Chương 1: Học tỷ, thật xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối tăm, tiếng va chạm của kim loại vang lên.

"Học tỷ, ăn cơm nhé." Du Tử bê một mâm đầy thức ăn từ bên ngoài cửa đi vào.

Có một nữ nhân nằm ở trên giường, hai tay đều bị chiếc còng khóa lại.

Trong bóng đêm, chỉ có thể mơ hồ thấy được dáng người xinh đẹp của nàng.

"Du Tử, cô tên là Du Tử đúng chứ?" Cung Di ngẩng đầu nhìn về phía Du Tử, bình tĩnh hỏi.

"Học tỷ vẫn còn nhớ rõ em à, em rất vui đấy." Du Tử đem mâm đặt ở trên bàn, đi gần về phía Cung Di.

"Cô muốn đòi tiền sao? Vẫn là thứ gì khác, tôi đều có thể đưa cho cô."

"Không phải, em chỉ muốn học tỷ thôi." Du Tử đem mặt lại gần Cung Di, thổi một hơi.

Cung Di đành phải bất đắc dĩ lui về phía sau, muốn cách Du Tử xa một chút.

"Học tỷ không đói bụng sao, ăn cơm trước đi." Du Tử cũng mặc kệ động tác lui về phía sau của Cung Di, cầm cái muỗng muốn đút cho nàng ăn.

Cung Di lạnh nhạt nhìn Du Tử, "Cô thả tôi ra đi."

"Học tỷ ăn cơm." Thanh âm mềm mại của thiếu nữ mang theo một chút nóng nảy.

Du Tử xem thái độ của Cung Di thà chết cũng không ăn, đành phải ngồi ở trên giường, nghĩ kế sách.

Nàng đành ăn một ngụm cơm, sau đó đem miệng tới gần Cung Di, tính toán cứ như vậy đút cho Cung Di ăn.

Cung Di thấy Du Tử như thế, cũng đã hiểu ra cái gì, "Ghê tởm! Cô thật ghê tởm!"

Du Tử nghe thấy những lời nói này, ngơ ngác ngừng lại ở vị trí cách Cung Di một chút.

"Thực xin lỗi, học tỷ." Du Tử trở lại chỗ ban đầu, đem mâm đồ ăn đưa cho Cung Di, "Chị tự ăn đi, không bỏ thuốc đâu."

Nói xong, Du Tử liền đi ra ngoài.

Cung Di lẳng lặng mà nhìn mâm đồ ăn trước mặt.

Tay của nàng đều bị khóa rồi, kêu nàng làm sao ăn đây, hả? Chẳng lẽ bắt nàng ăn giống chó sao? Đáng giận, đáng giận. Đáng lẽ nàng không nên đi tới cái hẻm nhỏ đó!

Cung Di càng nghĩ càng giận, mặc dù không biết vì sao cả người đều cảm thấy không có chút sức lực, nhưng vẫn quỳ trên giường, dùng đầu gối văng cái mâm đồ ăn đó đi.

Hạt cơm rơi xuống giường, nhìn chật vật cực kì.

"Du Tử, cô quá ghê tởm!"

Thanh âm từ phòng ngủ truyền tới phòng bếp, Du Tử nghe được, nàng nhìn vết bỏng của mình do không cẩn thận lúc nấu ăn mà tạo thành, tủi thân đến mức nhỏ giọng khóc rồi.

Bả vai run lên lại run lên.

Sau nữa, ngày thứ hai cầm tù học tỷ, Du Tử đem chiếc mành trên đầu giường kéo ra.

Hiệu quả cách âm của căn nhà này quả thực không tồi.

Cứ như vậy, một tháng, ban đầu Du Tử đều đưa cơm tới mỗi ngày, lần nào cơm cũng bị hất văng ra, lần nào cũng bị nàng mắng ghê tởm một cái. Sau đó Du Tử bỗng hậu tri hậu giác nghĩ đến việc Cung Di không tự ăn được, đem một bàn tay của nàng cởi khóa rồi, cũng không nghe được từ ghê tởm nữa.

Mỗi lần đưa cơm, Du Tử đều có thể nhìn thấy Cung Di quay mặt về phía bức mành đã được kéo lên, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt đang nhắm chặt của nàng.

Thoạt nhìn qua, dịu dàng cực kì.

Làm Du Tử nhớ tới lúc nàng mới học năm nhất.

Đó là thời điểm Du Tử và Cung Di gặp nhau, cũng là lúc Du Tử bắt đầu đơn phương yêu thầm.

Ngày đó, kinh nguyệt của Du Tử tới, nàng hoang mang rối loạn mà vội vàng tìm áo khoác và băng vệ sinh, lại phát hiện, áo khoác không có, còn băng vệ sinh đã dùng hết rồi.

Sắp đến tiết thể dục, có mấy nam sinh thấy nàng ngơ ngác ngồi đó cũng mặc kệ mà đi.

Du Tử nhờ một bạn học giúp nàng nói với giáo viên thể dục, tiếp đến, xa xa bên đó, nàng nhìn thấy trên mặt của thầy có chút không kiên nhẫn.

Du Tử muốn nỗ lực nhịn xuống đôi mắt đã phiếm hồng của mình đừng rơi giọt nước nào.

Nhưng rồi, có một bàn tay xinh đẹp bỗng đưa cho nàng một chiếc áo khoác, kèm theo là tiếng nói nhẹ nhàng "cho em", nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, là một nữ sinh.

Nàng lại ngơ ngác sờ áo khoác, bên trong có một túi nhỏ đựng băng vệ sinh và một tờ giấy.

Lá rụng mùa thu rơi xuống, nét mặt của nữ sinh lộ ra một nụ cười ấm áp.

Mới gặp, là Du Từ tâm động.

Nhưng bảy năm sau, là Du Tử càng thêm thích.

Có lẽ là nơi nào đó xảy ra sai xót, sự việc Du Tử làm giả nói Cung Di đi ra ngoài du lịch đã có một ít người tìm thấy nghi vấn rồi, cũng phải, nhà của Cung Di vừa giàu lại có quyền thế.

Vậy nên, nàng đem còng tay trên người Cung Di toàn bộ mở ra, thả chị ấy đi rồi.

Nàng cũng không xin Cung Di đừng đi báo án. Báo nguy cũng không sao cả, đây vốn dĩ là nàng sai.

Trước khi đi, nàng ôm Cung Di một chút, nói tiếng: "Học tỷ, thực xin lỗi."

Học tỷ là người dịu dàng như vậy, không nên bị nàng thích.

Du Tử tự mình nghĩ, nàng nên thích những người khác, tìm một người, cũng thích nàng.

Cung Di rốt cuộc cũng được đắm chìm trong ánh mặt trời, nhưng mà, nàng dường như không vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net