Chương 52: Lụi Bại Trong Gang Tấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đập bàn đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn cô ta: "Jane, tôi cảnh cáo cô! Đừng động đến con tôi, nhiều tiền quá không có chỗ tiêu, cô muốn ra Toà thì tôi sẽ hầu cô đến cuối cùng."

Chọc được tôi nổi giận, ba kẻ đó ngồi nơi đó cười vui vẻ, Quan Thư Quân kéo tay tôi, nói lời đạo đức giả: "Tôi đã nói với cô rồi, đừng vội mà, đợi Jane nói xong đã, đến đó Lam đổng tức giận của chẳng sao."

Tôi hất tay Quan Thư Quân ra: "Đạo đức giả."

Cô ta thờ ơ nhún vai, đưa mắt nhìn Jane, ra hiệu cho cô ta tiếp tục, Jane uống một ly rượu khác, sau đó chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi. Dù sao thì Khuynh Phàm cũng một mình cô nuôi nấng, con chính là điểm yếu của cô. Nhưng mà đứa trẻ này từ khi sinh ra đã đáng thương, nếu biết được bản thân sinh ra không phải kết tinh tình yêu của ba mẹ, mà sinh ra để là công cụ cho mẹ nó tranh giành tài sản của gia tộc, sẽ đau lòng biết bao. Con bé sẽ hận cô, hận cô cả đời."

Tôi vờ như lao vào Jane để tranh luận, nhưng Quan Thư Quân đã nhanh chóng ngăn tôi lại, cô ấy giả vờ làm người tốt, trách móc: "Jane, đừng có nói mấy lời khó nghe như vậy chứ, dù sao đứa trẻ cũng vô tội."

Jane cười khẩy và lắc đầu: "Vô tội? Lời này quá nực cười, ngoài Lam Phi Ỷ ra, những người ngồi ở đây ai mà không vô tội hả?"

Nói đến đây, Jane ngừng vẻ mặt tươi cười, hỏi lại với vẻ mặt u ám: "Tôi muốn góp vốn 10%."

"Tôi không đồng ý."

Thấy tôi vẫn từ chối, Jane đập ly rượu xuống bàn và đứng dậy: "Tính cô quá ngang ngạnh, tôi hiểu rất rõ. Lam Phi Ỷ, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn. Đứa bé này đối với tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bởi vì tôi chẳng có tình cảm gì với nó, nhưng cô thật sự có thể mất đi con bé à? Tôi đã nghĩ ra được một cách rất hoàn hảo, biến mọi thứ mà cô trân trọng trở nên hư vô.

Ở Trung Quốc, tôi có rất nhiều bạn bè làm truyền thông tài chính, cái chết của anh tôi, cô đã che đậy đè tin tức, bây giờ tôi sẽ tiết lộ tin tức về cái chết của anh tôi, để cho đứa bé rơi vào cái vòng xoáy dư luận, để cả đời của nó sống trong ám ảnh, mang theo vết đen không thể nào xoá được. Dư luận sẽ làm cho cổ phiếu của Lam Thị chao đảo, mọi người sẽ chê cười nhạo báng cô, còn có ảnh hưởng tất cả dự án đang hợp tác của cô.

Phải rồi, mặc dù chỉ có ít người mới biết xu hướng tính dục của cô, thì đó cũng là một chủ đề, khi tất cả vấn đề chỉ hướng vào người cô, lúc đó cô nên làm gì đây hả? Thật sự rất muốn nhìn thấy từng trang báo mạng, các nền tảng truyền thông đưa tin tức về cô, đến lúc đó, cô bạn gái nhỏ của cô cũng sẽ bị đào ra, dù sao thì ở thời đại này, thì chỉ cần làm mấy thứ đó thôi cũng đủ rồi.

Tôi chẳng cần tốn nhiều sức, cái gọi là đế chế kinh doanh, danh tiếng của cô, gia đình của cô, cứ thế lụi bại trong gang tấc. Đến khi đó, tôi sẽ gửi cho cô một phần thư luật sư, những hành vi khác nhau của cô đã tạo ra các vấn đề ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé, hoàn cảnh môi trường không thích hợp để nuôi con. Cô đoán xem, quyền giám hộ có thuộc về tôi hay không? Không khó mấy để nghĩ ra."

Tôi cắn răng, tức giận nói: "Jane! Cô dám uy hiếp tôi?"

Jane vừa rót rượu vừa cười to: "Ha ha ha! Tôi có gì mà không dám hả? Cô có thể làm chúng tôi mất đi người và đồ vật mà chúng tôi trân trọng nhất, vậy thì chúng tôi cũng có thể làm cô mất đi hết tất cả, Lam Phi Ỷ, chúng ta đánh cuộc lớn đi, gia đình, tình yêu, sự nghiệp, cô phải lựa chọn từ bỏ một cái, cô sẽ từ bỏ cái nào đây? Luật chơi rất đơn giản, chỉ một mình cô tham gia, tôi muốn nhìn thấy cô nhịn đau mà cắt từng đoạn ruột nhưng không thể nói ra. Nếu cô không tuân theo luật chơi, thì những cái ví dụ ở trên sẽ thành hiện thực."

"Cô nghĩ dùng cách cả đám người bao quanh đánh chặn tôi, thì tôi sẽ nhượng bộ sao?"

"Nếu cô không để tâm đến con, vậy thì không cần sợ tôi, càng không cần phải tham gia trò chơi này. Cô có biết tại sao đến giờ chúng tôi mới xuất hiện không? Đương nhiên là vì cô đã ký một thỏa thuận hợp tác, ngay cả khi đã nêu rõ các điều khoản và điều kiện. Tất cả đều công bằng và chính đáng, nhưng tôi chỉ muốn góp vốn 10% vốn, cô không còn quyền đồng ý, bởi vì tiếp theo cô có đề xuất bao nhiêu quỹ đầu tư đi chăng nữa thì Quan tổng có quyền phủ quyết. Cô bị chúng tôi trói buộc, rất dễ bị chúng tôi trấn áp, cô muốn toàn thân rút lui à, không có cơ hội đâu."

Lúc này, Quan Thư Quân nói tiếp: "Lam đổng là người thông minh. Nếu tôi là cô, tôi sẽ lựa chọn từ bỏ tình yêu. Suy cho cùng, tình yêu mất đi rồi cũng sẽ tìm lại được, nhưng nếu mất đi con cùng với sự nghiệp mà cô vất vả mới có được, sẽ khó mà tìm lại được. Tôi nói không có gì sai cả. Nào, nâng ly uống cạn, trò chơi chính thức bắt đầu."

Lúc này tôi hoàn toàn ở thế bất lợi, không thể từ chối lời uy hiếp của họ. Quan Thư Quân đẩy ly rượu đến trước mặt tôi, ra hiệu cho tôi uống, tôi do dự nhìn cô ấy chằm chằm, cuối cùng chỉ có thể uống cạn: "Được! Các người muốn chơi vậy tôi chơi đến cùng với các người, chưa đến hồi kết, chưa biết được là thành hay bại đâu?"

Quan Thư Quân vỗ tay và nói: "Thật sảng khoái! Tôi thích."

Lý Thục Hoa đứng dậy đi tới trước mặt tôi: "Cô so với mẹ cô bản lĩnh hơn nhiều, đáng tiếc con của Tiểu Tam vẫn mãi là con của Tiểu Tam, thật đáng thương cho Lam lão gia, hết lòng ủng hộ nâng đỡ cô, cuối cùng cơ nghiệp đều rơi vào tay cô."

Đối mặt với sự sỉ nhục vụng về của Lý Thư Hoa, tôi nắm chặt tay và phớt lờ bà ta, bà ta đẩy nhẹ cửa rời đi, Jane cũng đứng dậy nói: "Quan tổng, rượu vang rất ngon, ngày mai tôi sẽ về Pháp. Nếu như cô lựa chọn từ bỏ tình yêu, vậy sau đó, thời gian này, Quan tổng sẽ ở đây diễn với cô một tràn tuồng, tôi đi trước đây~"

Trong nhà ăn chỉ còn lại Quan Thư Quân và tôi, tôi im lặng nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại ngoảnh mặt đi: "Tôi nghĩ, nếu như không có những ân oán này, tôi nhất định sẽ thích cô, giống như Joan say mê cô vậy. Nhưng xin lỗi, chúng ta có lập trường khác nhau, cho nên không thể xuống tay với cô được."

Tôi chống hai tay lên bàn chuẩn bị đi, nhưng cơn chóng mặt đột ngột làm tôi ngã xuống ghế: "Cô bỏ gì vào rượu?!"

"Rượu sao lại có vấn đề? Tôi chỉ cho một ít thuốc an thần vào đó, đối với cơ thể cô không có tác dụng phụ gì, chỉ là mê sảng giống như say."

"Cô muốn làm gì tôi?"

Cảm giác bất lực càng ngày càng nặng, tôi nằm trên bàn chỉ biết hung ác nhìn Quan Thư Quân, cô ấy tiến lại gần nhéo cằm tôi, vẻ mặt kinh tởm: "Gương mặt này thật xinh đẹp, làm gì sao? Cô sợ tôi ăn cô à? Đương nhiên là đưa cô về nhà rồi, về đối mặt với Vưu Phi Phàm nha. Dù sao thì trò chơi cũng đã bắt đầu."

"Cô muốn làm gì Phi Phàm?"

"Làm gì sao? Hừ, năm đó cô ta anh dũng thay cô làm con tin, muốn chết cùng Joan, để xem thử cô ta có bao nhiêu dũng khí, đến chết còn không sợ mà. Đối phó với loại kiến này, không trực tiếp đánh đối diện thì làm sao sinh ra hận thù, cô đừng nghĩ đến việc bảo vệ cô ta, bản thân cô cũng khó mà chu toàn được. Thật ra, cái tôi muốn rất đơn giản, để cho cô ta mang theo thống hận mà rời khỏi cô. Đau đớn nhất trên đời này không phải là âm dương cách biệt, mà chính là chia xa."

Tôi cố gắng cử động cơ thể nhưng vô ích, đầu óc tôi trở nên rối bời. Tôi thậm chí còn nghe không rõ giọng nói của Quan Thư Quân, cô ấy hô bảo đám người ở ngoài cửa, "Mau đỡ cô ấy lên xe."

Quan Thư Quân thay quần áo trước khi lên xe. Sau khi cô ấy dựa vào cửa sổ và ra hiệu cho tài xế lái xe, chiếc xe rơi vào một bầu không khí kỳ lạ. Tôi yếu đến mức thậm chí không thể thay đổi tư thế của mình. Chỉ có thể nheo mắt nhìn chằm chằm vào Quan Thư Quân, cô ấy đột nhiên lẩm bẩm:

"Cô có biết Jane hận cô đến mức nào không? Hận đến mức đến cả đứa bé cũng không buông tha. Sau khi Joan chết, nhà họ Lam của cô phong tỏa tin tức, sau khi lão phu nhân biết được chân tướng, bà ấy tức giận đến mức nằm liệt giường không gượng dậy nổi. Jane coi cô như là chị ruột, những ngày tháng cô ở Pháp, Joan vì cô mà dốc hết sức giúp cô tranh đoạt gia sản, cô không nhìn thấy được à?"

Vưu Phi Phàm vừa mới hết ăn cơm tù, cô đã lập tức ngả bài với Joan, anh ấy cũng yêu Lam Khuynh Phàm không thua gì Vưu Phi Phàm, tên của đứa bé này đã là một tổn thương lớn đến anh ấy. Cô có từng biết ơn đến anh ấy chưa? Cuối cùng thì anh ấy nhận lại được gì? Ai cũng phải trả giá cho những sai lầm của mình, đúng vậy, Joan đã sai, anh ấy không nên bắt vợ con làm con tin, anh ấy không nên tự giết chết anh ấy, anh ấy không nên yêu cô.

Nhưng bây giờ sự việc đã đến nước này, ai là người có lỗi hơn? Cô kiêu ngạo có tài như vậy, cần gì phải lợi dụng tình cảm của Joan để tranh đoạt tài sản? Cô có biết cô đã vì lợi ích của bản thân mà hại bao nhiêu người không, cuối cùng cô lại để con của cô phải gánh chịu hậu quả vì cô, thậm chí còn liên lụy đến Vưu Phi Phàm. "

Tôi im lặng không nói nên lời, liều thuốc Quan Thư Quân sử dụng chắc chắn đã có nghiên cứu qua, nó chỉ làm tôi bất động nhưng không làm tôi hôn mê được. Khi xe của lái vào hoa viên, cô ấy nhướng mày chỉ vào một biệt thự đi ngang qua: "Tôi mua căn biệt thự này cũng khá lâu rồi, vẫn chờ đợi đến ngày hôm nay để dọn vào. Tôi nghĩ rất nhanh tôi sẽ thành hàng xóm của Vưu Phi Phàm."

Quan Thư Quân cố ý bảo tài xế đỗ xe ngoài vườn, sau khi xe dừng hẳn, cô ấy mở cửa, nâng tay tôi đặt lên vai cô ấy, lẩm bẩm: "Nếu đã diễn rồi thì phải diễn cho thật."

Cô ấy đỡ tôi đi qua hoa viên, cuối cùng đứng trước cửa gõ cửa, tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cuộc chạm trán chính thức của Quan Thư Quân và Vưu Phi Phàm. Phi Phàm mở cửa, còn nghĩ tôi uống rượu say, sốt sắng đỡ lấy tôi, sau đó em ấy trò chuyện mấy câu với Quan Thư Quân, cuối cùng Quan Thư Quân rời đi.

Tôi đổ gục xuống ghế sô pha, Phi Phàm vào bếp lấy nước cho tôi, không ngừng trách móc, một lát sau, tôi thử động chân, coi như là có thể đi lại, tôi không có cách nào giải thích được. Khuynh Phàm còn nhỏ, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, tôi phải bảo vệ con của tôi. Hôm nay, Bắc Thịnh Quốc Tế đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng, tôi cũng phải bảo vệ Kiệt Thế Trác Tuyệt, không biết khi nào cũng sẽ xảy ra vấn đề như thế.

Tôi nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của Phi Phàm, cảm xúc lẫn lộn, tôi tin em ấy sẽ không rời xa tôi, em ấy sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện, em ấy từng nói, em ấy là đèn đường, cho dù tôi có đi bao xa, có đi bao đường vòng, em ấy vẫn sẽ đứng đó, đợi tôi về.

Tôi vô cớ trút giận lên em ấy, rống lên với em ấy, em ấy giật mình không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn tôi loạng choạng đi lên lầu, em ấy cố gắng đỡ tôi, nhưng tôi lại vung tay xua đi ý tốt của em ấy, trong lòng tôi không ngừng vang lên, xin lỗi em.

Đã lần nhiều lần gặp nguy hiểm, nhưng lần nào cũng biến nguy hiểm thành bình an, nhưng lần này gặp phải đám người hung hăng như Jane, vào lúc tôi không phòng bị, đã đánh tôi rơi vào bẫy, tôi cần thời gian và công sức để đánh lại, tôi cần Mộ Tịch Nhiên, cô ấy là người duy nhất có thể xoay chuyển thế cục này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net