Chương 126 - Thông suốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thu Hoa, khí chất nương nương vừa bộc phát, liền muốn chị quỳ dâng hiến cho người khác là sao?" Dương Quỳnh méo miệng, mặt khinh bỉ.

Thẩm Thu Hoa đưa tay chọc lấy gáy của cô. "Em nhìn là biết chị đang ghen? Sợ em bị Lý Ân Dật ăn sao?"

Quả nhiên, Dương Quỳnh liền chột dạ, rõ ràng là bị nói trúng tâm sự.

"Yên tâm, em sẽ không mạo hiểm đâu. Nếu như anh ta là loại người như vậy, em cũng sẽ không cùng anh ta làm giao dịch này. Anh ta cũng là người thông minh, còn trẻ lại nhiều tiền, muốn cô gái dạng gì mà không có?" Thẩm Thu Hoa nghiêng người nhào vào trong ngực Dương Quỳnh, "Đừng tưởng rằng tất cả mọi người ai cũng giống như chị."

"Chị? Chị thế nào?" Dương Quỳnh ôm chặt nàng.

Thẩm Thu Hoa không nói. Nàng đưa tay ôm chặt cổ Dương Quỳnh, hai người gần đến nổi có thể nghe hơi thở của nhau. Dương Quỳnh có chút sững sờ, không thể kiềm chế mà nuốt một ngụm nước miếng.

Người đẹp trong ngực ánh mắt lạnh lùng, cô có loại cảm giác bị thu hút. Đây là cái gì? Trên người có chút nóng lên, tay của cô hình như có ý thức tiến vào trong ngực nhào nặn cô gái đang dựa vào người mình. Trên cơ thể đang va chạm, làm cho nàng cảm thấy càng nóng, nóng đến muốn... Cởi quần áo.

Đột nhiên, cô gái trong ngực cười với vẻ mặt tinh quái. Bản thân môi mỏng mềm mại tiến đến bên tai của cô nhẹ giọng nói: "Chị nói xem chị thế nào?"

Đại não của Dương Quỳnh bắt đầu theo kịp. Trái tim lên tiếng cũng mặc kệ, hà tất phải làm khó dễ bản thân, cùng một người có đầu óc chơi những thứ cong cong lượn lượn quanh đây? Căn cứ nguyên tắc không được mở miệng, Dương Quỳnh trực tiếp đè Thẩm Thu Hoa trên ghế sopha.

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, dần dần hết cười. Đôi môi cong, ánh mắt như nước tràn đầy nhu tình, "Dương Quỳnh, với em mà nói, cái gì cũng không quan trọng. Quan trọng là chị đang ở bên cạnh em."

Thẩm Thu Hoa đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện đại, nếu như bây giờ không có Dương Quỳnh bảo vệ nàng vẫn có cuộc sống rất tốt. Thậm chí nhiều người luôn cho rằng, một cô gái ưu tú và chói mắt như vậy, hẳn là nên xứng đôi với người đàn ông đẹp trai nhiều tiền. Ít nhất không nên cả ngày cùng Dương Quỳnh ở cùng một chỗ.

Đối với Thẩm Thu Hoa mà nói, nếu kiếp trước nàng gả cho một người đàn ông tốt là được rồi sao? Nàng từng là người phụ nữ đứng đầu thiên hạ, chí cao vô thượng, nhưng đó đâu phải mong ước của nàng.

Đời này chỉ cầu lòng của một người, cử án tề mi, đầu bạc cũng không phụ.

Kiếp trước đã nói, kiếp này vẫn như cũ chưa từng thay đổi.

Rất nhanh Dương Quỳnh cũng từ chức. Cô chạy tới tập đoàn Nguyên Sơn nhận lời mời làm bảo vệ. Lý Ân Dật vừa thấy cô, cười nâng trán. Ngay cả sơ yếu lý lịch cũng không nhìn, lập tức nhận cô.

Thẩm Thu Hoa mỗi lần quay đầu, đều có thể nhìn thấy Dương Quỳnh cười vẻ mặt rất xán lạn.

"Cả đời chị đều đi theo em sao?" Nàng hỏi.

Dương Quỳnh ôm chặt nàng, "Không phải cả đời, thêm vào kiếp trước, bây giờ đã là hai kiếp." Dương Quỳnh vươn hai ngón tay ra. "Hơn nữa ở kiếp sau chị cũng không bỏ qua cho em. Chúng ta sẽ còn rất nhiều kiếp."

Thẩm Thu Hoa cười đến nghiêng nước nghiêng thành. Đưa tay nắm lấy hai ngón tay của Dương Quỳnh, "Chị nói đó, rất nhiều đời chúng ta cũng ở chung một chỗ. Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa."

Tập đoàn Nguyên Sơn đã mời được Thẩm Thu Hoa về giúp đỡ, rất nhanh đã có động thái. Đúng là dã tâm của Lý Ân Dật không nhỏ, bắt đầu mở rộng thị trường thương nghiệp. Lúc này, Dương Quỳnh mới phát hiện, Thẩm Thu Hoa là nhà sách lược tài ba, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Cũng còn may cô không có dự định dùng trí thông minh, tranh cao thấp với Thẩm Thu Hoa. Nếu không, chết không toàn thây.

Khi trời vào thu, Thẩm Thu Hoa nhận được tin em họ Liễu Mạn Chi muốn kết hôn. Nói đến, Liễu Mạn Chi hòa thuận với nàng và mẹ cũng thật hiếm có. Từ khi Thẩm Thu Hoa vào làm trong tập đoàn Nguyên Sơn, thì cô ta không còn đến làm phiền nàng. Lúc đầu, Thẩm Thu Hoa không để ý, mấy lần họp mặt gia đình, nàng mới phát hiện, hai mẹ con cô ta cực kỳ thành thật, không có lòng nghi ngờ. Dương Quỳnh trong bóng tối có điều tra, biết được Lý Ân Dật đã âm thầm đi tìm hai mẹ con này nói chuyện.

"Anh ta trái lại thật lòng muốn giúp đỡ em." Giọng nói Dương Quỳnh có chút chua.

"Đây chính là chỗ thông minh của anh ta. Giúp em chính là giúp anh ta." Thẩm Thu Hoa ở trên máy vi tính điều ra được một tấm bản đồ, "Bây giờ chính là lúc bước vào công ty giúp anh ta kiếm tiền." Nàng trở lại nhìn Dương Quỳnh, "Chị yên tâm đi, lấy sắc mặt để hầu hạ người em sẽ không làm." Nàng nói xong đưa tay câu cái cằm Dương Quỳnh lên, ánh mắt kia quyến rũ mà không đứng đắn. "Ngược lại là chị..."

"Khục khục..." Dương Quỳnh vừa không chú ý, liền bị nước miếng của mình làm sặc. Quả nhiên chức vị và người khác nhau khí chất cũng có khác biệt. Gần đây, khí thế của Thu Hoa càng ngày càng mạnh, rất có ý nghĩ chuyển thụ làm công.

Hôn lễ của Liễu Mạn Chi, Thẩm Thu Hoa rất hào phóng tặng một phần quà rất phong phú.

"Em cùng cô ta tại sao có quan hệ tốt như vậy?" Dương Quỳnh cũng không tin.

"Con người mà, tóm lại phải cho chút ngon ngọt. Đây chính là chỗ tốt khi đối xử." Lúc này, Thẩm Thu Hoa vừa trang điểm xong, bên phía nhiếp ảnh cũng đã chuẩn bị xong. Nhất Sắc Tài chuẩn bị tung sản phẩm theo mùa ra thị trường, đây là poster quảng cáo.

Trong cung điện rộng lớn, Thẩm Thu Hoa đầu đầy châu ngọc, rõ ràng là lễ phục của quý phi. Đây là một bộ hoàn toàn cổ trang, không hề giống với quần áo của Nhất Sắc Tài trước đây. Mùa này chủ đề là trang phục xưa, hình như đã dựa theo trí nhớ của Dương Quỳnh để phục hồi lại kiểu dáng cổ trang.

Cung y đỏ thẫm, hình thức phức tạp. Thẩm Thu Hoa cũng trang điểm cực kỳ đậm, theo lý thuyết nên làm cho người khác có một loại áp lực chịu không nổi. Dương Quỳnh nhớ tới kiếp trước, Thẩm Thu Hoa chưa bao giờ mặc loại đồ này, lại càng không trang điểm như thế này. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, dù cho màu sắc có đậm cũng không làm sắc đẹp của nàng phai mờ. Đã không còn nhẹ nhàng hoạt bát, nhưng lại có khí thế uy nghiêm.

Dương Quỳnh nghe được mấy người nhân viên bên ngoài vô ý nhẹ giọng cảm thán nói, "Quá thần kỳ! Quả thực giống như là quý phi vậy."

Một đàn chim nhạn bay ngang trời, Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu nhìn, nhớ lại kiếp trước của mình. Nửa cuộc đời chìm nổi trong cung đình, nhưng không lên làm quý phi. Kiếp này không tranh không đoạt, lại được mặc vào lễ phục của quý phi. Tạo hóa trêu người, tất cả danh lợi, quay đầu lại không phải cát bụi trở về cát bụi, đất trở về với đất sao? Tranh đến cùng, được gì?

Nàng vô thức nở nụ cười. Trong nụ cười đúng là ngàn năm tang thương, cũng đã nhìn thấu được mọi chuyện.

Dương Quỳnh từ xa xa nhìn nàng ngây ngẩn cả người, nụ cười đó, khiến lòng người thư thái. Nên chắc là nàng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, Dương Quỳnh cho là thế.

Đi theo Thẩm Thu Hoa đều là những thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, nắm bắt những biểu hiện tự nhiên nhất của nàng, máy ảnh trong tay bấm như sắp nát. Trong nháy mắt, tốc độ tay tăng lên, không biết bao nhiêu tấm rồi.

Trước khi sang đông, thì poster quảng cáo của Nhất Sắc Tài được dán ở khắp nơi. Từ khi quảng cáo trên mạng ra đời, Dương Quỳnh lúc nào cũng cầm khư khư cái điện thoại. Số này là Thẩm Thu Hoa đưa Nhất Sắc Tài, ở tập đoàn Nguyên Sơn thì dùng số khác, để thuận tiện liên hệ công việc.

Điện thoại vang lên toàn là người đại diện của phim điện ảnh và người của công ty, dồn dập đều muốn Thẩm Thu Hoa tiến vào giới giải trí để phát triển. Dương Quỳnh nghe điện thoại, rất kiên nhẫn nói chuyện với mọi người. Dương Quỳnh cũng có chút chịu không nổi phiền phức. Không thể không nói, xử lý mấy chuyện này, Dương Quỳnh cũng không thành thạo.

"Nếu như có thể đem mấy người này ra đánh một trận thì tốt rồi." Ngồi ở trên ghế sa lon, chân của Dương Quỳnh để trên đùi của Thẩm Thu Hoa phàn nàn.

Thẩm Thu Hoa điều chỉnh tư thế một chút, ánh mắt nhìn thời tiết ngoài cửa sổ. "Đúng vậy rất phiền. Còn không như vầy, chúng ta dẫn theo Chu tỷ tỷ trở về quê của chị đi gặp Bạch Đào."

Dương Quỳnh nghe xong cái tên "Bạch Đào" này trong đầu liền đau lên, đó là bà nội cô đó được hay không vậy? Chỉ là, lúc đó đã đáp ứng bà nếu gặp được Cẩm phi nương nương, thì phải báo cho bà ngay.

"Em đây là đang muốn trốn tránh sao?." Dương Quỳnh dùng một tay ôm vào nàng vào trong ngực.

Tay Thẩm Thua Hoa chậm rãi tiến vào áo của Dương Quỳnh, "Em chẳng qua là cảm thấy đã là người của hai thế giới, giá trị cho chúng ta chấp niệm thật ra đã quá ít. Cho nên mới càng thêm quý trọng."

"Này này!" Dương Quỳnh bắt lấy tay nàng đang lộn xộn, "Em làm gì vậy?"

Ánh mắt Thẩm Thu Hoa vô tội, "Chị nói xem em muốn làm gì?"

Dương Quỳnh mếu máo, "Gần đây em rất hay chủ động." Nhưng không chủ động sao? Chủ động đến bây giờ cái tay nàng đang ở phía dưới!

Nhìn dáng vẻ Dương Quỳnh ủy khuất như vậy, Thẩm Thu Hoa bật cười. "Như vậy chị đang tính toán sao?"

"Gần đây em luôn ăn hiếp chị." Cho em ba phần nhan sắc liền dám mở cả phường nhuộm. Dương Quỳnh lập tức kể khổ.

"Được, được, đêm nay em sẽ để chị ăn hiếp em." Lời nói Thẩm Thu Hoa có bao nhiêu thành ý. Không nghĩ tới lời còn chưa nói xong, người đã bị Dương Quỳnh trực tiếp ôm lên giường.

Một đêm này, nhất định sẽ không yên lặng.

Hai ngày sau, Thẩm Thu Hoa xin phép nghỉ ngơi, nàng đến trại điều dưỡng nói chuyện muốn đi du lịch với Chu Vân Tuyết, thân thể Chu Vân Tuyết đã không có gì đáng lo, chỉ nói nhất định tới kiểm tra hàng tháng, cả người vô cùng khỏe mạnh.

Đối với đi du lịch, Chu Vân Tuyết cũng rất vui vẻ, liền gật đầu đồng ý. Dương Quỳnh cảm thấy, tuy Chu Vân Tuyết không có trí nhớ của kiếp trước, nhưng có nhiều thứ chưa từng thay đổi. Giống như tính cách của cô ấy rất thẳng thắn, giống như cô ấy và Thẩm Thu Hoa rất tự nhiên thân thiết.

Cả một ngày đi qua đi lại, rốt cuộc ba người cũng về tới quê của Dương Quỳnh. Dọc theo con đường này, Dương Quỳnh có chút không được tự nhiên. Bởi vì có Chu Vân Tuyết, cô và Thẩm Thu Hoa hành vi cử chỉ điều phải cẩn thận, không thể giống như lúc trước không có chuyện gì cũng ôm ấp một cái, tình chàng ý thiếp.

Đi vào thôn, ba người đều không về nhà Dương Quỳnh, đi thẳng đến nhà bà nội của Dương Quỳnh. Bà nội Dương Quỳnh vừa mở cửa, nhìn thấy Dương Quỳnh liền kinh ngạc. Lại nhìn thấy sau lưng Dương Quỳnh là Chu Vân Tuyết, bà lão chớp mắt nhìn, nước mắt liền chảy xuống. Sau đó "Phù phù" một tiếng liền quỳ trên mặt đất. Che miệng của mình khóc đến không thành tiếng.

Dĩ nhiên Chu Vân Tuyết không nghĩ tới có chuyện như vậy, sợ đến mức không dám vào cửa. Dương Quỳnh vội vàng dìu bà nội đứng lên, ra hiệu với mọi người vào trong nói chuyện.

Thẩm Thu Hoa bồi tiếp Chu Vân tuyết, ra hiệu Dương Quỳnh nói rõ ràng với Bạch Đào. Coi như khi Bạch Đào biết Chu Vân Tuyết không còn trí nhớ của kiếp trước lúc này cũng đau lòng, Bạch Đào lại lắc đầu, "Kiếp trước nương nương trải qua ủy khuất, quên đi cũng tốt. Kiếp này, có thể sống một cuộc sống vui vẻ."

Tuy Chu Vân Tuyết cảm thấy được một người già ân cần chiêu đãi có chút không thích ứng, nhưng cô cũng cảm giác được ý tốt của đối phương.

Sau khi Dương Quỳnh an bài cho hai người ở nhà Bạch Đào xong, bản thân một mình đi về nhà ba mẹ. Bây giờ Dương Quỳnh cũng nghĩ thông suốt rồi. Cho dù lúc trước ba mẹ có đối với mình thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là ba mẹ mình. Chuyện của quá khứ thì cho qua đi. Hiện tại bây giờ cô rất hạnh phúc, người hạnh phúc luôn hào phóng một số chuyện, như vậy hạnh phúc này sẽ không chạy đi.

-----------------------

Hai người ngọt ngào quá đi thôi, 2 chương cuối cũng thế nha mọi người ^^.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net