Chương 104: Kẻ Phản Diện XVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại biệt thự sau khi băng bó vết thương trong bệnh viện, đi vào trong sân vườn có cảm giác như đã trôi qua mấy đời, vừa xa lạ vừa lạc lõng, hoa cỏ trong sân đều được chăm sóc rất đẹp mắt, chắc Phoebe muốn đón tôi về nhà, cho nên cũng đã ân cần bố trí lại khung cảnh. Lâm Thần rất thức thời nói cần phải đi điều tra Niên Bất Hòa, cho nên sau khi đặt vali của tôi ở phòng khách, thì đã biến mất trong nháy mắt.

Tôi ngồi trên ghế sô pha có chút mất tự nhiên, lưng cứng đơ, trên mặt Phoebe không có lấy một nụ cười, cả hai chúng tôi đều không mấy vui vẻ sau khi trải qua đoạn thời gian trắc trở. Cô ấy đặt lọ thuốc đã mua lên bàn trà, sau đó vội vàng đi vào bếp mang cho tôi một chai nước soda vẫn còn bọt khí, tôi cầm lấy chai nước, nhấp một ngụm rồi nhìn quanh phòng khách, cuối cùng vị cay tê đầu lưỡi càng đậm hơn, cô đơn nói: "Điều vi diệu của trái đất này là hình tròn, phải không?"

Bị thu hút bởi chủ đề của tôi, Phoebe đang nghiên cứu loại thuốc bác sĩ kê, lơ đãng hỏi: "Sao em lại nói vậy?"

Tôi trả lời câu hỏi, sau đó hỏi ngược lại: "Chị không thấy Quan Thư Quân là một người phụ nữ rất vi diệu sao?"

Câu hỏi của tôi không khiến Phoebe ngước mắt lên, nhưng tôi thấy cô ấy hơi cau mày, rồi cô ấy đặt hộp thuốc lên bàn mà không nói lời nào, sau một lúc im lặng, Phoebe mỉm cười, với đôi mắt cong cong, cô ấy di chuyển cơ thể đến gần tôi, cô ấy gục đầu vào vai tôi, nghịch tay tôi và trả lời: "Đúng là rất vi diệu, nếu không thì hai chúng ta cũng không mắc bẫy của cô ấy."

Tôi phớt lờ câu trả lời của Phoebe, tự lẩm bẩm với bản thân: "Rời khỏi nơi này cũng vì cô ấy ra tay, hôm nay quay về đây là vì cô ấy buông tay, quen biết Thu Kỳ và Hà Mộc cũng là vì cô ấy, lúc này mới nhận ra, quanh đi quẩn lại đều xoay quanh cô ấy, thật khó mà đề phòng."

Phoebe buông tay tôi ra, dựa vào ghế sô pha, đưa tay lên sờ trán, chúng tôi đều cảm thấy day dứt, có lẽ là do đã kìm nén quá lâu, cô ấy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nói mang theo trách móc: "Ở trước mặt chị, em nhất định phải nhắc đến Quan Thư Quân mới hài lòng à?"

Dáng vẻ ấm ức của cô ấy làm tôi xót xa không đành lòng, tôi đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách, Phoebe không chịu được sự im lặng của tôi, nên giơ tay kéo vạt áo tôi: "Chị đang thật sự muốn thay đổi, cho chị thêm chút thời gian nữa, được không?"

Cô ấy cố trêu chọc tôi, trên mặt lộ ra nụ cười không kiên nhẫn, giơ tay xoa xoa khóe miệng của tôi, muốn tôi cũng cười theo, nhưng tôi lại nghiêm túc giữ tay cô ấy, dẫn cô ấy trở lại sô pha ngồi xuống, có lẽ cô ấy cảm nhận được có điều bất ổn, cho nên có chút ngây ngốc.

"Em muốn bàn với chị một chuyện."

Phoebe lấy chai soda mà tôi vừa uống, nhấp một ngụm, ra vẻ như thoải mái trả lời tôi: "Em nói đi, là chuyện gì?"

"Mấy chuyện lộn xộn do Lý Thư Hoa vẫn chưa bắt đầu dọn dẹp, Jane bây giờ không rõ tung tích, cảnh sát Giang thỉnh thoảng sẽ đến gặp em để trao đổi về vụ án, có rất nhiều việc không thể nhìn thấy kết quả ngay bây giờ, nên... em nghĩ...."

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi: "Vậy em muốn làm gì?"

"Em thấy bây giờ chúng ta vẫn chưa giải quyết xong hết mọi việc, vẫn nên đừng đề cập đến chuyện tình cảm của chúng ta."

Phoebe đặt chai nước sang một bên, cô ấy lắc đầu cười như không cười nhìn tôi, cuối cùng đành bất lực chấp nhận đề nghị của tôi: "Chị tôn trọng mọi sắp xếp của em."

"Vậy em lên lầu dọn phòng trước."

Tôi đang định rời đi, Phoebe đã nắm lấy tay tôi, cô ấy hơi ngước mắt nhìn tôi, có chút đáng thương: "Phòng của chúng ta sáng sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, không cần lăn lộn, với lại... vết thương của em...."

Tôi ngắt lời cô ấy, cười với cô ấy: "Bây giờ em thích ngủ một mình, có không gian riêng thì càng tự do, vẫn nên ngủ ở phòng cho khách thì ổn hơn."

Nói xong, Phoebe gượng cười gật đầu, thất vọng buông tay: "Vậy cũng được... cứ vậy đi...."

Tôi hơi đói nên đi đến tủ lạnh trong bếp tìm thứ gì đó để ăn, Phoebe đi theo tôi vào. Cô ấy có chút bối rối trước những nguyên liệu tươi ngon trong tủ lạnh, dáng vẻ ngượng ngùng không biết nấu ăn của cô ấy đã hiện rõ, chỉ đành cười xấu hổ nói: "Hay là... chúng ta về nhà tổ bên kia ở đi?"

Tôi không muốn phiền phức, nên từ chối lời đề nghị này: "Thôi được rồi, em tìm chỗ gần đây ăn một chút là được."

Tôi vừa nói vừa nhìn thức ăn phong phú bên trong, vừa định đóng cửa tủ lạnh lại thì một chiếc đĩa trống không đột nhiên trượt ra, kèm theo tiếng vỡ vụn nghe thật chói tai, trên mặt đất đầy mảnh vỡ, trong tâm trí như có gì đó cào xé.... tiếng âm thanh vỡ vụn, giống như là một chìa khóa mở cửa khiến người ta phát điên.

Tai tôi đột nhiên ù đi, cơn đau đầu từ dạ dày xông thẳng lên não cùng với cảm giác buồn nôn, tôi mơ hồ nhớ lại cảnh mình xô Quan Thư Quân ngã xuống đất ngày hôm đó, tôi vô tình đẩy Phoebe ra xa rồi đến bồn rửa chén nôn khan, Phoebe vỗ lưng tôi, lo lắng hỏi: "Phi Phàm? Em khó chịu ở đâu?"

Tôi xua tay với cô ấy, "Không có gì, không có gì...."

Tôi mở nước vòi nước, rồi hứng nước dội lên mặt, Phoebe nhất quyết đòi đưa tôi đến bệnh viện, hai mắt đỏ hoe quát: "Quay lại bệnh viện!"

Tôi mất bình tĩnh một cách khó hiểu: "Em đã bảo là em không sao mà!"

Phoebe trầm mặc, sau đó không biết vì sao đi vào phòng khách, một lát sau liền xông vào phòng bếp, trong tay cầm một tờ báo cáo: "Nếu như chị không hỏi em, có phải em sẽ mãi giấu chị không hả?"

Tôi nhìn vào bản báo cáo đánh giá trên tay cô ấy, tay run run lục tìm điếu thuốc trên người, nhưng phát hiện trong túi quần không có điếu nào nên quay người, tựa người vào bàn đá im lặng, Phoebe đến gần tôi sau đó nắm lấy cổ áo tôi, tức giận hỏi lại: "Rối loạn tâm lý nghiêm trọng, rối loạn cảm xúc nghiêm trọng, nghi ngờ giai đoạn đầu của triệu chứng trầm cảm, cần thường xuyên điều trị tâm lý, để phòng ngừa bệnh trầm cảm nặng hơn."

Tôi lắc đầu, cố gắng cầm lấy bản báo cáo: "Phoebe, chị nghe em nói... Em không có bệnh.... Em không có bệnh mà...."

Phoebe lùi lại, đem bản báo cáo giấu sau lưng, cái mũi đỏ bừng: "Là do chị, là do chị hại em thành thế này!"

"Xé báo cáo đi, xé nó đi... xé nó!!!"

Tôi giơ tay hất tất cả bộ đồ ăn trên quầy xuống đất... Phoebe bị hành vi của tôi làm cho hoảng sợ, sắc mặt cô ấy tái nhợt nhìn tôi, còn tôi nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất: "Phoebe... Em không cố ý.. không phải thế... Em làm chị sợ rồi phải không... Em xin lỗi... Em xin lỗi..."

Tôi quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ sắc nhọn trên mặt đất, Phoebe nhào vào người tôi, ôm chặt lấy tôi: "Chị sẽ ở bên em, sẽ mãi ở bên em, có bệnh thì trị bệnh, chị sẽ kiếm bác sĩ tâm lý giỏi nhất, em đừng sợ hãi.... được không?"

Được vùi trong lòng cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đột nhiên buồn ngủ vô cớ, Phoebe đỡ tôi dậy: "Buồn ngủ rồi à, chị đưa em về phòng ngủ nha, còn đống kia ở bếp đừng lo, sẽ có người đến dọn, ngoan, chúng ta về giường ngủ thôi."

Trở lại phòng, Phoebe quỳ xuống cởi giày cho tôi, tôi cúi người xoa đầu cô ấy: "Để em làm, chị không thích hợp làm việc này."

Cô ấy cởi giày giúp tôi, sau đó mỉm cười: "Chị muốn được một lần làm 'Vưu Phi Phàm'".

"Miệng thì học được người ta rồi đó, ngày càng nhiều lời."

"Được rồi, em lên giường ngủ đi."

"Vậy chị... chị đi đâu?"

"Đi dọn nhà bếp."

Tôi giơ tay kéo áo cô ấy lại: "Không phải nói là có người sẽ thu dọn sao?"

"Chị không phải là người hả? Sao thế, nếu nhớ chị thì nói ra đi ~"

"Khụ Khụ Khụ...."

"Ngạo kiều ghê!"

Tôi vỗ gối, thấp giọng ra lệnh: "Lên giường, đi ngủ."

Cô ấy tinh nghịch thè lưỡi: "Tuân lệnh!"

Chúng tôi tựa vào đầu giường, Phoebe nâng cánh tay tôi lên, để tay tôi đặt lên vai cô ấy, cô ấy đổi tư thế thoải mái dựa vào lòng tôi: "Chị trong lúc vô tình nhìn bắt gặp em ở hành lang bệnh viện, lén lút gặp bác sĩ tâm lý, anh ta thấy chị đi ra từ phòng bệnh của em, cho nên hỏi bệnh của em sao rồi, chị đeo bám hỏi mãi, vị bác sĩ ấy mới chịu đem báo cáo của em cho chị xem. Từ khi nào em lại ăn không được, còn thường xuyên nôn nữa vậy?"

Tôi hôn lên trán cô ấy, an ủi: "Không có gì nghiêm trọng đâu, chị đừng lo cho em."

Phoebe vuốt ve mặt tôi: "Tất cả tổn thương của em đều do mọi người gây ra, chị cứ cho rằng bản thân là đang bảo vệ em nhưng mà nó cũng biến thành tổn thương, đến cả em cũng làm tổn thương chính em, còn dùng cách đó để bảo vệ chị, Vưu Phi Phàm, sao em ngốc như thế hả? Chị có gì xứng đáng để em yêu chứ?"

Tôi ôm lại cô ấy, cảm xúc mà tôi kìm nén bấy lâu nay giờ phút này bộc phát, khóc như đứa trẻ ba tuổi, hét lên: "Ai bảo em yêu chị chứ! Quan Thư Quân đối xử tốt với em như vậy, mà còn không lọt mắt em, vậy mà em cứ suốt ngày chỉ biết đến cái người phụ nữ chà đạp em, em có thể làm gì nữa đây.... Em cũng là phụ nữ mà, chị không thể đối xử tốt với em hơn nữa sao, sao chị suốt ngày lạnh nhạt thế, cười thôi cũng xa xỉ nữa, em tìm mọi cách để làm chị vui, cuối cùng vẫn không có cách nào làm chị hài lòng. Giờ chị còn muốn em làm sao nữa đây?"

Thấy những giọt nước mắt tuôn rơi trên khóe mi cô ấy, miệng không ngừng nói xin lỗi: "Xin lỗi... chị xin lỗi... Phi Phàm... chị xin lỗi. Chị yêu em, chị rất yêu em! Em có thể hứa với chị được không, cho dù sau này có chuyện gì, đừng một mình tự gánh ôm vào trong lòng, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề đi.

Từ nay về sau, chúng ta phải tâm sự với nhau, nếu trong công việc gặp khó khăn, chị sẽ tìm em để trút hết ra, chờ đến lúc em không vui, thì em cứ trút giận với chị, được không em?"

.........

"Quan tổng đang ở trong phòng họp chờ ba vị, mời đi theo tôi."

Cô thư ký dẫn chúng tôi vào phòng họp, Quan Thư Quân ngồi trên ghế chủ tịch, im lặng quay lưng về phía chúng tôi, Phoebe kéo ghế ngồi xuống, không nói lời nào cho đến khi thư ký bưng trà ngon cho khách đến bàn, lúc này mới mở miệng nói: "Quan tổng, thời gian của mọi người đều quý giá, chúng ta nhanh chóng bàn đến các giai đoạn thanh toán đi."

Quan Thư Quân phớt lờ Phoebe, cô ấy vịn tay ghế đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt tôi, cúi người lại gần nhìn tôi chằm chằm: "Chuyện thanh toán là chuyện của Quan Thị và Quỹ Doris, sao chỗ nào cũng có mặt em vậy hả? Em đến góp vui cái gì?"

Tôi ngước đầu nhìn cô ấy, sau đó cười vui vẻ giải thích: "Đến để dừng tổn hại cho chị đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net