Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Một đêm hỗn loạn.

Ngày hôm sau, hai người đều không ai nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, mọi việc đều diễn ra như bình thường, mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng không có ai nói ra.

Sau bữa sáng, Quách Xuân Lan tìm Tưởng Lan đơn độc nói chuyện.

Lâm Cẩm Vân ẩn ẩn cảm giác mẹ đến tìm Tưởng Lan chắc chắn là có chuyện không tốt, không khỏi lo lắng thay cho cô ấy.

Cô rất muốn biết mục đích mẹ mình đến tìm Tưởng Lan nói chuyện là gì, nhưng hai chân vừa mới bước vào phòng Lâm Vĩ Khang đã bị Quách Xuân Lan ngăn lại: "Con đi ra ngoài mua thức ăn" để đuổi cô đi.

Lâm Cẩm Vân không thể tìm được lý do nào từ chối, chỉ có thể nhìn mẹ mình đóng cửa phòng lại, đem mình bỏ ở ngoài cửa.

Đến lúc cô mang theo giỏ thịt, rau về nhà, Quách Xuân Lan đã đi trại vịt, Lâm Vĩ Khang lúc này đang ngồi xổm bên chuồng chó đùa nghịch với Đại hoàng, còn Tưởng Lan thì đang đứng ở sân phơi áo quần, tất cả đều không có gì bất thường cả.

Tưởng Lan nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đi vào sân, nhoẻn miệng cười: "Đã trở về a."

Nụ cười này khiến cho tim Lâm Cẩm Vân đập quên nhịp.

Cười tươi như vậy, chắc hẳn là không chịu ủy khuất gì rồi, cuộc trò chuyện sáng sớm chắc hẳn chỉ là trưởng bối chỉ bảo, dặn dò mà thôi.

Lâm Cẩm Vân nghĩ như vậy, cũng đáp lại một nụ cười rực rỡ: "Ừ, cùng nhau nấu cơm đi."

Sau đó bầu không khí trong nhà cũng yên tĩnh, bữa trưa Quách Xuân Lan thậm chí còn gắp thịt cá đưa vào bát của Tưởng Lan.

Người này cư nhiên lại có hành động như vậy, Lưu Phượng cả kinh trợn tròn mắt, ngay cả Lâm Vĩ Kiện cũng nhìn Tưởng Lan trong ngỡ ngàn.

Mà Lâm Cẩm Vân cũng sững sốt một lúc nhưng cũng mừng thay cho Tưởng Lan, dù sao Quách Xuân Lan quan tâm cô ấy như vậy cũng là chuyện tốt.

Nghỉ trưa, Lâm Cẩm Vân không thể nhẫn nại được nữa liền tò mò, lôi kéo Tưởng Lan hỏi: "Lúc sáng chị theo mẹ nói cái gì vậy?"

Tưởng Lan nghe vậy xoay người sang chỗ khác xếp đống áo quần đang để trên giường, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ nói về chút việc nhà."

"Em cảm thấy mẹ đối với chị trước đây với hôm nay thật khác lạ? "

"Cẩm Vân, mẹ đối với chị vẫn luôn rất tốt, trước đây hay bây giờ đều tốt, không có không giống nhau."

Tưởng Lan vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc làm cho Lâm Cẩm Vân giật mình ngẩn người, nhưng cô vừa nghĩ đến sự tồn tại của Tưởng Lan liền gật đầu nói: " Đúng đúng, là em nhìn sai, mẹ vẫn luôn đối với chị vô cùng tốt. Mẹ là người trong nóng ngoài lạnh, bà ấy lại coi trọng thể diện, lại ở vậy nhiều năm, vì vậy bà ấy không thích biểu lộ tâm tình ra bên ngoài. Hơn nữa anh hai lại mắc bệnh như vậy, mẹ mấy năm nay cũng. . . "

Lâm Cẩm Vân nghĩ về khó khăn của mẹ mình, không khỏi có chút đau lòng, giọng nói không kiềm chế được mà nghẹn ngào.

Là con cái, ai chẳng muốn cha mẹ mình an bình, vui vẻ, không ốm đau bệnh tật chứ.

Tưởng Lan nhìn vành mắt của Lâm Cẩm Vân có chút hồng hồng, sự bi thương trong mắt của cô khiến Tưởng Lan cũng buồn theo, nhưng cô ấy không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ đưa tay cầm lấy tay của cô.

"Cẩm Vân, chúng ta đều phải hiếu kính với mẹ, nghe lời mẹ."

"Vâng."

Lâm Cẩm Vân giữ tay Tưởng Lan lại, nhưng bởi vì giờ khắc này lòng cô kích động mà quên đi cái tay kia truyền lại một cảm giác rung động mỏng manh.

Tối hôm đó Lâm Cẩm Vân rửa mặt xong trở lại phòng ngủ, vừa mới vào cửa lại thấy Quách Xuân Lan đang ngồi ở trên giường mình treo màn.

Cô ngẩn người một lát liền mở miệng hỏi: "Mẹ, việc này để con làm là được rồi."

"Mẹ làm hay con làm đều như nhau, mẹ bây giờ có thể làm được gì cho mấy đứa thì liền làm."

"Mẹ, Tưởng Lan đâu?"

"Con bé đêm nay ngủ ở phòng anh con."

Lâm Cẩm Vân nhất thời ngây người, một làn sóng bất an, khó chịu trong lòng tràn ra.

"Mau chui vào a, đừng đứng đó cho muỗi đốt."

"Mẹ, anh hai cũng đồng ý. . . Đồng ý để mẹ lên đây?"

"Mẹ thừa dịp hắn đi WC thì chạy lên đây, chắc là mới mười phút đi, cũng không nghe phía dưới có động tĩnh, chắc sẽ không có chuyện gì."

"Con đi xuống xem một chút."

"Quay lại!" Quách Xuân Lan vội vàng kéo Lâm Cẩm Vân trách mắng: "Không phép tắc! Con vội vàng làm gì? Mẹ còn không gấp con gấp cái gì? Hai vợ chồng ở trong phòng con đi xuống nhìn cái gì?"

"Mẹ, mẹ không biết đấy thôi, anh hai sẽ không đáp ứng. Mẹ không thấy hắn đêm nay đối với Tưởng Lan vẫn lạnh nhạt sao?"

"Hai người bọn họ làm sao?"

"Tóm lại, anh hai sẽ không đáp ứng."

Lâm Cẩm Vân nhớ đến chiều hôm qua Lâm Vĩ Khang đã tỏ rõ thái độ với Tưởng Lan, càng thêm lo lắng, tránh đi bàn tay Quách Xuân Lan đang giữ mình lại đi ra ngoài.

Quách Xuân Lan thấy không ngăn được cô liền tiến lên đóng cửa lại, ngăn ở cánh cửa chất vấn:

"Con làm sao biết hắn sẽ không đáp ứng? Con cũng không phải là hắn. Hơn nữa, nếu không đáp ứng thì cũng không sao, tìm cơ hội khác là được, không thử một lần thì làm sao biết được, lẽ nào cứ để con bé ngủ lại phòng con mãi sao? Con bé là gả cho anh hai con rồi cũng không phải gả cho con,, mẹ để bọn họ ngủ một phòng chẳng lẽ là phạm pháp sao?"

Lâm Cẩm Vân nghe nói vậy liền chột dạ, sắc mặt thoáng ửng hồng, "Mẹ, mẹ nói đi đâu thế! Con là lo sẽ xảy ra chuyện, anh hai nhỡ như tức giận lên gây rắc rối thì làm sao?"

"Có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ đã cất nhắc. . . "

Quách Xuân Lan còn nói chưa xong liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Lâm Vĩ Khàng "Mẹ! Mẹ!"

Quách Xuân Lan vội vàng mở cửa chạy xuống lầu, Lâm Cẩm Vân cũng theo sát mà xuống lầu theo.

Hai người vừa xuống lầu, thấy Lâm Vĩ Khang đang ôm gối đứng ở cửa phòng mình kêu mẹ, còn Tưởng Lan thì đứng một bên cúi đầu, nhìn không ra thần sắc.

Quách Xuân Lan bước lên phía trước cầm tay Lâm Vĩ Khang trấn an nói: "Khang tử, mẹ ở đây, con làm sao vậy?"

Lâm Vĩ Khang chỉ chỉ vào Tưởng Lan, giận dữ nói: "Cô ấy cứ ở đây không chịu đi."

"Khang tử ngoan, mẹ ngủ cùng A Vân, con ngủ cùng vợ mình, có được không?"

"Không được, không thích, không muốn ngủ với cô ấy."

"Hai đứa trước đó không phải cùng nhau xem Tivi, cùng chơi trò chơi sao? Con không thích cùng con bé nữa sao?"

Lâm Vĩ Khang theo bản năng nhìn Lâm Cẩm Vân, thấy cô đang hướng mình nháy mắt, lại nâng ngón út tay phải lên ra hiệu cho hắn. Lâm Vĩ Khang nhớ lại chuyện ngoéo tay, chỉ buồn bực nói với Quác Xuân Lan: "Không phải không thích cô ấy."

Lâm Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Tưởng Lan đang nhìn chằm chằm mình.

Quách Xuân Lan đưa lưng về phía Lâm Cẩm Vân, nên không biết hai anh em ra hiệu, chỉ coi là hắn tính tình trẻ con, khuyên nhủ: "Nghe lời, chỉ một đêm nay thôi có được không? Đêm nay mẹ ngủ cùng A Vân, con ngủ cùng Tưởng Lan. Nghe lời, mẹ ngày mai sẽ mua cho con đồ ăn con thích."

"Không muốn! Không muốn! Không muốn!"

Lâm Vĩ Khang đột nhiên mất kiên nhẫn, vung tay đem cái gối đập vào cánh cửa, cáu kỉnh hét to.

Động tĩnh này khiến hai vợ chồng Lâm Vĩ Kiện đều nghe thấy được liền đi xuống lầu hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng sự tình này khó mà có thể nói ra được, mà lúc này Lâm Vĩ Khang lại đang náo loạn nên nhất thời không ai lên tiếng giải thích.

Quách Xuân Lan lại sợ Lâm Vĩ Khang sẽ phát cuồng lên, liền gấp gáp lôi kéo trấn an hắn: "Được được được, mẹ ngủ cùng với con, đừng cáu, đừng nổi giận a."

Lâm Vĩ Khang lúc này mới đem gối bỏ vào trong tay Quách Xuân Lan, tức tối đi vào phòng. Quách Xuân Lan quay đầu lại nhìn mọi người ý bảo "Tất cả giải tán đi".

Lưu Phượng đi ở giữa Lâm Vĩ Kiện và Lâm Cẩm Vân, trong lòng suy nghĩ chuyện vừa rồi, nháy mắt liền đoán được sự tình, tính cách chua ngoa đúng lúc lại tìm được đất dụng võ, cười như không cười mà trào phúng: "Chà, tôi thế nào cũng không tốt số bằng em dâu nha? Này đâu phải là cưới dâu a, rõ ràng là thỉnh Bồ Tát về nhà."

Lâm Cẩm Vân cảm thấy lời này thật cay nghiệt, đang muốn lên tiếng mắng Lưu Phương, lại nghe được tiếng Lâm Vĩ Kiện trách mắng vợ mình: "Cô câm miệng cho tôi! Đóng cửa lại đều là người một nhà, cô còn cho là đang xem nhà khác náo nhiệt sao? Cô cảm thấy mẹ còn chưa đủ phiền sao?"

Lưu Phượng thấy chồng mình nổi giận cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu liếc mắt khinh miệt Tưởng Lan.

Tưởng Lan mặc dù đi ở sau cùng, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi cô ấy nghe không sót từ nào, mặt trở nên nhợt nhạt, chỉ cảm thấy rằng đi lên cầu thang này thật khó như trèo tường.

Sau khi trở về phòng, Tưởng Lan bưng chậu đi rửa mặt, rất lâu còn chưa có trở lại phòng. Lâm Cẩm Vân ở trong phòng chờ lại rất sốt ruột, vừa mới đứng lên đi tới cửa, Tưởng Lan bỗng nhiên đối diện cô đi vào.

Lâm Cẩm Vân đột nhiên đi tới, Tưởng Lan phản ứng không kịp, cả kinh mà mở to hai mắt, dừng lại lùi một bước.

Lâm Cẩm Vân chú ý tời vành mắt và mũi của cô ấy đều đỏ lên, ngực chua xót, đỡ tay cô ấy, ôn nhu nói: "Vào đi."

Tưởng Lan miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bị Lâm Cẩm Vân kéo tay vào phòng.

Đêm nay, nhất định lại là một đêm mất ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net