3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tĩnh Dực từ sáng sớm đã tranh cãi kịch liệt với Đào đạo về vai nữ chính bộ "Ước nguyện vị thành niên", tất cả những người Đào đạo đề cử đều bị nàng gạt phăng.

Lão Đào giận tới nỗi phải ngậm cười: "Ta nói ngươi này Tĩnh Dực, ngươi cũng quá bắt bẻ đi? Ngay cả Bạch Tinh ngươi cũng không hài lòng thì ngươi còn muốn ai nữa? Nữ diễn viên có tiếng trong quốc nội cơ bản đều bị ngươi đả kích hết rồi, người đại diện của bọn họ ùa tới chỗ ta kêu khóc bắt đền, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?"

"Đừng hỏi ta, hỏi bảo vệ chỗ ngươi sao lại tùy tiện thả người lạ vào" Lạc Tĩnh Dực ngồi ở ghế xe sau, mang tai nghe bluetooth vừa nhìn ra cửa sổ vừa dùng tốc độ như súng máy trả lời: "Nếu vẫn không trị được thì gọi 110, xem còn kẻ nào dám khóc quấy nữa hay không?"

Lão Đào: "...."

Cãi nhau đừng bao giờ cùng biên kịch cãi, đặc biệt là cái loại biên kịch mồm mép bén nhọn, mỗi lần mở miệng nói cái gì đều bị nàng bác bỏ.

Người ngoài trông thấy Đào đạo đều cung cúc lấy lòng, mà Đào đạo khi làm việc cùng Lạc Tĩnh Dực lại thường xuyên lên tăng xông. Lần hợp tác trước căng thẳng chẳng khác gì bây giờ, thậm chí còn tệ hơn, nội chuyện chọn diễn viên thôi đã đủ làm ông phát sốt phải tịnh dưỡng ba ngày liền. Bình thường Đào đạo cũng được xem là một người nói năng chua ngoa, nhưng bước vào đấu võ mồm với Lạc Tĩnh Dực thì ngay cả cái dấu chấm câu cũng bị nàng giành mất. Tranh tranh đấu đấu đến mất mạng, cuối cùng thì sao chứ, hừ, nhà đầu tư vẫn nghe Lạc Tĩnh Dực vì tin tưởng bản lĩnh cân doanh thu của nàng, Đào đạo đành nuốt giận thỏa hiệp. Nhưng quả thật bộ phim lần ấy đại bạo, chứng tỏ con mắt chọn người của Lạc đại biên kịch không sai.

Đào đạo sau lần ấy rút ra bài học sâu sắc rằng, hợp tác với Lạc Tĩnh Dực chỉ cần nhẫn nhịn nghe lời, thì cho dù là doanh thu hay giải thưởng đều không cần phải lo. Chưa kể khi ở trạng thái bình thường không bị quỷ nhập thì Lạc Tĩnh Dực vẫn là một người bạn vong niên vô cùng thú vị, vì thế Đào đạo vẫn thường xuyên mời Lạc Tĩnh Dực ăn cơm, cùng nàng bàn về nhân tình thế thái.

Từ bộ phim đó đến nay đã ba năm, Đào đạo hình như đã quên bản thân từng bị dọa sợ bởi khí thế của Lạc lão sư như thế nào. Bộ "Ước nguyện vị thành niên" này nhà sản xuất mong muốn danh lợi song thu, thế nhưng ngay từ khâu tuyển diễn viên đã trì trệ.

Kỳ thật Đào đạo sơ duyệt danh sách casting xong, trong lòng đã định được nữ chính, còn cẩn thận khoanh thêm bốn cái tên dự bị. Muốn kĩ thuật diễn, có! Muốn khuôn mặt, có! Muốn lưu lượng? Đảm bảo không thiếu! Thậm chí người hội tụ tất cả mọi yếu tố trên cũng có. Diễn viên này vừa nghe đây là phim của Lạc lão sư liền sốt sắng bảo mình sẵn sàng dẹp hết mọi lịch trình để hợp tác. Còn tưởng rằng mọi việc thể nào cũng xuôi chèo mát mái, kết quả thì sao? Lạc lão sư nhìn từ trên xuống dưới vẫn không thấy một ai vừa mắt!

Đào đạo đặc biệt khó hiểu: "Lạc lão sư, ngài có thể nói cho ta nghe Bạch Tinh không đạt chỗ nào không? Ngài đã xem clip thử vai của Bạch Tinh chưa? Rõ rành rành là nữ chính Trần Diệu của ngươi bước ra từ kịch bản mà."

Lạc Tĩnh Dực đáp: "Quá lão luyện"

"Hửm?"

"Trần Diệu là kiểu người ngô nghê, cô ta còn không hiểu hết bản thân mình, đối với chuyện đời cũng vậy, có cái hiểu có cái không. Bạch Tinh lại bày ra quá nhiều kỹ thuật diễn, mất đi nét hồn nhiên ở nhân vật"

"Ý ngươi là, phải chọn một người trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm cho vai này?"

"Non nớt quá thì không thể hiện nổi tâm lý phức tạp của Trần Diệu đâu"

".... Vậy dứt khoát ngươi đang tìm thần tiên!"

Đào đạo rống gần nửa ngày lại chuyển sang chế độ khóc lóc than thở. Ông nói, nhà đầu tư bởi vì sợ nàng nên không dám đến trước mặt nàng lắm lời, thay vào đó lại lôi ông ra làm bia đỡ đạn, liên tục hối thúc gia tăng sức ép khiến Đạo đạo một ngày lên tăng xông ba lần. Ông van xin nàng hãy mau mau chọn nữ chính để giải thoát ông khỏi giày vò này đi. Lạc Tĩnh Dực tuy luôn nhất quán với nguyên tắc mình đặt ra, cũng bị những lời lải nhải này làm cho đau đầu.

Việc chọn diễn viên cho "Ước nguyện vị thành niên" chưa xong đã đủ làm Lạc Tĩnh Dực mệt mỏi, mà kịch bản mới đang viết dở lại phát sinh một lỗ hổng chí mạng kéo toàn bộ chuỗi logic đã thiết lập sụp đổ. Công việc không thuận lợi, trợ lý tuyển không xong, bước vào văn phòng còn phát hiện một sinh vật thật ghê tởm ngồi trên ghế của mình gào khóc. Khóc đến tê tâm liệt phế, suýt đem đồ dùng đánh đổ hết cả, lại còn tự xưng mình đến để thể hiện kỹ thuật diễn trác tuyệt, nói mình chính là nữ chính Trần Diệu chứ không đâu xa.

Lạc Tĩnh Dực hiện nay đã "lành" hơn rất nhiều, nghe lời bác sĩ dặn lớn tuổi đừng nên tức giận sẽ làm tổn thương gan, cho nên chỉ phun một chữ "Xéo", kiềm chế hết mức để không nổi trận lôi đình, xông lên túm đầu xé áo nói lời thô tục.

Tiểu thư ký Ngụy nghe ồn ào vội vã chạy vào, hốt hoảng hỏi:

"Lạc lão sư, mới xảy ra chuyện gì vậy?"

Lạc Tĩnh Dực một chữ cũng chưa nói, nhưng dáng vẻ trầm mặc này của nàng càng làm cho tiểu thư ký run rẩy sợ hãi.

Chẳng thà Lạc lão sư cứ trực tiếp mắng chửi còn dễ chịu hơn a...

"Không phải cái người tên Tiểu Mao xông vào trong này chứ..."

Ai mà không biết Lạc lão sư lúc viết kịch bản tính tình cực kỳ bắt bẻ?

Tuy rằng ngày thường cũng không dễ chịu gì cho cam, nhưng một khi đã tiến vào trạng thái tập trung làm việc, ba chữ "lão Phật gia" đều không đủ sức để hình dung. Một khi đã tức giận thì sức công phá chẳng khác nào đầu đạn hạt nhân, độ sát thương đã cao còn rộng, hơn nữa di chứng đặc biệt nghiêm trọng.

Lạc lão sư quan niệm về thời gian cũng vô cùng cứng nhắc, hẹn ai giờ nào thì phải đúng giờ đó mới gặp, tới sớm thì ngồi đợi, tới muộn thì miễn tiếp.

Tư trang cá nhân tuyệt đối không cho người khác động vào lung tung. Động vào thì tự mình khử trùng trả lại. Đôi khi Lạc Tĩnh Dực còn vất luôn món đồ đó.

Tiểu Ngụy làm thư ký cho Lạc Tĩnh Dực ba năm, gặp qua không ít người phạm vào quy tắc cuối. Thế nhưng kẻ sáng nay mò tới vừa vặn có thể phạm một loạt hết tất cả mọi điều Lạc lão sư kiêng kị, đúng là hiếm thấy.

Đối mặt với Lạc lão sư, càng im lặng càng khiến cho người khác sợ hãi, mồ hôi lạnh trên trán tiểu Ngụy thi nhau nhỏ tong tỏng.

Tầm mắt Lạc Tĩnh Dực dừng ở bộ bàn ghế, nhàn nhạt lên tiếng: "Thay bộ khác đi"

Tiểu Ngụy như được đại xá: "Ân! Ta làm ngay"

Tiểu Ngụy chuẩn bị co chân chạy thoát thân, đã nghe Lạc Tĩnh Dực hỏi tiếp : "Người vừa ngồi đây khóc là ai? Thuộc công ty nào?"

Vì bảo vệ tính mạng, tránh không cho đạn lạc qua mình, tiểu Ngụy không chút do dự đem toàn bộ thông tin đối phương cung cấp ban nãy đọc lên cho Lạc Tĩnh Dực nghe.

"Bạch Mã điện ảnh..."

Lạc Tĩnh Dực buồn bực, một tiểu công ty vô danh trước giờ chưa từng nghe qua. Công ty gì mà lại không chú trọng đào tạo diễn viên, lại để diễn viên dùng thủ đoạn ngu xuẩn để trèo cao thế này.

Bàn làm việc nhanh nhất cũng phải chiều nay mới lắp xong, Lạc Tĩnh Dực quyết định về nhà bế quan viết kịch bản. Nàng sống tại ngoại ô phía đông Bắc Kinh, trong một khu biệt thự trên đồi có tên là "Ngàn dặm xuân thu" cách phòng làm việc không xa.

Cái tên "Ngàn dặm xuân thu" này mang nặng sắc thái phong kiến, nghe như một nơi được hoàng đế xây nên để ăn chơi hưởng lạc nên Lạc Tĩnh Dực không quá thích. Trợ lý lúc ấy chạy đôn đáo khắp nơi giúp nàng chọn chỗ ở, cầm một danh sách tổng hợp dài dằng dặc trên tay, bảo: "Lạc lão sư, "Ngàn dặm xuân thu" quả thật không tồi, nhưng nếu ngài không hài lòng thì có xem qua "Bổn hách hoa viên", hoặc "Lâm phong biệt thự" thử xem"

Lạc Tĩnh Dực: "..." 

Hóa ra "Ngàn dặm xuân thu" nghe vẫn còn nho nhã chán.

Bên trong "Ngàn dặm xuân thu" quả thật yên tĩnh, cây cối xanh tốt quanh năm. Buổi sáng là thời gian hoàng kim Lạc Tĩnh Dực dùng để sáng tác, ngoại trừ tiếng côn trùng phía ngoài thi thoảng vọng vào thì không có bất cứ tạp âm nào khác. Hai năm trước nàng vung tiền như rác mua bất động sản ở chỗ này là bởi ưng ý đặc điểm này của nó. Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa, đó là an ninh nơi đây cực kỳ cao, nếu không được sự cho phép của gia chủ thì không ai có thể tùy tiện tiến vào. Những kẻ muốn mò đến xin vai, cũng như tìm cơ hội leo lên giường của nàng đều bị bảo vệ chặn lại, tiết kiệm cho Lạc Tĩnh Dực không ít công lực.

Giống như những khu vực khác tại Bắc Kinh,  "Ngàn dặm xuân thu" cũng trồng đầy bạch quả, riêng chỗ hồ nhân tạo lại được bao phủ bởi một tầng ngô đồng. Vì thế mỗi lần mùa thu đến là sắc vàng ươm của thảm thực vật lan khắp cả một vùng, khiến cho cảnh vật tràn đầy thơ ca họa ý. Lúc trước có một đoàn phim cổ trang than phiền không tìm được địa điểm phù hợp để quay, nàng liền giới thiệu đến đây, quả nhiên cho ra hiệu ứng màn ảnh mỹ mãn.

Mỗi lần não bộ trì trệ, Lạc Tĩnh Dực lại ra hồ mượn thuyền thư thả chèo, ngắm nhìn trời xanh mây trắng, tận hưởng không khí trong lành mát mẻ để tìm lại linh cảm sáng tác.

Lạc Tĩnh Dực ghét ồn ào, bởi vì công việc thường xuyên phải dùng não, áp lực cực kỳ cao, thời gian dài dễ làm thần kinh suy nhược. Cho nên hầu như chỗ nào trong nhà cũng cách âm, chỉ cần con mèo nàng nuôi không hé răng thì bên trong sẽ im tới nỗi tưởng như đang ở môi trường chân không.

Nhưng mấy ngày nay Lạc Tĩnh Dực không khỏi khổ tâm, con mèo "Tổ Tông" nhà nàng tự dưng học được bản lĩnh kinh người, đó là lấy chân mở cửa. Mỗi khi Lạc Tĩnh Dực đang ngồi trong thư phòng chăm chú tra tư liệu hoặc viết kịch bản, Tổ Tông chỉ cần hứng lên là hung hăng hất tay cầm "bang" lên một tiếng rồi hiên ngang đi vào, dọa Lạc Tĩnh Dực sợ hết hồn, cứ tưởng khủng bố tập kích.

Lạc Tĩnh Dực cảm thấy lúc trước mình ngại phiền phức, không chịu suy nghĩ đặt cho Tổ Tông một cái tên tử tế, thế nên bây giờ nó làm ra những chuyện quả thật chỉ có tổ tông mới dám làm.  Hơn nữa mấu chốt nhất, Tổ Tông cơ bản vẫn chỉ là một con mèo, Lạc Tĩnh Dực không có biện pháp so đo phân cao thấp với quàng thượng, tức lắm cũng chỉ có thể đánh mông hoặc véo véo hai cái má béo ú của nó trả thù mà thôi.

Xem ra nhà cũng hết cách để ở, Bắc Kinh thì nóng đến đòi mạng, Lạc Tĩnh Dực dự định tìm chỗ nào có cảnh đẹp lại yên tĩnh mát mẻ ở một thời gian để đổi gió.

Hiện tại Lạc Tĩnh Dực đang viết kịch bản lấy cảm hứng từ một vụ án mạng bí ẩn chưa có lời giải. Ra ngoài biết đâu lại hết rối rắm, thông thấu suy nghĩ. Thế là Lạc Tĩnh Dực gọi cho mẹ báo mình sắp sửa đi công tác, nhờ bà sang chăm sóc Tổ Tông giúp.

Bình thường mỗi khi Lạc Tĩnh Dực đi công tác thì mẹ nàng nghiễm nhiên trở thành vú nuôi cho Tổ Tông , nhưng hôm nay bà hơi ngập ngừng, nói rằng gần đây tiểu Kiều không khỏe lắm, mới vừa làm phẫu thuật xong, mình phải ở nhà chiếu cố tiểu Kiều.

Lạc Tĩnh Dực không còn trợ lý cá nhân, đang đứng lựa chọn quần áo để đem đi, nghe thấy vậy liền dừng động tác: "Phẫu thuật? Sao không báo cho con biết?"

Mẹ nàng chặc lưỡi: "Không có việc gì đâu, chỉ là một khối u lành nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa không phải con luôn khúc mắc chuyện của mẹ và tiểu Kiều sao? Nên mẹ nghĩ có thể con không muốn nghe"

"Nga, thì ra là nghĩ cho con. Không sao, lúc con không may thấy mẹ và tiểu Kiều lăn lộn trên giường đúng là cũng có chút xúc động. Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mẹ không cần phải trốn trốn tránh tránh làm gì nữa, chỉ tổ làm cả ba mệt mỏi"

"....Cái đứa nhỏ này, nói chuyện đúng là không tha ai."

Lạc Tĩnh Dực nói: "Mẹ đưa tiểu Kiều đến chỗ của con ở đi, chỗ này khí hậu mát mẻ, trong lành yên tĩnh thích hợp để dưỡng bệnh, khẳng định mau khỏe"

Mẹ Lạc Tĩnh Dực khách khí một phen, lại bắt đầu uyển chuyển đổi đề tài, bóng gió nhắc tới chuyện tình cảm của nàng. Nói nàng năm nay cũng 34 tuổi rồi, cả ngày lúc nào cũng chỉ biết có công việc cũng không tốt lắm, nên buông xuống một vài sự vụ mà cân nhắc chọn lựa đối tượng, về sau không đến nỗi cô đơn hiu quạnh.

Lạc Tĩnh Dực bị mẹ mình chọc cười: "Sao lại thành ra thế này, con không làm khó mẹ, mẹ lại đi làm khó con? Nếu con không đặt tất cả tâm huyết vào công việc, mẹ và tiểu tình nhân của mẹ có thể ở một nơi xa hoa như thế này dưỡng bệnh sao?"

"Lại bắt đầu cợt nhả để trốn tránh đúng không? Chuyện của mẹ và chuyện của con giống nhau chỗ nào?"

"Sao lại không giống? Lỡ đâu gen đồng tính từ mẹ truyền sang con. Kết hôn thì chưa biết có hay không, nhưng ngày mai con lập tức tìm một người bạn gái về ra mắt, chúng ta một nhà bốn người toàn là phụ nữ, tề tề chỉnh chỉnh"

Mẹ nàng bị những lời này làm cho nghẹn, từ bỏ không thèm nói lý lẽ với đứa con hư hỏng này nữa, chỉ hậm hực dặn dò đi công tác nhớ chú ý an toàn. Lạc Tĩnh Dực qua quýt vâng vâng dạ dạ cho có rồi cúp máy. Nghĩ lại những lời chính mình nói ra ban nãy, Lạc Tĩnh Dực không khỏi phì cười.

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực : Đừng hỏi, hỏi chỉ tổ làm cho ta tức thêm. Sẽ không cong, đời này sẽ không cong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net