Chương 34: Tơ bông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm này Lưu Trưng ngủ rất ngon.

Cho nên nàng tuyệt không biết Nam Cung Nhã ngủ ở bên cạnh đã sớm tỉnh, sau đó rón ra rón rén bước qua người nàng. Xuống giường đi hài, không khoác thêm áo, đi xung quanh phòng một vòng. Cuối cùng...

Ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp sơn đỏ ở trên nóc giá sách.

Nam Cung Nhã tràn đầy tò mò, bên trong đó rốt cuộc là cái gì? Lại nói tiếp, Lưu Trưng cùng nàng ở chung cũng không kiêng kị, đối với nàng ngay cả Lăng Vân kiếm cũng không có gì phòng bị. Chẳng qua nàng đối với đao kiếm cũng không hứng thú, cho nên cũng không thích dò xét. Nhưng mà cái hộp nhỏ này, lại làm cho Lưu Trưng kích động còn né tránh.

Nam Cung Nhã đoán nửa ngày, cuối cùng nghĩ rằng, đại khái Lưu Trưng lại giấu nàng làm một cây trâm khác, bởi vì còn chưa làm xong cho nên dấu đi không muốn nàng thấy.

Nghĩ như thế, Nam Cung Nhã càng phải liếc trộm một chút.

Nàng nhìn Lưu Trưng vẫn trên giường không có đông tĩnh gì; cẩn thận lấy cái ghế đẩu ở cạnh bàn kê ở dưới giá sách, lại trèo lên đó, đưa tay với lấy chiếc hộp nhỏ, cũng không thèm bước xuống dưới, khẩn cấp mở hòm ra.

A? Là một tập tranh chép nhỏ?

Nam Cung Nhã âm thầm thất vọng, rồi lại càng thêm kỳ quái.

Nhìn bức họa trên bìa cũng không giống võ công bí tịch, ngược lại.... Có chút giống tranh trong tiểu thuyết gì đó. Nhưng nếu đã mở ra, tự nhiên là phải lật xem một chút.

Lúc này đã qua ngày

Bên ngoài ánh sáng đã chiếu, lại vì địa thế ở nơi này, có gió lạnh thổi qua, khiến đám lá trúc ở phía sau phòng kêu xào xạc.

Người nằm trên giường chậm rãi cũng có ý thức. Chính là vừa rồi ngủ thật sự thoải mái, khiến nàng nhất thời không muốn đứng dậy, liền lười biếng trở mình một cái. Ai ngờ nàng vừa mới quay người, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lạch cạch, tiếp theo là bịch một tiếng.

"A... Ui."

Lưu Trưng bị giật mình, vội vàng xoay người dậy, nhìn về hướng phát ra tiếng động.

"Sao lại thế này?"

"A... Ta... Không... Không có gì." Nam Cung Nhã đứng đậy kéo quần áo, thần sắc có chút không được tự nhiên. Nhìn thấy Lưu Trưng nghi hoặc nhìn chằm chằm, nàng chỉ chỉ chiếc ghế đẩu bên cạnh nói: "Ta chính là không nhìn thấy đường, bị cái ghế này... Vấp bị gã."

Lưu Trưng có chút buồn cười, hỏi nàng một câu: "Đụng tới chỗ nào? Cho ta xem."

"Không... Không cần." Nam Cung Nhã theo bản năng kéo lại váy: "Ta... Ta không sao,... cũng chưa làm sao... Không đau."

Lưu Trưng cũng không miễn cưỡng, tiện thể liền rời giường.

Thương thế của nàng đã tốt. Đêm hôm qua cũng không bị phản phệ như Liêu Uy lo lắng. Chuyện này khiến nàng trì hoãn ở Cẩm Quỳ sơn trang lâu lắm, cho nên trong lòng nàng đã sớm tính toán rời đi nơi này. Về phần phải đi đến đâu...

Nàng còn có chút chần chừ.

Lưu Trưng có chuyện trong lòng, lúc mặc quần áo có chút không yên. Lúc lấy quần áo từ trên móc treo xuống không chú ý, cầm lấy trong tay rồi lại rơi xuống, chờ nàng nhặt lên, tựa hồ có gì đó từ trong túi áo rơi ra, nhanh như chớp đã lăn trên mặt đất.

Nam Cung Nhã đứng ở bên kia, còn đang cố gắng phục hồi tình thần khi vừa nhìn trộm "Bảo bối" xong, đột nhiên nghe được tiếng rơi, lại thấy hai viên ngọc đang lăn đến bên cạnh chân của mình.

"Đây là cái gì?"

Nàng ngồi xổm xuống nhặt lên xem, thấy đấy là hai viên ngọc lưu ly, lớn bằng khoảng đầu ngón tay, màu hồng nhạt. Nguyên bản ngọc lưu ly cũng không có gì hiếm lạ, nhưng cố tình hai viên ngọc này lại không biết dùng kỹ thuật gì, có thể khảm (Trạm khắc) lên viên ngọc trong suốt một đóa hoa tinh xảo. Đóa hoa tuy nhỏ, nhưng cánh hoa rõ ràng, ngay cả nhị hoa cũng có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Thật sự kỳ diệu.

"Thật đẹp!" Nam Cung Nhã nhịn không được tán thưởng, sớm quên lúc trước xấu hổ.

Lưu Trưng nhìn thấy viên ngọc, khẽ nhíu mày, rồi lại nhanh giãn ra, thảnh nhiên hỏi một câu: "Ngươi thích không?"

"Ừ." Nam Cung Nhã gật đầu, cười rực rỡ: "Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy viên ngọc nào tinh xảo xinh đẹp như vậy. Cái này mua từ đâu tới? Ngươi như thế nào sẽ có? Cái này... Là dùng cái gì để làm?" Nàng hỏi một mạch một đống vấn đề. Toàn bộ đều là bởi vì trời sinh thích những thứ tinh xảo, cũng không phải thật sự không thể không biết đáp án không được. Lưu Trưng đương nhiên rõ bản tính của nàng, cho nên trực tiếp bỏ qua, chỉ nói: "Tặng cho ngươi. Ngươi xem làm cái gì thích hợp?"

"A... Thât sao?" Đôi mắt Nam Cung Nhã sáng ngời, tinh thần hưng phấn, lại nhìn chằm chằm viên ngọc đánh giá thật lâu. Đúng vậy a, làm cái gì thì được đây? Viên ngọc này trơn láng, không có lỗ xỏ... "Ta đi tìm Công Nghi Ngưng, để cho nàng nghĩ biện pháp xỏ cho ta hai lỗ, làm thành khuyên tai được không? A... Nhưng mà viên ngọc xinh đẹp như vậy, xỏ lỗ có chút đáng tiếc, bằng không đính lên cây trâm cũng không sai."

Ngoài cửa sổ lại nổi lên một trận gió, nhưng mà Lưu Trưng đã thấy trận gió này thổi bay đến một ít cánh hoa rơi trên mặt đất.

Xung quanh phòng trúc này đều là rừng núi cỏ dại, căn bản không có hoa.

Tim của Lưu Trưng đập nhanh một chút, trên mặt vẫn không thể hiện ra.

"Không bằng đi hỏi Công Nghi Ngưng?"

"Hảo, ta đi một chút sẽ trở lại." Nam Cung Nhã tâm tính đơn thuần, lúc này có được vật mình thích, tự nhiên không phát hiên dị thường. Thật vui vẻ chạy ra ngoài.

Nhìn nàng chạy dần ra xa, Lưu Trưng mới chậm rãi mặc quần áo tử tế, đi ra sân, đi về hướng rừng trúc.

Tuy là giữa ngày hè, nhưng Cẩm Quỳ sơn trang ở nơi không nóng. Một phần vì Linh Tắc sơn có suối, nơi nơi đều có bóng cây. Một phần nữa là vì sơn trang xây ở khe núi, có nhiều bóng râm. Nhất là chỗ ở của Lưu Trưng lại là phòng trúc, vừa thanh tĩnh vừa vắng vẻ. Đi ra cửa phòng mới đầu còn hơi nóng, nhưng vừa vào đến rừng trúc, liền cảm thấy gió lạnh phơ phất. Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua tầng tầng lớp lá trúc, chỉ chiếu xuống được vài tia sáng nhỏ. Gió núi vừa thổi một cái ánh sáng nhoáng lên, rất là đẹp mắt.

Chính là Lưu Trưng không có lòng dạ nào thưởng thức, chỉ một lòng đi theo những cánh hoa vương vãi trên mặt đất.

Đi chưa được bao lâu, Lưu Trưng thấy không xa có một nữ tử mặc váy dài đỏ tươi (Yên hồng), chỉ thấy nàng nghiêng người, vị cành trúc đứng dậy. Gió làm cho tóc của nàng bay loạn, làm cho ống tay áo của nàng nhẹ nhàng bay, càng làm tăng thêm phong thái của nàng.

"Nha đầu chết tiệt kia, thế nhưng lại dám đem đồ của ta tùy tiện tặng cho người khác!"

Lưu Trưng không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước.

"Không tới đây, liền đứng ở đàng kia đi." Thanh âm của nàng dễ nghe, êm tai, nhưng lại khiến người ta đoán không ra tuổi của nàng. Nàng vẫn không nhúc nhích, dựa trên cây trúc, giống như cả người không có chút sức lực nào, dừng một chút lại nói: "Không nghĩ tới lâu ngày không thấy... Con thế nhưng... A, con còn nhớ rõ hay không, chuyện con trước đây không muốn tập võ ấy?"

Lời này nhắc lại, Lưu Trưng lại cẩn thận nhớ tới một chuyện khác.

Khó trách lúc nàng hôn mê lại nằm mơ một giấc mơ như vậy. Mơ thấy chuyện lúc mình mới năm tuổi.

Chỉ vì nàng hiện tại làm việc mà hồi nhỏ mình căm thù đến tận xương tủy.

"... Khi đó con nói với ta như thế nào? Con nói... Không muốn trở thành người 'như vây', giống ta cùng cha con." Nàng vừa cười vừa nói: "Ta hỏi con 'như vậy' là như thế nào, con đã nói gì?"

Lưu Trưng đương nhiên nhớ rõ.

....

"Con... Không muốn biến thành người như vậy."

" 'Như vậy'? Cái gì là 'như vậy'. Tập võ không tốt sao? Tương lai con có võ công, luyện thành đệ nhất thiên hạ. Đến lúc đó,.... Chậc chậc, ai cũng không dám khi dễ con! Con còn có thể khi dễ người khác!"

" Con cần gì phải khi dễ người khác?"

"Thế đạo này là như vậy "Cường giả vi thắng" (người thắng là kẻ mạnh), con không khi dễ người khác, người khác cũng sẽ khi dễ con. Nếu con có sức mạnh để khi dễ người khác, người khác chẳng những không dám khi dễ con, còn phải dỗ con cao hứng, cầu con vui vẻ!"

"... Con không thích như vậy."

"Vậy con thích cái gì?"

" Con thích... giống như mọi người khác."

"Giống như mọi người? Con đúng là hài tử ngốc, không có tiền đồ! Con nha... Tương lai chung quy sẽ có một ngày... Con nhất nhất định sẽ hối hận!"

...

Cha mẹ nàng đều là người ở trên người khác, mà nàng chỉ muốn làm người bình thường.

"... Hiện giờ con thừa dịp ta cùng với cha con không ở, lén luyện công phu. Nói như vậy, con chính là hối hận?" Nữ tử kia nói tới đây, bên trong ngữ khí thậm chí có chút đắc ý.

Lưu Trưng cẩn thận suy nghĩ, còn rất nghiêm túc trả lời: "Không có."

"Vậy con còn luyện công phu làm gì? Còn học người ta lên lôi đài đánh cái gì? Thiếu chút nữa bị xú tiểu tử của Thượng Quan gia đánh chết! Nếu không phải ta ngầm giúp con, con hiện giờ còn có thể ở nơi này mà nói với ta như vậy?" Nữ tử kia có chút căm giận, dừng một chút lại đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó: "Hừ, hiện tại đổi ý có chút muộn rồi..." Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên vung tay lên——-

Lưu Trưng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực đau xót, thiếu chút nữa phun ra búng máu.

Lại nghe thấy lạch cạch một tiếng. Trên mặt đất lại rơi một viên ngọc lưu ly.

Lưu Trưng cố gắng kìm xuống cổ họng tanh ý, chầm chậm cúi người, đem viên ngọc lưu ly cầm lên. Lần này là một viên màu cam đường, trong đó vẫn khảm một đóa hoa trắng cực kỳ tinh xảo.

"Con hiện tại chính mồm nói cho ta biết, con thật sự là bởi vì nha đầu Nam Cung Nhã kia mới..."

Thanh âm của nữ tử ngày càng lạnh lẽo.

"Đúng vậy."

Lưu Trưng còn thật sự gật đầu, cầm ngọc lưu ly trong tay thu vao trong ngực, nghĩ nghĩ lại nói: "Viên ngọc này rất đẹp, không bằng cho ta thêm mấy viên?"

Nhưng mà lúc này, nữ tử kia cũng không nói tiếp, chính là chỉ thở thật dài.

Lưu Trưng lẳng lặng đợi trong chốc lát, thấy nàng không nói, nhân tiện nói luôn: "Nếu là vô sự..."

Nữ tử đột nhiên nở nụ cười.

"Ta thật không nghĩ tới, con thế nhưng... Sẽ đi tới một ngày hôm nay. Cha con nếu biết..."

"Ừm." Lưu Trưng lại nói: "Con sẽ nói cho cha biết."

"Hảo." Nữ tử rốt cuộc xoay đầu lại, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng cao thấp đánh giá một lần, mới lại nói: "Con như bây giờ... Định tính toán thế nào?"

"Nếu hai người không có việc gì, con tính toán đi xem phía đông Hoài Diệp thành."

"Hoài Diệp Thành?" Nữ tử nhíu mày, như là ngoài ý muốn hoặc là có chút buồn cười: "Nói như vậy, là tính toán đi đến nhà Nam Cung nha đầu?"

"Đúng vậy."

"Chỉ bằng bộ dạng hiện tại của con? Chỉ dựa vào mấy chiêu thức ta ngày xưa đùa giỡn sáng tạo ra?" Nữ tử cười lạnh nói: "Chỉ sợ ngay cả đại môn của Nam Cung gia con cũng không vào được!"

Nói tới đây, Lưu Trưng cũng nghiêm túc lại.

"Vậy con phải làm như thế nào?"

"Còn hỏi ta như thế nào..." Nữ tử bỗng nhiên cười ra tiếng, bước mấy bước chân chạm lên cành trúc trông thật dài, phi thân nhảy lên: "Những thứ loạn thất bát tao này học có lợi ích gì? Con đã quên con chính là họ Diệp, Lăng Vân kiếm pháp ở ngay trong đầu con, trên lưng con đeo chính là Lăng Vân kiếm!"

Tâm tư của Lưu Trưng khẽ động, nhưng lại không lên tiếng.

Nữ tử nhảy lên trên cành trúc, lại bay đến trên một đám lá trúc khác, thanh âm cũng càng ngày càng xa.

"Cho con thời gian một tháng, tháng sau gặp lại ở dưới chân Thiên Tiêu Phong ngoài thành Kim Ô. Nếu khi đó con không tới được. Trở về trong thôn làm người bình thường 'giống như mọi người' của con đi!"

Lưu Trưng ngửa đầu nhìn lên, đã không thấy bóng dáng của người kia. Chậm rãi đi vài bước về phía trước. Đến cạnh thanh trúc lúc nãy người kia dựa vào, phía dưới quả nhiên nhìn thấy hai thứ được thả trên mặt đất.

Một bình sứ men xanh, bên trong đựng mười viên thuốc.

Một hà bao thêu đầy hoa trắng nhỏ, bên trong ——-

Đựng đầy các viên ngọc lưu ly đủ các màu.

Bị nàng đánh cho một cái, cái đấy coi như là khiển trách đối với hành vi hồ nháo của mình. Nhưng cũng được lại rất nhiều thứ.

Chân chính tính toán ra.... Thật ra vẫn là có lời.

Lưu Trưng yên lặng cười, đem hai thứ kia cầm lấy, chậm rãi bước đi thong thả về trúc ốc của nàng. Nam Cung Nhã còn chưa trở về, nàng liền bắt tay vào bắt đầu thu thập hành lý.

Các nàng đã trì hoãn lâu lắm.

Nếu không phải Đoàn gia nể mặt Nam Cung thế gia, chỉ sợ nàng cũng không thể ở chỗ này dưỡng thương, nghĩ tạm.

Thương thế của nàng lúc này không sai biệt lắm cũng đã tốt hơn. Trong lòng tuy còn nghi hoặc, nhưng ít nhất biết người thân của nàng lần này ra ngoài không có gì nguy hiểm, nhiều nhất chính là bị chuyện gì đó giữ chân, nhất thời không thoát đi được. Vì thế nàng quyết định, cùng Nam Cung Nhã về Hoài Diệp thành. Đợi đến một tháng sau có lẽ hết thảy sẽ rõ ràng.

Đồ đạc rất nhanh đã được thu dọn xong. Mãi cho tới cuối cùng, Lưu Trưng mới nhớ tới chiếc hộp gỗ đỏ đặt ở nóc giá sách.

Đồ vật như vậy....

Nàng đương nhiên không tính toán mang đi.

Lưu Trưng hơi suy nghĩ một chút, đưa tay cầm lấy chiếc hộp, tính toán ra ngoài một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net