CHƯƠNG 1: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay, đã là hai năm kể từ khi Phỉ Nhi ly khai ta. Trong đầu vẫn đâu đó nhìn thấy hình ảnh của nàng, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống. Hồi ức lại một lần nữa hiện lên, ta yêu nàng 6 năm. Vì nàng, ta và người nhà đã trở mặt thành thù, Vì nàng, ta có thể không cần bất cứ cái gì. 

Mà nàng để lại cho ta vĩnh viễn chỉ là một câu kia. 

"Kiếp sau, nếu như ngươi là nam nhân, ta nhất định gả cho ngươi".

Nàng không nói không rằng ly khai ta, ta điên cuồng tìm nàng một năm, sau lại bị ba nàng phái người đem nhà đập bể, cuối cùng còn để lại một câu. 

"Đúng là không biết xấu hổ, đừng câu dẫn nữ nhi của ta nữa. Con mẹ nó, đồng tính luyến ái!" 

Vì vậy, phụ thân đã rất tức giận tác ta một bạt tai, cái tát thật mạnh, làm ta lảo đảo ngã xuống đất. Ta thống khổ bò dậy, lại bị hắn đạp thêm một cước quỳ rạp trên mặt đất, lúc này mẫu thân mới thét lên, xông tới kéo phụ thân lại.

Ta nắm lấy cơ hội này, đứng dậy, cuống quít trốn khỏi nhà năm ta 21 tuổi. Ta đi ở trên đường, không nhà để về, mùa đông mà chỉ mặc duy nhất một kiện áo áo sơmi. Nhưng không có chút nào - cảm giác hàn lãnh, tâm đã chết lặng, làm sao có thể lạnh giống như trong tim của ta lúc này. 

Người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn quần áo tả tơi của ta, một thân đầy vết máu của ta. Ta đang đi, bỗng một chiếc màu đỏ BMWs ngừng lại, nàng cả người cao gầy, dung mạo tuyệt mỹ, trong người tản ra khí chất băng sơn lãnh diễm(*) mỹ nhân đi xuống. 

(*) đẹp lạnh lùng.

Không nói không rằng, nhấc lên ta, đặt ta ở trong xe rồi đóng cửa. Nàng là Ninh Kiều, chúng ta khi ở cao trung thì đã quen biết nhau, khi đó nàng không có giống như hiện tại phong quang như vậy. Phụ mẫu vừa ly dị, nàng đi theo phụ thân, đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi chẳng được bao lâu. Cha nàng rất nhanh tìm một trẻ nữ nhân trẻ tuổi lấy làm vợ, mà nàng cũng không thể tránh khỏi chuyện bị bạc đãi.

Khi đó, bạn học cùng lớp luôn luôn khi dễ nàng, ta thấy nàng luôn luôn cảm thấy thương cảm, mỗi lần đều đem nàng bảo hộ ở sau người, lên tiếng quát lớn bọn họ.

Bởi vậy, trong lớp học không ai nguyện ý đến bắt chuyện cũng như để ý đến chúng ta. Mà ta cũng vui vẻ tự tại, mỗi ngày đều cùng Ninh Kiều nị ở chung một chỗ. 

Bình thường, luôn thấy trên tay nàng có vết máu, chính xác là do dây lưng tạo thành. Ta cắn răng, muốn đi tìm mẹ kế của nàng lý luận, nhưng mỗi lần nàng đều gắt gao cản ta, khóc lóc. 

"Tịch Nhiên, ngươi không nên đi, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không để cho nàng sống dễ chịu." 

Sau khi nghe nàng nói như vậy, ta chỉ có thể yên lặng theo nàng mà rơi lệ, nhẹ nhàng vì nàng thoa thuốc. Cấp ba năm ấy, nàng bởi vì cha ra ngoại quốc buôn bán mà xa cách ta. 

Trước lúc chia xa, nàng chạy tới ôm thật chặt ta, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán ta, sâu kín nói. 

"Tịch Nhiên, chớ quên ta".

Ta sẽ quay về tìm ngươi, đến lúc đó, ngươi là người của Ninh Kiều ta.

"Ta hoàn toàn yên lặng tại bầu không khí đầy bi thương này, chỉ nghe nàng nói mấy câu cũng đã khóc thành lệ nhân, thề sẽ không bao giờ quên nàng. 

Chỉ là không nghĩ tới, một câu nói như vậy đã tác thành cho chúng ta cả đời quấn quýt si mê...

Sau đó, ta gặp được Phỉ nhi, nàng rất phóng khoáng, hoạt bát, vẻ đẹp của nàng thật sâu nhượng cho ta mê muội, Vì vậy, ta như con thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh cũng muốn cùng nàng ở chung một chỗ, nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành một luồng ưu thương, theo ta đến nay. 

Vô tri vô giác nhớ lại, cửa phòng đột nhiên được mở ra. Ninh Kiều đi đến, thấy như ta như vậy, lại thở dài, nhẹ nhàng cầm khăn tay lau nước mắt cho ta. 

Ta cũng không nói gì, cứ như đầu gỗ vậy mặc nàng do nàng chà lau đã biến thành nhẹ nhàng xoa, tiến tới đã biến thành hôn, cái hôn thật là sâu, thẳng đến khi ta không thể hô hấp, mới đẩy nàng ra, lạnh lùng. 

"Được rồi".

Nàng nhìn ta, bộ dạng lãnh đạm, lửa giận tức bừng lên, đứng dậy kéo ta lại, điên cuồng kéo rách y phục trên người ta, vẻ mặt rơi lệ khóc gào thét. 

"Tịch Nhiên, ngươi sao vậy, ta chờ ngươi tám năm, ngươi sao lại tuyệt tình, ngày hôm nay ta nhất định phải có được ngươi."

Ta đón lấy sự hung hăng của Ninh Kiều, im lặng không lên tiếng, mặc nàng ở trên người ta cắn xé. 

Một khắc kia, khi nàng tiến nhập vào thân thể ta, cũng chỉ là hơi nhăn mi lại, chịu đựng sự đau đớn từ trong cơ thể.Thật thống khổ, đau như muốn xé ra vậy. Nhưng ta cũng không muốn nàng thấy được.

Động tác của nàng lại đột nhiên ngừng lại, không thể tin được nhìn đầu ngón tay có vết máu kia, ngơ ngác. 

"Ngươi. . . ta . . . .có đau không?" 

Ta vẫn là không đáp, lệ lại cuối cùng theo gò má mà trượt xuống, nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

Nữ nhân trước mắt cho đã mắt đang chờ cho sự đau đớn của ta qua đi. Sau khi sự đau đớn quá đi ta mới chậm rãi nói. 

"Ninh kiều, ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, ta cũng chỉ có thể cho ngươi thứ quý giá nhất này, thân thể của ta. Hôm nay, ngươi chiếm được, ta không còn nợ ngươi bất cứ cái gì. Chúng ta kết thúc từ đây" 

"Ta sẽ không! Tuyệt đối không, ta nói cho ngươi biết Tịch Nhiên, chỉ cần ngươi còn sống, nhất định là người của Ninh Kiều ta, ta sẽ không  từ bỏ ngươi, sẽ không! Cho dù hóa thành tro, ta cũng muốn có được ngươi!" 

Ninh Kiều đem cái lỗ tai của ta cứ thế mà tra tấn, nàng hỗn loạn gầm rú. Giống như mãnh thú vậy, sau đó không quan tâm hôn môi ta, một lần lại một lần hung ác. Ta yên lặng đón nhận, cuối cùng nước mắt mạc danh(*) rơi, nhìn ảnh chụp rơi trên mặt đất, thì thào nói nhỏ. 

"Phỉ Nhi, Phỉ Nhi. . ." 

(*) Không biết vì sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net