Chương 100: Kẻ Phản Diện XIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị mấy người này nhét lên xe, sau đó không biết là tên nào lấy vải đen trùm đầu lại, kế tiếp là bị cây gậy đập lên người, tôi cố chịu đau vung tay chửi: "Mẹ kiếp! Bọn mày tưởng đang quay phim à, đánh một cái là có thể bất tỉnh sao... đau chết đi được!"

Thế là sau khi tôi nói xong, thì bị một ăn một gậy nữa, thành công bất tỉnh....

Tôi bị dội nước mà tỉnh dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng một lúc, sau đó lắc đầu giũ nước, lúc ý thức dần khôi phục mới phát hiện đang bị trói trên ghế. Trước mặt là một cái bàn trống, chỉ có một chiếc đèn chùm treo rất thấp tỏa ra ánh sáng chói mắt, toàn bộ không gian chỉ có chiếc bàn trước mặt được chiếu sáng.

Một bàn tay vươn ra giữa bàn gõ gõ thu hút sự chú ý của tôi, lúc này mới phát hiện một bóng đen đứng ở phía đối diện của bàn, tôi bất giác rùng mình, cảnh giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không thể nhìn rõ nét mặt, lo lắng hỏi: "Anh là ai... sao lại trói tôi?"

Tôi nghe thấy tiếng ghế di chuyển, sau đó người đàn ông ngồi xuống, ngược với ánh đèn, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt anh ta. Đây là một khuôn mặt xa lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Người đàn ông châm một điếu xì gà, phả khói vào mặt tôi rồi thong thả hỏi: "Cô có biết mình đã làm sai điều gì không?"

Tôi cười khẩy và hỏi ngược lại: "Làm sao tôi biết được?"

Thấy tôi giả ngu, người đàn ông ngậm điếu xì gà sau đó ngoắc tay: "Mang người vào."

Vừa dứt lời, cửa bị mở ra, người đàn ông đẩy một người tới trước mặt tôi, tôi nhìn kỹ thì thấy đó là bóng dáng một người phụ nữ, cô ấy nằm rạp dưới chân tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cho rõ, mãi đến khi người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên, tôi mở to mắt, vừa bất an vừa tức giận hét lên: "Có bản lĩnh thì nhằm vào tôi, thả cô ấy ra!"

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Sao, thả cô ta ra à? Cô cảm thấy chuyện đơn giản thế sao?"

Dù trong ánh đèn mờ ảo nhưng khuôn mặt thâm tím của chị Hồng vẫn rõ mồn một, người đàn ông đứng dậy đi đến bên cạnh chị ấy, hung hăng đá chị ấy ra xa rồi giẫm lên người, chị Hồng nằm dưới đất kêu đau thảm thiết, tôi giãy giụa gào lên: "Đánh phụ nữ vậy cũng được sao? Nhằm vào tôi đây mà đánh!!!"

Người đàn ông khinh thường nhìn tôi, cười lắc đầu: "Người trẻ tuổi, nghĩ kỹ lại đi, xem thử bản thân làm sai chuyện gì? Đừng để bạn của cô thay cô trả giá."

Thấy đôi chân của người đàn ông ngày càng dùng sức đè lên người chị Hồng, tôi nghiến răng trả lời: "Phải, là tôi sắp xếp tai mắt bên người Lam Phi Thuần."

"Sắp xếp phụ nữ thế này vào, rồi cho như vậy là có thể thành công à? Dã tâm của cô cũng lớn lắm, nhưng mà nghĩ lại đơn giản quá rồi. Tôi cho cô một cơ hội, nói! Cô định làm gì, nói thật ra hết, biết đâu tôi sẽ tha cho con đàn bà này một con đường sống, nếu như cô không thành thật, đừng trách tôi tàn nhẫn."

"Thả chị Hồng ra, tôi sẽ nói rõ đầu đuôi cho anh biết."

Một tiếng động vang lên, người đàn ông tát tôi một cái, giọng điệu không chút thay đổi: "Dám ra điều kiện với tôi?"

Tôi chỉ có thể hằn học trừng mắt nhìn anh ta, anh ta từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay lau tay, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh bích, chậm rãi nói tiếp: "Cô không nói tôi cũng biết cô muốn gì, đơn giản là.... mấy cái thùng container ở bên cảng thôi."

Tôi không nói gì, anh quay lại bàn giơ chụp đèn lên chiếu vào người tôi, ánh sáng chói khiến tôi vô thức nheo mắt lại, tôi cố chấp nói: "Nếu như tôi không có lợi ích gì với các người, thì các người chẳng trói tôi lại ở chỗ này, cũng chẳng dám động đến tôi."

Người đàn ông nhìn chằm chằm chị Hồng trên mặt đất: "Có động vào cô hay không cũng chẳng sao, đáng tiếc mạng người phụ nữ này rẻ mạt hơn cô nhiều."

Anh ta quay người bỏ đi, sai người đưa chị Hồng đi, bản thân đã sắp xếp cẩn trọng đi từng bước, không ai biết chuyện tôi sắp xếp tai mắt bên người Lam Phi Thuần, tại sao chỉ có chị Hồng mà không thấy chị Liên đâu? Đầu đèn cứ chiếu vào người tôi, ánh sáng chói lòa khiến tôi chỉ có thể nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa lại mở ra, lần này một gương mặt quen thuộc đi tới, cùng với tiếng giày cao gót vang lên, Jane xuất hiện ở trước mặt tôi, khóe miệng nhếch lên cười một tiếng: "Tôi biết ngay cô không có tâm địa tốt, mỗi ngày đều đi cùng với Quan Thư Quân, không phải vì tiền cũng không phải yêu cô ấy, cứ tốn công sức như vậy, thì chắc hẳn trong lòng cũng có toan tính.

Cô cũng khá lắm đó, có can đảm, nếu không phải chị Liên bên cạnh Phi Thuần bán đứng cô, thì cả đám người chúng tôi vẫn còn hồ đồ. Vưu Phi Phàm, rốt cuộc cô giấu chúng tôi bao nhiêu chuyện hả?"

Tôi cười và đáp lại một cách chế giễu: "A thì là nếu như Lam Phi Thuần bị bại lộ, cô cũng không thoát khỏi liên quan. Jane, từ lúc chúng ta đụng mặt nhau tại nhà tổ họ Lam, cô chính là mục tiêu mà tôi muốn kéo xuống, ai cũng ham chơi hết, mà tôi thì có rất nhiều thời gian để chơi với cô."

Sắc mặt Jane ngày càng khó coi hơn: "Cô can đảm lắm! Cô vẫn nên tự cầu phúc cho bản thân đi, những người bên ngoài giam cầm cô, là những kẻ không thể chọc vào, cô gặp phiền phức lớn rồi."

"Chuyện có thể lớn bao nhiêu, tệ lắm thì đi vào con đường chết, nhưng mà còn cô, tôi khuyên cô nên dừng lại."

"Tình huống đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, chúng tôi biết nhược điểm của chúng tôi nằm trong tay cô, nếu cô còn lý trí thì tôi sẽ cho cô cơ hội, bảo người của cô xóa sạch thông tin tư liệu về chúng tôi, hay nói cách khác đốt thành tro ném vào biển, coi như ngày mai không có chuyện gì xảy ra hết."

"Nếu tôi không hợp tác thì sao?"

"Không hợp tác à? Vậy thì sẽ mang cô đi đốt chung với người phụ nữ gọi là chị Hồng kia, coi như cho cô thêm một người bạn đồng hành!"

"Jane! Tôi nói cho cô biết, tôi đã đem hết tư liệu của các người giao cho đúng người rồi, nếu cô giết tôi, thì chuyện ngồi tù là chuyện các người khó mà tránh được!"

Jane trước mặt tôi đi tới đi lui, cắn ngón tay cái, nhất định là bị tôi bức đến thở không ra hơi, nhất định là nghĩ ra biện pháp hay, cuối cùng phát ra một tiếng cười khổ: "Ha ha ha ha... Tôi nghĩ chúng ta coi như cũng có duyên phận, cùng ăn cơm tán gẫu đánh mạt chược, hôm nay trở mặt, cô cũng đừng trách tôi xuống tay quá nặng với cô."

Jane nhanh chóng rời đi và đóng sầm cửa lại. Chị Liên đã phản bội tôi và chị Hồng. Đây là thông tin duy nhất trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, cảm thấy thật nực cười, cuối cùng cũng có người vì tiền mà trở mặt thành thù. Khoan đã... Jane nói nhược điểm của bọn họ nằm trong tay tôi.... Ý là, thông tin mà Lão A điều tra được rất quan trọng, nếu như đưa đến chỗ Phoebe, chẳng phải cô ấy cũng gặp phiền phức sao?

Không không không, bọn họ tạm thời không biết sự tồn tại của Lão A, bọn họ chỉ biết tôi nắm được nhược điểm của họ, vậy hẳn là thông tin được cung cấp từ chị Hồng và chị Liên, vậy thứ mà chị Hồng và chị Liên cung cấp cho tôi... duy nhất chỉ có danh sách kia.... Đúng rồi, chính là danh sách đó...

Họ dám giam cầm tôi, có nghĩa là lô hàng này rất quan trọng với họ, nhưng mà số hàng giả trong mấy thùng container kia, giá trị cũng không quá 100 triệu thì có gì mà phải sợ? Danh sách, hàng giả, bến cảng, container.... có phải tôi bị cuốn vào một vụ khác không?

Ngay khi tôi đang bình tĩnh suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, cánh cửa lại được mở ra, và một nhóm đàn ông mang theo những thiết bị kỳ lạ đến bên cạnh tôi, nhét những thứ có dây vào lòng bàn chân của tôi, Jane lại xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, tôi có linh cảm, chuyện khủng khiếp sắp xảy ra trên người tôi.

Tia lý trí cuối cùng làm tôi nhớ đến chiếc nhẫn mà Phoebe đã đưa cho tôi, hai tay tôi bị trói sau lưng, không biết có tác dụng gì không nhưng tôi vẫn lặng lẽ vặn chiếc nhẫn và phát đi tín hiệu định vị của mình.

Jane cầm một sợi dây điện lên vuốt vuốt, còn nghiêm túc nói:

"Tra tấn bằng điện, cái này chắc cô cũng biết nhỉ? Một dòng điện một miliampe sẽ khiến một người đạt cực khoái. Năm miliampe sẽ đồng thời gây ra phản ứng sinh lý và đau đớn. Lặp đi lặp lại nhiều lần, cơ thể con người sẽ xuất hiện triệu chứng không tự chủ được mà tiểu tiện đại tiện. Chờ đến khi đạt đến mười milli ampe, các cơ quan nội tạng sẽ bị thương tổn, nghiêm trọng thì sẽ bị liệt trở thành người tàn phế, cô sẽ đau đớn không thôi, cho đến khi nội tạng bị đốt cháy, tai mắt chảy máu, thì cả tôn nghiêm lẫn thể xác của cô cùng lúc bị hủy hoại. Vưu Phi Phàm, cô rất thích chơi đùa, hôm nay tôi chơi với cô."

Nhân lúc có tiếng đi lại trong phòng, tôi tháo chiếc nhẫn vứt xuống. Sau nhiều năm, khi đối mặt với cái chết, tôi vẫn như xưa cảm thấy cuộc đời này đã sống không tệ, những đau khổ trong quá khứ đã khiến tôi mạnh mẽ hơn một lần nữa, cho đến tận hôm nay, tôi đã có can đảm đối mặt với phần tối nhất của thế giới này.

Nếu như chết rồi thì sao đây? Tôi vẫn chưa gặp được người mà tôi muốn gặp, vẫn chưa nói hết một số câu mà tôi muốn nói. Nếu như tôi chết rồi, vậy thì coi như chấm dứt tại đây.

Jane đi đến trước mặt tôi, cô ta ghé sát mặt và nghiêm túc nhìn vào mắt tôi: "Tôi hỏi lại cô, cô có hợp tác hay không? Vưu Phi Phàm, chuyện này không đùa được đâu."

Tôi cười khổ với Jane, chuyển chủ đề: "Lần sau nhìn thấy bài chow, đừng vội ném quân bài ra, trước tiên nhìn xem thử trên bàn có quân nào không, nếu như không có thì cô hô chow, như vậy cô sẽ không bị nhà khác cướp chow."

Jane nghiến răng mở to hai mắt mỉm cười, nhắm mắt quay đầu đi, sau đó túm lấy cổ áo tôi gầm gừ: "Anh của tôi chết thảm hơn cô nhiều, chết không toàn thây, cả gương mặt hoàn chỉnh cũng không có, bị người ta ô nhục! Vưu Phi Phàm! Sao cô lại sống trên đời này hả, nếu không có cô thì cũng sẽ không có hôn nay, Joan sẽ không chết, Khuynh Phàm sẽ có ba, tôi cũng không lòng thù hận, tôi hận cô!"

Cô ấy quay lại và đi đến máy một lúc, có lẽ là điều chỉnh điện áp. Tôi cúi đầu im lặng, nước mắt vô thức chảy ra, tôi sợ, tôi sợ mình sẽ chết, người ta nói lúc chết sẽ gặp được người mình muốn gặp, nhưng đầu ốc tôi lại trống rỗng, nếu hỏi tôi có hối hận khi làm những chuyện này hay không, cố gắng đi đến bước này vẫn không được coi trọng. Đương nhiên, tôi không hối hận.

Vào lúc thần trí tôi lưu lạc nơi nào, thì cảm giác kinh khủng đột nhiên ập đến, như thể cơ thể tôi bị tàn phá một cách tàn nhẫn, dòng điện xâm chiếm toàn thân tôi như gai, cơn đau dữ dội xuyên thấu xương, từng cơn đau từ trong ra ngoài, tôi không kiềm chế được mà điên cuồng hét lên: "Aaaaaaaaaa!"

Jane tắt máy, tôi thở hổn hển và sắp gục xuống. Cái này còn đau đớn hơn cả lột da, sau đó tôi cảm thấy buồn nôn dữ dội, không có cách nào thở được, cái đau kia đau đến mức từ miệng tôi tràn ra một chất lỏng, nước mắt cùng với chất lỏng nôn ra hòa cùng nhau, tôi khó khăn ngồi xuống ghế, dáng vẻ ma quái này của khiến Jane phấn khích hét lên: "Thoải mái chứ? Chỉ mới bắt đầu thôi! Cô muốn chết, vậy thì sẽ khiến cô không được thoải mái, chúng ta từ từ mà chơi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net