Chương 15 - Kết thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Thẩm Thu Hoa viện cớ bị mất điện thoại di động, nên hỏi mẹ Thẩm có cách nào để liên lạc với bạn học. Mẹ Thẩm dù có điện thoại nhưng không thích dùng, tìm một hồi kiếm được số di động của con heo đáng ghét kia.

Tên anh ta là Chu Phi Phàm, cũng không biết tại sao lại biến thành con heo đáng ghét. Con heo đáng ghét là biệt danh của anh ta. Nhìn đến cái tên này, Thẩm Thu Hoa có chút dở khóc dở cười.

Điện thoại reo, dáng vẻ như chân chó mà đòi đi theo nữ thần. Vừa nghe là Lữ Thiệu Kiệt, thì lập tức nói ra hết.

Lữ Thiệu Kiệt cùng Thẩm Thu Hoa là bạn học chung lúc trung học đến đại học. Coi như là thanh mai trúc mã, anh ta ít khi nói chuyện, tính tình ngay thẳng rất có nghĩa khí, trong các bạn học rất có danh tiếng. Thành tích học tập của anh ta cũng không tệ, chỉ có một tật xấu rất lớn là thích đánh nhau. Một khi nóng lên cũng rất liều mạng. Nghe nói lúc lên trung học anh ta lấy con dao dưa hấu đánh nhau với người ta, lúc đó không ai dám lại gần, chỉ có Thẩm Thu Hoa đứng ở trước mặt anh ta lấy con dao lại. Về sau bất luận có ai đối với Thẩm Thu Hoa mang một ít tâm tư, đều phải bước qua cửa anh ta. Hai người cứ như vậy, trong trường học điều biết ở sau lưng Thẩm Thu Hoa luôn có một vệ sĩ, có nhiều người cũng không dám tự mình chuốc lấy thất bại.

Năm thứ hai đại học. Thẩm Thu Hoa đi dạy kèm cho người ta. Buổi tối khi về nhà thì gặp một đám du côn đang trêu chọc, Lữ Thiệu Kiệt thấy vậy liền đi qua cứu Thẩm Thu Hoa. Bọn người kia ỷ lại nhiều người không thả họ đi, hai bên đánh nhau lúc đó Thẩm Thu Hoa vô tình bị tát vào mặt. Cái này thực sự chọc giận Lữ Thiệu Kiệt, anh ta lấy cây dao luôn mang theo trong người ra. Ra tay tàn nhẫn không lưu tình, cuối cùng làm cho một người trong đó bị đứt cánh tay, trở thành tàn tật. Đối phương báo cảnh sát, Lữ Thiệu Kiệt bị phán án vì tội phòng vệ, ở tù hai năm.

Thẩm Thu Hoa nghe xong chuyện xưa, trong lòng có chút xúc động. Nàng thông qua con heo đáng ghét kia mới biết, người hôm qua muốn đưa Thẩm Thu Hoa xuống lầu, anh ta chính là Lữ Thiệu Kiệt. Lúc này, cuối cùng nàng cũng biết ánh mắt đau thương đó ẩn giấu điều gì.

Thẩm Thu Hoa muốn gọi điện cho Lữ Thiệu Kiệt, nhưng cầm điện thoại nữa ngày cũng không có bấm số.

"Nếu như em chưa quyết định được, thì sau này nói cũng được." Đối với chuyện này, mặc dù Dương Quỳnh hiểu được, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu, "Chuyện này không nên kéo dài. Nếu như sự việc này có liên quan đến em, bây giờ cũng nên nói rõ ràng. Bất luận là cố tình hay vô tình, cũng phải nói rõ ràng với anh ta. Thẩm Thu Hoa là thiếu ân tình, chứ không phải cảm tình."

"Thu Hoa, sao em lại bình tĩnh như vậy chứ." Dương Quỳnh nâng trán, nghe Thẩm Thu Hoa nói vậy, thế nào lại quỷ dị như vậy.

"Có lẽ nhưng sự việc này không xảy ra trên người của em, em là người đứng xem, cho nên nhìn rõ ràng." Nàng trầm mặc một hồi, rốt cuộc bấm điện thoại. Sau khi điện thoại kết nối, nàng đứng dậy chào hỏi rồi đi ra ngoài phòng, rõ ràng là không muốn để Dương Quỳnh nghe.

Dương Quỳnh buồn bực, nhưng cũng không đi theo ra ngoài. Thế nhưng, đứng ở ngoài cửa cẩn thận nghe, nhưng cái gì cũng không nghe được. Đang nghĩ cách làm sao đi ngang qua để nghe một chút. Lúc này Thẩm Thu Hoa đẩy cửa đi vào, Dương Quỳnh đẩy cửa đi ra, Thẩm Thu Hoa vào tới, cả hai liền giật mình.

"Sao dáng vẻ của chị không có nghiêm chỉnh vậy?" Nếu không phải từ nhỏ đã được giáo dục tốt, hiện tại Thẩm Thu Hoa cũng thất vọng.

"Lo lắng cho em nha." Dương Quỳnh coi như không có việc gì ngồi ở trên giường, "Em hẹn anh ta sao?"

"Một lát chúng ta đi tới tiệm cơm ngày hôm qua."

"Chúng ta." Dương Quỳnh chỉ cô.

Thẩm Thu Hoa nâng cái cằm xinh xắn lên, "Chị yên tâm để em đi một mình sao?"

"Dĩ nhiên là không yên tâm rồi. Chị là vệ sĩ của em, đương nhiên phải ở sát bên cạnh bảo vệ em." Dương Quỳnh nói thân thể dính qua đi.

Thẩm Thu Hoa không có cách nào, liền chủ động hôn cô một cái coi như là phí dịch vụ.

Sau một tiếng, hai người đã đến tiệm cơm. Người phục vụ chào hỏi, rồi dẫn hai người lên phòng khách lầu ba. Cái phòng này cũng không lớn, so với phòng hôm qua thì hơi nhỏ.

Mở cửa ra, thấy Lữ Thiệu Kiệt đã ngồi ở đó. Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa anh ta lập tức đứng dậy, không kịp nói chuyện, thì nhìn thấy Dương Quỳnh ở phía sau đi vào. Vốn là đang mong chờ nhưng trong ánh mắt liền hiện lên một chút không vui.

"Đồng nghiệp của tôi hôm qua anh đã gặp." Thẩm Thu Hoa giới thiệu tự nhiên.

Dương Quỳnh thu hết vào mắt nét mặt không vui của Lữ Thiệu Kiệt, trong lòng như bà già khó chịu. "Tôi không ghét bỏ anh, tại sao anh ghét bỏ tôi? Người bên cạnh Thu Hoa lúc này là tôi, anh chỉ là người đến sau! Người thứ ba cũng không phải, chính thức cũng chả giống, hừ!"

Lữ Thiệu Kiệt chào hỏi mời hai người ngồi xuống, người phục vụ liền đưa lên một bình trà hoa quả.

"Lúc trước em rất thích uống loại trà này." Lữ Thiệu Kiệt rót một ly trà cho Thẩm Thu Hoa.

"Cảm ơn." Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn Dương Quỳnh, "Em có chuyện muốn nói với anh ta."

Dương Quỳnh vô cùng không vui nhìn Lữ Thiệu Kiệt liếc một cái, kéo âm thanh nói. "Vậy chị đi ra ngoài chờ em." Nói xong rồi nhìn Lữu Thiệu Kiệt một cái, rồi mới đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Thu Hoa cùng Lữ Thiệu Kiệt, trong nhất thời hai người cũng không ai nói chuyện.

"Nghe nói bây giờ em làm cô giáo, rất thích hợp với em, cùng với mấy đứa trẻ ở một chỗ, rất an toàn." Lữ Thiệu Kiệt không có nhìn nàng, chỉ cúi đầu thưởng thức ly cà phê trong tay.

"Lữ Thiệu Kiệt, chuyện năm đó, tôi cám ơn anh. Hại anh ngồi tù, tôi rất xin lỗi. Tôi và anh là bạn học, ơn cứu mạng của anh, có cơ hội tôi sẽ đền đáp. Bất quá bây giờ nhìn anh rất tốt, tôi cũng không cần phải lo lắng. Hôm nay hẹn anh ra đây, là muốn nói chuyện rõ ràng với anh. Tôi không thích bị hiểu lầm, cũng không thích tạo ra hiểu lầm." Thẩm Thu Hoa nói chuyện mức độ rất chậm, nàng cần đem suy nghĩ trong lòng chuyển thành ngôn ngữ hiện đại mà nói.

"Thu Hoa." Lữ Thiệu Kiệt giương tay nói: "Em đừng nói nữa. Giữa chúng ta không có hiểu lầm, từ trước đến nay em không nợ tôi cái gì, tôi cũng không để chuyện này ở trong lòng. Tôi đối tốt với em, chỉ vì tôi muốn đối xử tốt với em. Tôi vì em đánh nhau, mỗi ngày đứng ở xa nhìn em về nhà, em không biết ở trong lòng tôi rất cao hứng. Thu Hoa, tôi biết em không thích tôi. Có lẽ... Tôi đối với em cũng không phải tình yêu. Chúng ta từ tiểu học lên đến đại học, có lẽ cũng chỉ là bạn, hoặc là tính tình chúng ta rất hợp. Tôi vẫn cảm thấy em chính là em gái của tôi, thân như em gái, tôi có trách nhiệm bảo vệ em, không để em bị tổn thương."

Thẩm Thu Hoa có chút bất ngờ khi nghe được lời như vậy. "Anh... Là nghiêm túc sao?"

Lữ Thiệu Kiệt gượng cười. "Tôi ở trong tù hai năm, có cái gì mà chưa từng trải qua? Trước kia là không hiểu chuyện còn bây giờ suy nghĩ rất rõ ràng. Lúc trước tôi vẫn cho là ở bên cạnh em là đang bảo vệ em. Thế nhưng, sau này nghĩ lại, có lẽ là em đang bảo vệ tôi. Lúc tôi nóng giận lên ngay cả giết người tôi cũng dám. Chỉ có em mới làm cho tôi bình tĩnh trở lại. Cũng chỉ có em mới dám lấy dao của tôi." Anh ta nói đến đây thì rót trà vào ly của mình, cầm lên đưa lại ly trà của Thẩm Thu Hoa đụng một cái. "Nếu không có em, có lẽ tôi sớm đã xảy ra chuyện. Cho nên, đừng cảm thấy đang thiếu nợ tôi. Chúng ta cứ như trước kia, em có cuộc sống của em, nếu có gì phiền phức thì đến tìm tôi, tôi ra mặt giúp em." Nói xong đem ly trà uốn một hơi cạn sạch.

Thẩm Thu Hoa nhếch miệng, trưng ra nụ cười tuyệt đẹp. Lữ Thiệu Kiệt nhìn đến ngẩn ngơ.

"Nếu anh đã nói như vậy, tôi có thể nhận anh làm anh trai sao?"

Lữ Thiệu Kiệt ngây ngẩn cả người. Một lát sau mới nói. "Dĩ nhiên."

"Nếu anh là thật lòng, thì tôi cũng như vậy." Thẩm Thu Hoa con ngươi không nháy mắt, nhưng cũng không có nhìn thẳng đối phương. Dù sao nàng cũng không phải là Thẩm Thu Hoa thật, nếu cứ nhìn một người đàn ông xa lạ, nàng vẫn không làm được.

"Đương nhiên là thật ! Được, chúng ta cứ quyết định vậy đi, bắt đầu từ bây giờ, em chính là em gái tôi." Lữ Thiệu Kiệt vẻ mặt hưng phấn, hoàn toàn khác như lúc đầu suy sụp tinh thần.

Thẩm Thu Hoa cầm bình trà lên rót vào trong ly anh ta một ít, sau đó cầm ly trà của nàng lên nói: "Em gái lấy trà thay rượu, kính anh trai một ly."

Dương Quỳnh ngồi ở đại sảnh thì nghe nhân viên phục vụ tán dóc, nhưng trong lòng cứ nghĩ đến Thẩm Thu Hoa đang tiếp khách trong phòng, các nàng hay nhắc nhở nhau cẩn thận. Dương Quỳnh không vui khi biết Lữ Thiệu Kiệt và Thẩm Thu Hoa đang nói chuyện với nhau. Dù Dương Quỳnh không đi theo, hay cô không đồng ý, thì chính Thẩm Thu Hoa cảm thấy không chắc chắn. Em ấy có khả năng "nhìn người", cho dù chỉ vừa gặp qua một lần, nhưng không thể nào hiểu hết được bên trong một người.

Dương Quỳnh đang chán, thì nghe được tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, thì Thẩm Thu Hoa và Lữ Thiệu Kiệt đi ra rồi, Lữ Thiệu Kiệt mặt mày rạng rỡ, giống như đang phê thuốc kích thích. Thẩm Thu Hoa thì mỉm cười, đối với Lữ Thiệu Kiệt thì vô cùng khách sáo.

Ba người đi xuống lầu, sau khi hai người rời khỏi, Dương Quỳnh liền ôm chặt Thẩm Thu Hoa để hỏi, "Hai người trò chuyện cái gì, sao anh ta lại vui vẻ đến vậy?"

"Kết thêm một mối thân tình."

"Cái gì?" Dương Quỳnh kinh hãi. "Ai với ai kết thân tình"

"Dĩ nhiên là em cùng với anh ta"

"Tình huống này là sao? Các người vì cái gì kết thân?" Dương Quỳnh không biết gì.

Thẩm Thu Hoa nhìn cái dáng vẻ vội vã của chị ấy, không biết có chuyện gì, nhưng lại bậc cười hàng lông mày cong cong.

"Thì ra không phải? Em lại đùa giỡn chị." Dương Quỳnh hộc máu. Lắc cánh tay của Thẩm Thu Hoa tìm cách biết sự thật.

Thẩm Thu Hoa tóm tắt chuyện xảy ra một cách đơn giản, Dương Quỳnh vỗ ngực bất mãn: "Em đúng là làm chị sợ sắp chết."

"Ai bảo chị thích ăn dấm như vậy." Thẩm Thu Hoa nhíu mày. Nếu thích ăn dấm như vậy, lần này nhất định chuẩn bị một bình dấm để Dương Quỳnh ăn cho đã.

"Em chỉ có thể là của chị." Dương Quỳnh giống như một đứa trẻ muốn bảo vệ đồ chơi của mình.

Thẩm Thu Hoa không để ý tới nàng đang quấy rối, nghiêm túc nói. "Nhắc mới nhớ, Lữ Thiệu Kiệt nói em thay đổi."

Dương Quỳnh giật mình. Chẳng lẽ bị nhìn ra cái gì? Cô lập tức thu hồi tâm trạng đang quấy rối, nghiêm túc nói."Anh ta nhìn ra cái gì sao?"

"Anh ta nói em so với lúc trước buông thả rất nhiều."

Câu này Dương Quỳnh nghe rất quen, hình như cô cũng đã nói những lời như vậy. "Đây là sự thật."

Thoát khỏi thân phận cung phi, Thẩm Thu Hoa hiện tại sống rất tự do.

------

Chúc các bạn và gia đình năm mới thật nhiều may mắn, hạnh phúc phơi phới, công danh tấn tới và tài lộc ngập tràn ^^!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net