Chương 7: Làm rất tốt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc chạng vạng, Tiêu Văn xách theo một vò Đào hoa nhưỡng Tô Úc mình làm tới tìm Cảnh Thanh. Cảnh Thanh vốn còn đang trông Tô Úc học làm diều thấy vậy thì Tô Úc mình tới đón.

"Tỷ sao lại tới đây?"

"Tất nhiên là đến xem muội." Tiêu Văn cười trả lời.

"Chào nhị trưởng lão ạ." Tô Úc cùng với Kỷ Âm và Ninh Tử Đồng vội vàng hành lễ với Tiêu Văn.

"Không cần đa lễ. Tô sư điệt, ta mượn sư tôn của trò chút." Tiêu Văn một tay lôi kéo Cảnh Thanh, một bên cười nói với Tô Úc.

Tô Úc chớp mắt, sau đó cười nói: "Vậy nhị sư bá phải nhớ trả con nha."

Tiêu Văn tức khắc bị nhóc chọc cười, còn Cảnh Thanh thì có hơi dở khóc dở cười.

"Yên tâm đi, sư tôn của trò thì vẫn là của trò, không có ai tranh đoạt với trò đâu." Tiêu Văn che miệng cười nói.

Cảnh Thanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó nói với Tiêu Văn: "Sư tỷ, vào trong phòng ngồi đi."

"Được." Tiêu Văn cười đáp, rồi lại nhìn về phía ba đệ tử: "Mấy đứa cứ bận việc mình đi, không cần lo bọn ta."

"Dạ." Ba người vội vàng đáp.

Cảnh Thanh dẫn Tiêu Văn vào trong phòng, Tô Úc nơi này vừa khéo có thể thấy được ba người đang bận rộn trong viện.

Hai người ngồi xuống đệm hương bồ. Tiêu Văn vung tay lên, một bộ ấm chén bằng linh ngọc xuất hiện trên bàn thấp trước mặt hai người.

"Vừa mới ủ từ năm ngoái, đây là vò thứ nhất, muội nếm thử xem." Tiêu Văn rót cho nàng một trản rượu, đẩy tới trước mặt nàng.

Cảnh Thanh đưa tay tiếp nhận, nhấp một ngụm, hương rượu vào miệng hơi nồng, nhưng lộ ra hương hoa đào nhàn nhạt. Do vấn đề công nghệ nên nồng độ cồn cũng không coi, có thể coi như thức uống lúc nhàn tản.

"Hương vị không tệ." Cảnh Thanh khẽ gật đầu, buông chén rượu xuống cười nói.

Tiêu Văn cười nhẹ một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về hướng ba người Tô Úc ngoài cửa sổ, nói: "Từ sau khi Tô sư điệt tới, muội thay đổi rất nhiều."

Cảnh Thanh thoáng dừng một chút, sắc mặt không thay đổi, mở miệng nói: "Có sao?"

"Có chứ, tất nhiên là có." Tiêu Văn nghiêng đầu, một tay cầm chén rượu một tay chống cằm nhìn Cảnh Thanh, mở miệng: "Trở nên có phong vị nhân tình hơn so với dĩ vãng."

Cảnh Thanh trầm mặc không nói, Tiêu Văn cảm khái: "Nếu sớm biết thu đồ đệ là có thể làm cho muội thay đổi được thì đúng ra nên sớm để muội thu đồ đệ mới phải."

Cảnh Thanh bất đắc dĩ mở miệng: "Đây là ý tưởng thần kỳ gì vậy."

Tiêu Văn nghe vậy cũng Tô Úc nhận ra nói không đúng, sau đó gật đầu: "Cũng phải, dù sớm thu đồ đệ cũng chưa chắc được một người ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tô Úc, dù là hai trăm năm cũng khó có được."

"Lần này tới sư tỷ là muốn nói cái gì?" Cảnh Thanh nhìn Tiêu Văn hỏi.

"Cho muội lời nhắc nhở?" Tiêu Văn nhướng mày.

"Tháng sau chính là Đại hội Luận đạo năm năm một lần tại đại lục Di Quang, muội là chưởng môn, Tô Úc lại là thân truyền của chưởng môn nên tất nhiên sẽ phải tham gia. Có điều cần phải chú ý một chút, nhất định phải giấu kín tin tức Tô Úc là Thuần âm chi thể. Mấy kẻ đó bề ngoài là chính nhân quân tử, nhưng chưa chắc thật sự là chính nhân quân tử." Tiêu Văn nháy mắt với nàng.

Cảnh Thanh nghe vậy lập tức gật đầu với Tiêu Văn: "Ta đã rõ, cảm tạ tỷ chỉ điểm."

Tiêu Văn cười cười, sau đó nói: "Ây da, sớm biết vậy đã mang theo Yên Nhi tới rồi. Người trẻ tuổi cùng làm mấy món thủ công, so ra tự tại hơn vung kiếm mỗi ngày nhiều."

Yên Nhi trong miệng Tiêu Văn đúng là đệ tử thân truyền dưới danh nàng, tên Quý Yên, tuổi tác xấp xỉ Kỷ Âm, tính cách trầm ổn, còn là nữ đệ tử trầm ổn nhất trong số các đệ tử thân truyền.

Cảnh Thanh cười nhẹ một tiếng nói: "Quý sư điệt khéo còn đang bận chính sự ấy chứ."

Vẻ mặt Tiêu Văn vô tội: "Sớm muộn gì thì mấy việc này cũng qua tay Yên Nhi hết mà."

Cảnh Thanh bất đắc dĩ cười.

Tiêu Văn lại nói: "Gần đây Phi Tư tra ra chút tin tức."

"Chuyện gì?" Cảnh Thanh hỏi nhưng không quá mức để ý, ánh mắt vẫn dừng lại trên ba người Tô Úc ngoài cửa sổ như cũ.

"Việc cả nhà Tô Úc sư điệt bị sát hại... hình như có người của chính đạo tham dự trong đó." Tiêu Văn đè thấp tiếng nói, đảm bảo rằng lời này chỉ có mình với Cảnh Thanh nghe được.

Cảnh Thanh tức khắc nhăn chặt mày, nhìn chằm chằm thân ảnh Tô Úc ngoài cửa sổ. Tô Úc dường như có điều phát hiện nên quay đầu lại nhìn. Chân mày Cảnh Thanh lập tức giãn ra, cười gật đầu với nhóc.

Lúc này Tô Úc mới cười đáp lại, sau đó tiếp tục bận rộn với đám người Kỷ Âm.

Thấy Tô Úc đã quay đầu đi, khuôn mặt Cảnh Thanh tức khắc lạnh xuống, thấp giọng mở miệng: "Tin tức này đáng tin không?"

"Trước giờ Phi Tư chưa từng nói ra tin tức chưa nắm chắc." Tiêu Văn nói.

"Ta hoài nghi, kẻ diệt một nhà Tô Úc sư điệt rất có thể là đang nhắm vào Thuần âm chi thể của cô bé. Chung quy nếu có thể dùng người có Thuần âm chi thể làm lô đỉnh để song tu thì tốc độ tu hành có thể nói là làm ít lãi nhiều."

"Nực cười." Đáy mắt Cảnh Thanh như ngưng kiếm, ẩn ẩn mang theo sát khí.

"Phi Tư đang quan sát rồi, đừng có gấp." Tiêu Văn nhắc nhở.

"Ừm." Cảnh Thanh hơi gật đầu, sau đó nó: "Luận đạo lần này vẫn là Giang Lưu sư điệt dẫn đội sao?"

Giang Lưu chính là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão Tống Thời. Nhập môn sớm nên giờ đã là Kim Đan sơ kỳ, là nhân vật đại biểu cho đệ tử thế hệ mới tại Kiếm Các.

"Đúng vậy." Tiêu Văn gật đầu: "Đại hội Luận đạo chỉ có đệ tử kỳ Trúc Cơ mới có thể tham dự. Nếu Tô Úc sư điệt nỗ lực thêm một chút thì Đại hội Luận đạo tiếp theo cho thể để bé nó tham gia."

"Không vội, trước hết cứ cho quan sát Đại hội Luận đạo đợt này đi. Đại hội Luận đạo đợt này tổ chức ở Vạn Vật Môn nhỉ?" Cảnh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Văn hỏi.

"Đúng thế." Tiêu Văn đáp lời.

"Được, ta biết rồi." Cảnh Thanh cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người uống xong một bầu rượu rồi Tiêu Văn mới phất tay cáo biệt mấy người, một mình rời đi.

"Sư tôn, nhị sư bá nói gì cùng người vậy ạ?" Tô Úc đi vào bên cạnh Cảnh Thanh, tò mò hỏi.

"Không có gì, Đại hội Luận đạo tháng sau sư tôn mang con ra ngoài chơi." Cảnh Thanh giơ tay lên, mỉm cười xoa đầu Tô Úc.

Tô Úc chớp chớp mắt, sau đó cười nói: "Chỉ cần là đi cùng với sư tôn, dù đi đâu con cũng nguyện ý."

Cảnh Thanh bị nhóc chọc cười. Tô Úc thấy vậy thì đưa con diều giấu phía sau ra đưa tới trước mặt Cảnh Thanh như hiến vật quý. Đôi con ngươi đen nhánh khẩn trương nhìn chằm chằm Cảnh Thanh, như sợ nàng sẽ không vui vẻ.

Trình độ thủ công không coi là tinh xảo được, nhưng có thể thấy rất dụng tâm, mấy tiểu tiết không đáng kể có thể xem nhẹ được, dù sao cũng là lần đầu tiên Tô Úc làm diều mà.

"Làm rất tốt." Cảnh Thanh cười ra tiếng, tiếp nhận con diều Tô Úc trong tay nhóc.

Tiểu cô nương rất là cao hứng, đôi mắt đào hoa cười cong lại.

"Vậy sư tôn cùng con thả diều nha."

"Được."

Con diều không tính là tinh xảo này dưới sự bảo vệ của linh lực mà bay lên không, trong tay Cảnh Thanh cầm một sợi dây thừng bện bằng sợi bông dùng khống chế độ cao của con diều, Tô Úc đứng một bên vui vẻ nói chuyện với nàng.

Cho đến tận khi Tô Úc tận hứng rồi thì hai người mới đi nghỉ ngơi.

Công tác chuẩn bị cho Đại hội luận đạo đều do một tay Tống Thời lo liệu, mà so với đại hội lần trước ngoài nhiều thêm thầy trò Cảnh Thanh thì còn có đại trưởng lão và nhị trưởng lão dẫn đội. Cả đoàn người đi trên phi thuyền, băng qua mênh mông cuồn cuộn mây thẳng tới hướng Vạn Vật Môn tại Thiên Vân Sơn.

Từ Kiếm Các, Thất Kiếm Sơn tới Thiên Vân Sơn cũng không tính là quá xa, lại đi phi thuyền nữa nên chạng vạng đã tới Vạn Vật Môn rồi.

"Cảnh chưởng môn, lâu ngày không gặp." Một người đàn ông trung niên tóc mai đã điểm hoa râm, thân mặc đạo bào trắng tuyết mang theo đoàn người tiến tới, mỉm cười chắp tay chào về phía mấy người Cảnh Thanh.

"Tuân môn chủ." Cảnh Thanh thoáng gật đầu với ông ta.

"Tuân môn chủ." Tống Thời và Tiêu Văn đồng thời hành lễ với người vừa tới.

"Tống trưởng lão và Tiêu trưởng lão không cần đa lễ. Chư vị ngàn dặm mà tới đã vất vả rồi, đình viện cư trú đã sẵn sàng, mời chư vị Kiếm Các nghỉ ngơi một đêm cho tốt. Sáng sớm ngày mai sẽ cử hành Đại điển Luận đạo." Môn chủ Tứ Tượng Môn - Tuân Hạc cười mở miệng nói.

"Làm phiền rồi." Cảnh Thanh hơi gật đầu, Tuân Hạc cười duỗi tay: "Chư vị, mời."

Theo Tuân Hạc tiến vào sân vừa lúc bắt gặp có người Tô Úc đình viện cách vách bước ra.

"Ồ, không phải là mấy vị thuộc Kiếm Các sao, thật lâu rồi không gặp." Giọng nữ sang sảng truyền đến. Cảnh Thanh nghiêng đầu, vừa lúc thấy một người phụ nữ mặc hồng bào ngân giáp hiên ngang, mang theo một đệ tử cũng mặc giáp trụ giống vậy cầm theo ngân thương đi tới.

Tiết Hồng Ngọc, Tiết đại tướng quân của Phụng Thiên Phủ. Phụng Thiên Phủ là một địa phương đặc biệt. Phụng Thiên Phủ lệ thuộc Tề quốc, là quân đội do chính Tề quốc xây dựng để chống lại yêu ma. Vào đại chiến nhân ma trăm năm trước Phụng Thiên Phủ đã lập được chiến công hiển hách. Sau khi chứng nhận lòng son dạ sắt, Tề Hoàng ân chuẩn cho phép tự lập môn hộ, quảng nạp đệ tử, vẫn hăng hái chiến đấu ở phía đối địch với yêu ma như cũ.

"Tiết tướng quân." Mấy người vội vã chào hỏi.

Tiết Hồng Ngọc làm người hào sảng, thẳng thắn thành khẩn mười phần, có thể nói nữ trung hào kiệt.

"Ây dà, bên ngoài cũng đừng có đa lễ lắm thế, hầy. Mà sao lần này nha đầu Liễu Thấm kia không tới vậy? Ta còn đang nói ngứa nghề muốn đàm luận cùng với cô nàng đấy." Tiết Hồng Ngọc cười hỏi.

Ở trong Kiếm Các, nếu nói Cảnh Thanh là đệ nhất nhân, vậy luận về võ công tu vi thì Liễu Thấm cũng "việc nhân đức không nhường ai" lấy danh đệ nhị, cũng bởi vậy mà nhận trách nhiệm trấn thủ Kiếm Trủng.

"A Thấm còn phải trấn thủ Kiếm Trủng. Đại hội Luận đạo lần tới tổ chức ở Kiếm Các, Tiết tướng quân có thể luận bàn cùng A Thấm sau." Tiêu Văn cười đáp.

"Thôi ngược lại cũng không tệ." Tiết Hồng Ngọc cười sang sảng.

Nhưng tiểu Tiết tướng quân, cũng là cô nương phía sau cô chớp mắt mở miệng: "Cô mẫu, vì sao ngài không luận bàn cùng Cảnh chưởng môn luôn? Luận về võ nghệ, Cảnh chưởng môn mới hoàn toàn xứng đáng danh hiệu đệ nhất đó."

Tiết Hồng Ngọc đầu cũng không quay lại, tiện tay cho cô nhóc một cái cốc đầu.

"Đến lượt mi sắp xếp cho đại Tiết tướng quân nhà mi à? Còn nữa, ở bên ngoài phải gọi ta là Tiết tướng quân."

Tiểu cô nương bị đánh rất là tội nghiệp, nhưng lại chọc cười một đám người.

"Tiết tiểu Tiết tướng quân thiếu niên nhiệt tình, Tiết tướng quân, cô nên cổ vũ một chút." Tuân Hạc đứng một bên cười nói.

Tiết Hồng Ngọc trợn trắng mắt: "Cổ vũ gì chứ. Cảnh Thanh là cái dạng kiếm tu biến thái, chúng ta sao có thể tiếp được."

Cảnh Thanh: "..."

Cũng biết Tiết Hồng Ngọc là người thẳng tính, không có ý xấu, nhưng Tô Úc dưng bị gọi là biến thái như vậy Cảnh Thanh cũng có phần cạn lời.

"Ây, xem ta kìa. Cảnh chưởng môn đừng để trong lòng nhé. Đúng rồi, nghe nói Cảnh chưởng môn mới thu đồ đệ mới, là ai vậy?" Tiết Hồng Ngọc tò mò hỏi.

Cảnh Thanh hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tô Úc đứng sau lưng nàng, hơi gật đầu ra hiệu.

Tô Úc hít sâu một hơi, tiến lên hành lễ nói: "Đệ tử Tô Úc, ra mắt Tuân môn chủ, Tiết tướng quân."

Tuân Hạc còn chưa tới kịp mở miệng đã nghe Tiết Hồng Ngọc bỗng nhiên kinh ngạc hô lên.

"Nhóc là trưởng tôn của Tô Tương phải không?!"

Tô Úc sửng sốt một thoáng. Cảnh Thanh giơ tay lên, bàn tay mềm nhẹ nhàng đặt lên đầu Tô Úc, nhìn Tiết Hồng Ngọc, sau đó mở miệng.

"Tiết tướng quân, chúng ta trao đổi chút nhé."

Tác giả có chuyện nói:

Muốn comment cơ! Muốn nhiều cơ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net