Chương 64.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta ở đây."


May mà hôm nay không phải hưu mộc, các đại thần hạ quá vui mừng, lại vội vã hướng về nha thự thượng nha, bằng không, vương phủ sợ vẫn cần bày ngọ yến.

Hán Vương cùng người tương giao, vẫn có chút sốt sắng, chờ khách mời tản đi, nàng vội vã đi tìm Vương phi. Vương phi ở hậu viện, cũng có khách cần thiết đãi. Nữ quyến không cần đến nha môn, mà rất nhiều người lúc trước không có qua lại với Hán Vương phủ, nay Hán Vương hiển đạt, không ít đại thần liền muốn thừa dịp này, cùng Hán Vương phủ kết giao tình, các nữ quyến liền đi đến muộn một chút.

Hán Vương đến hoa thính, liền thấy bên ngoài hoa tình vài thị nữ đứng thẳng, trong phòng từng trận tiếng cười, không ngừng truyền đến.

Hán Vương chần chờ, bước chân chậm lại, xa xa mà liếc mắt vào trong cửa một cái, chỉ thấy trong đó mơ hồ mấy đạo nhân ảnh, nhưng không thấy rõ dáng dấp từng người, không biết là người nào đang nói, người nào đang cười, Vương phi lại là vẻ mặt thế nào.

Hán Vương chưa từng nhìn thấy Vương phi tiếp đãi khách khứa, hết sức tò mò. Nàng vẫn cảm giác Vương phi xuất trần, yên hỏa thế gian đều không nhiễm vào nàng ấy được. Hán Vương thế nào cũng không nghĩ ra Vương phi ở trong một đám phụ nhân, chào hỏi lẫn nhau là bộ dáng gì.

Nàng lặng lẽ tiến lên, muốn tìm một chỗ nhìn lén.

Các thị nữ thấy điện hạ tới, liền biết nàng là đến tìm Vương phi rồi, cúi người thi lễ một cái, liền từng người che miệng cười trộm, đều chưa từng lên tiếng. Hán Vương toàn tâm toàn ý muốn nhìn Vương phi, vẫn chưa phát hiện vẻ mặt thị nữ thế nào.

Lúc này đang mùa thu, bách hoa đua nở, chỉ có hoa cúc, rực rỡ vô cùng. Hoa thính bố trí tao nhã, bên ngoài hoa lá cây cối đan xen, hoa cúc rực rỡ, cây cỏ chằng chịt thích thú, đem hoa thính thấp thoáng xanh um cỏ cây. Trong phòng đặt mấy bức bình phong, đem trong ngoài hoa thính tách làm hai nơi. Gian ngoài đãi khách, nội thất thì lại làm một tiểu tiểu thối bộ.

Hán Vương ở bên ngoài hoa thính cách cây cỏ nhón chân nhìn nửa ngày, đều không thấy rõ tình hình bên trong, linh cơ hơi động, lượn ra phía sau hoa tính, rẽ vào phòng.

Nội thất không người, gian ngoài tiếng vang rõ rõ ràng ràng mà truyền đến.

Mấy vị phu nhân đều cùng Vương phi tuổi tác bình thường, chỉ thấy âm thanh, hoặc linh động, hoặc ôn nhu, đều là tươi sống dễ thân. Hôm nay khách tới cửa chính là chúc mừng nàng đến cư tông chính, tất nhiên là lấy nàng làm chủ, Hán Vương nghe thấy, các phu nhân quá nửa chúc mừng Vương phi, phu tế của nàng thành tài, lúc này hỉ tư tư, rất là đắc ý, nàng cho A Dao mặt mũi rồi.

Không biết A Dao sẽ trả lời làm sao.

Hán Vương nghiêng tai lắng nghe, phát hiện Vương phi muốn mở miệng, liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe cẩn thận một chút.

"Điện hạ còn trẻ, may mắn chức vị cao, đảm đương không nổi khen ngợi như vậy của phu nhân." Thanh âm của Vương phi truyền đến, thanh thanh nhàn nhạt, như nước, cũng không phải mặt nước nổi băng trong ngày đông, mà là cuối mùa xuân đầu mùa hè, suối nước xanh biếc chảy qua sườn núi, mang theo mặt trời ấm áp.

Hán Vương cong mắt cười, tiến đến sau tấm bình phong cẩn thận lắng nghe.

Mấy vị phu nhân theo thường lệ còn muốn khen ngợi, thổi phồng đến vô cùng, Vương phi khiêm tốn hai câu, không nhiều lời, cũng không ai nói nữa. Hán Vương nghĩ thầm, A Dao thật là lợi hại, nên khiêm tốn như vậy, mới có vẻ đoan trang, nếu đổi là nàng, có người ở ngay trước mặt nàng khen ngợi A Dao, nàng khẳng định không thể trấn định tự nhiên như thế, nói không chừng liền khen theo.

Mấy vị phu nhân kia nói chuyện rất thân thiện, dần dần nói đến những việc khác. Đều là nữ quyến đệ nhất chốn kinh thành, đàm luận đồ vật tự không phải tục vật, phần nhiều là việc văn nhã khôi hài. Vương phi ngôn từ nhã thiện, như mưa xuân nhuận vật vậy, phong độ vô cùng.

Hán Vương lắng nghe, liền không vừa lòng, nàng còn muốn nhìn Vương phi lúc nói chuyện một chút, là dạng biểu hiện gì. Nàng dè dặt dọc theo bức bình phong, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài các nữ quyến dáng dấp ra sao, nàng cũng chưa từng lưu ý, một chút tìm thấy Vương phi ngồi ở giữa.

Vương phi hôm nay rất dịu dàng, váy ngắn vàng nhạt, tóc mây trâm phượng, trang dung thanh nhã, lúc nàng ấy yên lặng lắng nghe, ánh mắt chăm chú, lúc mở miệng, hơi nghiêng thủ, trong mắt phảng phất ngâm một vệt ánh trăng.

Hán Vương nhìn đến nhập thần, ánh mắt Vương phi chẳng biết từ lúc nào, đã nhìn sang.

Nhìn lén bị phát hiện rồi, Hán Vương cả kinh, lập tức đỏ mặt, xấu hổ không biết làm thế nào cho phải. Vương phi nhìn nàng một chút, bên môi hơi vung lên, độ cong nho nhỏ kia không thể nhận ra, chỉ trong chốc lát, nàng lại dời tầm mắt đi chỗ khác, nói chuyện cùng người khác.

Hán Vương mở cờ trong bụng, liền trốn ra sau tấm bình phong.


Các nữ quyến không ở lâu, nói thêm hai câu nữa, liền cũng lần lượt cáo từ. Vương phi tiễn khách xong, vào nội thất, Hán Vương đoan đoan chính chính mà ngồi trên giường ngà voi, thấy nàng đi đến, cười híp mắt gọi tên nàng.

Vương phi bất đắc dĩ nhìn nàng, lúc này Hán Vương mới đỏ mặt: "Ta nhớ ngươi, liền tới xem một chút."

Trốn sau tấm bình phong nhìn lén đều rất không tốt, lúc này Hán Vương mới nhớ tới, vừa rồi trong phòng còn có nữ tử khác, hành vi vừa rồi, rất đường đột thất lễ.

Nàng lộ ra vẻ ão não, thanh âm nho nhỏ, biện giải một câu: "Ta chỉ nhìn ngươi, không có nhìn các nàng."

Vương phi vốn không có trách cứ nàng, thấy nàng ảo não càng đau lòng, đưa tay đặt trên tóc nàng, an ủi: "Ta biết điện hạ cũng không phải ý đó, không sao."

Lúc này Hán Vương mới an tâm, Vương phi không trách nàng, là tốt rồi.

Chiếu thư mới ban xuống, các đại thần liền liên tiếp đến nhà, Hán Vương còn chưa cùng Vương phi nói chuyện nhiều, nàng từ trong tay áo lấy chiếu thư ra, rất vui vẻ mà đưa cho Vương phi xem.

Tông Chính Khanh chưởng quản chuyện tôn thất, phần nhiều là tôn thất trưởng giả đảm đương, chưa từng có thân vương chưa nhược quán đảm đương trọng trách lớn như thế này, có thể thấy được nàng rất lợi hại.

Vương phi mở chiếu thư ra nhìn một chút. Chiếu thư hành văn, tự có một bộ chương trình, phần nhiều là người bên trong Thư Xá chấp bút, Hoàng Đế phê duyệt xong, mới có thể ban xuống.

Vương phi xem chiếu thư, Hán Vương liên tục nhìn chằm chằm vào Vương phi. Ánh mắt của nàng, xưa nay thẳng thắn, đặc biệt là lúc nhìn Vương phi, càng là trong mắt chỉ có một mình nàng ấy.

Xem chiếu thư xong, khép lại, Vương phi ngẩng đầu lên, thấy Hán Vương đang nhìn nàng, nở nụ cười: "Điện hạ nhìn cái gì?"

Hán Vương thấy bị phát hiện rồi, rất là ngượng ngùng, nhưng cũng chưa từng che giấu, đàng hoàng nói: "Ta đang nhìn ngươi. Ta đang nghĩ, ta từ trước không có tiếng tăm gì, sau khi cưới ngươi, mới trở nên lợi hại. Nếu ta không thể cưới ngươi, lúc này ta lại là quang cảnh gì."

Vương phi cười nói: "Nhưng nếu không có ta, điện hạ tự nhiên vẫn là điện hạ, một đời một kiếp, bình an."

Hán Vương vừa nghe, liền vội vàng lắc đầu.

Nhưng nếu không có Vương phi, nàng khẳng định không được hiển đạt, cũng không được Tông Chính Khanh, hơn nửa vẫn sẽ giống như những tháng ngày trước đây, ở trong phủ tự mình đánh cờ, xem thoại bản, tình cờ ra ngoài một chuyến, nhìn hoa nở một chút. Một năm bốn mùa, nhất thành bất biến.

Cuộc sống như thế, nghe tới, làm như thích ý bình yên, nhưng vừa nghĩ tới không có Vương phi làm bạn, thời điểm nàng muốn chơi cờ, đối diện bàn cờ trống không, nàng chỉ có thể tự mình chơi, lúc nàng xem thoại bản hay, muốn chia sẽ với người khác, nhìn bên cạnh, cũng không có người nghe nàng kể, nàng thấy bông hoa đẹp đẽ, bẻ một cành, mang về trong phủ, cũng không ai để nàng tặng.

Nàng quanh thân yên tĩnh quạnh quẽ, giường lạnh, tâm trống rỗng, Hán Vương chỉ suy nghĩ một chút, nước mắt đều muốn rơi xuống.

Điện hạ cau mày, tội nghiệp, Vương phi nhìn mà đau lòng, sờ sờ tai mềm của nàng. Hán Vương ôm lấy nàng, tựa trên vai nàng nhẹ nhàng cọ cọ, ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói: "Không thể không có A Dao."

Vương phi khẽ vuốt ve gáy nàng, lời nói mềm nhẹ: "Ta ở đây."


Hán Vương làm Tông Chính Khanh, liền bắt đầu mỗi ngày vào triều, ngồi nha môn.

Hoàng tộc Tiêu thị không nói là nhân số thịnh vượng, đặc biệt là một chi của tiên đế này, tiền tiền hậu hậu trị tội trừ tịch, càng suy tàn đến lợi hại. Nói là chưởng quản mọi việc tôn thất, kỳ thật trong ngày thường, rất thanh nhàn.

Chúc thần Hán Vương phủ liền cũng thanh nhàn theo, trong ngày thường không có chỗ để họ quản.


Lý Xá Nhân sáng sớm nhận được thư tín, liền cấp tốc ra ngoài, đi tới một tửu quán trong kinh thành. Tửu quán ẩn trong hẻm nhỏ, qua lại đều là văn nhân nhã sĩ, khá là thanh u.

Lý Xá Nhân mới vừa vào điếm, liền có một tôi tớ tiến lên nghênh tiếp.

Tuy là tôi tớ, Lý Xá Nhân cũng không dám bất cẩn, sau chào hỏi, mới theo tôi tớ kia vào một gian nhã thất.

Trong phòng đốt than, đem bên trong ấm áp vô cùng, người ngồi xe lăn kia dường như vẫn cảm thấy lạnh lẽo, ôm lấy một thân áo khoác dày, thấy hắn đi vào, cười nói: "Từ biệt nhiều năm, Đạo An tiên sinh có khỏe không."

Lý Xá Nhân đầu tiên là nở nụ cười, nhớ tới nàng bây giờ đã là Hoàng Phu, vội vàng thi lễ một cái.

"Cố nhân tương phùng, hà tất đa lễ." Hoàng Phu cười nói, tự mình rót rượu cho hắn.

Trên bàn ăn bày sơn hào hải vị, rượu ấm vào trong miệng, hai người chuyện trò cùng nhau.

Hoàng Phu lúc còn trẻ ngao du khắp thiên hạ, gặp người tài ba dị sĩ vô số. Lý Xá Nhân chính là khi đó quen biết. Hắn ở nông thôn, một gian nhà tranh, vài mẫu đất cằn, trải qua túng quẫn, nhưng tay không rời sách. Hoàng Phu con đường hương dã, thấy hắn như thế, liền cùng hắn trò chuyện.

Lý Xá Nhân hào Đạo An, mặc dù nơi bần hàn, chưa bao giờ thẹn với đàm luận từ bản thân chí hướng, Hoàng Phu đối với hắn khá là thưởng thức, hai người cứ như vậy mà quen biết.

Sau thời cuộc đại biến, Hoàng Đế lên ngôi, hướng về thiên hạ chiêu mộ người có đức, Lý Xá Nhân bán nhà tranh đất cằn, tính toán một chút lộ phí, liền một mình vào kinh. Chốn kinh đô, rất không dễ dàng, may quan tiền đồng không mấy ngày đã không còn một mống.

Hoàng Phu nhận ra hắn trong rất nhiều hàn sĩ, an bài hắn vào Hán Vương phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net