Chương 61: Phiên ngoại 5 - Hoa Hải Đường (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占 (Tên cũ: Tận Tình)

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 61: Phiên ngoại 5 – Hoa Hải Đường (5)

Có một số chuyện sẽ luôn trong lúc vô tình mà lộ ra chi tiết, một ánh mắt đã có thể biết được. Chỉ là khi đó Nguyên Nhược chưa từng đi sâu tìm hiểu, đối với chuyện này không có bất kỳ ý nghĩ không nên có nào.

Hai ngày sau, hai người họ cùng nhau đến nghĩa trang để thắp hương cho ba người đã qua đời Thẩm gia, Dương Hà Anh bọn họ cũng đi cùng.

Trong tiết thanh minh, nghĩa trang không vắng vẻ như mọi khi, có hàng dài người lên xuống núi, tất cả mọi người đều chầm chậm di chuyển trên con đường núi dẫn đến nghĩa trang, từ xa nhìn lại như từng chấm từng chấm nhỏ đang di chuyển.

Trong cửa hàng còn có việc, thắp hương xong, Nguyên Nhược vội vàng xuống núi, đi tới lưng chừng thì suýt chút nữa ngã nhào xuống, được người phía sau đỡ lấy lúc này mới có thể đứng vững lại được.

Từ khi lên núi đến khi xuống núi, Thẩm Đường một mực ở bên cạnh Nguyên Nhược, ngoại trừ lúc dâng hương ra thì người này lúc nào cũng đứng ở bên cạnh cô. Nguyên Nhược không có phát hiện là lạ ở chỗ nào, cô suýt chút nữa đã ngã sấp mặt nên hú hồn hú vía, vội nắm chặt cánh tay của Thẩm Đường, cố gắng lấy lại tinh thần.

Dương Hà Anh ở phía sau đổ mồ hôi hột, thấy vậy liền mau mau nhắc nhở: "Cô đi đứng cẩn thận một chút, đi chậm thôi, gấp cái gì mà gấp, chậm chút!".

Cũng vào lúc này, Thẩm Đường không chút biến sắc thu tay về, động tác không quá tự nhiên.

Không ai từng phát hiện có điều gì không ổn, hết thảy đều xảy ra đột ngột mà trực tiếp, giống như không có chuyện gì xảy ra, hết thảy đều rất bình thường.

Thẩm Đường vẫn là trước sau như một ít nói, trên đường xuống núi, mọi người Nguyên gia đều nói chuyện tán gẫu, em ấy tuy rằng không nói gì nhưng cũng không có vẻ gì là tâm tình nặng nề.

Lưng chừng núi có chỗ bán nước, một cửa hàng nhỏ.

Nguyên Nhược cảm thấy hơi khát, cô vốn muốn đi mua nhưng mà còn chưa kịp di chuyển, Thẩm Đường đã đi trước, mua năm chai nước ngọt và hai chai nước suối.

Một chai nước suối là cho Nguyên Nhược, cô không thích nước ngọt, chai nước suối còn lại Thẩm Đường tự mình giữ, mấy chai còn lại thì chia cho mấy người khác.

Nguyên Ngải Ninh ở cuối hàng không muốn uống nước ngọt, quá gắt cổ, nhưng mà khát quá, cô gái nhỏ đi tới trước mặt Nguyên Nhược, ra vẻ đáng thương nói: "Cô út, mình đổi chai đi, nước ngọt càng uống càng khát á, con muốn uống nước suối cơ ~".

Nguyên Nhược chỉ là không thích uống nước ngọt nhưng không phải là không thể uống, chấp nhận một hồi cũng được, cô cũng không có ý kiến gì, rất dễ nói chuyện, lúc này liền muốn đem chai nước suối chưa mở nắp trong tay ra đưa cho Nguyên Ngải Ninh.

Nhưng mà Thẩm Đường lại nhanh hơn một bước, đưa chai nước trong tay tới trước mặt Nguyên Ngải Ninh, nhẹ giọng nói: "Uống cái này đi."

Nguyên Nhược ngẩn người, quay đầu nhìn về đối phương.

Kỳ thực Thẩm Đường cũng không thích uống nước ngọt, người này hầu như không chạm vào loại thức uống này, so với Nguyên Nhược còn lưu ý hơn.

Nhưng những người còn lại trong Nguyên gia rõ ràng không biết điều này, đặc biệt là Nguyên Ngải Ninh, cô gái nhỏ cười híp mắt nói câu: "Tiểu Đường thiệt là tốt mà ~", tiếp theo lập tức cầm lấy chai nước suối, mở nắp uống ừng ực.

Thẩm Đường không có phản ứng gì, chỉ ừ một tiếng.

Cho rằng đây là Thẩm Đường nhường Nguyên Ngải Ninh, Nguyên Nhược chần chờ một lát nhưng vẫn là nhẹ giọng nói: "Đổi cái khác đi, lấy của chị uống này, chị uống nước ngọt cũng được".

Nhưng đối phương lắc đầu một cái: "Không cần đâu".

"Vậy mua thêm một chai đi", Nguyên Nhược nói.

Nguyên Ngải Ninh dù sao cũng là cháu của mình, cô nhóc này từ trước đến giờ vẫn luôn được chiều chuộng, Thẩm Đường luôn chủ động nhường nhịn cũng không phải là chuyện tốt. Các chi tiết nhỏ thật ra đều rất quan trọng, người trẻ dù hào phóng đến đâu, trải qua nhiều chuyện rồi cũng sẽ khá để ý, cô không muốn thiên vị người này hơn người khác, nhất bên trọng nhất bên khinh, không thể để cho Thẩm Đường hiểu lầm chuyện này.

Chỉ là Thẩm Đường cũng không phải lưu ý cái này, lập tức kéo lấy cô, nhẹ giọng nói: "Không cần mua, đi thôi".

Nói xong kéo Nguyên Nhược đi.

Nghĩa trang ở ngoại thành, đường núi không dễ đi, đi lên đi xuống khá là vất vả.

Trên đường trở về Thẩm Đường lái xe, Nguyên Nhược có thể ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi.

Buổi trưa vào thành phố, người một nhà dùng bữa tại nhà hàng, sau đó Nguyên Nhược đi tới trong cửa hàng bánh, Thẩm Đường cũng đi theo.

Đến cửa hàng chính là để làm việc, nhưng hiện tại tình trạng phòng bếp cũng chưa ra sao cả, Nguyên Nhược không chịu để Thẩm Đường ở đó, kêu em ấy về nhà học nhưng mà bạn nhỏ cố ý kiên trì, nhất quyết giúp đỡ công việc trong cửa hàng.

Trong những ngày đó, đã rất nhiều lần như vậy, bất kể Nguyên Nhược muốn làm gì, Thẩm Đường khi rảnh rỗi đều sẽ giúp đỡ, chủ động chia sẻ áp lực.

Nguyên Nhược lo lắng rằng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học của người này, nhưng kết quả học tập của Thẩm Đường vẫn luôn xuất sắc, không bao giờ để cô thất vọng.

Lại sau đó, trong cửa hàng có thêm Triệu Giản.

Nguyên Nhược phát thông báo tuyển người, Thẩm Đường tìm được người. Triệu giản là đàn anh của Thẩm Đường, nhưng cách nhau vài khóa học lận, cậu ta chính là Hikikomori điển hình (*), otaku chính hiệu (**), nhưng may mắn là không phải một kẻ chỉ biết ăn bám cha mẹ, ít nhất thì cậu ta tay làm hàm nhai, tự nuôi sống bản thân, công việc thu ngân trong cửa hàng bánh ngọt cũng coi như là nhàn nhã, rất thích hợp với kiểu như cậu ta.

(*) Hikikomori: ひきこもり - 引きこもり là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ, từ chối tham gia vào đời sống xã hội và hoạt động gia đình trong khoảng thời gian dài hơn 6 tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình, người bị bệnh nặng đối với gia đình hay người thân cũng không quan tâm. Bởi vậy, hikikomori cũng được gọi là "Những ẩn sĩ thời Hiện đại".

(**) Otaku: đại khái là trạch nam, là từ để nói về các chàng trai chỉ muốn được ở một mình trong không gian riêng của bản thân.

Triệu Giản cùng Thẩm Đường rất hợp nhau, có lúc sẽ nhờ Thẩm Đường giúp mang đồ ăn từ trường về, có lúc sẽ nhờ Thẩm Đường đến cửa hàng để viết code cùng, hai người quan hệ rất tốt.

Cũng chính vì thế, trong một thời gian dài Nguyên Nhược cả ngày đều có thể nhìn thấy Thẩm Đường. Vốn dĩ bạn nhỏ ở lại kí túc xá trường, mỗi tuần chỉ về nhà một lần, dù rảnh rỗi cũng là chạy tới cửa hàng phụ giúp công việc, hai người các cô mấy ngày mới gặp nhau một lần, không gặp thường xuyên như thế này.

Bởi vì em ấy đến đây quá thường xuyên, mỗi lần đến đều tự liên hệ với Triệu Giản nên Nguyên Nhược còn tưởng rằng hai người này có quan hệ gì đó, thậm chí hoài nghi Triệu Giản muốn theo đuổi Thẩm Đường.

Nhưng một ngày nọ, Triệu Giản dẫn một cô gái đến và giới thiệu cho mọi người trong cửa hàng quen biết, nói rằng cô ấy là bạn gái của cậu ấy. Tuy rằng sau đó chia tay với cô bạn gái này nhưng rất hiển nhiên Triệu Giản không thích Thẩm Đường, ít nhất không phải là loại tâm tư kia.

Nguyên Nhược không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người họ, luôn cảm thấy họ đã trở nên quá thân thiết, Thẩm Đường không giống như kiểu người nhiệt tình bác ái, có trái tim ấm áp đến cửa hàng mỗi ngày chỉ để giúp đỡ cho đàn anh, điều đó không phù hợp với tính cách và tác phong của em ấy.

Thực sự nghĩ không ra mà, vậy nên tốt nhất khỏi nghĩ.

Triệu Giản rất dễ kết thân, ở cùng khá là tốt, lần đầu tiếp xúc với kiểu otaku như cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng quái gở, khá là thu mình nhưng sau khi quen biết lâu sẽ phát hiện tính tình cậu ta cũng rất tốt, tuy rằng cả ngày chơi game nhưng việc nên làm tuyệt đối sẽ không lơ là.

Cậu ta lúc rảnh rỗi sẽ làm nghề tay trái, ngay ở trước mặt Nguyên Nhược cũng không sợ, khi không có khách và không có việc gì làm, cậu ta sẽ cầm laptop của mình ngồi gõ cộc cộc.

Nguyên Nhược là một chị chủ khoan dung, chỉ cần nhân viên làm tốt công việc của họ trong cửa hàng, cô sẽ không quan tâm đến những thứ khác. Nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Giản viết code rất nhiều lần, cô cũng sẽ hỏi một vài câu, không có ý gì cả, chỉ là tò mò mà thôi.

Có một lần, cô thuận miệng hỏi làm cái này một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Triệu Giản nói mà không ngẩng đầu lên: "Cũng không biết chính xác được, có khi nhiều khi ít á chị, em chỉ là một người làm bán thời gian bên ngoài thôi, viết code chạy phần mềm, ứng dụng các kiểu".

Nguyên Nhược hỏi: "Một mình cậu làm sao?"

"Dạ không", Triệu Giản nói: "Tụi em có một nhóm riêng, chỉ cần có người tiếp nhận job là được".

Nguyên Nhược không hiểu lắm mấy thứ này, nhưng đại khái có thể hiểu được sơ bộ, vòng đi vòng lại, cô vô tình hỏi lại: "Vậy sau khi hoàn thành một job thì kiếm được bao nhiêu?".

Triệu Giản cũng không quá để ý, vô cùng thành thật mà nói thẳng: "Không nhiều, hai ba mươi nghìn thôi á chị, đồng tiền khổ cực kiếm được".

Nguyên Nhược giật mình.

Một người có thể kiếm được hai ba mươi nghìn tệ bằng cách nhận các job viết code làm nghề tay trái mà phải vì vài đồng tiền lẻ đến làm trong cửa hàng bánh ngọt, có phải là hơi đáng tiếc không?

Có lẽ là phát hiện mình nói sai, cậu ta liếc nhìn Nguyên Nhược, liền đổi giọng giải thích: "Làm việc này tốn rất nhiều thời gian, mỗi ngày đều phải thức khuya làm á chị, số tiền này kiếm được không dễ dàng."

Nguyên Nhược nhìn cậu ta: "Vậy sao cậu còn tới đây làm? Không lãng phí thời gian sao?"

Triệu Giản sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Gần nhà mà tiền lương cũng nhiều nữa, thu nhập hàng tháng ổn định, không đến đây làm mới là kỳ đó chị".

Nguyên Nhược không muốn vạch trần cậu ta, không tiếp tục hỏi nữa.

Thẩm Đường đến cửa hàng như thường lệ, một tuần có thể tới năm, sáu lần, thường đến để giúp Triệu Giản giải quyết vấn đề. Khi đó em ấy cũng không giỏi như Triệu Giản nhưng đầu óc sáng suốt lại có nhiều ý tưởng, có thể hỗ trợ nghĩ giải pháp, mà Triệu Giản đây, cũng sẽ hướng dẫn cho em ấy một chút, xem như là cả hai người họ giúp đỡ lẫn nhau.

Con đường kiếm tiền của bạn nhỏ là do Triệu Giản dẫn dắt, có lúc hai người bọn họ sẽ cùng nhau nhận công việc, tiền tới tay sẽ được chia đều nhưng những trường hợp như vậy rất hiếm, dù sao Thẩm Đường cũng phải đi học, bình thường rảnh rỗi sẽ giúp Nguyên Nhược làm một số công việc, em ấy không có nhiều dục vọng đối với tiền tài, không theo đuổi những thứ này.

Nguyên Nhược luôn cảm thấy hai người kia có chỗ nào đó kỳ lạ nhưng cô lại không nói ra được.

Có một số việc người trong cuộc mơ hồ, cô luôn cho rằng mình là người ngoài cuộc đứng xem nhưng kỳ thực đã sớm than gia vào. Bây giờ nghĩ kỹ lại, thực ra tâm tư bạn nhỏ từ sớm đã có dấu hiệu, chỉ là cô không nhận ra điều đó.

Triệu Giản biết tất cả mọi chuyện, nhưng không bao giờ nói bất cứ điều gì, còn không ngừng thổi gió bên tai Nguyên Nhược.

Vào một ngày thứ sáu, Thẩm Đường gọi điện trước để nói rằng em ấy sẽ quay về, Nguyên Nhược đã không để bụng chuyện này cho đến khi trời bắt đầu mưa to sau đó.

Ngay ca Triệu Giản đang làm, trong cửa hàng không có khách nên cậu ấy cứ nghịch điện thoại di động, không biết là đang trò chuyện với ai.

Nguyên Nhược không có gì để làm nên đi ra sắp xếp các kệ hàng, lấy mấy món bánh gần hết hạn lấy ra, định bán giảm giá.

Triệu Giản lén nhìn cô vài lần, tựa hồ có lời muốn nói.

Nguyên Nhược biết cậu ta đang nhìn mình, kìm nén không vạch trần, thẳng đến khi đối phương lại nhìn cô lần nữa cô mới khó hiểu hỏi: "Cậu nhìn chị suốt làm gì?".

"Dạ không", Triệu Giản sờ sờ mũi, trực tiếp phủ nhận, "Cổ em có hơi đau, chắc do thức đêm nhiều nên em vận động cổ chút".

Lười cùng cậu ta nói nhảm, Nguyên Nhược cười cười, không thèm để ý những thứ này.

Thấy mưa ngày càng nặng hạt, sắp xếp xong hàng trên kệ cô định đi vào dọn dẹp phòng bếp, nào ngờ còn chưa đi tới cửa thì bỗng nhiên Triệu Giản gọi cô lại.

Cô nghiêng đầu đáp lại, "Chuyện gì?"

Triệu Giản có chút ngượng ngùng, tựa hồ không tiện mở miệng nói chuyện, lại sờ sờ cổ, vòng vo hỏi: "A Đường hôm nay trở về hả chị?"

Nguyên Nhược gật đầu, "Ừm, sẽ về".

Đối phương giả vờ nhìn điện thoại, nói: "Sắp sáu giờ rồi, trời lại mưa lớn như thế nhất định em ấy không đi được rồi, chị chủ không đi đón em ấy hả?"

Bên ngoài mưa to gió lớn, đi bộ đến nhất định sẽ bị mưa xối cho ướt sũng, lái xe thì tốt hơn chút.

Đúng là Nguyên Nhược không nghĩ tới cái này, cô cũng không biết bây giờ đã muộn như vậy, cô lấy điện thoại di động ra mở màn hình xem giờ, quả nhiên đã gần sáu giờ rồi. Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Đường, hỏi em ấy có cần cô tới đón hay không, bạn nhỏ trả lời cần, thế là lúc này cô mới đội mưa ra ngoài.

Thẩm Đường đã đợi ở dưới lầu ký túc xá, khi cô lái xe tới, đối phương đã cầm dù đi tới mở cửa xe.

Thấy trên người người này vẫn có dính nước mưa, Nguyên Nhược vội vàng lấy ra hai tờ khăn giấy đưa tới, đồng thời nói: "May mà Triệu Giản nhắc nhở, nếu không chị đã quên em còn đang ở trong trường học chưa về được".

Thẩm Đường thản nhiên nói: "Em vừa định gọi cho chị thì thấy chị nhắn tin qua".

Không một lời nhắc tới Triệu Giản, thuận thế tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Lần sau có thể báo trước với chị một tiếng".

"Dạ".

Khi đó Nguyên Nhược không chút nghi ngờ, ở rất nhiều chuyện cũng là như vậy.

Triệu Giản sẽ liên tục đổi cách thức nói này nói nọ, thoạt nghe có vẻ như không có gì, nhưng nghĩ kỹ lại kỳ thực đều là đang giúp người kia nói chuyện.

Còn có chuyện chị Văn giới thiệu đối tượng cho cô, hồi đó Nguyên Nhược không đề cập gì, nhưng chị Văn đến cửa hàng liền thuận miệng nói chuyện đó, vừa vặn Triệu Giản đã ở bên cạnh nghe.

Trên đời này làm sao có nhiều trùng hợp như vậy, chẳng qua là cố ý hành động mà thôi.

Nguyên Nhược không phải không biết, chỉ là cô không đi tra cứu thôi.

Giữa hai người họ có một khoảng cách cần thu hẹp, một người tiến tới, một người không động, quá trình tiến đến gần nhau này rất chậm, nhưng họ luôn có thể đến được với nhau.

Tình cảm chẳng qua là như vậy, vòng đi vòng lại, là của mình thì nhất định không thể trốn thoát được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net