Chương 3: Không thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc Cảnh Thanh vẫn nhận Tô Úc làm đồ đệ.

Chuyện Cảnh Thanh nhận đồ đệ làm cho toàn bộ Kiếm Các quá đỗi vui mừng, sáu đại trưởng lão càng thêm yêu thích tiểu cô nương dáng dấp mặt hoa da phấn này.

Có thể do Tô Úc sinh ra ở một đại gia tộc nên hành vi cử chỉ đều không thể bắt bẻ, xử sự lễ độ lại vô cùng hiểu chuyện, hơn nữa lại là đệ tử đầu tiên của Cảnh Thanh cho nên càng được hoan nghênh mãnh liệt.

Chân trước Cảnh Thanh mới vừa nhận đồ đệ, sau lưng mấy đại trưởng lão đã sôi nổi đưa lễ gặp mặt lên, người nọ so với người kia càng thêm hào phóng.

Một người thường còn chưa hề chính thức bắt đầu tu hành mà trên người đã lập tức nhiều thêm vài món thiên địa linh bảo.

"Khụ, còn chưa cử hành đại điển bái sư đâu đó." Cảnh Thanh ở một bên nhắc nhở.

Tại Kiếm Các, thời điểm mỗi đời chưởng môn thu nhận đệ tử thân truyền thì đều phải cử hành đại điển bái sư, sau khi đại điển bái sư thành thì mới coi như người nối nghiệp tương lai của Kiếm Các.

"Không quan trọng không quan trọng, tiểu sư điệt cứ chăm sóc thân mình thật tốt, chờ tới đại điển bái sư, sư thúc lại đưa cho con vài món đồ tốt khác." Tề Hiền vui tươi hớn hở mở miệng nói.

Tô Úc thấy vậy, có phần không biết làm sao nên nhìn về phía Cảnh Thanh đang đứng một bên.

Cảnh Thanh có hơi câm nín, nhưng vẫn ngầm gật đầu với Tô Úc.

"Cảm ơn tam sư thúc." Tô Úc nhát gan lên tiếng, lúc này mới nhận lễ.

Tống Thời vuốt chòm râu nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ trở về chuẩn bị đại điển bái sư, ba ngày sau cử hành, chưởng môn xem có được không?"

"Được." Cảnh Thanh gật đầu.

Tống Thời cáo từ rời đi, những người còn lại thấy vậy cũng không quấy rầy thầy trò hai người, lần lượt từ biệt.

Tiễn đi mọi người rồi, Cảnh Thanh giơ tay day day ấn đường.

Nàng thật sự không nghĩ tới Tô Úc được mọi người hoan nghênh đến vậy.

"Chân nhân." Tô Úc đi tới trước mặt nàng, do dự lên tiếng.

"Tuy rằng đại điển bái sư còn chưa tiến hành, nhưng con đã là đồ đệ của ta, gọi ta sư tôn là được." Cảnh Thanh nhìn nàng.

"Sư tôn." Tô Úc nghe lời sửa miệng.

"Có chuyện muốn hỏi ta sao?" Cảnh Thanh dịu dàng hỏi.

Tô Úc hơi gật đầu, sau đó cắn môi nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn có biết là kẻ nào tàn sát cả nhà con không?"

Cảnh Thanh thấy vậy than nhẹ một tiếng, theo bản năng giơ tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu nữ, lông mềm tóc mượt thoải mái ghê.

"Chớ có lo lắng, ta đã cho người đi điều tra. Việc này quá mức quỷ dị, chờ điều tra rõ rồi ta nhất định sẽ cho con một câu trả lời." Cảnh Thanh hứa hẹn với tiểu cô nương.

Nghe nàng cam kết, dường như Tô Úc yên tâm không ít.

"Đa tạ sư tôn."

Vừa dứt lời, bụng Tô Úc phát ra một tiếng vang nhỏ, tiểu cô nương lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng che lại bụng của mình.

Cảnh Thanh lúc này mới ý thức được rằng Tô Úc vẫn chỉ là người thường, không giống như tu sĩ các nàng, còn chưa đi vào tu hành nữa cho nên vẫn cần ăn cơm.

Cảnh Thanh nhất thời có chút lúng túng: "Đói bụng rồi nhỉ, ta đi làm chút đồ ăn cho con."

Tô Úc hơi gật đầu, gương mặt hồng hồng, đáng yêu cực kỳ.

Nhưng Cảnh Thanh không có tâm tư thưởng thức, lúc chuẩn bị đi ra ngoài bỗng nhiên phản ứng lại được.

Nàng làm cái quỷ ấy, nơi này vẫn luôn luôn chỉ có một mình nàng, đến cái phòng bếp cũng không có, có ma làm cơm chắc!

Nghĩ đến chỗ này, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Úc.

"Nếu không, vi sư mang con xuống núi đi ăn."

Tô Úc chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

"Dạ."

......

Lúc này Cảnh Thanh thật ra không dẫn người chạy quá xa, chỉ tìm một tiệm cơm ở trấn nhỏ dưới chân Thất Kiếm Sơn để ngồi ăn.

Nơi này có không ít đệ tử Thất Kiếm Sơn, nhìn trang phục hẳn là đệ tử ngoại môn, ngẫu nhiên cũng gặp một hai đệ tử nội môn.

Tại Kiếm Các, trừ phi có đại sự, nếu không Cảnh Thanh rất ít lộ diện, đệ tử ngoại môn cơ hồ không gặp qua Cảnh Thanh. Dù có là đệ tử nội môn thì cũng chỉ hàng năm ngẫu nhiên một hai lần thấy mặt nàng lúc có đại sự, còn hiện giờ có rất ít người nhận ra được nàng.

Nhưng vì sợ phiền toái nên Cảnh Thanh vẫn chọn một căn phòng, mang theo Tô Úc ngồi xuống.

"Thích gì thì con cứ tự gọi món lên đi." Sau khi ngồi xuống Cảnh Thanh mở miệng.

Tô Úc ngoan ngoãn gật đầu, chỉ đơn giản chọn hai món ăn, Cảnh Thanh liếc mắt một cái, lại kêu chủ quán thêm vài món.

"Sư tôn, gọi nhiều như vậy sợ không ăn hết mất ạ." Tô Úc nhỏ giọng nói.

Cảnh Thanh cười nhẹ một tiếng: "Đừng lo, ta cũng muốn nếm thử thôi."

Tô Úc có hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt Cảnh Thanh thản nhiên, trong lúc nhất cô nhóc không biết có nên hỏi hay không.

Rõ ràng người tu hành sớm đã tích cốc không cần ăn cơm mà.

Ngược lại là bên này Cảnh Thanh thật ra đơn thuần chỉ muốn nếm thử thức ăn thế giới này, xem thử rốt cuộc mỹ thực dị giới ra sao.

Chờ khi đồ ăn bưng lên, sư đồ hai người yên tĩnh ăn cơm.

Tô Úc không nói lời nào là bởi vì gia giáo, lúc ăn và ngủ không nói chuyện; còn Cảnh Thanh không nói lời nào là bởi vì nơi này đồ ăn tuy không kịp xã hội hiện đại, nhưng hương vị tính ra không tệ, hơn nữa nhìn dáng vẻ tiểu cô nương ăn cơm an tĩnh, giờ nàng mở miệng thì có hơi ngượng ngùng.

Cho nên sau khi hai người cơm nước xong, trông mâm đồ ăn chỉ còn vài ba món, Tô Úc nhìn Cảnh Thanh muốn nói lại thôi.

Hai phần ba bàn đồ ăn này đều nhờ Cảnh Thanh ăn...

Cảnh Thanh hiển nhiên cũng nhận ra được, nhưng vì mặt mũi, nàng cố nén xấu hổ, vẻ mặt bình tĩnh.

"Ăn cũng được chứ?"

Tô Úc gật đầu.

Cảnh Thanh gật đầu, sau đó đứng dậy: "Đã như thế, vậy thì đi thôi."

Tính tiền xong, Cảnh Thanh mang theo Tô Úc trở lại Thiên Xu Các. Tống Thời đã kêu các đệ tử thu dọn phòng cho Tô Úc, Cảnh Thanh mang người đi vào nhìn qua, hỏi thăm.

"Con nhìn một cái xem thử còn thiếu cái gì không, cần thêm gì cứ việc nói là được."

Tô Úc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không thiếu ạ."

Cảnh Thanh cúi đầu nhìn nàng, Tô Úc bị nàng nhìn như vậy có chút luống cuống tay chân.

Cô nhóc không biết vì sao Cảnh Thanh đột nhiên nhìn mình, cho rằng bản thân làm sai cái gì.

Bỗng nhiên lại nghe Cảnh Thanh thoáng thở dài một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Cảnh Thanh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô nhóc.

"Từ nay về sau, nơi này là nhà của con."

Tô Úc ngốc tại tại chỗ, ngơ ngác nhìn Cảnh Thanh.

Thấy được trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng không nhiễm bụi trần ấy mang theo nụ cười dịu dàng mỏng manh.

Nàng không tự chủ được mà cắn môi, nhịn xuống giọt lệ sắp trào ra khỏi mi.

"Cảm ơn sư tôn."

Âm thanh tiểu cô nương nhỏ nhẹ như muỗi kiến, khó có thể nghe ra tiếng.

Cảnh Thanh cười cười thu tay nói: "Trước hết con cứ nghỉ ngơi, trễ chút ta kêu người làm vài bộ xiêm y cho con."

Nói xong, Cảnh Thanh định rời khỏi.

Tô Úc thấy thế theo bản năng mà duỗi tay bắt lấy ống tay áo Cảnh Thanh.

Cảnh Thanh nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn cô nhóc.

"Sư tôn phải rời khỏi sao?" Tô Úc nhìn nàng chằm chằm, hỏi.

Cảnh Thanh nhìn cô bé, bắt được tay cô bé trấn an nói: "Ta chỉ đi xử lý chút việc, rất nhanh sẽ trở về, con chớ có lo lắng, sẽ không bỏ con lại đâu."

Nàng cho rằng có lẽ là bởi vì tiểu cô nương vừa mới gặp thảm biến, mình thì vừa cứu nàng lại vừa thu nàng làm đồ đệ, dưới tình huống ấy ít nhiều sẽ có phần ỷ lại nàng, lo sợ nàng cứ thế rời đi.

Tô Úc nghe nàng nói, lúc này mới buông lỏng tay.

"Vậy con chờ sư tôn."

Dáng vẻ tiểu cô nương ngoan ngoãn làm Cảnh Thanh hận không thể ôm người vào trong lòng rồi ôm hôn thắm thiết, nhưng nàng ngăn chính bản thân không được làm theo, chỉ gật đầu với cô nhóc rồi rời đi.

Lại chưa từng chú ý tới, sau khi nàng rời đi, trên mặt Tô Úc là vẻ thâm trầm.

Đối với Tô Úc mà nói có thể lưu tại Kiếm Các là chuyện tốt. Nhà nàng bị người diệt môn, nếu như tin tức nàng còn sống để lộ ra bên ngoài, chỉ sợ đối phương còn có thể sẽ tới giết nàng. Nhưng nếu có thể dựa vào Kiếm Các, ít nhất đối phương không thể dễ dàng động tới nàng.

Cho nên, nàng nhất định phải lưu lại Kiếm Các, ít nhất là lưu tại bên người Cảnh Thanh, sau đó tu hành thật tốt, báo thù rửa hận.

Cảnh Thanh thật ra cũng không phải đi làm chuyện lớn gì, chỉ là đi tìm Tống Thời thôi, kêu ông làm giúp cái phòng bếp tiện nàng còn nấu ăn.

Tống Thời thấy rất là kỳ quái, nói: "Thực đường của đệ tử ngoại môn có thể cung cấp đồ ăn lấp bụng Tô sư điệt được mà."

Cảnh Thanh dừng một chút nói: "Trong nhà cô bé vừa gặp đại nạn, thâm tâm vẫn còn mang theo khiếp đảm, giờ bắt nàng dùng bữa với đệ tử ngoại môn ta sợ nàng sẽ tủi thân."

Đương nhiên, đây chỉ là một luận điểm, quan trọng nhất chính là Cảnh Thanh đã quen tự mình ra tay nấu ăn rồi.

Một bên có thể nuôi dạy tiểu đồ đệ, một bên còn có thể thỏa mãn chính mình, cớ sao mà không làm chứ?

Tống Thời nghe xong tạm chấp nhận: "Vậy thì ta sẽ đi sắp xếp, lại tìm một đệ tử nội môn biết nấu ăn đi qua?"

Cảnh Thanh nghĩ rồi lắc đầu nói: "Không cần, ta không thích nhiều người."

"Thế chuyện nấu cơm thì..." Tống Thời nhíu mày.

"Tự ta làm là được." Cảnh Thanh trả lời.

Tống Thời dường như tức khắc nghĩ đến cái gì đó, cơ mặt giật giật, giọng nói thành khẩn: "Chưởng môn à, Tô sư điệt vẫn chỉ là một đứa nhỏ, lại còn đáng thương như vậy, không đến nỗi đó chứ..."

Cảnh Thanh: "???"

Nàng sao mà không nghe hiểu Tống Thời đang nói cái gì nhỉ?

Tống Thời thấy nàng như vậy, cho rằng nàng chỉ nhớ tu hành còn quên mấy chuyện vặt, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé khiến người đau lòng của Tô Úc, thôi thì có đắc tội với người thì cũng đành chịu, hít sâu nói: "Năm xưa mấy món ngài nấu thực sự khó mà nuốt nổi."

Cảnh Thanh: "..."

Khóe miệng Cảnh Thanh giật giật, nàng ngẫm lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện thời điểm nàng nấu ăn đưa tới trước mặt đám người Tống Thời, trên mặt bọn họ có bao nhiêu kinh hoàng.

Nàng gian nan mà kéo khóe môi cười nói: "Nay đã khác xưa."

Tống Thời quả quyết cự tuyệt nói: "Ta sẽ sắp xếp hai đệ tử nội môn qua, chăm sóc ngài với Tô sư điệt."

Cảnh Thanh: "Ta thật sự có thể..."

Tống Thời: "Không, ngài không thể!"

"Thôi được rồi." Cảnh Thanh thở dài.

Cảnh Thanh biết mình có giãy giụa cũng vô dụng, dù sao trên mặt Tống Thời thiết điều viết chữ "Ngài đừng mơ tự mình xuống bếp hãm hại Tô Úc".

Tính ra người không biết nấu cơm rõ ràng là nguyên chủ, có phải nàng đâu.

Cảnh Thanh nghẹn một hơi trở về Thiên Xu Các, phát hiện Tô Úc đứng trước cửa phòng nàng không nhúc nhích.

"Tô Úc." Cảnh Thanh thấy vậy kinh ngạc gọi một tiếng, tiểu cô nương nghe được vội vàng quay đầu lại nhìn về phía nàng.

"Sư tôn." Tô Úc chạy chậm đến trước mặt nàng, giơ tay bắt lấy tay áo nàng.

"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi?" Cảnh Thanh không khỏi hỏi.

Tô Úc ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Sư tôn không ở đây, con... có hơi sợ hãi."

Cảnh Thanh nghe vậy vội dắt tay cô nhóc đi về phòng.

"Không có việc gì, sư tôn đã trở lại."

Sinh hoạt của nguyên chủ đơn điệu khô khan, trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, Cảnh Thanh lôi kéo Tô Úc ngồi xuống, sau đó nói: "Ta chỉ đi tìm đại sư bá của con, kêu ông ấy mai cho người xây thêm cái phòng bếp trong các, như vậy sau này có thể nấu ăn trong các rồi."

Tô Úc nghe vậy, chớp chớp mắt nói: "Sư tôn, cơm đó là ai nấu ạ?"

Cảnh Thanh nhéo mi nói: "Ta vốn định tự mình xuống bếp, nhưng đại sư huynh không chịu kêu sẽ sắp xếp hai đệ tử tới, cho nên ngày mai sẽ có hai đệ tử nội môn qua chăm sóc con."

Tô Úc nghe thế tức khắc khẩn trương hỏi lại: "Vậy sư tôn thì sao? Sư tôn mặc kệ con ư?

Cảnh Thanh nhất thời dở khóc dở cười, giơ tay vỗ vỗ đầu nàng nói: "Nha đầu ngốc, sao sư tôn có thể mặc kệ con chứ."

Tựa hồ Tô Úc thở phào một hơi nhẹ nhõm, toàn thân mang theo vẻ vui mừng.

"Sư tôn nói phải giữ lời đó!"

"Tất nhiên rồi."

Tác giả có chuyện nói:

Tống Thời: Tưởng tượng đến cảnh Cảnh Thanh đi làm đồ ăn là dạ dày đau liền.

Cảnh Thanh: ... Thanh danh bại hoại rồi

Editor nói nhỏ:

Đầu tuần một chương, có khi nào cuối tuần mới có chương nữa không ta~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net