Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 3 - Khách không mời mà đến (3)

====================================

Miệng Lâm Cẩm Vân bị bánh bao chặn họng.

Quá trình này rất đau khổ và ép tim, cô cau mày cố gắng nuốt vài lần, khó chịu đến khuôn mặt méo mó, hai mắt cơ hồ đẫm lệ.

Tưởng Lan căng thẳng đang muốn chạy tới giúp cô, nhưng vị khách kia đã chạy tới trước một bước.

"Cô chậm một chút a!" Đinh Tuyết nói cũng không quên vỗ lưng giúp Lâm Cẩm Vân, "Thật đúng là con nít ba tuổi, tôi cũng không có tranh đoạt với cô mà còn bị nghẹn như thế này."

"Không có việc gì. . ."

Lâm Cẩm Vân khoát khoát tay với Đinh Tuyết, vô thức ngẩn đầu nhìn Tưởng Lan.

Tưởng Lan đang nhìn cô lúc này mới dời mắt đi, xoay người đi về phía phòng bếp.

"Lan. . ."

Trong lòng cô hoảng hốt, mở miệng gọi cô ấy.

Tưởng Lan quay mặt sang hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Cẩm Vân nhìn chằm chằm gò má của cô ấy, cười đến hèn mọn: "Cho em ly nước đi, được không?"

"Được."

Tưởng Lan đi vào nhà bếp, Lâm Cẩm Vân liền xụ mặt quay đầu trừng Đinh Tuyết: "Tại sao lại quay lại?"

"Chà, thái độ này là sao a, tôi để quên đồ, trở lại lấy không được sao?"

"Quên cái gì?"

"Khăn quàng cổ."

Lâm Cẩm Vân tỉ mỉ nhớ lại, Đinh Tuyết lúc đến quả thực có quàng chiếc khăn cổ ca-rô, lúc này trên cổ đúng là trống không.

"Xì, thế nào luôn vứt bừa bãi vậy, trước khi đi tại sao không kiểm tra vật tùy thân chứ?" Lâm Cẩm Vân ghét bỏ nghiễn răng nghiến lợi: "Nhanh tìm đi, tìm được thì nhanh chóng rời đi."

"Cô nghĩ tôi muốn chạy lại đây sao." Đinh Tuyết không vội tìm khăn quảng cổ, ngược lại cùng Lâm Cẩm Vân đấu khẩu: "Làm sao cứ mất bĩnh tĩnh với tôi như vậy chứ?"

"Hừ! Đừng nói nữa. . ."

Tưởng Lan bưng trà đi ra, vừa lúc thu được biểu tình lo lắng của Lâm Cẩm Vân và biểu cảm bất mãn của Đinh Tuyết vào mắt, nhưng chỉ cười cười, đưa cái ky cho Đinh Tuyết: "Mời dùng trà."

"Cảm ơn."

"Sao lại còn đứng, ngồi đi."

"Được."

Đinh Tuyết vừa mới ngồi xuống, dưới bàn chân phải đã bị người nào đó đá một cái.

Cô ấy biểu môi, thản nhiên đá trả một cái.

Thời điểm này Lâm Cẩm Vân cũng không dám đá trả lại, dù sao Tưởng Lan ngồi ngay bên cạnh, vạn nhất bị nhìn thấy thì càng khó mà nói rõ.

Cô đưa tay tiếp nhận ly nước Tưởng Lan đưa tới, bởi vì tinh thần thấp thỏm bất an, quỷ thần xui khiến, cư nhiên cũng cung kính hướng Tưởng Lan nói một câu "Cảm ơn."

Bị sợ hãi chi phối Lâm Cẩm Vân không chút nào phát hiện sắc mặt Tưởng Lan có chút biến hóa, chỉ một lòng tận lực làm ra biểu hiện tự nhiên nhất có thể, vội vàng giới thiệu cho Tưởng Lan: "Người này là Đinh Tuyết đồng nghiệp của em, vừa đến thăm em thì để quên khăn quàng cổ."

Cô lại nhìn về phía Đinh Tuyết nói: "Đây là. . . Là chị họ tôi, Tưởng Lan."

Đinh Tuyết cười cười, vươn tay tới trước mặt Tưởng Lan: "Xin chào."

"Xin chào."

Hai người lễ phép cầm tay.Tưởng Lan hỏi: "Còn nhớ rõ để quên khăn quàng cổ nơi nào không?"

"Chắc là ở trong phòng về sinh, tôi vừa ở trong đó tô chút phấn, lấy khăn quàng cổ xuống treo trên móc."

"Tôi đi giúp cô mang tới."

Tưởng Lan đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, hai người còn lại đang ngồi nơi bàn ăn ý liếc nhìn nhau, đều chủ động dùng ánh mắt để đối thoại.

Lâm Cẩm Vân cau mày chớp mắt nhìn, giống như đang nói: Cầm rồi đi nhanh, lập tức đi!

Đinh Tuyết trừng cô: Thúc giục cái gì chứ!

Lâm Cẩm Vân trừng lại: Có thể có nhãn lực một chút không!

Lại chỉ ngón tay lên trần nhà: Bóng đèn!

Đinh Tuyết thu hồi ánh mắt nhìn phía trước, buông ra vài phần đắc ý, rung đùi đắc ý cười nhìn Lâm Cẩm Vân: Sẽ không đi, có thể làm gì được tôi chứ?

Tưởng Lan cầm khăn quàng cổ đi ra, nhìn thấy hai người đang liếc mắt đưa tin với nhau, ho khan một tiếng, hỏi: "Là cái này sao?"

"Đúng vậy, cảm ơn ha."

"Không có gì, đúng rồi, bột xương và sữa dê là cô đưa sao?"

"Phải. . . "

"Là cùng với mấy người đồng nghiệp khác đưa!" Lâm Cẩm Vân tiếp lời thay cho Đinh Tuyết: "Mọi người đều rất có tâm, nhưng Tiểu Đinh nhà gần đây, nên phái cô ấy đại diện đến thăm em."

Lâm Cẩm Vân vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Đinh Tuyết, khách sao nói: "Tiểu Đinh, vất vả cho cô rồi."

Cô tuy vẻ mặt đang cười nhưng trong mắt lại có vài phần khẩn cầu, Đinh Tuyết cảm thấy thú vị, cũng vui vẻ phát từ bi, cười ững theo cô: "Đâu có, một chút chuyện nhỏ thôi, nên làm."

Tưởng Lan nhìn hai người kẻ xướng người hát, lại nhìn Đinh Tuyết nói: "Ở lại ăn một bữa cơm đi."

"Này. . ."

"Lần này sợ rằng không được rồi." Lâm Cẩm Vân lại lần nữa trách móc: "Đinh Tuyết vừa nãy nói với em chút nữa còn có việc, lấy được khăn quàng cổ sẽ đi liền."

Tưởng Lan nhìn về phía Đinh Tuyết, cười hỏi: "Phải không?"

Đinh Tuyết vô thức liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Vân, thấy ánh mắt bức thiết cầu xin của cô, suy nghĩ một cái vẫn là quyết định buông tha: "Đúng vậy, tôi còn có việc khác, để lần khác đi."

Lâm Cẩm Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác này giống như bị bóp cố sắp không xong rồi đột nhiên được thả ra vậy, rất thống khoái.

Cô cảm thấy mình đời trước chắc chắn là đi xử lý bom rồi.

Tưởng Lan thu hết thần sắc của hai người kia vào trong mắt, hướng Đinh Tuyết khách sáo nói: "Vậy thì thật không khéo."

"Không sao, cùng Cẩm Vân đều quen rồi." Vừa nói vừa hướng Lâm Cẩm Vân nói: "Tôi đi đây."

"Ừ, đi thông thả."

Lâm Cẩm Vân cảm động khi vào thời khắc mấu chốt Đinh Tuyết không làm yêu, nghĩ tốt xấu cũng phải tiễn người ta, chỉ vừa mới cầm cái nạng đứng dậy, chợt có bàn tay bỗng dưng đè cô lại.

"Chân em đi lại không thuận tiện, hay là để chị tiễn Tiểu Đinh cho."

Cái tay kia cố sức ấn xuống cô một cái nữa mới chịu rời đi.

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Tưởng Lan, dường như có thể từ nụ cười dịu dàng của cô ấy nhìn ra được bốn chữ "Ngồi yên đừng động", cô vội vã ứng lại: "Được được, vậy chị thay em tiễn cô ấy."

Hai người kia liền ra cửa.

Lâm Cẩm Vân ngồi ngẫm lại ánh mắt vừa nãy của Tưởng Lan, phát hiện đại khổ đại nạn còn đang ở phía sau.

Vì vậy, đến khi Tưởng Lan tiễn khách xong trở lại, chỉ thấy mặt bàn đã được thu dọn, cái ly cũng rửa sạch, Lâm Cẩm Vân đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn ngắt rau mà cô ấy sáng sớm mua về.

Vừa thấy Tưởng Lan trở lại, Lâm Cẩm Vân giơ giỏ rau tới trước mặt cô ấy giống như đang kể công, nói: "Đều ngắt xong rồi, cũng rửa rồi, chị trực tiếp xào là được."

Tưởng Lan trầm mặt tiếp nhận đồ trong tay cô, liếc mắt nhìn cô, khách sáo nói: "Cảm ơn!"

. . .Vài ngày sau đó, Tưởng Lan chưa từng cho Lâm Cẩm Vân sắc mặt tốt.

Trong lòng Lâm Cẩm Vân mặc dù nôn nóng, nhưng cũng tự có cách đối ứng, dù sao trong chuyện dỗ vợ này cô đã luyện thành quen, khá là có kinh nghiệm.

Cô biết Tưởng Lan còn đang bực bội, ở thời điểm quan trọng càng đốt càng cháy này chỉ biết càng tô càng đen, chi bằng đem phương thức lì lợm la liếm năn nỉ ỉ ôi ra dùng, hơn nữa cô có vết thương ở chân làm bùa hộ mệnh, Tưởng Lan dù có tức giận nhưng cũng để ý vài phần.

Cô nắm lấy điểm này mà tấn công, đem những gì đã học hai mươi mấy năm qua chế tạo lời tâm âu yếm, hết lần này đến lần khác ca tụng Tưởng Lan, nói màu mè tâng bốc như mấy người đa cấp vậy.

Vài ngày đầu Tưởng Lan còn một bộ nứt toác không chịu nhượng bộ, ước chừng chịu không được bộ dạng này, thừa dịp cô ấy không chú ý sẽ sấn tới hôn một cái, hôn xong lại rút lui, tuyệt không vô lại. Tưởng Lan cố kỵ vết thương ở chân của cô, không dám dùng cách xử phạt về thể xác nên chỉ có thể dùng miệng trách cứ, nhưng đối phương lại luôn đáp trả lại một câu ngọt ngào: "Thế nào tức giận cũng đẹp mắt như vậy a."

Cứ như vậy, Tưởng Lan thường thường đỏ mặt kết thúc.

Đều không phải là người có tâm địa sắt đá, chỉ cần mồm mép đủ mềm, tai liền cứng rắn không được.

Lâm Cẩm Vân cứ kiên trì bền bỉ tấn công ngọt ngào như thế, lửa giận trong lòng Tưởng Lan cũng dịu lại hơn phân nửa.

Oanh oanh liệt liệt là tình yêu, gập ghềnh là cuộc sống, chỉ cần không sai lệch với nguyên tắc, ai còn không có thời gian nghịch ngợm gây sự.

Sau vài ngày lãnh đạm Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan cuối cùng cũng bỏ ra sự kiện lần này. Dù sao đã trải qua cực khổ mới được cùng một chỗ, ai cũng không muốn để người không liên quan và chuyện đơn giản đẩy đối phương ra xa mình.

Nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, vì vậy đợi cho đến khi Lâm Cẩm Vân tháo lớp thạch cao ra, Tưởng Lan rốt cục hỏi cô chuyện về Đinh Tuyết.

Lâm Cẩm Vân ăn qua đau khổ lần đó rồi nào còn dám giấu diếm, đem tiền căn hậu quả khai báo rõ ràng.

Tưởng Lan yên lặng nghe xong, một lúc lâu không nói gì.

Kiểu không nói gì này rất đáng sợ, Lâm Cẩm Vân thà rằng Tưởng Lan mắng cô hoặc đánh cô cũng tốt hơn việc không lên tiếng mà dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô như vậy.

Cô sợ hãi, kéo tay Tưởng Lan nhút nhát nói: "Chị không cần nghĩ nhiều, em và cô ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường. Trước đây chỉ là vì hiểu lầm nên mới xảy ra chút xung đột, rất nhiều chuyện chỉ vài ba câu cũng không giải thích rõ được, ta chỉ nghĩ có thể không nói thì không cần nói với chị, dù sao cũng qua rồi, hà tất khơi lại chuyện cũ làm gì."

Tưởng Lan chỉ nhẹ nhàng thở dài.

"Chị nói một câu gì đi, chị cứ không nói lời nào trong lòng em rất hoảng." Cô suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: "Nếu không mắng em cũng được."

Tưởng Lan bị bộ dạng này của cô chọc cho cười, hỏi: "Mắng cái gì đây?"

"Muốn mắng cái gì thì mắng cái đó, nếu không đánh em cũng được."

"Em vất vả lắm mới dưỡng lành chân, còn muốn lại bị thương nữa sao?"

"Vậy chị mắng em vài câu đi."

Tưởng Lan lắc đầu, nhìn Lâm Cẩm Vân buồn bã nói: "Kỳ thực, từ lần kia gặp được cô ấy ở nhà, chị liền có dự cảm rồi. Quả nhiên, cô ấy cũng thích em. . ."

Lâm Cẩm Vân không nghĩ tới sẽ là những lời này, vội vàng biểu lộ lập trường: "Đó là chuyện của cô ấy, không liên quan tới em. Em đảm bảo với chị, em chỉ xem cô ấy là đồng nghiệp, vẫn luôn là như vậy, sau này cũng vậy."

Tưởng Lan cười: "Vậy chị đây lại càng không thể mắng em đánh em, em vô tội a."

Nghe câu "Vô tội", Lâm Cẩm Vân lại có loại xúc động muốn khóc, cô quá khó khăn rồi.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn không yên tâm mà hỏi Tưởng Lan: "Vậy chị không tức giận?"

"Ừ."

"Quá tốt rồi!"

Lâm Cẩm Vân thờ phào một hơi, giống như trút được gánh nặng vậy, vui vẻ ôm chầm Tưởng Lan: "Nhanh cho em hôn một cái, chúc mừng một chút."

Rồi phấn khởi hôn xuống.

Cái hôn này thực sự là đủ sâu đủ dài đủ ngọt ngào, Lâm Cẩm Vân rất là thỏa mãn, sau khi nói ngủ ngon còn ngẫm nghĩ về dự vị vừa nãy.

Tưởng Lan thế nhưng lại buồn bực, nghĩ thầm: Khi bị thương ở chân mà sắc tâm không mất còn động tay động chân, bây giờ chân lành rồi thì lại đàng hoàng, đây đúng là kẻ ngốc.

Bởi vì chân bị thường nên hai người mấy tuần nay không thân cận rồi, trong lòng cô ấy rất muốn cô, nhưng xấu hổ mở miệng, ngẫm nghĩ một hồi, lúc đang định chỉ điểm kẻ ngốc này một chút, lại nghe thấy một tiếng ngáy đều đều truyền đến.

Kẻ ngốc này ngủ rồi. . .

Tưởng Lan bất đắc dĩ, chỉ đành ôm lấy chăn chuẩn bị ngủ.

Đang lúc sắp đi vào giấc, một trận huyên náo truyền đến.

Tưởng Lan mở mắt ra, nhìn phía cửa chính.

Rất nhanh, tiếng vang lại nhỏ dần.

Trong lòng Tưởng Lan hiểu rõ, nói thầm một câu oán giận, đang muốn nhắm mắt ngủ, lại đột nhiên nảy ra chủ ý, đưa tay đẩy Lâm Cẩm Vân một cái: "Cẩm Vân, tỉnh tỉnh."

Lâm Cẩm Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, ứng câu: "Làm sao vậy. . ."

"Hình như có kẻ trộm."

Lâm Cẩm Vân nghe xong, lập tức tỉnh táo, ngồi dậy: "Nơi nào?"

"Cửa."

"Không thể chứ. . ."

"Chị không yên tâm, em đi qua ra nhìn một chút xem."

"Được."

Lâm Cẩm Vân mở đèn đi tới cửa.

Cô đứng ở cửa một lúc, khi trở lại phòng hai má đều đỏ bừng, oán giận nói: "Vừa nãy sát vách đang chơi đùa."

"Không phải trộm thì tốt rồi." Tưởng Lan lôi kéo cô lên giường, "Nhanh lên đậy, đừng để bị lạnh."

Lâm Cẩm Vân chui vào chăn, dính Tưởng Lan mượn cô ấy sưởi ấm, nhưng không có ngủ được.

Tiếng động sát vách vẫn không kiêng dè mà càng ngày càng nghiêm trọng, làm cho người ta tức giận.

"Thật quá đáng, ba ngày hai đầu đều như vậy!"

"Nhưng đây là tự do của người ta."

"Cô ta cho rằng chỉ có mình cô ta biết chơi đùa sao?"

"Em muốn làm cái gì?"

"Làm việc tự do của em!"

Lâm Cẩm Vân ôm chặc người bên gối, quen đường quen lối tìm tới đôi môi quen thuộc kia.

Tưởng Lan nhất thời không nhịn được, xoay đầu bật cười khúc khích.

"Chị cười cái gì?"

"Không có gì."

(Hoàn)

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Toàn văn kết thúc tại đây, cảm ơn sự ủng hộ và nâng đỡ của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net