Chương 9. Tuân thủ cam kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlie cũng ngây ra, chuyện này hoàn toàn khác với quá trình trong tưởng tượng của anh ta, vẫn chưa bắt đầu tặng hoa kia mà. Nhưng nữ chính cũng cảm động đến rơi nước mắt rồi, xem như kế hoạch của họ đã thành công.

Thế là anh ta vỗ tay hoan hô ầm ĩ, sau đó những người khác cũng bắt đầu phụ hoạ theo, phát ra tiếng hò hét chói tai, như muốn thổi bay cả nóc nhà.

Màn cầu hôn kết thúc trong không khí hân hoan. Chờ cho nam nữ chính tay trong tay rời đi, mọi người cũng lập tức giải tán, Charlie cười hì hì đưa thù lao cho Tiết Thiệu Hoàng.

"Hôm nay cảm ơn cô nha, Hoàng Đại. Sau khi edit xong video hôm nay, tôi sẽ post lên fanpage của quán chúng ta, đến lúc đó sẽ tag cô vào."

Tiết Thiệu Hoàng đờ đẫn gật đầu, nhận lấy một ngàn tệ. Từ sau khi Hứa Tự Hoa bước vào quán, cô không dám nhìn đến hai người họ, sợ rằng chỉ nhìn một lần thôi sẽ khiến giọng hát của mình biến thành tiếng gào thét: "Đừng! Đừng đồng ý với anh ta! Đừng kết hôn với anh ta!"

Thấy sắc mặt Tiết Thiệu Hoàng không tốt, Charlie lo lắng hỏi: "Cô có ổn không? Đến ngày sao? Có cần tôi pha một ly đường đỏ cho cô không?"

Không muốn giải thích quá nhiều, Tiết Thiệu Hoàng vờ nói theo: "Không sao, tôi về uống thuốc giảm đau là sẽ ổn thôi."

"Vậy cũng tốt, về nghỉ ngơi sớm đi nhé!"

Sau khi đưa Tiết Thiệu Hoàng đi, Charlie khen thầm trong lòng: Hoàng Đại thật chuyên nghiệp, bị đau như vậy vẫn cố gắng hoàn thành buổi diễn, phải khen cô ấy thêm mấy câu trên fanpage mới được.

Bước ra khỏi quán với cây guitar trên lưng, Tiết Thiệu Hoàng chậm rãi đi trên con đường tràn ngập niềm vui đêm Giáng sinh.

Những bài hát mừng Giáng sinh vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong ngày lễ của những người có đôi có cặp này, cô cúi đầu vô cảm đi lướt qua các cặp đôi.

Cơn gió lạnh gai người ập vào mặt, nước mắt nóng bỏng không chịu nổi sức nặng của cảm xúc, không kìm được mà trượt dài trên má.

Cô hận vị hôn phu của Hứa Tự Hoa, lại càng hận chính mình.

Hận quyết định ngu xuẩn của mình sáu năm trước, lại càng hận sự kém cỏi của bản thân hiện tại!

Cô biết rõ, cô kém rất xa vị hôn phu của Hứa Tự Hoa.

Dù có bỏ qua vấn đề giới tính, với tiền lương ở mốc một triệu một năm của kỹ sư MediaTek, còn cô chỉ là nhân viên bán thời gian ở một quán cà phê thì biết lấy gì mà so? Đến người mù cũng biết chọn ai!

Bước ra đời, tình yêu không còn đơn giản là tôi yêu cậu, cậu yêu tôi. Ý kiến của phụ huynh và bạn bè, khả năng tài chính. . . Tất cả đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả của mối quan hệ.

Bây giờ cô không thể cho Hứa Tự Hoa bất cứ thứ gì, cô hoàn toàn không có tư cách tranh với người khác!

Nhưng cô không thể nào chúc phúc.

Năm đó, cô hát vì nàng, nàng viết vì cô; hôm nay cô vẫn hát vì nàng, nhưng nàng đã không còn viết nữa.

Tình yêu trong sáng đã sớm chết đi, chỉ còn lại nỗi tiếc nuối không cách nào vơi của cô.

Khi thấy Tiết Thiệu Hoàng về đến nhà, A Tranh đang ngồi xếp bằng trên giường vô cùng hoảng sợ, lập tức ném hợp đồng bảo hiểm của khách hàng sang một bên.

Không phải đi hát trong buổi cầu hôn sao, sao có thể khóc sưng mắt trong một dịp vui như vậy?

"Sao thế này?"

Tiết Thiệu Hoàng ủ rũ cúi đầu ngồi xuống giường, kể lại chuyện xảy ra hôm nay.

A Tranh nghe mà chết lặng. Chuyện cẩu huyết như vậy mà Tiết Thiệu Hoàng cũng có thể gặp phải. Hơn nữa, dưới tình huống thế kia, Tiết Thiệu Hoàng vẫn có thể hoàn thành phần biểu diễn của mình, sự kiên cường này khiến cô vô cùng bội phục.

Cô cũng chỉ có thể vỗ vỗ vai Tiết Thiệu Hoàng, thấy cô ấy thương tâm như vậy, tất nhiên cô sẽ không lảm nhảm mấy câu kiểu như "Trên đời này ở đâu mà chẳng có cỏ thơm."

Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy đây không hẳn là chuyện xấu đối với Tiết Thiệu Hoàng.

Mặc dù tàn nhẫn, nhưng sau khi nhận ra sự thật, Tiết Thiệu Hoàng hẳn cũng nên từ bỏ, đúng không? Một tình yêu không có kết quả thì vẫn nên buông bỏ càng sớm càng tốt, dù sao người ta cũng sẽ kết hôn, cô ấy cứ cố bám riết thì có ý nghĩa gì?

Khi Tiết Thiệu Hoàng tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì đã là mười giờ.

A Tranh đã đến công ty họp buổi sáng, nhìn thấy thời gian hiển thị trên điện thoại, cô hoảng hốt bật dậy khỏi giường, sau khi nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ ca của mình mới nhẹ thở phào, nhưng bụng dưới lại truyền đến cảm giác đau âm ỉ, quần lót cũng cảm thấy ươn ướt.

Cô lập tức xuống giường, kéo quần xuống để xác nhận, sau đó nhìn lại drap trải giường. Thế mà lại đến ngày ấy thật, may là không làm bẩn giường người ta.

Yên lòng, cô vội lấy một miếng băng vệ sinh và xé miếng dán ra, sau đó bắt đầu tìm kiếm thuốc giảm đau, chợt phát hiện thuốc giảm đau đã bị mình uống hết, mà A Tranh lại không bị đau bụng kinh, thế nên cũng chẳng có thuốc giảm đau.

Chết tiệt, tại sao lại không mua bổ sung sớm chứ?

Tiết Thiệu Hoàng tự trách mình. Những cơn đau bụng kinh của cô rất dữ dội, không có thuốc giảm đau sẽ không thể chịu nổi.

Cơn đau kinh khủng hơn ập đến đột ngột khiến cô nhăn mặt, ôm bụng ngồi xổm xuống, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Mỗi tháng khi đến ngày này, cô luôn hận mình sinh ra là phụ nữ.

Hứa Tự Hoa cũng giống như cô, đều là thể chất bị đau bụng kinh hành đến chết đi sống lại.

. . .

Thật sự đau đến mức không chịu nổi, Tiết Thiệu Hoàng đành cầm điện thoại lên, cũng không quan tâm lúc này mình có trang điểm hay không, cứ thế gọi cho Hứa Tự Hoa. Vì mượn nhà nàng để đồ, cộng thêm sự thoả thuận trước đó, Hứa Tự Hoa đã xoá cô khỏi danh sách đen.

Sau khi chuông reo ba lần, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lẽo:

"A lô?"

"Tự Hoa, cậu có ở nhà không?" Tiết Thiệu Hoàng nôn nóng hỏi, hôm nay là thứ Tư, thật ra thì khả năng đi làm của đối phương khá cao.

Đúng vậy, ngoại trừ việc kêu cứu, thật ra cô vẫn muốn tìm cớ để nghe giọng đối phương. Cô đúng là hết thuốc chữa như vậy đấy.

"Mình bị đau bụng kinh, bên chỗ cậu có thuốc không?"

". . ."

Điện thoại bị cúp.

Đang lúc Tiết Thiệu Hoàng lộ ra một nụ cười khổ vì cho rằng đối phương không muốn để ý đến mình, chuông cửa chợt vang lên.

Tiết Thiệu Hoàng vội vàng chống cạnh giường đứng dậy, ôm bụng đi mở cửa.

Hứa Tự Hoa mặc một bộ áo ngủ kẻ sọc, đứng ở ngoài với vẻ mặt vô cảm, một tay cầm thuốc giảm đau, tay kia cầm cốc nước nóng.

"Ngồi đi." Hứa Tự Hoa chỉ vào giường ra lệnh.

Tiết Thiệu Hoàng ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm lấy chiếc cốc, nhìn Hứa Tự Hoa lấy những viên thuốc ra khỏi vỏ và đưa cho mình.

Cô vội vàng ném thuốc vào miệng và uống nước trong cốc. Nhiệt độ nước vừa phải, không quá nóng mà cũng không quá lạnh.

Hứa Tự Hoa vẫn còn nhớ cô là đầu lưỡi mèo, điều này khiến cô cảm thấy ấm áp.

"Đã ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa."

Hứa Tự Hoa xoay người rời đi, ba mươi giây sau đó lại xuất hiện với một ổ bánh mì nhỏ, mở bao bì, đưa cho Tiết Thiệu Hoàng vẫn với vẻ mặt vô cảm.

"Cảm ơn." Tiết Thiệu Hoàng cảm kích nhận lấy, cắn một miếng, là vị đậu đỏ, cô uống thêm một ngụm nước ấm.

"Ăn xong thì tiếp tục nghỉ ngơi đi."

Sau khi bỏ lại những câu này, Hứa Tự Hoa định xoay người bỏ đi, Tiết Thiệu Hoàng theo bản năng gọi nàng lại:

"Chờ đã!"

". . ." Hứa Tự Hoa xoay đầu, ánh mắt vẫn nhạt nhẽo.

Chính bản thân Tiết Thiệu Hoàng cũng sửng sốt, cô chỉ không muốn thấy nàng rời đi nhanh như vậy, đành phải tuỳ tiện tìm một đề tài:

"Hôm nay cậu không cần đi làm sao?"

"Người đại diện KOL không cần chấm công." Hứa Tự Hoa giải thích đơn giản, "Hơn nữa, anh ấy đang ngủ ở nhà tôi."

Chỉ chín chữ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến Tiết Thiệu Hoàng nói không ra lời.

Đêm sau buổi cầu hôn thành công có biết bao nhiêu diễm lệ. Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Hứa Tự Hoa nhanh chóng lướt khỏi tầm mắt cô.

". . . Chúc mừng."

Đôi môi trắng bệch của cô bật ra hai chữ trái lương tâm.

"Cảm ơn." Hứa Tự Hoa thấy rõ phản ứng của Tiết Thiệu Hoàng, nhưng nàng khoanh tay trước ngực, không cho phép mình dao động thêm nữa, "Tối hôm qua cậu hát rất hay."

Tiết Thiệu Hoàng quả là có tài năng thực sự. Dưới tình huống ngày hôm qua như vậy, màn trình diễn của cô ấy vẫn không mất đi tiêu chuẩn, sức mạnh tinh thần của Tiết Thiệu Hoàng mạnh mẽ hơn so với nàng tưởng tượng.

Cô ấy không chỉ là huyễn tượng* mà nàng sùng bái khi còn trẻ dại, cũng không phải là bông hoa trong nhà kính dễ dàng bị tổn thương.

(*Hình tượng hư ảo, một biểu tượng không có thật.)

Biết đâu chừng cậu ấy có thể trở nên nổi tiếng?

Đáng ra cô phải vui khi được Hứa Tự Hoa khen ngợi, nhưng khi nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, cô lại không thể vui nổi, chỉ có thể nhếch khoé miệng chua xót.

"Thật ra tối hôm qua mình rất đau." Cô thừa nhận, "Mình cũng không biết làm thế nào có thể hát xong Marry You nữa."

Mỗi một câu hát đều giống như cắt xuống một miếng thịt trên người cô. Đó chính là sự lăng trì tinh thần.

Khi còn yêu nhau, cô cũng từng ôm Hứa Tự Hoa từ phía sau và hát bên tai nàng bài hát này.

Lúc ấy Hứa Tự Hoa xấu hổ không dám mở mắt, còn cô cũng nổi da gà vì sự sến sẩm của chính mình, nhưng trong lòng lại đầy ắp ngọt ngào.

Lúc ấy nhất định cô không thể ngờ được rằng, mấy năm sau sẽ có một người đàn ông khác mượn giọng ca của cô để cầu hôn Hứa Tự Hoa, mà cô lại không thể từ chối.

Nghĩ đến đây, nỗi đau xót của cô lại dâng lên, không cách nào khống chế được nước mắt của mình.

"Tôi biết."

Hứa Tự Hoa không đành lòng tiếp tục nhìn Tiết Thiệu Hoàng, quay đầu lại. Nước mắt của cô ấy sẽ làm nàng mềm lòng.

"Vậy nên chúng ta đừng liên hệ nữa, đối với cậu hay với tôi đều tốt."

"Giữa tôi và cậu đã không thể nào nữa."

"Mình biết."

Chịu đựng nỗi đau tan nát cõi lòng, Tiết Thiệu Hoàng siết chặt hai nắm tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước lại lộ ra vẻ kiên nghị:

"Nhưng cậu đã hứa với mình, cậu sẽ giới thiệu mình nếu lượt truy cập vượt quá 300.000 trong vòng một tuần. Tự Hoa, cậu phải tuân thủ cam kết."

Hứa Tự Hoa không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng, sau đó bước đi mà không quay đầu lại. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net