Chương 20 - Sân khấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Tiếu Ngạo Giang Hồ> Bộ phim này Dương Quỳnh từng xem qua. Bất quá đó là chuyện trước đây. Rất nhiều chi tiết và sự việc đều đã quên, lần này xem lại nhìn ra một số đồ vật mới. Cô ở trong cung từng trải qua, ngươi lừa gạt ta, đao quang kiếm ảnh, bị thương, cố gắng vượt qua, từng giết người cũng từng cứu người, mặc dù vẫn là người của lúc đầu, nhưng trong lòng người đã sớm không giống nhau. Bây giờ lại nhìn chốn giang hồ này, đúng là người trong giang hồ, trong lòng thầm khen phim này đúng là rất hay.

Thẩm Thu Hoa hết sức chăm chú xem, nhất là cảnh Khúc Dương và Lưu Chính Phong đang đàn tấu khúc <Thương Hải Nhất Thanh Tiếu> lúc này, ánh mắt nàng cũng không nhấp nháy.

"Thì ra chính là thiếu phần giang hồ hào hùng này." Sau khi xem hết phim, Thẩm Thu Hoa thở một cái nói.

"Em đàn ra được sao?" Dương Quỳnh cảm thấy có chút khó khăn cho nàng. Dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, lấy ở đâu giang hồ hào hùng đây.

"Ngày mai thử một chút xem sao." Trong tay không có đàn, nói cái gì đều vô dụng.

Sáng hôm sau Thẩm Thu Hoa thừa dịp không có lớp đi lên lầu đánh đàn. Ngón tay đặt ở trên dây đàn, trong đầu hiện ra hình ảnh trong phim, một lần rồi một lần. Ngón tay giống như ý thức của nàng, một khúc tấu lên, đã hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu, mặc sức biến hóa.

Dương Quỳnh dựa vào cái bàn, nghe xong lại cười nói: "Chị thực sự phục em. Em làm sao đánh đến thích thú như vậy chứ?"

"Đúng là giang hồ em không hiểu. Nhưng mà đao quang kiếm ảnh, ngươi lừa ta gạt, những tháng ngày em vô cùng quen thuộc. Giang sơn cười, mưa bụi xa, hồng trần thế tục sóng lớn bao nhiêu? Giang hồ giống như hậu cung, tranh đấu không ngừng. Cho dù em có hết lòng lo lắng như vậy, có một ngày cũng sẽ thất bại. Cho nên..." Nàng ngẩng đầu nhìn lên Dương Quỳnh: "Cám ơn chị đã xuất hiện, khiến cho em có cơ hội thoát khỏi hậu cung, đi tới nơi này. Kiếp trước, đúng là sóng to gió lớn." Nói xong, ngón tay của nàng bắt đầu động, lại đem ca khúc đàn tấu lần nữa, so với lúc nảy tùy tiện thích thú bây giờ cảm xúc còn nhiều hơn.

"Đúng là nhân tài!" Cái này là nhận thức, Dương Quỳnh không biết nói gì để hình dung.

Ngày hôm nay sau khi tan học, Thẩm Thu Hoa cùng cô Bạch luyện tập hoàn toàn lại không giống nhau. Khí thế của hai người chênh lệch rất rõ ràng. Cô Bạch buồn bực nói: "Tiểu Thẩm sao em thay đổi nhanh vậy?"

"Hôm qua có xem phim một chút, liền có cảm xúc mới." Thẩm Thu Hoa mỉm cười. Nàng không cho rằng hôm nay hai người vẫn cần thiết tập luyện.

"Ai? Xem phim hữu dụng như vậy sao? Vậy tôi đi về nhà xem một chút, chúng ta ngày mai rồi luyện tiếp." Rõ ràng cô Bạch cũng là người trong nghề. Liền biết vấn đề xảy ra trên người mình, chỉ nên về nhà nỗ lực.

"Chị ta cứ đi như vậy sao?" Dương Quỳnh thấy bóng lưng cô Bạch rời đi, quay đầu hỏi.

"Nếu không thì còn thế nào? Chị Bạch là người trong nghề nên mới hiểu, nếu như là chị, đoán chừng tuyệt đối không nghĩ đến mình xảy ra vấn đề trở về tập luyện." Thẩm Thu Hoa vuốt vuốt ngón tay của mình, dây đàn quá cứng, đầu ngón tay có chút sưng đỏ.

Dương Quỳnh đi tới bên cạnh giúp nàng xoa đầu ngón tay nói: "Em đừng xem thường chị có được không?"

Thẩm Thu Hoa không để ý tới, "Xuống lầu đi, ở đây cũng ồn ào như vậy."

"Ngồi một chút nữa rồi đi." Hiếm thấy không có ai, Dương Quỳnh không nghĩ nhanh như vậy liền xuống dưới.

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ nói: "Rất nhiều bài tập còn chưa có chấm."

"Chị giúp em."

"Không nói đến chị có thể chấm hay không, chỉ nói nếu như chị giúp em chấm xong, em làm sao biết được học sinh có hiểu bài hay không? Việc này tuy bề bộn nhưng chị không thể giúp, mau về phòng làm việc của mình đi." Sau khi hai người nói xong liền rời khỏi phòng thực hành.

"Được rồi." Dương Quỳnh nhìn chung quanh không có ai, vừa định thân mật một chút, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện một vấn đề động tác của cô liền dừng lại.

"Làm sao vậy?" Thẩm Thu Hoa hỏi.

"Chị chán ghét camera." Dương Quỳnh phiền muộn. Ở đây là trường học, đương nhiên trong hành lang phải lắp đặt camera. Mỗi một cái camera đều bị Dương Quỳnh thấy được vị trí. Trên lầu chỗ cô gần như hơi ít, cho nên cũng không để ý.

Thẩm Thu Hoa cũng biết cái gì là chụp hình, nghe vậy gật đầu nói: "Thứ này rất tốt, em cũng thích."

"Thu Hoa." Dương Quỳnh làm nũng.

Thẩm Thu Hoa giơ ngón trỏ lên dừng trên môi cô, "Về phòng làm việc."

"Ờ." Dương Quỳnh đành phải trở về.

Mấy ngày sau đó, cô Bạch ngoài giờ dạy học hầu như thời gian bỏ ra đều ở nhà tập luyện thổi tiêu. Kỳ thực cô cũng không có suy nghĩ dành phần thắng, chỉ là hợp tấu chênh lệch quá lớn, nếu không phải người yêu thích âm nhạc, khó có thể làm được.

Thế nhưng cô rất nhanh phát hiện, tài nghệ của cô đột nhiên tăng lên, tài năng của Thẩm Thu Hoa cũng tiến bộ hơn. Đúng là Tiếu Ngạo Giang Hồ khí phách hào hùng, dây đàn ở trên càng ngày càng mãnh liệt.

"Tiểu Thẩm, em tiếp tục như vậy tôi không đuổi kịp đâu." Cô Bạch bỏ ống tiêu xuống, cười giỡn nói.

"Chị Bạch, tài nghệ của chị cũng tiến bộ rất nhanh, tôi đang phối hợp cùng chị mà." Thẩm Thu Hoa vô tội nói.

"Không phải chứ!" Cô Bạch kêu lên. "Em giữ nguyên trạng thái này được không? Tôi không lên cao được nữa."

Thẩm Thu Hoa cười đáp ứng. Cho đến một ngày, quả nhiên hai người phối hợp ăn ý rất nhiều.

"Ngày mai lên sân khấu có khẩn trương không?" Sau cơm chiều, Dương Quỳnh ở một chỗ ôm em ấy xem tivi.

Thẩm Thu Hoa liếc cô, "Chuyện gì mà em chưa từng trải qua? Chỉ là chuyện học lớp, sao em lại khẩn trương."

"Được rồi, chị biết em là nương nương, thế nhưng em cũng đừng dùng ngữ khí khinh thường như vậy mà nói chứ?" Trong lòng Dương Quỳnh lặng lẽ rơi lệ.

Ngày thường có tiết mục nghệ thuật nhà trường liền thuê một rạp hát nhỏ. Toàn bộ giáo viên sáng sớm đúng bảy giờ đã có mặt. Chủ nhiệm lớp dẫn học sinh đi tới, thời gian như bình thường.

Thẩm Thu Hoa xem phim chiếu lại, đối với loại rạp hát này cũng không xa lạ gì. Ngẩng đầu nhìn bầu trời thật cao nói: "Thời gian qua đi ngàn năm, quả nhiên rất khác nhau rồi!"

Hậu trường sân khấu vô cùng bận rộn. Có thể thấy trường học này các giáo viên đều rất có kinh nghiệm, mọi người ai làm việc nấy trong tay mình, bề bộn đến hỗn loạn.

Tiết mục nghệ thuật đúng tám giờ biểu diễn. Phụ trách chủ trì chính là đại đội chủ nhiệm cùng một thầy giáo dạy mỹ thuật. Quả nhiên là gương mẫu chuyên nghiệp, đúng là ngọa hổ tàng long, một đám người ai cũng là nhân tài.

Tiết mục thứ mười một, đàn tiêu hợp tấu <Thương Hải Nhất Thanh Tiếu>.

Trên sân khấu ánh sáng hai bên cùng hướng về phía Thẩm Thu Hoa và cô Bạch. Cô Bạch và Thẩm Thu Hoa đều có dáng người cao gầy, nhưng nếu so sánh với nhau Thẩm Thu Hoa có vẻ nhỏ nhắn hơn. Cả người nàng đều là trang phục màu trắng, tóc búi lên cao, trước sau như một, mặt không đánh phấn, cũng chỉ trang điểm nhàn nhạt. Xung quanh ở giữa ôn nhu lạnh nhạt, không kiêu ngạo, không tự ti.

Dưới ánh đèn sân khấu, dung nhan tuyệt mỹ của nàng giống như đá nam châm hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thu Hoa nhà cô là đẹp nhất rồi. Dương Quỳnh tự hào suy nghĩ.

Hai người chào khán giả, rồi ngồi vào vị trí của mình. Đôi tay trắng của Thẩm Thu Hoa khẽ gảy, tạo nên những âm thanh như dòng nước chảy. Không cao sơn lưu thủy, mà là mặc sức đánh, khí thế hào hùng. Tiếng tiêu vang lên, tiếng đàn hòa vào tiếng tiêu, cùng tạo nên bài nhạc như sóng biển dập dìu.

Đoạn cuối, tiếng tiêu lên cao độ, đàn cổ cũng đánh ra những âm thanh cực kỳ phức tạp, sau đó ngay lập tức bình thản nhẹ nhàng, giống như một dòng nước êm ả, mênh mông. Đã từng rung động lòng người, đã từng thấy cảnh tàn sát khốc liệt, từng có cảnh công danh lợi lộc, nhưng những thứ đó vẫn chưa xứng đáng với tiếng đàn này.

<Biển xanh cười, rì rào đôi bờ sóng

Nổi chìm theo sóng chỉ nhớ hôm nay

Trời xanh cười, ào ạt sóng trên đời

Ai thua ai thắng chỉ trời xanh mới hiểu

Sông núi cười, khói mưa mênh mang

Sóng lớn cuốn hết hồng trần thế tục đẹp biết bao

Gió nhẹ cười, trọn kiếp tịch liêu

Hào tình xưa đã nắng chiều soi áo cũ

Cõi đời cười, không còn cô tịch

Hào tình vẫn đó cất tiếng ngẩn ngơ cười.>

Âm thanh cuối cùng đã kết thúc, hai người đứng dậy cúi chào khán giả. Từng tràn vỗ tay vang lên. Ngồi dưới khán đài, Dương Quỳnh nhìn bọn nhỏ xung quanh lễ phép vỗ tay, lắc đầu. Không phải đám nhỏ thích tiết mục này, mà vì tụi nó thích mấy thứ cao siêu ít người hiểu, âm điệu khó diễn tả. Những tiết mục thế này, nên sàng lọc lại mới đúng.

Thẩm Thu Hoa vừa xuống khán đài, thì nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp tới chúc mừng.

"Quá đặc sắc!"

"Em mặc cổ trang quả thực rất đẹp, không hề giống người hiện đại!"

"Tiểu Thẩm có phải hay không là người cổ đại xuyên không đến?"

Mọi người nhốn nháo, Thẩm Thu Hoa cười gật đầu. Liền đi thay đồ, đổi lại trang phục trường học. Lúc này Dương Quỳnh đi vào hậu trường, nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đang chảy tóc.

"Ai, sao không đợi chị vậy? Tốt xấu gì cũng chụp tấm hình làm kỷ niệm chứ." Dương Quỳnh bất mãn.

"Quần áo đều là mướn, làm sao mà chờ. Hơn nữa, kiếp trước ngày nào không mặc y phục như vậy, chị nhìn còn chưa đủ sao."

Dương Quỳnh giơ điện thoại di động lên, "Kiếp trước có điện thoại sao? Có sao có sao?"

Thẩm Thu Hoa không để ý tới cô, cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại đồ vật của mình. Dương Quỳnh ở bên cạnh tiếp tục nói thầm, cũng không biết là đang nói gì đó. Hình như trên sân khấu xảy ra chuyện gì, tất cả âm thanh của học sinh đều ồn ào.

"Chị ra ngoài xem thử, em ở lại chỗ này đừng đi đâu." Trước đó Dương Quỳnh còn ra vẻ lười biếng, trong nháy mắt đã khác đi.

"Quả thực là không có áp lực liền không có động lực a!" Thẩm Thu Hoa thở dài.

Lúc này Dương Quỳnh đã tới sân khấu cùng tất cả mọi người, có người đi tới phía trước. Bây giờ phía trước vô cùng hỗn loạn. Không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ nghe có chủ nhiệm lớp lớn tiếng kêu lên: "Không nên chạy loạn! Nghe chỉ huy! Chú ý an toàn!"

Thế nhưng, bọn trẻ đã rơi vào trạng thái vô cùng sợ hãi. Chủ nhiệm lớp đã không trấn áp được tình thế.

Dương Quỳnh một mặt hô to: "Bật đèn!" Một mặt bay người lên sân khấu, ở trên cao nhìn xuống thấy loạn nhất chính là chỗ cửa ra vào. Tất cả mọi người ở trong sân khấu đều chạy về hướng đó, sau đó những người còn lại cũng chạy theo. Dòng người đông đúc, cùng chen chúc nhau. Bọn trẻ kêu la om sòm, tiếng la tiếng khóc liên tục.

Hiệu trưởng giờ phút này cũng tới sân khấu, thấy người liền hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Lúc này trên sân khấu không người nào biết? Mọi người đều ồn ào lấy điện thoại ra gọi cho các chủ nhiệm lớp, hỏi tình hình như thế nào. Dưới tình thế như vậy, điện thoại cũng không gọi được, cuối cùng nghe được tiếng nói bên kia truyền tới. Có người cầm dao hành hung.

--------

Hợp tấu khúc tiếu ngạo, mọi người vào link này nghe, đây là bài nhạc đệm trong phim "Tiếu Ngạo Giang Hồ 1996 của TVB", còn bài nhạc nhạc kia là Tiếu Ngạo Giang Hồ năm 1991 của Lâm Thanh Hà đóng, là phim điện ảnh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net