Phiên Ngoại 2: Dư Kiêu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Kiêu khoác chiếc áo khoác lông vũ mà Vưu Phi Phàm đưa cho cô, một bên vai đeo ba lô, ôm lấy Vưu Phi Phàm, mặc dù lúc chia tay luôn khiến người ta buồn bã, nhưng mà cô không để lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ nói lời tạm biệt, sau đó đi theo quản giáo bước ra khỏi phòng giam. Đi qua sân chơi tối om, người giữ cửa tù từ từ mở cửa, cuối cùng quản giáo đọc những điều như thường lệ:

"Khi ra ngoài, phải trả ơn xã hội, làm một công dân tuân thủ pháp luật."

"Cảm ơn cô đã nhiều năm dạy dỗ và dẫn dắt, tôi nhất định sẽ là người tốt."

Sau khi quản giáo rời đi, Dư Kiêu bị bỏ lại một mình đứng ở ngã tư vắng vẻ, sẽ không có người tới đón cô, cảnh tượng ảm đạm vô cùng, ngày đông nắng gắt, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời không có chút hơi ấm nào. Cô nhắm mắt ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, đó là hương vị của tự do, nỗi buồn nhận thức muộn màng ập vào tim cô.

Nên đi đâu đây? Nhà, đã không còn nữa rồi.

.....

Câu lạc bộ đua ngựa Hoa Tài nằm toạ lạc trong một khu nổi tiếng ở trung tâm thành phố, hầu hết những người giàu có đều có sở thích đặc biệt đối với một câu lạc bộ như vậy, hội phí cao chót vót, hội viên đăng ký thành công được dựa vào địa vị, mối quan hệ của họ, thật ra cái này chỉ để phô trương sự giàu có và địa vị của họ.

Giản Ngữ Mộng cũng là một trong những vị đứng trên đám mây này, cô mặc một chiếc áo khoác kẻ sọc sẫm màu của Versace, và đôi giày cao gót bằng da cao đến đầu gối, va chạm với sàn đá cẩm thạch tạo ra âm thanh nhịp nhàng.

Nhân viên lễ tân thận trọng đi theo sau cô, nói những lời khen có cánh này nọ, giống như tất cả những người giàu có đều thích nghe mấy lời vô nghĩa như thế, đi đến trước cửa phòng, Giản Ngữ Mộng dựa theo quy tắc trong ngành, tip cho nhân viên, sau đó bảo nhân viên rời đi.

Khi cánh cửa được mở ra, một bóng người mặc áo choàng tắm màu trắng ập đến không nhịn được nữa, vươn tay ôm chặt lấy Giản Ngữ Mộng: "Giản, đã lâu rồi chúng ta không ở cùng một chỗ, chẳng lẽ không nhớ anh sao?"

Giọng điệu của người đàn ông đầy oán trách, Giản Ngữ Mộng mỉm cười, đưa ngón tay vẽ trên ngực của người đàn ông. Là một phụ nữ 30 tuổi, Giản Ngữ Mộng vẫn không kết hôn, cô chọn nuôi sói con để phóng thích thân thể, Danny là một trong số những người, người đàn ông con lai này có gương mặt thanh tú khiến người ta phải bật thốt lên.

Theo một cách nào đó, cả hai thực sự là một cặp đôi ăn ý. Tuy nhiên, Giản Ngữ Mộng là động vật máu lạnh không có tình cảm, tất cả các mối quan hệ đều được duy trì bằng tiền, điều hành Giản Thị, duy trì và ổn định các mối quan hệ không gì khác hơn thế.

"Hôm nay là sinh nhật anh, không phải tôi tới rồi sao?"

Trên mặt Danny hiện lên một nụ cười thỏa mãn, anh ta ôm lấy Giản Ngữ Mộng, hai người lập tức rơi vào một nụ hôn vô cùng nóng bỏng, bước chân vừa vội vã vừa hỗn loạn, đi vào phòng ngủ dành cho khách. Chiếc giường tròn sang trọng trải đầy cánh hoa, không khí tràn ngập mùi hương của một loại nước hoa danh tiếng nào đó, dường như Danny đã hao tốn nhiều tâm sức để tận hưởng khoảnh khắc đêm xuân hiếm có này.

Thoát khỏi nụ hôn không thể tách rời này, Giản Ngữ Mộng ném chiếc áo khoác trên ngực Danny, ngón tay câu lấy cằm Danny, vẻ mặt khiêu khích ghé sát tai anh ta, thở hổn hển: "Tôi đi tắm, ngoan ngoãn đợi tôi."

Danny là người sống dựa vào cái nay, đương nhiên biết cách lấy lòng kim chủ, sẽ không làm kim chủ sớm chán anh ta, rất biết cách nắm bắt tâm lý phụ nữ. Cầm áo khoác của Giản Ngữ Mộng, nhịn không được mà đưa lên ngửi, đối với anh ta mà nói, Giản Ngữ Mộng là đặc biệt.

Chờ một lúc đã không chịu nổi, Giản Ngữ Mộng mặc áo choàng tắm bước đến giường, Danny khỏa thân tiến đến gần cô. Cơ thể anh ta có những đường nét hoàn hảo, tràn đầy nội tiết tố nam, Giản Ngữ Mộng bị anh ta ném lên giường, khuôn mặt hơi đỏ.


"Đã có ai nói với em, lúc em e thẹn rất đẹp không?"

Danny hơi cúi người, bàn tay to cường tráng nắm chặt mắt cá chân của Giản Ngữ  Mộng, đầu lưỡi trơn trượt mang theo nụ hôn cắn chặt bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống đùi. Giản Ngữ Mộng thích đàn ông phục tùng cô ấy, ở trong lòng cũng đủ tự thoả mãn, nhưng khi cả hai bắt đầu giải quyết sâu cho cơ thể thì tiếng chuông điện thoại vang không ngừng đã phá vỡ mọi thứ.

Giản Ngữ Mộng bị làm phiền có chút không vui, đành phải dùng chân đạp Danny ra, cô sửa sang lại áo tắm rồi cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất nghe điện thoại: "Alo?"

"Cô chủ, người của chúng ta truyền ra tin tức, Dư Kiêu ra tù."

Một cái tên đã lâu không xuất hiện truyền đến tai, Giản Ngữ Mộng nghiêng người nhìn khung cảnh thành phố khi màn đêm buông xuống, khẽ nhíu mày: "Không phải là sáu năm tù sao? Sao mới đó đã được ra tù rồi?"

"Nghe nói ở trong đó biểu hiện rất tốt, cho nên được giảm án 2 năm."

"Không phải vì cô ta, mà ông già nhà tôi lại chết bằng cách ngu ngốc thế sao? Mới ngồi tù bốn năm, cứ thế mà kết thúc à? Mấy kẻ ăn không ngồi rồi như mấy người không làm ra được trò trống gì sao hả?"

Nói xong, Giản Ngữ Mộng tức giận ném điện thoại xuống đất, Danny thấy cô tức giận, vội vàng lấy một ly rượu đỏ đưa cho cô: "Ai thế, sao lại chọc em tức giận rồi."

Giản Ngữ Mộng vơ lấy ly rượu uống một ngụm, không trả lời câu hỏi của Danny, cô đi đến bên giường, từ trong túi xách lấy ra một tấm ngân phiếu: "Ta mất hứng rồi, đây là phần của anh."

Giản Ngữ Mộng trở lại phòng tắm để thay quần áo, cô định rời đi và quay lại công ty để giải quyết một số công việc. Danny nhìn vào tấm séc, số tiền trên đó rất hài lòng, sự hào phòng của vị kim chủ này cho tới giờ chưa làm anh ta thất vọng. Giản Ngữ Mộng trang điểm lại, đi đến gần Danny dặn dò:

"Gọi mấy người bạn đến mừng sinh nhật anh đi, chi phí cứ ký dưới tên tôi, tôi đi trước."

Danny cúi đầu trầm mặc, ra vẻ buồn bã, anh ta bắt đầu tham lam, ngay cả những đền bù vật chất này cũng không cần, có vẻ hơi xúc động: "Cứ như vậy rời đi? Giản, anh chỉ muốn em cùng anh trôi qua một ngày sinh nhật."

Giản Ngữ Mộng xách túi xách vừa đi đến cửa, cô không thích người khác từ chối quyết định của cô, cũng nhạy cảm phát hiện ra tình cảm không thích hợp, cô xoay người, vẻ mặt lãnh đạm, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Danny, tôi khuyên anh một câu, chơi thì chơi đừng cho là thật."

Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, Danny kinh hãi nhìn bóng lưng của Giản Ngữ Mộng biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

...

Vẫn ở tầng tám, tay vịn hành lang đổ nát bám đầy bụi, cô chống người chậm rãi leo lên, không biết bản thân đã leo được mấy tầng, cô dựa vào lan can đôi mắt đỏ hoe, đứa con này cuối cùng cũng đã được về nhà, biết rõ bản thân đã mất đi cái gì. Ngẩn ngơ mở cửa nhà, căn nhà này quanh năm không có người ở cũng không ai trả tiền, thế nên một bóng đèn cũng không được thắp sáng.

Cô đơn bụi trần cùng thế giới hư không hoan nghênh Dư Kiêu trở về, cô ngồi xổm ở lối đi hành lang, thân ảnh gầy gò chôn vùi trong bóng tối hỗn độn, bi thương cứ thế kéo đến.

———————————————————————————————————————————

Giản Ngữ Mộng đang ngồi tựa vào trên ghế, nghịch cây bút ký trong tay, mẹ Dư đang đứng trong văn phòng, mặc một chiếc áo khoác sờn cũ, tóc rối tung sau đầu, xung quanh có đám bảo vệ vây quanh, có lẽ bà ấy điên cuồng đòi đi vào trong này, cho nên mới cùng mấy tên to cao kia giằng co.

Thư ký đuổi người ra ngoài văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Giản Ngữ Mộng trêu chọc nhìn người phụ nữ hoang tàn trước mặt: "Bà có tư cách gì tới đây quậy phá?"

Mẹ Dư tức giận nhìn chằm chằm Giản Ngữ Mộng và nói thẳng: "Tôi muốn tiền."

Nghe được yêu cầu như vậy, Giản Ngữ Mộng cười lạnh: "Tiền? Bà thật có mặt mũi đưa ra yêu cầu vô lý như vậy."

"Nếu không cho, tôi sẽ gây chuyện mỗi ngày, hoặc lên truyền thông buôn chuyện vạch trần những gì cha cô đã làm với tôi. Tôi là phụ nữ, có xấu hổ mất mặt cũng chả sao, để xem nhà họ Giản các người có dám để bị bẽ mặt không."

Giản Ngữ Mộng khẽ cau mày, cô muốn nhìn thấu tâm tư của mẹ Dư, nhưng cô nghĩ thôi đi vậy, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì tốt nhất nên bỏ qua. Giản Ngữ Mộng lấy cuốn séc từ trong ngăn kéo ra: "Ra giá đi."

"5 triệu."

Giản Ngữ Mộng cười lắc đầu: "Miệng sư tử à? Quá lắm là cho được ba triệu."

"Cha cô cưỡng hiếp tôi! Hại con gái tôi ngồi tù! Còn cô hối lộ quan chức đưa mức phạt cao nhất. Hừ, năm triệu, không được thiếu một xu! Nếu không cho tôi có rất nhiều cách để gây chuyện, gây chuyện cho đến khi nào cô đồng ý thì mới thôi."

Giản Ngữ Mộng là một người thông minh, giá cổ phiếu của công ty vì chuyện này mà lao dốc, cô muốn chuyện nhỏ hoá không, mặc dù chịu thiệt khiến bản thân không thoải mái, nhưng vẫn cân nhắc lợi hại: "Được rồi, năm triệu. Nhưng tôi cũng có yêu cầu."

"Không cần cô nói tôi cũng biết, tôi sẽ cầm tiền rời đi, tuyệt đối không gây phiền toái cho cô."

"Bà lấy gì đảm bảo?"

"Người như cô, chẳng lẽ không có cách đối phó tôi?"

"Bà biết tôi có thủ đoạn, mà còn dám tới khiêu khích tôi?"

"Cũng vì biết cô có thủ đoạn, không muốn gây lớn chuyện, cho nên mới dám đến.."


"Được, chi phiếu, 5 triệu, cầm tiền rời đi. Nếu để tôi lại nhìn thấy bà tôi sẽ để bà có tiền cầm nhưng không có mạng để tiêu."

Xé tấm séc, Giản Ngữ Mộng ném xuống đất, mẹ Dư nhặt tấm séc lên, yêu thích phủi phủi bụi, sau khi kiểm tra lại nhiều lần, mới yên tâm rời đi. Giản Ngữ Mộng nhấc điện thoại di động lên gọi: "Đi điều tra xem, bà già này dùng tiền để làm gì?"

Mẹ Dư rời khỏi công ty Giản Thị đi đến nhà tù nữ, sau khi hoàn thành các thủ tục thăm nuôi thì rời đi. Một tuần sau, mẹ Dư nhận được thông báo đến thăm tù, từ sáng sớm đã ngồi trước bàn trang điểm cho thật đẹp, sau đó mua một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày, ngày thường bà đã quen với cuộc sống nghèo khó, hôm nay vì để gặp con gái đúng giờ, nên bắt taxi đi.

Ngồi trong phòng thăm tù, hai mẹ con bị ngăn cách bởi tấm kính dày, mẹ Dư vươn tay đỡ cửa sổ, đau lòng nhìn con gái: "Bé Kiêu, ở trong đó còn quen không, buổi tối có chăn dày đắp không? Mẹ mang cho con ít trái cây con thích, còn có khoai tây chiên và thịt bò khô nữa! Có gửi ít tiền, nếu con ở trong đó đói thì mua ít đồ ăn, đừng tiếc tiền không tiêu. Sao con lại gầy thế chứ...."

Dư Kiêu nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Con ở bên trọng rất tốt, mẹ yên tâm. Mẹ, hôm nay trông mẹ rất tốt."

Mũi mẹ Dư đỏ lên, cười khổ nói: "Mẹ đến xem con yêu của mẹ, sao có thể không tươi tắn đến chứ?'

"Mẹ, mẹ ở bên ngoài một mình đừng quá tiết kiệm, nhớ tự chăm sóc bản thân."

"Bé Kiêu, con nghe mẹ nói, mẹ đã thay con lâu sạch chiếc cúp, đặt nó ở trong phòng ngủ của con. Còn có bản vẽ con đoạt giải nữa, mẹ đã đóng khung treo nó ở phòng ngủ cho con. Mẹ yêu con."

Dư Kiêu sửng sốt một chút, sau đó đáp: "Mẹ, con cũng yêu mẹ."

Mẹ Dư nhìn con gái cười, bắt đầu khóc, Dư Kiêu nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể an ủi: "Lớn chừng này rồi, sao mẹ khóc nhè thế? Đợi đến khi con được ra ngoài rồi, chúng ta sống cho tốt nhé. Mẹ về đi, mau về đi."

Về đến nhà, mẹ Dư  dọn dẹp nhà cửa cực kỳ sạch sẽ, đóng cửa ra vào và cửa sổ, kéo rèm bước vào phòng ngủ của Dư Kiêu, vuốt ve chiếc cúp xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế trên tường rồi.

....

"Sếp, người phụ nữ kia lấy tiền của cô đưa, đi mua mấy toà nhà vị trí tốt trong thành phố, cuối cùng mua một căn biệt thự nhỏ, biết hưởng thụ thật đó."

Giản Ngữ Mộng nhìn văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên hỏi, người đứng ở đầu bàn bên kia tiếp tục nói: "Sau đó, bà ta đi phòng công chứng... còn vào tù thăm Dư Kiêu.. ."

Giản Ngữ Mộng đặt bút xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn phong cảnh thành phố bên ngoài, trầm ngâm một lúc rồi cảnh giác ra lệnh: "Dẫn theo mấy người đến nhà người phụ nữ kia xem một chút."

Cấp dưới do dự: "Sếp... chuyện này...."

"Nghe không hiểu tôi nói à?"

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net