Chương 95: Kẻ Phản Diện IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt của Hà Mộc đỏ ngầu, tôi có thể tưởng tượng anh ta đã xấu hổ và đáng thương như thế nào khi quỳ xuống trước mặt Quan Thư Quân dập đầu cầu xin cho Quan Tần Quân. Tôi nhìn thấy sự điên cuồng trong đáy mắt anh ta, anh ta nghẹn ngào nói như sắp khóc tới nơi, vẻ mặt trên mặt Quan Thư Quân không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa, có lẽ câu nói của Hà Mộc đã khơi dậy nỗi xót xa năm xưa chôn chặt trong lòng cô ấy.

Hà Mộc giữ chặt Quan Thư Quân, hai người đứng bên mép sàn không có lan can, khung cảnh chao đảo kia thật sự khiến người ta hoảng sợ, bộ dáng vò đã mẻ lại sứt của Quan Thư Quân cũng khiến người ta đau nhói: "Anh im đi! Đừng nhắc Quan Tần Quân với tôi! Tên khốn kiếp! Không phải muốn tôi chết sao? Đẩy tôi xuống là kết thúc hết mọi chuyện, mọi ân oán triệt để cắt đứt!"

Hà Mộc cũng đủ tàn nhẫn, anh ta đẩy Quan Thư Quân về phía trước, sau đó nắm chặt cổ áo phía sau, để Quan Thư Quân ngửa mặt lên trời, chỉ cần anh ta đẩy ra một lần nữa, Quan Thư Quân sẽ ngã xuống dưới, Hà Mộc gầm lên và đe dọa: "Cô cho là tôi không dám hả?"

Tôi lo lắng tiến lên phía trước vài bước, thu hút sự chú ý của Hà Mộc: "Tôi có một đề nghị hay, anh nghe tôi nói! Không phải bây giờ anh cần tiền sao? Chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc lại, tôi sẽ thuyết phục Quan Thư Quân bổ sung lỗ hỏng tài chính kia, anh xem như vậy được không? Công ty kia cũng là Tần Quân liều mạng để bảo vệ, sao có thể nói không còn là không còn nữa, với lại Tần Quần là chị của cô ấy, dù sao thì trong lòng vẫn còn chút tình cảm."

Nói xong, tôi nghiêng người nhìn Thu Kỳ, nháy mắt một cái: "Thu Kỳ, cô nói xem có phải thế không? Chúng ta cần bĩnh tĩnh lại, báo thù là chuyện nhỏ, giải quyết vấn đề của công ty mới là chuyện lớn."

Thu Kỳ ngơ ngác gật đầu, phối hợp với tôi: "Đúng vậy, Phi Phàm nói đúng, Lam Phi Ỷ không chịu giúp chúng ta, bây giờ vẫn còn Quan Thư Quân có thể đứng ra xử lý, đừng có kích động, nếu không thì sẽ mất hết đó!"

Hà Mộc vung dao lên mắng Thu Kỳ: "Đồ hèn nhát! Em sợ à? Hay nói đúng hơn là em vẫn còn chút tình cảm với Vưu Phi Phàm, không đành lòng sao? Người ta mới nói có vài câu, mà em đã tin vào câu chuyện hoang đường của cô ta, Quan Thư Quân giúp chúng ta sao? Hừ! Cô ta có lòng tốt vậy, thì Tần Quân có chết không? Anh không tin!"

Quan Thư Quân đúng là một đồng đội heo, tôi và Thu Kỳ hợp tác trấn an Hà Mộc, thế mà cô ấy cứ làm trò quỷ để khiêu khích Hà Mộc: "Một trăm triệu với tôi mà nói chỉ là số tiền cỏn con, nhưng mà Hà Mộc Thu Kỳ, hai người dám đối với tôi thế này, thì quên nó đi, tôi không giúp các người!"

"Quan Thư Quân! Đã là lúc nào rồi, cô còn nói năng gì vậy!"


Tôi quát lớn, Thu Kỳ bước lên phía trước và từ từ đi về phía Hà Mộc, Hà Mộc vẫn tin tưởng cô ấy, cho nên không bảo cô ấy tránh đi, Thu Kỳ nhìn Hà Mộc, giọng nói run rẩy: "Anh Hà Mộc, cảm ơn anh mấy năm qua thay em bảo vệ mọi thứ còn lại của chị ấy, em ngăn cản anh là vì không muốn anh làm chuyện sai trái, không có nghĩa là em không hận người phụ nữ đã hại chết Tần Quân.

Anh có biết tại sao em dừng lại và không đi nữa không? Bởi vì lúc nhìn thấy anh đeo ba lô phong trần trở về, em từng nói với Tần Quân, anh thật oai phong. Anh yêu thích tự do, lại bị giam cầm bởi quá khứ. Chúng ta không thể chùn bước khi mất đi một ai đó.

Hận thù biến anh thành người xa lạ, không giống người đàn ông mà Tần Quân từng yêu. Tần Quân là tình yêu của chúng ta, chứ không phải là ác mộng, cầu xin anh tỉnh táo lại, đừng để bản thân mất đi tự do."

Hà Mộc đau buồn tuyệt vọng nhìn Thu Kỳ, anh ta nghẹn ngào nói: "Em ngốc thật đấy, em chưa nhìn thấy cảnh lúc Tần Quân cầm báo cáo xét nghiệm của Quan Thư Quân, trong báo cáo nói tủy tương thích, cô ấy vui vẻ như một đứa bé, ở trước mặt anh nhảy cẫng lên, cô ấy nói nếu phẫu thuật thành công, cô ấy muốn đưa em đi đến nơi xa, tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.

Em không biết, cái dáng vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ này từ chối Tần Quân, cái dáng vẻ kia.... Thu Kỳ, anh xin lỗi, anh đã cố gắng hết sức, anh dập đầu trong tuyệt vọng, vứt bỏ tôn nghiêm của một người đàn ông để quỳ cầu xin, chỉ vì muốn tính mạng của Tần Quân, cuối cùng anh chỉ nhìn thấy Tần Quân quật cường rời đi, mọi hy vọng đều thành màu xám."

Khi Hà Mộc đang nói về sự tuyệt vọng của mình, anh ấy từ từ buông tay ra và đẩy Quan Thư Quân ra, Thu Kỳ bất chấp xông lên, không để tâm đến gì khác, tôi nghe tiếng Quan Thư Quân la lên, Thu Kỳ đã kịp nắm lấy tay Quan Thư Quân, còn tôi cũng hoảng sợ hét lên: "Không!!!"

Hà Mộc cũng bị hành động của bản thân là cho giật mình, tôi tức giận nhặt cái chai thủy tinh dưới đất chạy về phía Hà Mộc, một cái chai đập vào đầu anh ta, ngay tức khắc, trên đầu anh ta đổ máu, khiến cho gương mặt anh ta càng đáng sợ hơn. Hà Mộc loạng choạng vật lộn với tôi, đây là cảnh tượng hai con chó điên cấu xé nhau, anh ta dùng chân đạp tôi một cái, sức của tôi không đọ lại anh ta, đành phải liều mạng đè anh ta xuống: "Đồ khốn kiếp! Đồ khốn nạn này!"

"Vưu Phi Phàm! Cô lại làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sống chết với cô!"

Hà Mộc điên cuồng sờ soạng, cuối cùng chạm phải một mảnh thủy tinh trên mặt đất, anh ta đâm mạnh vào vai tôi, tôi đau đớn rên rỉ, còn Thu Kỳ ở bên kia thì không ngừng kéo cả cơ thể vốn đã lơ lửng trên không của Quan Thư Quân, cô ấy không chống đỡ được quá lâu, tiếng gào thét trong miệng là kết quả của sự đấu tranh trong sâu thẳm trái tim cô ấy, cô ấy hoàn toàn có thể buông tay và đưa người phụ nữ đáng ghét này xuống địa ngục, nhưng cô ấy đã tuyệt vọng hét lên: "Không được, đừng buông tay, nắm chặt vào! Tuyệt đối không được buông tay!"

Tôi nhanh trí nhớ đến con dao mà Dư Kiêu đặc biệt đưa cho tôi, tôi không ngừng đè Hà Mục, lấy con dao từ cạp quần ra, sau đó hét lên một tiếng, cắm lưỡi dao sắc bén vào cánh tay Hà Mộc, tất cả chúng tôi đều đang cảm nhận nỗi đau của xác thịt và tâm hồn, chúng tôi đau đớn rên rỉ, khi Hà Mộc đang cố gắng bảo vệ cánh tay bị thương của anh ta, tôi đã dùng cả hai tay giữ đầu anh ta với tốc độ nhanh nhất và dùng hết sức đập đầu xuống đất.

Hà Mộc nhắm mắt lại bất tỉnh, cũng mất đi sức vùng vẫy, tôi lồm cồm bò dậy bên cạnh Thu Kỳ, cô ấy đang dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay của Quan Thư Quân, khuôn mặt đỏ bừng, tôi nhìn thấy nước mắt rơi trên xuống gương mặt Quan Thư Quân, tôi vội đưa tay ra: "Đưa tay cho tôi! Quan Thư Quân, đưa tay cho tôi!"

Tay còn lại của Quan Thư Quân đang cào cấu lên tường xi măng để lại dấu vết trên đó, cô ấy dùng hết sức để bắt lấy tay tôi, có lẽ Thu Kỳ đã cạn sức cho nên hơi thả lỏng tay với Quan Thư Quân, Quan Thư Quân không nắm lấy tay tôi ngược lại dùng cả hai tay bắt lấy cổ tay Thu Kỳ, tôi lập tức đổi tư thế, ôm chặt eo Thu Kỳ kéo về phía sau rồi hét lên: "Không được buông tay, có trật khớp tay cũng không thể buông ra! Không một ai được chết, không được chết!"

Bên tai tôi vang lên giọng nói, cô ấy mang theo nức nở nói: "Tôi yêu Tần Quân! Tôi rất yêu chị ấy, chị ấy có thể không cần tôi, mà tôi đã làm một việc ngu ngốc đáng tiếc nhất trong cuộc đời mình. Tôi rất hối hận, tôi không nên uy hiếp chị ấy, chị ấy cũng là ác mộng mà tôi không thể thoát ra. Thu Kỳ... xin lỗi... xin lỗi cô...."

Đây là lời thú tội xuất phát từ nội tâm Quan Thư Quân, nhưng mà Quan Tần Quân thì không có cách nào nghe thấy, để lại cho người còn sống ôm nỗi đau khổ này sống hết phần đời còn lại, người phụ nữ kiêu ngạo kia vào giờ khắc này chịu cúi đầu, cô ấy không ngừng nói xin lỗi, nói xong thì bật khóc nức nở. Tôi ôm chặt eo Thu Kỳ, làm sao mới có thể kéo Quan Thư Quân lên được đây.

Tôi nghiêng đầu nhìn Hà Mộc, anh ta loạng choạng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tôi và Thu Kỳ, cuối cùng gầm lên như điên: "Nếu các người muốn cứu cô ta như vậy, ba người các người nên chết cùng nhau! Một đám người ngáng đường!"

Hà Mộc từng bước đi về phía tôi, tôi không dám buông tay, một khi tôi buông tay, Thu Kỳ có thể bị Quan Thư Quân kéo xuống lầu, nhưng nếu tôi không buông tay, tôi cũng sẽ bị Hà Mộc đẩy xuống lầu. Vào lúc tôi nín thở, không dám nghĩ tiếp chuyện diễn ra tiếp theo, một bóng người theo gió nhanh chóng lao về phía Hà Mộc, dùng sức vung một quyền, Hà Mộc lại ngã xuống đất ngất đi.

Lâm Thần chính là vẫn luôn là người mang đến bất ngờ lớn cho tôi, tôi hét lên: "Lâm Thần! Đến giúp tôi!"


Anh ấy vẫn giữ cái vẻ mặt hững hờ, đi đến bên cạnh Thu Kỳ, với tay nắm chặt cánh tay Quan Thư Quân, nghiến răng một tiếng sau đó dồn hết sức, cuối cùng cũng kéo Quan Thư Quân lên. Tôi không để ý mặt đất đầy bụi, nằm ngửa trên mặt đất, giờ mới cảm thấy bả vai đau đớn, tôi thở gấp: "Má! Đau quá!"

Quan Thư Quân nằm trên mặt đất, cô ấy thực sự sợ hãi, hai chân yếu ớt không đứng dậy nổi, cánh tay bị kéo quá lâu cho nên bị trật khớp, khuôn mặt của cô ấy dính đầy bụi trên mặt đất, trông bộ dạng khó coi biết bao, cô ấy mở miệng hỏi: "Sao cô lại chọn cứu tôi?"

Thu Kỳ nghe câu hỏi này thì bật khóc, tôi biết, vừa rồi cô ấy không buông tay, bao nhiêu đau đớn chất chứa trong lòng đến mức khó chịu, đây là do năm tháng tích tụ, mọi thứ đến cùng thì công cốc, cô ấy nghiêng đầu nhìn Hà Mộc đang bất tỉnh nằm trên mặt đấy, buồn rầu nói:

"Bởi vì tôi không giống cô, cũng không phải là kẻ phiến diện xấu xa, tôi hận cô, nhưng mà không làm chuyện nghịch đạo lý. Cho đến tận giờ, tôi luôn cảm thấy có lỗi với chị cô, tôi cũng bù đắp lỗi lầm cho Hà Mộc. Coi như là tôi cứu cô thì không có nghĩa là tha thứ cho cô."

Nói xong, Thu Kỳ đứng dậy ôm cánh tay mỏi nhừ đến chỗ Hà Mộc, tôi thở phào nhẹ nhõm, coi như đã hạ màn. Dư Kiêu không hề xuất hiện, cũng may là có người mặt than đến cứu viện, tôi còn dặn dò anh ấy: "Lâm Thần, dẫn hai người bọn họ rời khỏi đây ngay đi!"

Anh ấy vẫn quý chữ như vàng, ngắn gọn đáp: "Được... đừng quên, dao của tôi."

Đã đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến dao Tú Xuân! Sau khi nhìn thấy Lâm Thần đỡ Hà Mộc và Thu Kỳ rời khỏi tòa nhà xây dở, tôi đỡ đầu vai, cố gắng nhìn Quan Thư Quân: "Bây giờ, cô là người mới lượn trước cửa âm phủ quay trở lại trần gian, phát biểu cảm nghĩ chút đi?"

Quan Thư Quân bĩu môi, cô ấy cực kỳ sợ hãi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, giọng nói yếu ớt, nhẹ giọng đáp lại tôi: "Tôi cảm thấy nơi đó thật sự không nên đến chơi."

Tôi nhìn thẳng vào Quan Thư Quân, nghiêm túc nói: "Hy vọng cô không đi kiếm chuyện với hai người bọn họ, đừng gây sự nữa."

Quan Thư Quân ấm ức, hít mũi một cái, nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ không động vào họ với điều kiện họ không được kiếm chuyện với tôi, còn một trăm triệu kia, tôi sẽ cân nhắc."

Tôi hơi ngạc nhiên, một người như Quan Thư Quân tính toán chi li với kẻ thù, coi như lần này cũng hiểu chuyện, tôi đùa: "Đột nhiên cô tỉnh ngộ, muốn làm người tốt à?"

Cô ấy thay đổi tư thế, cùng ta nằm trên mặt đất, kề sát bên tai tôi đáp: "Dù sao đó cũng là tài sản mà Tần Quân liều mạng xây dựng, tôi phải bảo vệ thay chị ấy. Hôm nay... cảm ơn cô."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net