiêm liền cùng tổ y tế vội vàng đi theo người kia, sau đó hình ảnh chứng kiến được làm bọn họ đều sởn tóc gáy, Giang Nam Ảnh, ăn mặc quần áo của nữ chính, đang nằm trên bờ cát, trên mặt còn nở một nụ cười bí ẩn, mà đôi tay của nàng đang xếp chéo đặt trước ngực, vừa lúc lại trùng hợp với tư thế của nữ chính khi bị sát hại.

"Đứng đó làm gì! còn không mau đi cứu người!?" Đợi đến Hà Nghiêm phải đích thân rống lên thì bên chữa bệnh mới dám lại gần.

Sau khi đã kiểm tra xong mới phát hiện Giang Nam Ảnh cũng không bị xây xát gì, chỉ là đang lâm vào trạng thái hôn mê, tâm trạng Hà Nghiêm mới thả lỏng được.

"Mọi người sao lại vây quanh tôi vậy?" Sau khi tỉnh dậy Giang Nam Ảnh hoàn toàn quên hết những chuyện đã xảy ra với mình.

Hà Nghiêm do dự một chút, vẫn là đem mọi chuyển kể cho Giang Nam Ảnh.

"Cháu nhớ rõ trước khi mất đi ý thức còn đang xem kịch bản, chắc là nhập diễn quá sâu mới xảy ra loại tình huống này. Đạo diễn bác không cần lo lắng cho cháu đâu, chúng ta tiếp tục quay đi."

Đây là lời giải thích Giang Nam Ảnh đưa ra, mà vì để trấn an cảm xúc của mọi người, Hà Nghiêm cũng cần thiết tán thành lí do này.

Trừ chuyện diễn ra lúc sáng, cả ngày hôm đó quay chụp đều thực thuận lợi, nhưng Hà Nghiêm vẫn có loại cảm giác không quá yên ổn.

10 giờ đêm, trong doanh trại bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh, Hà Nghiêm biết quả nhiên chuyện đó vẫn sẽ xảy ra.

"Lại làm sao vậy?" So với buổi sáng kinh hoảng thất thố, Hà Nghiêm giờ phút này càng thêm bình tĩnh, ông đã quay quá nhiều bộ phim kinh dị huyền bí, biết hiện tại cần thiết phải giữ bình tĩnh.

"Tiền bối vừa rồi còn đang cùng bọn cháu nói chuyện, cháu đi rót bình nước uống, lúc quay lại tiền bối đã biến thành thế này, có kêu như nào cũng không tỉnh" người nói chuyện là đàn em cùng công ty với Giang Nam Ảnh.

Nhìn Giang Nam Ảnh đang ngồi thất thần dưới đất, Hà Nghiêm lập tức đi qua, lung tay bả vai Giang Nam Ảnh, lớn tiếng mà quát: "Giang Nam Ảnh, tỉnh tỉnh!"

"Hà đạo?" Sau khi lung lay vài lần, thần trí Giang Nam Ảnh cuối cùng khôi phục lại.

"Cháu thật sự không sao chứ?"

"Không có việc gì." Giang Nam Ảnh lau những giọt nước mắt không biết từ khi nào đã chảy xuống má.

Buổi tối hôm đó, Hà Nghiêm thức trắng đêm, người đồng cảnh ngộ với ông cũng có rất nhiều, chỉ là bọn họ không nghĩ tới, ngày hôm sau Giang Nam Ảnh liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hà Nghiêm lập tức liên hệ với con thuyền gần đấy cùng xe cứu thương, trước tiên là mang Giang Nam Ảnh đi bệnh viện khám bệnh, các thành viên khác trong đoàn cũng nhanh chóng rút lui khỏi hòn đảo này, chờ tới lúc đạo diễn về sẽ bàn bạc sau.

Nghe Hà Nghiêm trong điện thoại kể lại sự việc, Cố Niệm Bắc cho rằng bản thân đã hiểu ý của Hà Nghiêm, cô nói: "Nếu Giang Nam Ảnh không thể lại tiếp tục quay 《 Hoang Đảo 》, cháu sẽ tới hỗ trợ."

"Không, ý bác không phải như vậy." Tuy rằng đây cũng là chuyện cần thiết phải xuy xét, nhưng Hà Nghiêm hiện tại căn bản không có tâm trạng đi nghĩ, ông gọi điện thoại cho Cố Niệm Bắc là bởi vì......

"Cháu cứ đi một chuyến tới bệnh viện sẽ hiểu." Hà Nghiêm thật sự cũng không thể giải thích rõ ràng.

Bởi vì bệnh viện gần Hoang đảo không khám ra nguyên do Giang Nam Ảnh hôn mê bất tỉnh, cho nên Giang Nam Ảnh bị khẩn cấp đưa đến bệnh viện Việt Thị. Hà Nghiêm biết Cố Niệm Bắc hiện tại đang ở Việt Thị.

"Cháu sẽ qua đó ngay."

Tới bệnh viện, Cố Niệm Bắc mới hiểu được nguyên nhân Hà Nghiêm cho gọi mình.

"Cô ấy vẫn luôn như vậy?" Cố Niệm Bắc nghiêng đầu, không đành lòng nhìn người trên giường bệnh. Tuy rằng phía trước tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Cố Niệm Bắc biết, dựa theo tính cách của Giang Nam Ảnh thì tuyệt đối sẽ không làm chính mình thất thố đến thế.

"Đúng vậy, ngoài không ngừng khóc ra, còn sẽ đột nhiên bật cười." Hà Nghiêm ngại ngùng nhìn Cố Niệm Bắc, "Bất kể là khóc vẫn là cười, miệng con bé vẫn luôn kêu tên của cháu, nếu hôm nay cháu mà không tới, mấy ngày nữa con bé sẽ bị người nhà đem về."

Cố Niệm Bắc cũng không quá để ý đến từ người nhà mà Hà Nghiêm nhắc tới, cô khó hiểu nhìn về phía Hà Nghiêm, hỏi: "Giờ cháu phải làm gì đây?"

"Bác cũng không biết, bác sĩ nói thân thể của Giang Nam Ảnh không có bất cứ vấn đề gì, nhưng chính là vẫn luôn như vậy, hay cháu thử đi sang gọi một tiếng?"

"Để cháu thử xem." Cố Niệm Bắc nhẹ nhàng đi đến trước giường bệnh, hơi hơi ngồi xổm xuống, cô không dám nói quá lớn, chỉ là ở bên tai Giang Nam Ảnh chậm rãi nói: "Giang Nam Ảnh, tỉnh lại đi."

Hà Nghiên ở bên ngoài chờ đợi kinh ngạc chứng kiến cảnh sau khi Cố Niệm Bắc nói xong, trên giường bệnh Giang Nam Ảnh thế nhưng thật sự mở mắt.

"Gì thế này, phim kinh dị bỗng chốc biến thành phim thần tượng sao?" Hà Nghiêm nhịn không được rì rầm nói.


_____________

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng vẫn là Cố Niệm Bắc mở miệng trước: "Cháu đi về trước, nếu 《 Hoang Đảo 》 cần giúp đỡ, cháu sẽ tới."

Sau khi Giang Nam Ảnh tỉnh lại, bởi vì lo lắng loại tình huống này sẽ lại xuất hiện nên liền từ bỏ 《 Hoang Đảo 》, mà Cố Niệm Bắc thì giúp Hà Nghiêm tiếp nhận nhân vật này. Bởi vì sự kiên trì của Cố Niệm Bắc, đoàn phim lại lần nữa lựa chọn hòn đảo hoang lần trước để tiến hành quay chụp.

Cố Niệm Bắc là dùng lý do này để thuyết phục Hà Nghiêm: "Nếu không đi thử, bác về sau còn dám xuất ngoại quay phim khác sao?"

Kết quả cùng Cố Niệm Bắc dự đoán giống nhau, quay chụp tiến hành đều thuận lợi, không có tái xuất tình trạng như của Giang Nam Ảnh, tựa hồ hiện tượng kì quái trên đảo này chỉ nhằm vào một mình Giang Nam Ảnh.

Cố Niệm Bắc vốn đang tưởng có cơ hội tìm Giang Nam Ảnh dò hỏi một chút, nhưng sau đó không lâu liền đã xảy ra scandal bạn trai tai tiếng, đừng nói dò hỏi, cô liền ở Giang Nam Ảnh ba mét cũng không dám tới gần, sợ lại bị Giang Nam Ảnh dùng cái loại ánh mắt đó nhìn chằm chằm.

"Giải thưởng Kim Lập thứ 83......", Thanh âm người chủ trì thanh âm đánh gãy hồi ức của Cố Niệm Bắc.

Cố Niệm Bắc là ở lúc bước trên thảm đỏ nhìn lén Giang Nam Ảnh sườn mặt chợt nhớ tới chuyện này, vừa nhớ tới xong liền hận không thể lập tức tìm ngay Hà Nghiêm xin nhận 《 Hoang Đảo 》. 

Hiện tại khoảng thời gian bắt đầu nhập đoàn quay chụp 《 Hoang Đảo 》 cách còn rất xa, diễn viên được chọn vẫn chưa xác nhận hết, nếu muộn chút, trừ phi Cố Niệm Bắc định cùng Giang Nam Ảnh xé rách da mặt, bằng không liền vô pháp sửa đổi.

Còn lâu Cố Niệm Bắc mới làm ra loại chuyện kiểu đấy, mình đây là muốn làm bạn thân của Giang Nam Ảnh cơ. Cố Niệm Bắc giờ phút này vẫn chỉ nghĩ đến hai chữ "Bạn thân", hoàn toàn không phát hiện vô luận là trước khi cô trọng sinh , vẫn là sau khi đã trọng sinh, cái từ "Bạn thân" đã sớm bị biến thành một dạng nghĩa khác. Cũng may người trì độn không chỉ có một mình cô, còn có một người ở đằng kia, cứ cách ba phút lại quay sang nhìn lén mình, thuộc đoàn phim 《 Lưu cùng thủ 》 Giang Nam Ảnh.

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của Giang Nam Ảnh thật sự không phải chuyện kinh dị đâu, thật là phim thần tượng, mặt sau sẽ giải thích ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net