Chương 74: Cứu Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe câu hỏi của tôi, Quan Thư Quân cười điên cuồng, cô ấy khua chân múa tay nói: "Phải rồi, cái tên Hà Mộc kia... Anh ta quỳ trên mặt đất, dập đầu với tôi cầu xin tôi cứu Quan Cầm Quân, trông thật đáng thương, cảnh tượng đó thật sự khó mà quên được, dập đến mức trán cũng sưng cả lên, trong miệng chỉ biết nói hãy cứu cô ấy, cứu cô ấy đi...

Thu Kỳ, cô có biết tại sao tôi lại động vào công ty của Quan Cầm Quân không? Đó là bậc thang mà tôi cấp cho chị ấy, giao công ty đó cho tôi rồi, thì chị ấy mới ngoan ngoãn về nhà, giúp tôi lo liệu chuyện công ty của gia đình, còn tôi thì hiến tủy cho chị ấy, không phải vẹn toàn cả đôi đường sao. Con đường tươi đẹp lại không muốn đi, còn đòi hơn thua với tôi đến cùng, nói cái gì mà đó là tài sản cho vợ của chị không thể cho đi được, chị ấy chỉ vì một họa sĩ vô danh, mà liều mạng chống lại tôi, vậy thì để chị ấy đi chết đi...!"

Điều khiến con người ta đau nhất chính là chết lặng nói không thành lời, giống như Thu Kỳ bây giờ, đau thấu tim gan hướng về phía Quan Thư Quân điên cuồng gào lên, cô ấy đã mất đi sự nhà nhã và mưu trí. Lúc này, Lâm Thần lao vào, trên mặt anh ấy có vết xước nhẹ và cầm một con dao trên tay, các vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ Quan Thư Quân, Lâm Thần nắm lấy cổ áo của vệ sĩ rồi đặt con dao kề ngay cổ đối phương: "Cút."

Quan Thư Quân kinh hãi nhìn Lâm Thần, sau đó mới hiểu ra: "Vưu Phi Phàm, đây mới là mục đích chính của cô phải không! Dám chơi tôi!"

Tôi cũng sửng sốt, không ngờ Lâm Thần lại đem Quan gia ầm ĩ thế này, vệ sĩ sợ tới mức không dám động đậy, bị Lâm Thần đạp mấy cái lập tức bất tỉnh. Anh ấy nhảy lên bục, lấy dao cắt đứt sợi dây trói Thu Kỳ, lúc này tên vệ sĩ với mới bị đánh đã kéo vào một đám người.

Tôi không giúp được gì bị đẩy sang một bên đứng cạnh Quan Thư Quân, Thu Kỳ vùng vẫy từ trên mặt đất nhặt con dao lên, vào lúc này tôi cho rằng Lâm Thần sẽ mang cô ấy rời khỏi nơi này, thì cô ấy lại chạy về phía tôi, đám vệ sĩ đều dồn sự chú ý lên người Lâm Thần mà lại bỏ quên sự an toàn của Quan Thư Quân, ngay khi Thu Kỳ dùng dao găm đâm Quan Thư Quân.

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, ý nghĩ này bắt tôi phải đưa ra lựa chọn bảo vệ Quan Thư Quân trong giây tiếp theo, đừng hỏi tôi tại sao, theo tôi thì đó không phải là chuyện xấu. Tôi dùng vai hất Quan Thư Quân ra, thế là con dao cắm vào vai tôi, mặc dù tôi đã mặc đủ dày cho mùa đông nhưng con dao găm sắc nhọn đã đâm sâu vào da thịt tôi, nhuộm đỏ cả người tôi, không cần đoán cũng biết, Thu Kỳ thực sự muốn giết Quan Thư Quân.

Cơn đau khiến tôi nghiến răng nghiến lợi, tôi cố nén đau hét lên: "Lâm Thần! Đưa cô ấy đi mau!"

Lâm Thần xuyên qua đám đông và chạy về phía chúng tôi, trong mắt Thu Kỳ chứa đầy kinh hoàng, có lẽ cô ấy không ngờ, bước cuối cùng này lại bị tôi phá hỏng: "Tại sao chứ?"

Tôi không có thời gian để mà trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ đành giơ tay đẩy mạnh cô ấy ra: "Đi theo anh ấy đi!!!"

Tôi nhìn Lâm Thần nắm lấy cổ áo của Thu Kỳ, cố gắng tạo con đường giữa đám người, dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, sau đó đám người cũng đuổi theo, đám còn lại bao quanh tôi, tôi đưa tay ôm lấy chỗ vết thương trên đầu vai, đau đớn ngã ngồi xuống đất, ngước đầu nhìn bọn họ, tôi còn cười chế giễu: "Vây quanh tôi thì có lợi ích gì, tôi thành ra thế này còn chạy đi đâu được hả?"

Quan Thư Quân đẩy vệ sĩ sang một bên, rồi ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên vai tôi, cô ấy còn cầm cán dao đâm sâu vào trong, tôi đau đến mức choáng váng đầu óc, nghiến chặt răng rống lên: "A!!!"

"Cô cho là làm như thế, tôi sẽ biết ơn cô à? Thật nực cười!"

Nói xong, cô ra hiệu cho vệ sĩ: "Kêu bác sĩ đến cầm máu cho cô ấy trước đi, sau đó dẫn người đến nhà ăn."

...


Con mẹ nó, nếu như kiếp này mà tôi thay người khác ăn dao, tôi sẽ không mang họ Vưu nữa, suýt nữa có thể khiến người ta cao trào! Quan Thư Quân, người phụ nữ chết tiệt này, không đâm sâu vào thì chết à? Đồ chó chết vô lương tâm! Cũng may bác sĩ tư nhân Quan gia tay nghề cũng khá tốt, cầm máu rửa sạch vết thương sau đó là băng bó lại, một lúc sau, tôi được mang đến nhà ăn, nói chung là có thể dùng từ gì để chửi thề thì nãy giờ tôi đã chửi thề hết trong đầu rồi.

Khi tôi bước vào nhà hàng, Quan Thư Quân đã ngồi sẵn, tôi ngạc nhiên khi Phoebe cũng xuất hiện ở đây, tôi xử lý vết thương chưa đến một tiếng, mà cô ấy đã đến đây rồi. Tôi khẽ cau mày, tôi thật sự không muốn cô ấy tham gia vào mấy chuyện vặt vãnh này, bọn họ hình như đang nói chuyện gì đó, rồi bỗng nhiên im lặng, sau đó đồng loạt nhìn tôi.

Phoebe nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác rách của tôi, máu đã đông đặc lại, để lại một vết cắt đẫm máu đỏ sẫm, cô ấy đập mạnh xuống bàn và hỏi: "Quan Thư Quân, làm người thì cũng có phép tắc chứ, tại sao cô lại để em ấy thành thế này hả, tôi cần một lời giải thích."

"Tôi hiểu cô muốn bảo vệ người của cô, nhưng mà chuyện này tốt hơn hết cô nên hỏi người trong cuộc, là ai đã làm cô ấy thành ra thế này."

Quan Thư Quân khinh khỉnh nhìn Phoebe, nói chẳng mang theo chút sợ hãi nào, sau đó nâng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm. Phoebe đứng dậy đến gần tôi, giơ ngón tay mân mê cái lỗ trên áo, nhíu mày thật chặt, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Tôi biết cô ấy đang đau lòng cho tôi, nhưng thay vì trả lời câu hỏi của cô ấy, tôi lạnh lùng hỏi: "Chị đến đây làm gì?"

Cô ấy sững người một lúc rồi nắm tay tôi nói: "Chị đến đón em về."

Tôi khẽ hất tay cô ấy ra: "Tôi đến nhà Quan tổng làm khách, tôi không hiểu ý của Lam đổng lắm."

"Phi Phàm, đừng có lộn xộn nữa, được không? Em bị thương rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."

Tôi hít một hơi thật sâu, tôi thật sự không thích cách thuyết phục mềm mỏng của Phoebe, tôi mất kiên nhẫn đi lướt ngang qua cô ấy, rồi tìm một chỗ ngồi xuống, Quan Thư Quân rất thích xem mấy cảnh như thế này, cô ấy nâng ly rượu lên cười cười mà không nói, tôi thuận theo ý cô ấy mà diễn tiếp: "Chỉ là vết thương ngoài da nhỏ thôi, không chết được đâu. Nếu như Lam đổng sẵn lòng, thì có thể ăn cơm cùng chúng tôi, còn việc đi hay ở là quyền tự do của tôi."

Phoebe vẫn cố nén cơn giận, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, đem chủ đề nói với Quan Thư Quân: "Hôm nay tôi tọc mạch vào chuyện người khác, chỉ muốn biết, trong bữa ăn này giữa Quan tổng và cô Vưu có chuyện gì để nói với nhau?"

Quan Thư Quân cảm thấy buồn cười trước câu hỏi của Phoebe: "Có rất nhiều chủ đề để nói. Giống như lựa chọn, cái này đủ để trò chuyện lâu với nhau rồi~"


Quan Thư Quân cố ý nhấn mạnh hai từ 'lựa chọn', điều này khiến sắc mặt Phoebe thay đổi rất nhiều, cô ấy nắm chặt tay và âm thầm siết chặt lại, tôi lập tức tỏ ra rất hứng thú: "Lựa chọn? Lựa chọn cái gì vậy? Nếu không ngại, Quan tổng nói tôi nghe thử đi."

Quan Thư Quân nghiêng đầu nhìn Phoebe, sau đó lại buông lời nói: "Như thế không tốt lắm, cái này có liên quan đến Lam đổng."

"Nếu Lam đổng còn ở đây, chúng ta không nói được à? Không sao đâu mà, Quan tổng đừng có thả mồi câu nữa."

Vết thương khiến cánh tay tôi không cử động được, tôi đành buông thõng tay một cách tự nhiên, bàn tay của Phoebe đột nhiên nắm lấy tôi, mùa đông đúng là kẻ bất lương, làm lạnh cóng tay cóng chân người ta, tay của cô ấy lạnh quá rồi. Quan Thư Quân cũng không có hỏi ý kiến Phoebe, tiếp tục nói: "A, Lam đổng, bữa tiệc tối hôm đó, cô cũng ngồi ở ngay vị trí này, như một vòng luân hồi vậy."

"..."

Phoebe ngước mắt nhìn Quan Thư Quân không chớp mắt, cô ấy không nói gì, chỉ nắm chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, Quan Thư Quân lắc lắc ly rượu đỏ hỏi tôi: "Vưu Phi Phàm, cô nói xem, trên đời này với cô mà nói, ba thứ quan trọng nhất là gì đây, là tình thân, là tình yêu hay sự nghiệp, cô phải lựa chọn vứt bỏ một cái, cô sẽ chọn cái nào?"

Tôi không cần suy nghĩ mà trả lời: "Đương nhiên là sự nghiệp... Chỉ có sự nghiệp là không có tình cảm, nếu không có nó thì vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu."

Lời nói khép lại, tôi nghiêng đầu nhìn Phoebe, ánh mắt cô ấy né tránh ánh mắt của tôi, Quan Thư Quân bĩu môi lắc đầu: "Nhưng Lam đổng không có chọn như thế. Cô nghĩ xem, con là đứt ruột đẻ ra, không có khả năng vứt bỏ, một gia sản không lồ thế này nói vứt bỏ làm sao mà vứt bỏ được, dù sao thì tiền tài quyết định hết tất cả, chỉ có cô, cô phải nhớ kỹ, chỉ có cô mới có thể vứt bỏ, bởi vì mất đi rồi, có thể tìm lại được hoặc tính thay thế cũng khá cao đó."

Quan Thư Quân cười rất tươi, như thể đang kể chuyện cười lớn nhất trên đời này, tôi tiếp tục nhìn Phoebe, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng khiến tôi không nói nên lời, nhưng tôi vẫn phải gượng cười, tiến lại gần mặt cô ấy như không có chuyện gì xảy ra, khẽ hỏi: "Quan tổng nói đúng không? Lam đổng... Lam Phi Ỷ... Phoebe... Vợ à... tình nhân cuối tuần... một người tầm thường như tôi rất có khả năng bị thay thế, nếu mất đi rồi chị có thể tìm lại được, biết đâu còn tìm được người tốt hơn tôi, mà phải rồi, chị đâu có thiếu đâu nhỉ."

Tay Phoebe càng nắm chặt, cô ấy lắc đầu: "Không phải như vậy. Không phải...."

"Thế thì là thế nào đây? Tình yêu của tôi giành cho chị coi như bị chó ăn mất rồi. Đừng làm phiền tôi nữa có được không? Đừng để tình yêu của chúng ta kết thúc bằng dấu chấm tròn xấu xí như vậy chứ."

Phoebe không thể ngồi yên, cô ấy đứng dậy mặc kệ vết thương trên vai tôi, cô ấy nắm chặt tay tôi, mang theo tức giận, đau đớn và tuyệt vọng nói không nên lời: "Theo chị về đi! Về nhà thôi!"

Tôi đau đến nheo mắt lại, cuối cùng giơ tay đẩy cô ngồi xuống ghế, tức giận gầm lên: "Cút! Tôi không muốn... không muốn gặp lại chị! Cút ngay!"


Cô ấy khóc, khóc trước mặt Quan Thư Quân, tôi không cho cô ấy thể diện, làm cô ấy khó chịu đến tột độ, bầu không khí lại trở nên khó xử, Quan Thư Quân hắng giọng: "Nếu như khách của tôi đã không muốn gặp cô, vậy thì Lam đổng, hay là lần sau chúng ta gặp lại nhau nhé? Nể mặt tôi được không."

Nói xong, cô ấy gọi vệ sĩ ngoài cửa: "Cung kính tiễn Lam đổng đi!"

Vệ sĩ nhanh chóng đi tới, Phoebe nhìn tôi chằm chằm, giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô ấy rơi xuống gò má xinh đẹp, cô ấy nghẹn ngào nói: "Đèn đường, em được tự do rồi."

Tôi nhắm mắt lại quay đầu không nhìn cô ấy rời đi, lắng nghe tiếng giày cao gót nện trên sàn đá hoa cương giòn và dứt khoát, liệu có còn nhớ những lời yêu thương khi chúng ta nằm cạnh nhau không?

'Chị là người duy nhất trên thế giới này khiến em sẵn lòng mỉm cười uống thạch tín."

'Vưu Phi Phàm là người duy nhất trên thế giới này khiến chị cúi đầu đi xuống địa ngục.'

Tôi dựa vào bàn cười đến mức Quan Thư Quân sởn gai ốc, cô dựa vào lưng ghế nhỏ giọng nói: "Này, điên rồi à?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, kiên quyết nói: "Quan Thư Quân, cô và Jane không phải muốn nhà họ Lam sụp đổ sao? Vậy thì hãy để Lam Phi Ỷ không còn gì hết đi."

Vẻ mặt cười đùa của Quan Thư Quân đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt nghiêm túc, đang muốn quan sát tìm sơ hở của tôi: "Ý của cô là, cô muốn đứng cùng tuyến với chúng tôi, chơi đùa cùng à?"

"Đúng vậy."

"Đừng quên mới vừa rồi ai mới đạo náo nhà tôi? Cô, Thu Kỳ, Lam Phi Ỷ, mối quan hệ của các người chẳng rõ ràng, lấy cái gì để tôi tin cô hả?"

Tôi xé toạc áo khoác của mình, lực kéo vừa rồi đã làm vết thương của tôi rách ra, băng trắng thấm một vũng máu đỏ tươi, hiện ra trong mắt cô ấy như thế này: "Dựa vào việc tôi hận cô, nhưng tôi vẫn đỡ cho cô một dao, bây giờ còn có thể yên ổn ngồi chỗ này tán gẫu với cô. Cô và Jane không cần tin tôi, cứ ra sức mà thử tôi đi, tôi không sợ. Tôi đã đắc tội với Lam Phi Ỷ, còn có Thu Kỳ, cô phải bảo vệ tôi."

Quan Thư Quân không đồng ý, nhưng cô ấy cũng không từ chối, cô ấy cầm ly rượu đi đến trước mặt tôi, vươn ngón tay vuốt ve miếng băng đỏ tươi, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, tôi đưa cô đi băng bó vết thương, tôi kêu đầu bếp nấu mấy món bổ máu, lát nữa cô nếm thử đi, hương vị rất ngon. Nếu không chê, tôi sai người cấp cho cô một căn phòng, coi như ở lại đây tiêu khiển, giúp tôi đỡ nhàm chán đi."

"Hân hạnh, cảm ơn nhiều."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net