Phiên Ngoại - Dư Kiêu 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ bị vạch trần, Giản Ngữ Mộng dứt khoát xé bỏ mặt nạ đạo đức giả của mình, trên mặt không còn nụ cười vui vẻ nữa mà là nụ cười u ám thường ngày: "Có thể cho tôi thêm một chén canh được không?"

"Cô là sếp lớn, có tiền có quyền, có đồ ngon gì mà chưa ăn? Cơm canh đạm bạc của tôi là sao hợp khẩu vị của cô được, cô vì muốn tiếp cận tôi mà dày công suy nghĩ quá rồi."

Nụ cười cuối cùng trên khóe miệng Giản Ngữ Mộng biến mất, lại vẻ mặt âm trầm nói: "Thêm một chén canh."

Dư Kiêu đành phải nhận lấy chén, múc thêm chén canh nữa, Giản Ngữ Mộng cẩn thận ăn canh, lúc ăn không nói lời nào, Dư Kiêu cũng yên lặng ngồi chờ, đến khi chén canh thấy đáy, Giản Ngữ Mộng mới rút khăn giấy lau miệng, sau đó lấy son trong túi ra tô son lại. Dư Kiêu đoán không ra được tâm tư của người này, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến khi làm mấy chuyện vặt xong, Giản Ngữ Mộng nói: "Cô rất đặc biệt."

"Vào vấn đề đi."

Giản Ngữ Mộng lại dựa vào ghế, kèm theo cái cười nham hiểm mà một kẻ hung ác rồi nói: "Chắc có lẽ cô không biết, lúc cô bị bắt, không có văn phòng luật sư nào dám nhận vụ án của cô, là do tôi gây áp lực. Cô bị định tội nặng cũng là tôi giữa chừng nhúng tay vào. Cô khiến ba tôi nằm liệt trên giường mấy năm rồi chết, tôi đối với cô cũng như nhà họ Giản đối với cô, đều canh cánh trong lòng."

Dư Kiêu bật người dậy, dựa vào bàn cúi đầu nhìn Giản Ngữ Mộng: "Cô tiếp cận tôi có mục đích gì? Chẳng lẽ là tôi sai hết sao? Cô thử đặt cô vào vị trí của tôi đi, tận mắt thấy mẹ bị người đàn ông xa lạ cưỡng hiếp, cô sẽ làm gì?

Kẻ xấu thì ung dung ngoài vòng pháp luật, kể yếu lại bị phạt, đó là công bằng sao? Chẳng qua mấy người có mấy đồng tiền dơ bẩn, giỏi lắm hả? Tôi ăn cơm tù, mẹ tôi chết, giờ hai bàn tay trắng, thế giới này cũng chẳng tử tế với tôi, tôi sống trong chê cười và nhạo báng. Cô tiếp cận tôi, chẳng lẽ để thấy tôi đáng thương tới cỡ nào, sau đó bày đặt làm người tốt để tôi cảm động rơi nước mắt à? Thế giờ cô vui chưa?"

Đôi mắt Dư Kiêu đỏ hoe, trừng mắt nhìn Giản Ngữ Mộng, một giọt nước mắt nóng ẩm rơi xuống khóe mắt Giản Ngữ Mộng chậm rãi trượt xuống, tựa hồ mang theo thống khổ cùng bi thương vô tận, Giản Ngữ Mộng nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Dư Kiêu: "Cô hận tôi bao nhiêu?"

"Hận đến mức muốn giết cô ngay bây giờ, cùng lắm thì đời này coi như xong, sống cũng không có ý nghĩa gì."

"Tôi bây giờ chỉ có một mình, sức trói gà cũng không có, cô muốn giết tôi dễ lắm, giết đi."

Lời nói khiêu khích của Giản Ngữ Mộng quả thật đã khơi dậy lửa giận trong lòng Dư Kiêu, gân xanh trên trán cô nổi lên, cô đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ Giản Ngữ Mộng, miệng thì gào lên: "Tại sao lại ép tôi... tại sao lại ức hiếp tôi... là cô tự tìm đến!"

Giản Ngữ Mộng nhíu mày thật chặt, hô hấp dồn dập khiến hai gò má dần dần ửng đỏ, theo bản năng vươn tay muốn giãy giụa, móng tay xinh đẹp cào lên mu bàn tay Dư Kiêu tạo mấy đường trầy xước.

Ngay sau đó, Dư Kiêu buông tay, hít mũi ngã xuống ghế, lạnh lùng nhìn Giản Ngữ Mộng đang thở hồng hộc, tâm trạng trong nháy mắt bình tĩnh lại rất nhiều: "Tôi không giống cô, tôi không phải là người xấu, sẽ không làm chuyện hại người."

Giản Ngữ Mộng trước giờ luôn là người cường thế tàn nhẫn, nhưng không biết vì sao, từ lúc bắt đầu gặp người tên Dư Kiêu này, thì lòng cô lại thay đổi, ít nhất là đối mặt với người trước mắt này, cô không muốn tỏ ra mình quá máu lạnh, xoa cổ, sau đó rút khăn giấy lau nước mắt cho Dư Kiêu, nhưng Dư Kiêu đột ngột tránh đi.

Dư Kiêu cúi đầu, có chút không nỡ nhưng phải làm ra quyết định như vậy: "Ngày mai tôi đi Đồng Mộng xin nghỉ việc."

"Không được."

Bị câu nói từ chối quả quyết của Giản Ngữ Mộng, Dư Kiêu ngẩng đầu la lên: "Đây là tự do của tôi, cô còn muốn gì ở tôi nữa?"

Giản Ngữ Mộng nắm lấy cổ áo của Dư Kiêu, ra lệnh: "Tôi không muốn làm gì cả, đi theo tôi."

Dư Kiêu không hiểu Giản Ngữ Mộng định diễn vở kịch nào nữa đây, tuỳ ý để người này lôi cổ áo mình đi vào trong phòng ngủ. Giản Ngữ Mộng chỉ vào khung bản vẽ thiết kế trên tường: "Cô thích thiết kế lắm mà, tôi tạo cho cô nền tảng không phải cứ thế để cho cô lãng phí. Người thông minh biết mình muốn gì, nên từ bỏ gì để đạt được mục tiêu."

Nói xong, Giản Ngữ Mộng vừa đưa tay lấy bản vẽ thiết kế xuống, Dư Kiêu muốn giành lại nó từ tay người này, nhưng Giản Ngữ Mộng đã cản cô lại, mím môi sau đó tháo khung ra, soạt một tiếng, nhưng thứ cất sau khung bản vẽ rơi xuống đất, Dư Kiêu ngạc nhiên ngồi xổm xuống nhặt nó lên với nhiều nghi vấn trong đầu.

Lúc này, Giản Ngữ Mộng trực tiếp nói thẳng: "Mẹ cô trước khi tự sát đã đến tìm tôi, ở trong văn phòng tôi ầm ĩ cả lên, cân nhắc giữa lợi hại, tôi cho bà ta 5 triệu, coi như một điều nhịn chín điều lành. Bà ta cầm lấy 5 triệu, mua biệt thự cho cô, số tiền còn lại gửi trong ngân hàng.

Mẹ cô giấu giấy tờ tài sản sau khung bản vẽ này, thật ra cô cần phải cảm ơn tôi, nếu tôi không cho người đến tìm hiểu xem rốt cuộc bà ta muốn định làm gì, chỉ e rằng xác mẹ cô thối rữa cũng chẳng có ai hay biết."

Hai tờ giấy chứng nhận bất động sản, một cuốn sổ tiết kiệm và một tờ giấy chứng nhận công chứng thưa thớt được Dư Kiêu ôm trong lòng, lúc này cô quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, lắc đầu nguầy nguậy: "Những thứ này tôi không muốn, tôi không muốn, tôi muốn mẹ tôi.... tôi muốn mẹ tôi... tôi không muốn mồ côi...."

"Bây giờ cô đã biết tại sao tôi tiếp cô cô chưa? Nếu tôi muốn chơi đùa với cô, chẳng cần tôi xuất hiện, đã chơi cô đủ kiểu rồi. Là mẹ cô lúc còn sống đã gửi một bức thư đến cho tôi, trong đó cầu xin tôi sau này cô ra tù giúp đỡ cô.

Tôi là một người cứng lòng, quan hệ giữa cô với tôi chưa đủ để tôi nhọc lòng. Chẳng qua là tấm lòng cha mẹ, cho nên tôi mới nể mặt mẹ cô mà diễn, phá lệ ra tay hỗ trợ, bây giờ cô còn thấy tôi có ý đồ mưu hại cô nữa không? Giải quyết việc làm cho cô, hướng dẫn cô nhận tài sản mẹ cô để, tôi cũng đã làm hết tình hết nghĩa rồi."

Rầm một tiếng, Giản Ngữ Mộng đóng sầm cửa rời khỏi nhà của Dư Kiêu. Dư Kiêu giống như một cái xác không hồn, cười lớn, rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung, thật trớ trêu khi phải vờ làm người tốt, Dư Kiêu cảm giác vừa đau buồn vừa bị sỉ nhục.

...

"Alo?"

"Giản Ngữ Mộng, tôi muốn gặp cô."

"Giữa chúng ta còn gặp để làm gì?"

"Bức thư mẹ tôi gửi cho cô, mong cô đem nó đưa cho tôi."

"Đã mấy ngày rồi cô không đi làm."

"Tôi cần suy nghĩ kỹ có nên tiếp thu cái tốt của cô không."

"Vậy suy nghĩ xong chưa? Nếu cô không chịu ở lại Đồng Mộng, lá thư này tôi sẽ không đưa cho cô."

"Cô cũng biết giở trò lắm, tại sao muốn tôi ở lại Đồng Mộng?"

"Bởi vì từ góc nhìn khách quan mà nói, tôi nhìn thấy tài năng của cô, ta rất thích người có tài."

"Được rồi, tối nay đến nhà tôi đi, tôi cho cô đáp án."

"Có cơm ăn không?"

Một câu đơn giản này làm Dư Kiêu á khẩu, sau đó, cô cười khẽ một tiếng: "Tôi đi mua đồ ăn."

"Đúng là đứa trẻ biết nghe lời."

"Bớt lôi kéo làm quen đi, tôi chỉ muốn lấy lại đồ vật mẹ tôi để lại."

"Tôi cảnh cáo cô nhé, phải đối xử tốt với tôi một chút, chứ nếu không...."

"Nếu không cái gì?"

"Tôi xé bức thư này cho mà xem."

...

Tâm trạng của Giản Ngữ Mộng đặc biệt tốt, tan làm sớm, sai người chuẩn bị rượu vang, sau đó lái xe một mạch đến khu dân cư cũ nát, dừng xe dưới nhà Dư Kiêu. chiếc siêu xe của cô không có chỗ đậu trong lối đi chật hẹp, trông thật lạc lõng, Dư Kiêu đi xuống lầu vứt rác thì vừa hay gặp người này.

Nếu ai nhìn thấy chiếc siêu xe kia cũng phải liếc nhìn một cái, nên Dư Kiêu không ngoại lệ, liếc nhìn thì thấy Giản Ngữ Mộng đang cầm chai rượu vang đỏ, đi đến gần cô ấy mà không phát ra tiếng động nào, còn vỗ vai nói: "Đến rồi à."

Giản Ngữ Mộng giật mình, quay đầu nhìn Dư Kiêu, rồi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, Dư Kiêu mặc bộ đồ ngủ Pikachu, bộ dáng quê mùa ngốc nghếch, Giản Ngữ Mộng cười trêu chọc: "Rất giống dân thất nghiệp lang thang cả ngày lôi thôi lếch thếch."

Lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy tới bên người Giản Ngữ Mộng, vội vàng gọi: "Ngữ Mộng."

Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng đều hướng ánh mắt về phía vị khách, một thời gian không gặp, Danny không còn phong độ đẹp trai như trước, râu mọc trên khuôn mặt hốc hác, trông rất buồn đời, chỉ có đôi mắt nhìn Giản Ngữ Mộng thì lấp lánh mang theo mong đợi.

Giản Ngữ Mộng cau mày và hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Danny đặt tay lên vai cô: "Anh chỉ muốn gặp em, cho nên anh... không nhịn được đi theo em... anh có thể nói chuyện với em được không?"

"Tôi không có gì để nói với anh, cũng không cần thiết phải gặp mặt, mời anh rời khỏi chỗ này."

"Ngữ Mộng, xin em cho anh một cơ hội nữa được không? Tình cảm anh dành cho em không có chút nào giả dối...."

Giản Ngữ Mộng không dao động chút nào, cô kéo Dư Kiêu về phía hành lang, đi rất nhanh, nhưng không có thang máy trong tòa nhà chung cư kiểu cũ, mang giày cao gót đi lên lầu có chút khó khăn, Dư Kiêu khó hiểu, nghĩ người phụ này cũng không phải đèn cạn dầu, không biết đi đâu chọc trúng ổ nợ tình, để đối phương theo tận đến nhà cô, cô có chút không hài lòng.

Lúc đi lên tới lầu 4, nghe thấy tiếng chạy lên lầu từ dưới lầu, Dư Kiêu theo bản năng đẩy eo Giản Ngữ Mộng: "Ngây ngốc gì thế? Mau chạy lên."

Giản Ngữ Mộng có chút ngốc, đành tiếp tục đi nhanh lên lầu, lúc tiếng động ngày càng gần, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Danny đã đuổi theo, Dư Kiêu hét lên: "Chạy đi!"

Vừa nói, Dư Kiêu vừa nắm lấy tay Giản Ngữ Mộng liều mạng chạy lên lầu, Giản Ngữ Mộng suýt chút nữa bị bong gân chân, may mà Dư Kiêu đã quen leo cầu thang, thể lực tốt, một đường đưa Giản Ngữ Mộng lên tận tầng tám. Cửa nhà ở ngay trước mặt, Dư Kiêu mò ​​chìa khóa đưa cho Giản Ngữ Mộng: "Cô tới mở cửa."

Ánh sáng trên tầng lầu mờ tối, Giản Ngữ Mộng có chút vụng về tìm lỗ khóa, Danny cũng đuổi theo, tiếng thở dốc của ba người vang vọng trên hành lang, Dư Kiêu bảo vệ Giản Ngữ Mộng ở phía sau, chặn Danny, cô lạnh nhạt: "Cô ấy không cần anh, anh hà tất gì mặt dày đuổi theo?"

Cánh cửa mở ra với một tiếng cạch, Giản Ngữ Mộng mở cửa chạy vào, Danny thấy cô chạy vào trong, thế là nóng vội nhào về phía Dư Kiêu, Dư Kiêu vội đóng cửa lại cũng nhốt bản thân ở ngoài cửa. Danny điên cuồng gào thét: "Đây là chuyện giữa tôi với Giản, tôi khuyên cô không cần lo chuyện bao đồng!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net