Chương 76: Trợ Lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi coi như đã hiểu, Quan Thư Quân bảo tôi làm trợ lý cho cô ấy, chuyện này như một trò đùa, thật ra mục đích chính là muốn làm đau con mắt Lam Phi Ỷ, còn ở khía cạnh khác, thì đây chính là muốn hành hạ tôi đến chết, có lẽ trên đời này chỉ có một người sếp khó chiều nhất là cô ấy.

Phòng làm việc của tôi được sắp xếp trong một cái văn phòng nhỏ kế bên, tôi nhớ lại nhiều năm trước, ở Kiệt Thế Trác Tuyệt bơi lội, tôi cũng được Phoebe sắp xếp cho cái văn phòng ở kế bên, điều khác biệt là Phoebe sẽ không quấy rầy tôi.

Sau khi tôi pha cho Quan Thư Quân một tách cà phê, cứ mười phút điện thoại cố định trên bàn sẽ đổ chuông một lần.

"Vưu Phi Phàm, cà phê nguội rồi, pha một tách khác đi."

"Vâng, Quan tổng."

Sau khi về văn phòng được 10 phút thì....

"Vưu Phi Phàm, chậu cây trong văn phòng héo úa hết rồi, cô vào đây tưới cho tôi."

"Vâng, Quan tổng."

Sau khi về văn phòng được 10 phút thì....

"Vưu Phi Phàm, máy in cần giấy A5, đến phòng hành chính lấy cho tôi một xấp."

"Vâng, Quan tổng."

Sau khi về văn phòng được 10 phút thì....

"Vưu Phi Phàm, giúp tôi kiểm tra thời tiết hôm nay."

"Vâng, Quan tổng, hôm nay trời nhiều mây, 8°C-12°C, nhớ giữ ấm."

Mười phút sau...

"Vưu Phi Phàm, giúp tôi đặt hẹn một nhà hàng ăn trưa, địa chỉ đã được gửi cho cô qua WeChat, bữa ăn hai người."

"Vâng, Quan tổng."


Năm phút sau...

"Vưu Phi Phàm ... có phải cô đang chơi điện thoại không? Nhìn lên góc trên bên phải của cửa, có camera."

"Làm gì có, tôi đang đặt nhà hàng cho cô mà.... Quan Thư Quân, cô rảnh lắm à... đủ chưa!"

"Tôi không quan tâm, thái độ cô không tốt, đi làm mà chơi điện thoại, trừ 200, bộ phận hành chính kiểm điểm và phê bình."

"Cô!"

Tích... điện thoại đã cúp, tôi quay mặt nhìn về phía camera.

Mười phút sau...

"Vưu Phi Phàm, nếu cô không có chuyện gì làm thì mang xe tôi đi rửa đi...."

Ồ, tự do hoạt động! Tốt lắm, tôi vui vẻ định rời đi thì cô ấy lại gạt đi câu lệnh đó: "Thôi khỏi, xe cũng không dơ lắm, thế này đi, cô đến từng bộ phận, giới thiệu với họ đi."

"Thư ký có dẫn tôi đi không?"

"Gì nữa đây, cô còn muốn được đãi ngộ đặc biệt nữa sao? Thư ký của tôi rất bận, chẳng lẽ đích thân tôi dẫn cô đi à?"

Tôi nghiến răng đáp: "Vâng, Quan tổng, tôi biết rồi!"

Thu dọn bàn làm việc xong, tôi đi đến thang máy, Quan Thư Quân cũng từ văn phòng đi ra, trên tay cầm một tập tài liệu, chắc là chuẩn bị đi họp, chúng tôi cùng bước vào thang máy, tôi chăm chú hỏi: " Chào sếp, sếp muốn đến tầng mấy?"

"Tầng mười một."

Tôi nhấn nút tầng và đứng bất động ở đó, khi tôi đến tầng mười một, Quan Thư Quân nhấc chân bước ra ngoài, cô ấy quay lại nhìn tôi: "Cô không đi ra à?"

"Tôi đi dạo tòa nhà văn phòng, bắt đầu từ lầu 1."

"Vậy tại sao cô không nhấn nút tầng lầu."

"Bởi vì tôi muốn biết Quan tổng đến tầng nào, để biết đường mà né."

Cô ấy mím môi, cầm tập tài liệu chỉ vào người tôi rồi nói: "Hình như làm trợ lý cho tôi rảnh lắm phải không, tôi phải tìm việc cho cô làm mới được. Thế này đi, cô đến từng tầng, sau đó vào từng bộ phận giới thiệu, cuối cùng là ghi lại tất cả số điện thoại của mọi người cho tôi."

"Chẳng phải bộ phận nhân sự có à? Tôi nhớ công ty có hệ thống Dingtalk."

"Kệ tôi, cô phải hỏi từng cái một, nếu không... tôi từ từ mà xử lý cô nhé."

Khi cửa thang máy đóng lại, tôi vung tay vung vẩy nhe nanh, cả giận nói: "Quan Thư Quân!!! A!!!"

...

Sau khi tôi đi thăm ba bộ phận và làm quen với tất cả các nhân viên lớn nhỏ, thì đã gần trưa, và ngay khi tôi quyết định đến bộ phận thứ tư, Quan Thư Quân đã gọi: "Vưu Phi Phàm, tôi đói rồi, đưa tôi đến nhà hàng đi."

"Vâng, Quan tổng, tôi lên ngay."

Xông vào văn phòng của Quan Thư Quân, cô ấy đang thu dọn bàn làm việc thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm: "Cô đúng là không có mắt."

"Gì nữa?"

Cô ấy khoanh tay trước ngực, giọng điệu châm chọc: "Một trợ lý giỏi là người luôn có mắt, giống như khi cô nhìn thấy tôi thu dọn bàn làm việc, cô phải nên chủ động đến dọn cho tôi chứ. Hôm nay, tôi đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc gọi rồi hả?"

Cô nghĩ là tôi đang đùa với cô à? Sau này ở trong phòng làm việc của tôi, mấy chuyện dọn dẹp vệ sinh, rửa bộ ấm trà, dọn bàn, sắp xếp chậu cây, mấy việc lặt vặt này phải hoàn thành trong vòng một tiếng, với lại những việc này cần hoàn thành trước khi tôi đến công ty. Tôi sẽ không nhắc cô lần thứ 2, nếu cô làm không tốt, tôi sẽ trừ lương cô, còn mấy việc khác thư ký của tôi sẽ sắp xếp với cô.

Và việc tôi yêu cầu cô đến từng bộ phận giới thiệu, hỏi thông tin liên lạc của nhân viên, không phải đùa giỡn với cô, mà tôi muốn trong thời gian ngắn nhất cô phải quen với tình hình nội bộ của công ty, đồng thời rèn luyện bản lĩnh, cô là lính nhảy dù, cho nên tạm thời không thuộc bộ phận nào hết, không ai biết cô là ai, sau này mọi người giao tiếp với cô như thế nào đây?

Bản thân cô phải tự ra sức, thể hiện trạng thái tốt nhất của bản thân, như vậy mối quan hệ văn phòng của cô mới rộng mở, cũng có thể nâng cao hiệu quả công việc cho tôi, hiểu chưa? Lam Phi Ỷ không dạy cô mấy chuyện này à?"

Tôi vùi đầu thu dọn đống tài liệu trên bàn, trong lòng tuy có vạn phần uất ức không nói nên lời nhưng vẫn yếu ớt đáp lại: "Thực xin lỗi, Quan tổng, tôi sẽ sửa lại thái độ làm việc, nhanh chóng làm quen với công việc."

"Được rồi, đi thôi."

Tôi im lặng lái xe, Quan Thư Quân dựa vào cửa sổ chợp mắt, lúc ở ngã tư chờ đèn xanh, cô ấy ngồi thẳng dậy, đột nhiên giơ tay nhéo lấy tôi, cao giọng nói: "Này, mới nói cô vài câu thôi mà đã dỗi rồi à?"


Tôi lắc đầu xua tay cô ấy ra: "Này, sao cô và Jane giống nhau quá vậy, thích động tay động chân vào người ta!"

"Tôi đang dạy cô làm sao để nhanh chóng hoà nhập với công việc. Lam Phi Ỷ dạy cô làm bà nội trợ, có phải làm tới nghiện rồi không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn Quan Thư Quân, tức giận giải thích: "Tôi không có hờn dỗi! Tôi thấy cô đang nghỉ ngơi, làm sao dám lên tiếng!"

Cô hai tay ôm ngực lầu bầu: "Hừ, phản biện được lắm... đèn xanh rồi mau lái xe đi."

...

Tôi thấy Quan Thư Quân cố ý bảo tôi đặt nhà hàng ở đây thì đúng hơn. Đáng lý ra đi ăn trưa thì chỉ cần đặt một chỗ gần công ty là được rồi, thế mà lại chọn chỗ này cách Quan Thị hơn 20 phút đi xe. Quan trọng là, nhà hàng này cực kỳ sang trọng, nhìn trang trí bên trong và các khách hàng trong đó đều biết là những kẻ có tiền.

Đương nhiên, dựa vào độ chi tiêu và địa vị của Quan Thư Quân, có thể hiểu được tại sao cô ấy lại chọn chỗ này, còn tôi chỉ là kẻ đi ăn ké. Quan trọng hơn nữa, ngay khi chúng tôi vừa bước vào cửa chính, quản lý nhà hàng còn chưa đến tiếp đón thì ánh mắt của tôi đã bị thu hút, Phoebe đang cầm túi xách trên tay, vừa đi vừa nói chuyện với mấy người đàn ông xa lạ, có lẽ là mấy khách hàng làm ăn.

Quan Thư Quân lại là người chẳng biết ngại gì, cô ấy sải bước vừa đi vừa chào hỏi: "Ơ, Lam đổng... ôi đây không phải là Tạ tổng sao, đã lâu không gặp, thật trùng hợp nha, hai người cũng đến đây dùng bữa sao."

Người đàn ông được gọi là Tạ tổng, nghe thấy có người nói chuyện cũng quay sang nhìn nơi phát ra âm thanh, có lẽ họ là đối tác cũ với nhau, cho nên cũng bước về hướng này, tâm sự một lúc, người đàn ông thấy đã sắp đến phòng đặt sẵn, cho nên mời: "Không biết Quan tổng có nể mặt, dùng chung bữa với chúng tôi không? Tôi nghe nói gần đây Lam đổng và Quan tổng có hợp tác chung với nhau, có vẻ là dự án lớn? Hai người đều là người đẹp, ăn cơm chung với tôi, đúng là cảnh đẹp mắt nha!"

Phoebe luôn để mắt đến tôi, cô ấy luôn kín tiếng và không thích kiểu chào hỏi giả tạo này trong kinh doanh, nên cô ấy im lặng suốt dọc đường. Quan Thư Quân rất lắm lời, nhưng sau một tràng ba phải đưa đẩy với Tạ tổng thì lại từ chối: "Ý mời của Tạ tổng, tôi khó mà từ chối được, nhưng mà chắc để sau nhé, tôi không tiện tham gia cùng, quấy rầy hai người nói chuyện làm ăn. Tối nay, là buổi yến tiệc thường niên của Quan Thị, rất mong hai vị đến tham gia, đến lúc đó chung ta nâng ly trò chuyện nhé."

Dù sao thì Tạ tổng cũng là khách của Phoebe, Quan Thư Quân không có ý áp đảo chủ nhà, khi Tạ tổng đi vào phòng riêng, Phoebe cố tình nán lại ở cửa một lúc, cô ấy chỉ vào tôi: "Cho hỏi, Quan tổng mới tuyển nhân viên mới à?"

Bị hỏi về thân phận của tôi, Quan Thư Quân cười trả lời: "Lam đổng cũng biết tôi là người bận rộn, có mỗi thư ký làm sao giải quyết hết việc, nghe nói cô Vưu từng là trợ lý dưới tay Lam đổng, tôi nghĩ lại người từng bên cạnh Lam đổng, năng lực hẳn là có thừa, hơn nữa hai công ty chúng ta hợp tác ngày càng nhiều, cô Vưu lại rất hiểu rõ công ty hai bên, cho nên đối với công việc sẽ không lạ lẫm, cho nên tôi quyết định tuyển cô ấy về làm trợ lý, đương nhiên đây là lựa chọn tốt nhất rồi."

Lý do này hợp tình hợp lý đến mức Phoebe không phản bác lại được, cô ấy im lặng không nói gì, cuối cùng mở cửa trực tiếp đi vào phòng riêng, bỏ mặc chúng tôi ở bên ngoài, lúc này quản lý nhà ăn đã đi đến, tôi liền lên tiếng trước: "Xin chào, chúng tôi đã đặt chỗ trước."

Quản lý nhà hàng hỏi lại: "Quan tổng, cô muốn dùng chỗ đã đặt trước hay phòng riêng cố định?"

Quan Thư Quân nhướng mày và chỉ vào tôi: "Đến chỗ ngồi mà cô ấy đã đặt."

Chúng tôi được dẫn đến khu có mấy chiếc bàn nằm rải rác trong sảnh, tôi vừa kéo ghế cho Quan Thư Quân vừa nói: "Hình như cô rất thích cố tình tạo tình huống ngẫu nhiên gặp Phoebe nhỉ? Đã có phòng riêng cố định còn bảo tôi đặt chỗ."

Sau khi ngồi xuống, Quan Thư Quân một tay chống cằm, nhàn nhạt nói: "Tôi là sếp, tôi thích làm gì thì làm, cô ý kiến ý cò gì hả? Với lại, cô dựa vào đâu mà nói tôi cố tình tạo tình huống chạm mặt Lam Phi Ỷ? Hành trình của cô ấy ai mà biết được, quanh đi quẩn lại, nếu gặp mặt bàn chuyện làm ăn cùng với ăn tối, thường sẽ chọn nơi này, có thể gặp nhau cũng rất bình thường."

Vừa nói, Quan Thư Quân vừa giơ tay cầm lấy thực đơn từ người phục vụ rồi ném mạnh đến trước mặt tôi: "Cô xem rồi gọi đi, tôi không ăn cay."

Tôi luôn cảm thấy Quan Thư Quân đang cố ý làm hao mòn ý chí của tôi, đồng thời, vô tình hay hữu ý, gợi lại một số ký ức trong quá khứ của tôi. Tôi gọi hai món thịt, hai món rau, bốn món một món canh, khi đồ ăn được dọn lên, tôi lấy chén múc cho Quan Thư Quân chén canh, cô ấy mất hứng hỏi: "Trước kia, cô làm trợ lý cho Lam Phi Ỷ, có phải cũng hay đi ăn ké vậy không hả?"

Tôi nói rồi, cô ấy cố ý làm tôi nhớ lại những ngày tháng từng làm trợ lý cho Phoebe, mặc dù ký ức giờ chỉ còn mơ hồ nhưng mà chẳng dễ chịu chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net