Chương 19. Ôm lấy cô và hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em, em không cài được áo lót, chị có thể giúp em một chút không?"

Nếu không phải chất lượng bao bì của túi chườm đá đủ tốt, Mộc Chẩm Khê suýt nữa làm vỡ túi chườm đá trên tay.

Cô nhìn lên nhìn xuống Tiếu Cẩn đầy nghi ngờ.

Tiếu Cẩn không biết tại sao, nhưng trong lòng nàng như đánh trống.

Mộc Chẩm Khê vô cùng xác nhận rằng Tiếu Cẩn thực sự bị mất trí nhớ, kịch bản này năm đó nàng đã dùng qua, hơn nữa không chỉ một lần. Mộc Chẩm Khê da mặt mỏng. Đã phải vật lộn kiếm sống từ khi còn là một đứa trẻ, đối với chuyện tình cảm, cô hiểu biết rất muộn. Tiếu Cẩn lại khác, nàng không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, cũng vô cùng thông minh, nghe nhiều biết rộng, đọc qua rất nhiều thứ... Tóm lại, lúc đó đã mở ra cánh cửa đến với một thế giới mới cho Mộc Chẩm Khê.

Viện cớ rằng nàng không thể kéo áo lót lên được để nhờ cô kéo giúp, sau đó thuận thế tiến lại gần bộ ngực nhuyễn ngọc ôn hương của cô, lại đè tay cô lại, trêu chọc đến Mộc Chẩm Khê không kiềm chế được. Hết lần này tới lần khác, lúc đó, Mộc Chẩm Khê vẫn là dốt đặc cán mai còn không biết gì, thân thể theo bản năng nóng lên, muốn đến gần nàng, muốn nhiều hơn nữa. Cô còn tưởng rằng mình là một kẻ biến thái, khó xử trong một khoảng thời gian.

Tiếu Cẩn trước mặt này cho cô cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp, rất đáng yêu, ý cười chân thành thoáng hiện trong đôi mắt của Mộc Chẩm Khê.

Lại là cùng một chiêu.

Mộc Chẩm Khê giả vờ như không để ý, đứng dậy rồi đi qua với vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao lại không thể kéo lên?"

Tiếu Cẩn không biết rằng chiêu sắc dụ của mình đã bị vạch trần, trong lòng mừng thầm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trả lời theo cô: "Em cũng không biết, có phải trong lần tai nạn giao thông kia, làm tay em bị thương rồi hay không?

"Hả?" Mộc Chẩm Khê thầm nghĩ, vẫn giống trước kia như đúc, nhớ có lần Tiếu Cẩn nói rằng nàng quá mệt mỏi khi mang cặp sách, vai nàng bị đau nên không thể dùng sức.

Mộc Chẩm Khê từng bước đến gần nàng, đứng yên tại chỗ. Cô cao hơn Tiếu Cẩn nửa cái đầu, khi từ trên cao nhìn xuống, cô cho Tiếu Cẩn cảm giác áp bức rõ ràng.

"Tiếu Cẩn." Cô cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp đột nhiên đến gần bên tai Tiếu Cẩn.

Bàn tay đang buông thỏng bên người của Tiếu Cẩn không tự giác nắm chặt lại, tim nàng đập nhanh hơn vì sự gần gũi của cô. Nàng thậm chí còn tưởng tượng ra một loạt hình ảnh Mộc Chẩm Khê kéo tay nàng ra, nửa người ôm nàng, đè vào tường, sau đó cúi đầu xuống hôn nàng, thì thầm những lời yêu thương cảm động.

Cô sẽ nói lời âu yếm sao?

Tiếu Cẩn nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nghiêng mặt nhìn cô, cắn chặt môi dưới, hai gò má dần dần nóng bừng lên —— Rốt cuộc ký ức chỉ mới 17 tuổi, đối mặt với loại thân mật này, cho dù cố gắng kìm nén cũng không nhịn được đỏ mặt, bao gồm lúc nàng nghĩ ra biện pháp vừa rồi, cũng phải đấu tranh tâm lý một phen.

Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của nàng, trong lòng cũng gợn sóng.
Cô đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của Tiếu Cẩn đối với cô.

Mộc Chẩm Khê ánh mắt hoảng hốt, hơi thở phả vào mặt Tiếu Cẩn, từ từ tiến lại gần...

Tiếu Cẩn gần như có thể cảm nhận được sức nóng của môi mình, lại nuốt nghẹn yết hầu. Ngay khi Mộc Chẩm Khê cách môi Tiếu Cẩn chưa đầy 2 cm, cô đã có thể lấy lại sự tỉnh táo, một tay chống đỡ vào vách tường bên cạnh, hơi thở hổn hển.

Tiếu Cẩn mở mắt ra, giọng nói hơi đờ đẫn vì quá kịch liệt: "Làm sao vậy?"

Mộc Chẩm Khê nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, nói không chút cảm xúc: "Nếu không thể kéo lên, vậy thì không cần mặc nó nữa."

Nàng tin chắc rằng đây chỉ là một lớp vỏ bọc ngụy trang.

Tiếu Cẩn: "......"

Mộc Chẩm Khê thể hiện sự thiếu kiên nhẫn qua ánh mắt: Còn có vấn đề gì sao?

Tiếu Cẩn sa sút lắc đầu.

Mộc Chẩm Khê thu tay lại, lạnh nhạt nói: "Vậy tôi ở phòng khách chờ em, tự mình chuẩn bị xong rồi đi ra."

Tiếu Cẩn gục đầu xuống, ủ rũ héo úa.

Mộc Chẩm Khê trong mắt lóe lên một tia không đành lòng, nhưng cô cũng biết người trước mặt "Quỷ kế đa đoan", độc ác nhẫn tâm, cô vẫn bước tới rời đi.

Tiếu Cẩn lẩm bẩm sau lưng cô: "Thật sự là quá gấp nên kéo không lên."

Mộc Chẩm Khê không nghe thấy.

Tiếu Cẩn quay trở lại phòng tắm, cố gắng dùng sức chín trâu hai hổ để cài nút trong cùng, hít một hơi thật sâu, nín thở bước ra từ bên trong. Nàng bị Mộc Chẩm Khê lạnh mặt bỏ rơi, đã không còn hứng thú, lạnh lùng nói: "Em xong rồi, đi thôi."

Mộc Chẩm Khê liếc nhìn thời gian, đã một giờ kể từ khi cô thức dậy. Siêu thị thường đóng cửa trước 10 giờ, cân nhắc đến việc có rất nhiều thứ cần mua, Mộc Chẩm Khê đề nghị: "Chúng ta hãy đi siêu thị trước, xong rồi đi ăn cơm, cuối cùng là đi xem phim, được không?"

Tiếu Cẩn trong lòng cũng tính toán sơ bộ, nói: "Có đến kịp không?"

Mộc Chẩm Khê nói: "Không sai biệt lắm." Nhiều nhất họ sẽ trở lại vào lúc rạng sáng. Đối với những người trẻ hiện đại, đây cũng không phải là thức khuya. Hơn nữa, trước đây cô phải tăng ca cả ngày lẫn đêm, nhưng bây giờ khá ổn, còn có cảm giác có thể đi ngủ.

Tiếu Cẩn đến cửa thay giày trước: "Vậy thì đi thôi, tranh thủ thời gian."

Khi Mộc Chẩm Khê đóng cửa lại, Tiếu Cẩn lại liếc nhìn ổ khóa. Mộc Chẩm Khê vẫn chưa định lưu lại dấu vân tay cho nàng, nàng cần phải tìm cách. Đôi mắt của Tiếu Cẩn hơi chuyển động, quan tâm đến công việc của Mộc Chẩm Khê: "Không phải lúc trước chị đã nghỉ việc sao? Chị tìm được công việc khác chưa?"

Mộc Chẩm Khê sửng sốt, nói: "Không vội, tôi nghỉ ngơi một thời gian."

"Chị có nói công việc phải thường xuyên tăng ca sao?"

"Ừm."

"Chính xác là chị đang làm cái gì?"

"Đồ họa game." Mộc Chẩm Khê giải thích một cách thông thường, "Đó là người vẽ các nhân vật và khung cảnh của trò chơi. Những người làm trò chơi đều bận rộn, không riêng gì bộ phận của chúng tôi".

"Làm trò chơi kiếm thật nhiều tiền nha."

"Thực ra rất tốt, đều là dùng tóc đổi lấy."

"Hả?"

"Nếu tăng ca quá nhiều sẽ bị rụng tóc."

"Ô ô ô."

"Khi nào chị có thể vẽ cho em xem một chút?"

"... Có thời gian rồi tính sau."

Tiếu Cẩn cùng cô tán gẫu việc nhà, Mộc Chẩm Khê có một câu, trả lời một câu. Khi xuống thang máy, Tiếu Cẩn tự nhiên đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Mộc Chẩm Khê, sau đó úp mặt vào vai cô. Cơ thể của Mộc Chẩm Khê cứng lại, Tiếu Cẩn nhanh chóng dời đầu đi chỗ khác.

Có một siêu thị gần tiểu khu, nhưng xét thấy có quá nhiều thứ để mua, Mộc Chẩm Khê lái xe ra ngoài. Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy mình quên mất chuyện quan trọng, lần này chạm tay vào tay lái mới nhớ ra.

"A!"

Tiếu Cẩn sửng sốt trước tiếng kêu đột ngột của cô: "Làm sao vậy?"

Mộc Chẩm Khê quay mặt lại nhìn nàng, trầm giọng nói: "Chiếc xe trước đây của em vẫn ở trong đội cảnh sát giao thông."

Tiếu Cẩn mờ mịt: "Xe gì?"

Mộc Chẩm Khê nói: "Không phải chúng ta gặp tai nạn giao thông sao? Xe của em bị người khác tông, bởi vì lúc ấy em bị hôn mê, chủ xe không có ở đó nên chiếc xe bị hư hỏng nặng được đưa trực tiếp đến đội cảnh sát giao thông. Bây giờ, em có thể liên hệ với công ty bảo hiểm để đưa xe đi sửa."

"Được rồi, số điện thoại bao nhiêu?" Tiếu Cẩn nửa hiểu nửa không, sờ điện thoại trong túi xách.

"Bây giờ công ty bảo hiểm đã tan ca, ngày mai lại gọi, không cần gấp." Mộc Chẩm Khê không hề nghĩ ngợi gì đè tay nàng lại.

Tiếu Cẩn nhướng mắt.

Mộc Chẩm Khê thu tay về, hắng giọng nói: "Tôi đã nói với em rồi, trí nhớ của em tốt hơn tôi nhiều, ngày mai nhớ tới nhắc nhở tôi."

"Vâng."

"Vậy bây giờ chúng ta đi siêu thị."

"Vâng."

Không ai nói chuyện nữa.

Mộc Chẩm Khê trực tiếp chọn một trung tâm thương mại lớn để thuận tiện, bao gồm siêu thị, rạp chiếu phim và nhà hàng, như vậy không cần lăn qua lộn lại. Khi xuống tầng hầm, có rất nhiều người trong siêu thị, Mộc Chẩm Khê không thể lo những việc như giữ khoảng cách nữa. Cô cầm xe đẩy, dặn dò Tiếu Cẩn theo sát cô, thỉnh thoảng quay đầu lại xem Tiếu Cẩn có ở đó không.

"Em có mang điện thoại theo không?" Mộc Chẩm Khê làm điều thừa hỏi.

"Có mang theo." Tiếu Cẩn nhướng mày, không phải vừa rồi nàng định gọi điện sao.

"Vậy chút nữa nếu không tìm được tôi, hãy gọi cho tôi." Mộc Chẩm Khê lấy điện thoại từ trong túi quần ra, vặn âm lượng ở mức tối đa rồi nhìn xung quanh một lần nữa.

"Vâng."

Mộc Chẩm Khê tiếp tục đi về phía trước, sau đó cảm nhận có một lực kéo nhẹ nhàng ở phía sau, cô quay lại nhìn. Tiếu Cẩn nắm góc áo khoác của cô, hết sức khéo léo đi theo cô.

Mộc Chẩm Khê cong lên khóe môi, quay người tiếp tục nhìn về phía trước

Mua những thứ đơn giản trước, kem đánh răng, bàn chải đánh răng và ly đánh răng. Mộc Chẩm Khê đưa Tiếu Cẩn đứng trước kệ, hỏi nàng thích kiểu dáng và màu sắc nào. Tiếu Cẩn cúi đầu nhìn điện thoại. Do góc nghiêng nên Mộc Chẩm Khê không nhìn thấy màn hình điện thoại của nàng.

Mộc Chẩm Khê: "Ngừng chơi, mau chọn đi, nhanh lên tranh thủ thời gian."

Tiếu Cẩn khóa màn hình điện thoại, nhìn xung quanh, chọn một bộ bàn chải đánh răng màu hồng, nói: "Mua hai tuýp kem đánh răng thật lãng phí. Dùng của chị không phải được rồi sao?"
Mộc Chẩm Khê nghĩ cũng được, cái ở nhà cô vẫn còn mới, một người dùng sẽ lâu.

"Vậy thì không cần kem đánh răng." Mộc Chẩm Khê đưa nàng đến một kệ hàng khác, "Em có muốn một ly nước uống in hình không?"

"Muốn." Lần này Tiếu Cẩn chọn màu trắng.

"Dép lê?"

Tiếu Cẩn lại đang nhìn vào điện thoại, từ điện thoại dời ánh mắt lên, sơ lượt quét qua, với vẻ mặt lạnh nhạt, cầm lấy một đôi màu xanh lá cây đậm trên kệ: "Cái này."

Tiếp theo là khăn tắm, khăn mặt... Mộc Chẩm Khê phát hiện Tiếu Cẩn chọn đồ rất nhanh, hoàn toàn khác với lúc trước. Trước đây, Tiếu Cẩn thích ôm cánh tay cô, chậm rãi chọn từng cái từng cái một, cầm một cái liền hỏi cô xem có đẹp không. Ý kiến ​​của Mộc Chẩm Khê thực ra cũng vô dụng. Tiếu Cẩn đã có quyết định trong lòng, nhưng nàng thích hỏi, Mộc Chẩm Khê cũng kiên nhẫn chọn với nàng.

Mộc Chẩm Khê nhìn vào điện thoại của mình, từ lúc mới bước vào đến bây giờ chỉ có 15 phút, bao gồm cả thời gian tìm kệ hàng. Đống đồ vật chất đầy nửa xe đẩy, tất cả những thứ cần mua đều đã mua xong.

Mộc Chẩm Khê xếp hàng để thanh toán. Tiếu Cẩn theo thói quen liếc qua các kệ bên ngoài quầy thu ngân. Mộc Chẩm Khê nhận thấy nàng giơ tay lấy hai gói kẹo cầu vồng từ trên cao và cầm nó trong tay. Tiếu Cẩn thích ăn đồ ngọt, mỗi lần đến siêu thị, nàng sẽ thuận tay lấy thêm hai gói khi thanh toán.

Tiếu Cẩn mỉm cười nhìn cô đến khi liếc một cái ngầm hiểu lẫn nhau. Mộc Chẩm Khê nghiêng đầu không được tự nhiên, đột nhiên cảm thấy tay đang cầm kẹo nóng lên.

"Mộc Chẩm Khê..." Tiếu Cẩn hai tay ôm lấy cánh tay cô, nghiêng về phía cô. Trước ngực đầy đặn đúng lúc đè ép vào cánh tay cô. Mộc Chẩm Khê vừa định rút tay ra ngoài, Tiếu Cẩn đã nhíu mày, tự mình rút ra trước.

Mộc Chẩm Khê: "???"

Tiếu Cẩn khẽ hít một hơi, thở nhẹ, vẻ mặt có chút không vui.

Mộc Chẩm Khê nghiêng đầu, trong mắt lộ ra nghi hoặc.

Tiếu Cẩn trừng mắt nhìn cô với vẻ oán giận.

Mộc Chẩm Khê bị nàng trừng đến không thể hiểu được.

Cho đồ vật trong xe đẩy vào túi, Mộc Chẩm Khê đề nghị: "Chúng ta nên đến bãi đậu xe trước, cất đồ xong rồi lên lầu ăn?"

Tiếu Cẩn nói: "Không muốn."

Mộc Chẩm Khê: "Hả?"

Tiếu Cẩn dừng lại, nhìn xung quanh, kéo cổ tay của Mộc Chẩm Khê xuống. Mộc Chẩm Khê hiểu ý, cúi đầu xuống đặt tai mình bên môi nàng, thì thầm: "Có chuyện gì vậy?"

Nhịp tim đập nhanh một nhịp.

Tiếu Cẩn không thể nào hôn cô ở nơi công cộng chứ?

Nếu nàng thật sự hôn lên tai mình, vậy mình có phải sẽ cho nàng một cái tát hay không? Nếu không, nàng sẽ không thèm nhớ đâu.

Tiếu Cẩn lỗ tai đỏ lên: "Em muốn mua nội y."

Một nỗi thất vọng thầm kín chợt lóe lên trong lòng Mộc Chẩm Khê, quá nhanh đến mức không thể bắt kịp. Cô tỉnh táo nghĩ: Tiếu Cẩn không có đủ nội y, xác thực nên mua thêm.

Sau đó, cô nhẹ giọng đáp: "Được."

Tiếu Cẩn lại phàn nàn, nhẹ giọng lên án cô: "Chị mua cho em quá nhỏ."

Mộc Chẩm Khê bị sặc, ho khan.

Mộc Chẩm Khê: "Cái đó..."

Khóe môi Tiếu Cẩn cong lên.

Mộc Chẩm Khê che miệng, hắng giọng nói: "Vậy bây giờ chúng ta lên lầu đi."

Đôi mắt cô bất giác từ trên cằm Tiếu Cẩn đi xuống, đường cong thân thể nàng được phác họa rõ ràng, dường như... hình như... thật sự... hơi chật? Rõ ràng là mình đã mua dựa theo kích thước trước đây, sau đó đã phát triển sao?

(Editor: Chị mua lúc người ta 17-18 tuổi, giờ 28 tuổi mà vẫn size đó hả chị Mộc =)) Em thua chị rồi ^^ )

Mộc Chẩm Khê suy nghĩ mông lung, nhưng ánh mắt không rời đi.

Mặc dù Tiếu Cẩn rất muốn cô ngủ với mình, nhưng nàng không có sở thích thể hiện ở nơi công cộng.

"Ây ui ——" Mộc Chẩm Khê che lấy trán, "Tại sao em lại đánh tôi?"

Tiếu Cẩn sắc mặt thay đổi hai lần, xấu hổ đan xen, vung tay đi về phía trước.

Mộc Chẩm Khê: "???"

Mộc Chẩm Khê đuổi theo: "Chờ tôi, em biết đường đi sao? Đừng để bị lạc."

Tiếu Cẩn cáu kỉnh bước đi, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, nàng bước đi càng lúc càng nhanh. Cho đến khi cánh tay bị một bàn tay nắm lấy, Tiếu Cẩn nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn cô: "Có chuyện gì?"

Mộc Chẩm Khê lấy lòng nói: "Tôi sai rồi."

Tiếu Cẩn hừ nhẹ.

Mộc Chẩm Khê lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết em..."

Mấy chữ đằng sau cô thấp giọng như ruồi muỗi, Tiếu Cẩn nghiêng người, hỏi đầy cảnh cáo: "Chị nói cái gì?"

Mộc Chẩm Khê lắc đầu, yếu ớt nói: "Không có chuyện gì, quầy nội y ở lầu ba."

Tiếu Cẩn không khỏi nở nụ cười, rất nhanh biến mất, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Còn không đi sao?"

Mộc Chẩm Khê: "Được rồi."

Tiếu Cẩn đi về phía trước hai bước, đứng yên tại chỗ rồi quay đầu lại đợi cô, lộ ra vẻ sốt ruột. Mộc Chẩm Khê bàng hoàng tỉnh dậy, ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp, cùng nàng bước lên thang cuốn.
Đi lên lầu ba, Tiếu Cẩn quay đầu lại nói: "Em còn muốn mua đồ ngủ."

Mộc Chẩm Khê không có gì để nói ngoại trừ "được" "được".

Đến quầy nội y trước, Tiếu Cẩn vào cửa, nhìn sang Mộc Chẩm Khê, vẻ mặt của người kia rất tự nhiên, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Cô đã từng tới đây với người phụ nữ khác sao?

Nhiệt khí đột ngột đến gần bên tai làm gián đoạn suy nghĩ của Tiếu Cẩn.

"Em mặc size nào?" Mộc Chẩm Khê thì thầm hỏi.

Tiếu Cẩn không chắc về điều đó. Bộ quần áo nàng mặc trước đây dính đầy máu. Lúc đó, nàng mặc quần áo mỏng mùa hè nên nội y cũng không thể tránh khỏi, đều ném hết, chưa kịp xem số đo. Nàng lắc đầu, nhìn nhân viên bán hàng, nhỏ giọng nói: "Không phải họ đều sẽ nhìn ra sao?"
Mộc Chẩm Khê nhìn nhân viên bán hàng, thì thầm vài câu. Ánh mắt nhân viên dán vào trước ngực Tiếu Cẩn vài giây, nói: "34, C"

Phần đầu tai của Mộc Chẩm Khê nổi lên màu hồng nhạt.

Thảo nào hôm nay Tiếu Cẩn nói không thể kéo lên, bởi vì chiếc cô mua thực sự nhỏ hơn rất nhiều.

Lần này, Mộc Chẩm Khê không dám trắng trợn nhìn loạn, đưa ngón tay đặt ở cằm, quay đi quay lại rồi chọn vài bộ, nhìn nhãn mác phía sau xác nhận kích thước, sau đó đưa cho Tiếu Cẩn: "Đi thử xem?"

Lại nghênh đón ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tiếu Cẩn.

Mộc Chẩm Khê: "Tại sao lại nhìn tôi như thế?"

Tiếu Cẩn nuốt xuống những lời muốn hỏi, miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói, "Không có gì, em đi thử xem." Tiếu Cẩn quay người đi về phía phòng thử đồ.

Mộc Chẩm Khê đang ngồi trên chiếc ghế chờ bên ngoài, rõ ràng một tia cười yếu ớt vẫn còn lưu giữa hai hàng lông mày, nhưng không hiểu lại toát ra cảm giác người sống chớ gần.

Nhân viên bán hàng biết ý không đến quấy rầy cô.

Tiếu Cẩn nhìn vào gương thử áo lót mới, vừa vặn, nhưng trên mặt không có chút vui vẻ nào, như thể đóng một lớp băng. Mộc Chẩm Khê chọn nội y, động tác khéo léo thuần thục như vậy, vừa nhìn liền biết đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Cô đã đến đây cùng ai, là bạn gái cũ sao?

Tiếu Cẩn nghĩ đến khả năng này thì muốn nổi điên vì ghen tị.

Mộc Chẩm Khê đợi một lúc lâu, nhưng bên trong không có phản hồi. Cô không khỏi đứng dậy, đi tới cửa phòng thử đồ, tiến lại gần: "Tiếu Cẩn, em có ổn không?"

Không trả lời.

"Tiếu Cẩn?" Cô hỏi lại.

"Ừm." Trả lời buồn buồn một tiếng, phát ra giọng mũi.

Mộc Chẩm Khê hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiếu Cẩn nhìn vào hốc mắt đỏ hoe của mình trong gương, bình tĩnh nói: "Không có gì, em đang thử."

Mộc Chẩm Khê nghi hoặc nhưng không hỏi thêm: "Có vừa không?"

Tiếu Cẩn lại "ừm" một tiếng trầm thấp.

"Vậy từ từ thử đi, không vội." Mộc Chẩm Khê nói xong liền rút lui hai bước, trở lại vị trí ban đầu rồi ngồi xuống.

Tiếu Cẩn nhắm mắt lại, hít thở sâu vài cái rồi thử mấy cái khác. Chờ không nhìn ra bất thường trong mắt, nàng mới thản nhiên đi ra, nhìn thoáng qua đã thấy Mộc Chẩm Khê ngồi cách đó không xa nghịch điện thoại.

Chân Mộc Chẩm Khê rất dài, mỗi lần ngồi trên ghế đều không có chỗ để đặt, chỉ có thể ủy khuất cuộn lại, bây giờ cũng vậy. Hôm nay cô mặc chiếc áo lụa khoét sâu chữ V, chiếc quần ống rộng màu đen lưng cao với chất liệu vải mềm, mang đôi giày bệt, toát lên vẻ lười biếng và dịu dàng làm say lòng người.

Nhận thức được ánh mắt đang nhìn mình từ một phương hướng nào đó, Mộc Chẩm Khê chớp hàng mi dài, từ từ nâng mắt lên, sau đó đứng lên, cất điện thoại vào túi, cười rất tự nhiên: "Được không?"

Nụ cười trên mặt cô khác hẳn nụ cười mà Tiếu Cẩn từng thấy trước đây, liên hệ với những động tác thuần thục vừa rồi, nàng tự động suy diễn một loạt tình tiết. Mộc Chẩm Khê đến đây cùng những người phụ nữ khác, chọn nội y cho họ, ngồi chờ bên ngoài, sau đó chào đón bằng một nụ cười nhẹ.

Dường như có một quy trình cố định.

Nhân viên bán hàng bước tới, hỏi Tiếu Cẩn hài lòng không, muốn thử kiểu dáng khác không. Mộc Chẩm Khê ở bên cạnh cũng cười nói: "Nếu em thích thì mua hết cũng được." Dù sao thì cũng không có nhiều.

Tiếu Cẩn mặt lạnh nói: "Không muốn."

Nhân viên bán hàng: "......"

Mộc Chẩm Khê: "......"

"Thật xin lỗi." Tiếu Cẩn trả lại chiếc áo lót cho nhân viên bán hàng, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.

Mộc Chẩm Khê không thể giải thích được hành động của nàng, mỉm cười xin lỗi với nhân viên bán hàng rồi đi theo nàng.

Trước kia, bởi vì nàng đột nhiên tâm thần đại loạn, cô vội vàng tiến lên dỗ dành và hỏi han rõ ràng, nhưng bây giờ Mộc Chẩm Khê chỉ im lặng đi theo phía sau, chờ nàng phát xong tính tình.

Tiếu Cẩn đột ngột dừng lại, ngực nàng lên xuống kịch liệt hai lần.

Ngay cả khi cô đã có bạn gái khác, nàng có tư cách gì chất vấn? Thậm chí không đủ tư cách để tức giận. Ngay cả hiện tại ở chung, đều là nàng tâm cơ lừa gạt.

Mộc Chẩm Khê nhìn bóng lưng của nàng, không đến gần.

Tiếu Cẩn một tay nắm lấy lan can bên ngoài, nhìn lên tấm quảng cáo treo ở trung tâm, cố gắng không để nước mắt trào ra.

Mộc Chẩm Khê thấy rằng nàng đã trở lại, đi vào quầy nội y, không nói một lời cầm lấy cái áo lót mà Mộc Chẩm Khê đã chọn cho nàng, đặt chúng lên quầy, nói nhỏ: "Tính tiền."

Mộc Chẩm Khê đi theo phía sau muốn tiến lên thanh toán, Tiếu Cẩn đã lấy điện thoại di động ra, hỏi nhân viên bán hàng: "Xin hỏi cái này trả tiền như thế nào?"

Nhân viên bán hàng cho biết: "Có thể thanh toán bằng mã QR Alipay."

Tiếu Cẩn khó khăn mở điện thoại, tìm thấy mã QR để thanh toán, nhân viên bán hàng tích một cái, đưa nội y đã đóng gói qua, nở một nụ cười tiêu chuẩn tám răng: "Hẹn gặp lại lần sau."

Tiếu Cẩn cười đáp lại: "Cảm ơn."

Sau đó cũng là sự im lặng.

Mộc Chẩm Khê chỉ cách nàng hai hoặc ba bước, không xa không gần theo sát. Tiếu Cẩn rốt cuộc nhịn không được nữa, quay đầu nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô, trừng mắt nhìn cô: "Có chuyện gì thì cứ nói đi!"

Nàng biết rằng mình không có lý do gì để tức giận, nhưng nàng không thể kiềm chế được.

Mộc Chẩm Khê không hề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net