Chương 47 - Đấu giá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình." Liễu Kim muốn phản bác, thấy ông cậu đang nhìn cô, nên không dám nói bậy, "Mình tới cùng với cậu mình." Nói xong câu đó, cô cảm thấy không có sức sống, vì vậy kiêu ngạo hất cằm lên, "Cậu là theo người nào có tiền đến?"

Thẩm Thu Hoa âm thầm thở dài, có mấy người vĩnh viễn không bao giờ có thể lịch sự được với người khác, "Liễu Kim, đừng nghĩ rằng mình gọi cậu một tiếng "công chúa" thì cậu tưởng mình là nhân vật cao quý, rồi bắt nạt người nghèo. Nhà cậu có tiền cũng do từ nhà cậu ra, chứ không liên quan đến mình. Mình không cần vì thấy cậu giàu, mà mình lại tự ti. Vì thế, mình cũng không cần trả lời vấn đề của cậu." Thẩm Thu Hoa nói rất lạnh nhạt, thái độ cũng không kiêu ngạo. Thế nhưng trong mắt người xung quanh, hai cô gái này ở hai cấp bậc khác nhau. Thẩm Thu Hoa cao quý, là vì được dạy dỗ và đã từng ngồi trên cao, chứ không dựa vào vật chất.

"Chỉ một câu, 'bắt nạt người nghèo'." Một giọng già nua xuất hiện trong đám người ở ngoài. Có người quay lại xem, nhìn thấy người đó, liền lập tức nhường đường.

"Ông Lý, kinh động đến người, thật thất lễ." Thẩm Thu Hoa vừa nhìn thấy người đó đến, khẽ gật đầu xin lỗi.

Ông Lý hôm nay mặc bộ đường trang mới tinh, rất có tinh thần. Ông cười, đi tới trước mặt Thẩm Thu Hoa: "Thẩm tiểu thư, không chỉ có chữ tốt, mà đạo lý cũng rất thâm sâu. Rất ít người trẻ tuổi, mà đã nghĩ thông suốt những đạo lý này, cũng hiểu tại sao thư pháp của cháu có công lực như vậy rồi." Ông Lý nói xong, ngẩng đầu nhìn những người đang vây xem: "Các vị có lẽ chưa từng biết Thẩm tiểu thư, cô bé chính là thành viên của Hiệp Hội Thư Pháp, chữ của cô bé cũng rất tuyệt. Hôm nay cũng có tác phẩm của cô bé, đến lúc đó mời mọi người vui vẻ thưởng thức." Ông Lý nói vậy, cũng cho Thẩm Thu Hoa thể diện. Thẩm Thu Hoa ở trong cung tranh đấu nhiều năm, những chuyện này tự nhiên hiểu rõ, lập tức nhìn Ông Lý cám ơn.

Ông Lý khoát tay ý bảo chỉ là việc nhỏ. Quay đầu nhìn Dương Quỳnh, "Vị tiểu thư này rất có khí chất, là người tập võ sao?"

Dương Quỳnh có nghe Thẩm Thu Hoa nói về ông Lý, cũng gật đầu lễ phép: "Lúc trước từng đi quân đội."

"À, làm lính, hiếm thấy. Con gái của ông lúc trước cũng đi lính, nhưng không có khí thế như cháu. Người tuổi trẻ bây giờ, đúng là không tầm thường, ta không nhận mình già cũng không được." Ông Lý cười nhìn Dương Quỳnh gật đầu, cũng không ở lại, chống gậy đi tìm người khác nói chuyện. Trước khi đi nhìn qua Liễu Kim.

Liễu Kim nháy mắt, cô không phải đứa ngốc, nhìn thái độ của mọi người đối với ông Lý cũng biết rất có lai lịch. Ông coi trọng Thẩm Thu Hoa như vậy, mình ở chỗ này gây chuyện chẳng phải tự tìm phiền phức sao? Ông Lý cũng không nói cô cái gì, chỉ nhìn cô rồi đi.

Liễu Kim thở một hơi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Hoa, thì thấy Thẩm Thu Hoa đang nói gì với cô gái bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến cô.

"Liễu Kim!" Cậu Liễu Kim kêu cô, giọng nói có chút không vui.

"Cậu." Liễu Kim đi tới.

"Ta dẫn con tới đây để học hỏi, không phải gây sự. Con xem kỹ là được, không được nói lung tung." Ông Cậu dặn dò Liễu Kim.

"Ông Lý là ai vậy?" Liễu Kim hiếu kỳ.

Liễu Kim kéo ông Cậu tìm chỗ ngồi xuống, "Con nhất định biết cháu trai ông ta, ông chủ của tập đoàn Nguyên Sơn, Lý Ân Dật."

"Là anh ta!" Ánh mắt Liễu Kim tỏa sáng.

Ông Cậu nhìn dáng vẻ của cháu gái, lắc đầu: "Con đừng để cậu ta nhắm trúng."

"Tại sao?" Liễu Kim nghe thấy, liền cuống lên. Thẩm Thu Hoa không biết Lý Ân Dật vì nàng sống ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, những người có tiền nàng không quan tâm nhiều. Nhưng Liễu Kim thì khác, cô xem như cũng là con nhà giàu, từ trên xuống dưới cũng coi là người đẹp, khó tránh có ý nghĩ sẽ được gã cho công tử nào đó. Vốn cũng không phải là tập đoàn lớn nhất, nhưng Lý Ân Dật là xếp hạng năm trong số những người giàu nhất.

Ông cậu cũng không muốn nói nhiều. Dù sao cũng là cháu của ông, không nên đã kích cháu, "Tóm lại con đừng suy nghĩ nhiều, xem kỹ buổi đấu giá đi."

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh trao đổi xong thì đưa ra kết luận, Dương Quỳnh cũng nói tình huống một lần cho nàng biết, hai người trao đổi xong thì kinh ngạc.

"Chúng ta đang làm gì? Điều tra sao?" Dương Quỳnh hỏi.

Thẩm Thu Hoa cười chọt vai của cô, "Điều tra là chuyện của chị."

"Ơ, chị phát hiện em rất có tư chất phá án. Còn không hai chúng ta đổi nghề làm cảnh sát đi." Dương Quỳnh nói xong, không đợi Thẩm Thu Hoa nói, cô liền lên tiếng từ bỏ, "Không được, không được, làm cảnh sát quá nguy hiểm, em không thể làm. Vẫn là trường học an toàn, đám trẻ kia cũng không làm ra cái gì quá lớn."

Thẩm Thu Hoa nghe cô nói đúng là nghĩ linh tinh, thấy buồn cười, cũng thấy ấm lòng. Mọi thứ Dương Quỳnh làm, đều lo cho an toàn của nàng, sự quan tâm này đáng để nàng làm tất cả mọi chuyện.

Hai người cứ như vậy đứng ở một góc, không quan tâm đến những ngọn đèn đang lóe sáng ở nơi này.

"Em và cô bạn kia xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là kiếm chuyện." Ánh mắt Dương Quỳnh nhìn Liễu Kim. Nói thật, dáng vẻ Liễu Kim rất xinh đẹp. Bất quá vẻ đẹp này cũng không so được với ai, so với cô tất nhiên là đẹp, nhưng so với Thẩm Thu Hoa, cũng chỉ là cái bóng thôi.

Thẩm Thu Hoa nhìn qua Liễu Kim đang cười, với trường hợp của Liễu Kim, thật sự nàng không biết nhiều. "Em cũng muốn biết tại sao cậu ấy như vậy. Chỉ là... nên hỏi Thẩm Thu Hoa kia."

Dương Quỳnh sờ cằm, dùng bả vai đụng nàng, "Em nói coi có phải vì em đẹp hơn cô ấy, cho nên cô ta ghét em."

"Dung mạo là trời sinh, đố kị chuyện này thì làm được gì?" Thẩm Thu Hoa cảm thấy buồn cười. Bất quá nhớ lại, kiếp trước ở hậu cung cũng tranh sủng như vậy.

"Kiếp trước, khi em tranh sủng với những người kia, có từng thấy đố kị không?" Những ngày sống trong nơi phồn hoa thịnh thế, kinh tâm động phách, cả đời này Dương Quỳnh chưa từng quên được.

Thẩm Thu Hoa hài lòng vì sự thông minh của mình: "Đó là mấy người đó nhìn không ra, hoặc không muốn thấy những thứ đó. Giằng co, tranh đấu thì được gì? Một khi bị phế, chính là vô số tính mạng bị liên lụy. Nếu như em không xuất thân từ Thẩm gia, thì em cũng không cần được sủng ái, cứ yên lặng ở trong hoàng cung đến cuối đời là được." Ánh mắt của nàng nhìn xa xăm: "Đấu tranh, mưu mô chính là con dao hai lưỡi, hại người cũng chính là hại mình. Chị xem em chỉ toàn đứng bên thắng, nhưng vì thắng, em đã không còn là Thẩm Thu Hoa của lúc đầu." Khi giơ đao về đối thủ, có chắc sẽ không làm tổn thương bản thân? Loại bỏ đối thủ, cố gắng đánh bóng bản thân chính là mất đi chính mình. Mỗi một chuyện, nàng đều biết nên xử lý thế nào, nhưng có ai hỏi qua nàng có đồng ý hay không?

Cũng may, Dương Quỳnh xuất hiện. Làm cung nữ, không cần đấu đá nhau, hay đưa nàng lên ván cờ. Mà nàng dĩ nhiên mê muội chấp nhận Dương Quỳnh, phạm vào điều tối kị. Hay vì cuộc sống của nàng quá khô khan, lúc nào cũng xu nịnh vua chúa, loại bỏ đối thủ, một ngàn bài hát chỉ có một giai điệu, chẳng có gì thay đổi. Có phải Dương Quỳnh đã tặng cho nàng những giai điệu khác?

Kiếp trước kiếp này, ngắn ngủi trong một năm, lại giống như cả đời. Nàng cảm thấy những năm tháng trước đó sống quá lãng phí. Cho nên năm tháng còn lại, nàng hy vọng có thể cùng Dương Quỳnh sánh vai vượt qua.

Nghĩ qua cũng chỉ như vậy. Đợi nàng hoàn hồn lại thì phát hiện hội trường đã đóng cửa, xem ra đấu giá sắp bắt đầu.

Người chủ trì buổi đấu giá là Hoàng hội phó, mặt cười nói vài câu khách sáo. Có thể thấy được, anh ta thường hay chủ trì những hoạt động như thế này, không có gì lạ.

Lãnh đạo thành phố đọc xong diễn văn, buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Mở màn, là những bức hành thư không có gì nổi bật, Hoàng hội phó giới thiệu xong, thì trên tường máy chiếu đang phóng to tác phẩm.

"Thế nào rồi?" Dương Quỳnh hỏi Thẩm Thu Hoa, lúc này hai người ở trong góc, tìm chỗ ngồi nhìn.

Thẩm Thu Hoa khẽ lắc đầu. Trình độ này, nên nói sao nhỉ? Những đứa bé mới lớn của Thẩm gia, cũng có thể viết được thế này.

Tác phẩm thứ tư là của cô Cố, một bức hoàng hành thư (thư pháp viết lên giấy vàng). Ánh mắt Thẩm Thu Hoa hơi sáng, cô Cố chuyên viết hoàng hành thư nàng cũng biết, chỉ là không thể không nói. Bức này đúng là tác phẩm phi thường ưu tú của cô Cố, để Thẩm Thu Hoa nhìn cô Cố với ánh mắt khác xưa. Có điều........ nàng lại hơi nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Dương Quỳnh ở cổ đại cũng luyện chữ rất lâu, chỉ là biết viết thôi chứ không phải thư pháp. Vì thế, trình độ cao cấp cô không hiểu.

"Bộ chữ này của cô Cố rất hiếm thấy, em chưa từng gặp qua." Thẩm Thu Hoa đã nhìn ra, đấu giá trình độ từ thấp đến cao. Tuy nàng không nghĩ trình độ của mình thấp hơn cô Cố, nhưng phân biệt đối xử, tác phẩm của nàng phải trước cô Cố mới đúng chứ?

Từ xưa văn nhân không dám khinh xuất, nàng không muốn vì điểm này đắc tội với người nàng rất kính trọng.

Dương Quỳnh nghe xong, cũng cẩn thận nghĩ trong lòng: "Trình tự là do họ quyết định, chúng ta cứ chờ xem sao."

Cô Cố trong làng văn hóa cũng có chút tiếng tăm, bức hành thư bán giá không thấp, còn là bị ông cậu của Liễu Kim mua.

Lúc Thẩm Thu Hoa quay đầu xem bức chữ này, thì đối mặt với ánh mắt của Liễu Kim. Lúc này, Liễu Kim cũng kiêu ngạo hất cằm lên khinh thường nhìn nàng. Thẩm Thu Hoa không biết là cô ta đang kiêu ngạo cái gì?

"Cậu, sao sớm vậy đã ra tay? Không thể chờ chút sao? Xem chừng sẽ có tác phẩm xuất sắc." Liễm Kim nhìn thấy Thẩm Thu Hoa quay đầu không hề nhìn cô, cúi đầu hỏi nhỏ.

Cậu của Liễu Kim cũng nói, "Con thì biết gì? Con xem hôm nay toàn là nhân vật lớn, tác phẩm phía sau làm gì tới phiên chúng ta? Tranh thủ thời gian mua một tác phẩm, xem như có cái để giao phó với cấp trên."

"Ừm." Liễu Kim không hiểu. Bất quá cô chỉ theo gia đình đến xem, ông Cậu của cô cũng không phải đứng đầu.

Sau cô Cố, liên tục xuất hiện thêm bảy tám tác phẩm nữa. Lông mày Thẩm Thu Hoa càng nhíu càng chặt, những tác phẩm này toàn là người có chút danh vọng, nếu tác phẩm của nàng xuất hiện sau những người này, tư cách của nàng chưa đủ, chuyện này không ổn rồi. Chuyện này có chút kì lạ, đến cùng ai có mặt mũi lớn vậy đang giúp nàng?

------------------------

Hôm nay cuối tuần nên mình post 2 chương hé, cuối tuần vui vẻ nha các bạn ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net