Phiên Ngoại - Lam Phi Ỷ & Vưu Phi Phàm 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phoebe mở vòi nước rửa tay, dùng tạp dề của Vưu Phi Phàm lau sạch tay, sau đó bắt đầu nghịch ngợm xoa xoa mặt của cô, sau đó dùng ngón tay nhéo nhéo mặt Vưu Phi Phàm, khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô biến thành vẽ nguệch ngoạc. Trong mắt Phoebe hiện lên một tia ôn nhu, chậm rãi tới gần, sau đó cắn môi đỏ mọng: "Đau không?"

Vưu Phi Phàm lắc đầu, híp mắt cười xấu xa: "Không đau, tương đối thoải mái, chị lại cắn em đi ~"

Đối mặt với yêu cầu táo tợn này, lần này Phoebe đã cắn mạnh vào miệng của Phi Phàm khiến cô phải hét lên: "Oái! Chị cắn thật mạnh à!"

Phoebe cắn đầu lưỡi, cười nham hiểm: "Không phải nói nằm mơ sao? Cho nên chị cắn em tỉnh a~"

Nói đến đây, sắc mặt Phoebe lập tức tối sầm lại, giơ tay vặn vành tai Vưu Phi Phàm: "Nói thật đi! Em làm mất chiếc nhẫn à?"

"Ai nha... Chị buông ra trước... Buông ra trước... chị học thói hư tật xấu từ bao giờ, bây giờ còn là bạo lực gia đình!"

"Vưu Phi Phàm, năm đó chị bỏ ra rất nhiều tiền mời nhà thiết kế đặt một đôi nhẫn, em dám để chị không nhìn thấy nó mà xem?!"

Trước kia thiên hạ đều biết Lam Phi Ỷ chỉ có một cái tính tình, đó chính là lạnh như băng ba thước tính tình, hôm nay coi như Vưu Phi Phàm đã nhìn thấy, đống băng đó vỡ vụn dần còn phát hoả, Vưu Phi Phàm đau đến mức co giật cả người: "Không có, không có mà... Không làm mất, em không có làm mất, sao chị lại đổ oan cho em!"

Buông tay ra, Phoebe dựa vào bàn với bộ dạng xem kịch, giơ một tay xòe ra trước mặt Vưu Phi Phàm: "Thế nhẫn đâu?"

Phi Phàm gãi gãi đầu, bắt đầu sờ soạng khắp người, trước giờ luôn mang chiếc nhẫn này trên người, thỉnh thoảng lại bỏ vào túi xách, thỉnh thoảng lại kiểm tra lại, sợ sơ ý làm mất, nhưng sao lúc quan trọng lại không thấy nó đâu? Phoebe nhìn tên trước mặt càng ngày càng luống cuống, vì vậy che miệng cười nói: "Lại đây."

Không biết vợ nhà mình mỗi ngày muốn diễn kịch nào, ngày càng thích diễn, đành phải phối hợp đi khỏi bếp, cả hai chậm rãi bước lên lầu vào phòng làm việc. Khi leo lên cầu thang, Vưu Phi Phàm nắm tay Phoebe sau đó hôn lên mu bàn tay: "Mười ngón tay đan vào nhau có một cách nói, chị biết không?"

Phoebe nhìn chằm chằm vào tay của hai người, đùa giỡn hỏi: "Không phải là cái kiểu give me five đó chứ?"

Vưu Phi Phàm mở to mắt, đột nhiên ôm eo Phoebe và ép cô vào phía bên kia bức tường, giữ cằm cô, dùng giọng nói mê hoặc cùng với sự ham muốn, đè một cánh tay Phoebe lên tường: "Là... give me all...."

Nói rồi hai người đắm đuối hôn nhau, hai má Phoebe vẫn ửng hồng, lại thêm một tia ngượng ngùng: "Em học ở đâu ra mấy chuyện vớ vẩn như vậy?"

"Vậy để em hỏi chị một câu nữa nhé?"

Phoebe khoanh tay dựa vào tường, chờ đợi câu nói ngoài dự đoán của Vưu Phi Phàm: "Nói đi ~"

"Iron Man có Avengers, Siêu Nhân có Liên Minh Công Lý, vậy... em với chị là liên minh gì?"

Phoebe suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là ngây ngốc lắc đầu: "Không nghĩ ra."

"Em với chị có thề non hẹn biển a~"

Sau khi có câu trả lời, Phoebe không nhịn được cười: "Này! Em là cuốn bách khoa thả thính hả?"

Vưu Phi Phàm ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Được, chúng ta nghiêm túc nào... quay lại việc chính, sao đột nhiên chị lại muốn kết hôn với em?"

Nói đến đây, Phoebe sửa cổ áo của Phi Phàm, sau đó vỗ vai cô ấy, hỏi ngược lại: "Vậy chị hỏi em, hôm đó ở bãi đậu xe nhìn thấy bản chẩn đoán mà chị đưa cho em, rốt cuộc em nghĩ như thế nào?"

Đi vào phòng làm việc, Phi Phàm kéo Phoebe ngồi lên đùi mình, hai tay ôm eo cô, vùi đầu vào lòng cô, cười ngượng ngùng: "Em... lúc đó em rất tức giận, vô cùng tức giận... nhưng mà... sau khi giận xong lại rất vui, ôi chao, dù sao cảm xúc rất phức tạp!"

"Em tức giận gì hả?"

"Nản lòng thoái chí chứ sao! Giống như nuôi heo mấy năm bị người ta bắt làm thịt vậy, chị nói xem có đau lòng không chứ!"

"Vưu Phi Phàm, em được lắm, gan béo rồi phải không, dám so sánh chị với heo!"

"Ơ kìa, ơ kìa, em trêu chị thôi mà. Em rất buồn bực, ở bên nhau nhiều năm thế, đột nhiên xuất hiện kẻ thứ ba, chẳng lẽ chắp tay cười tươi giao chị cho người ta, mặc dù Quan Thư Quân lên kế hoạch từ trước, nhưng mà chị thì từ chuyện lớn đến chuyện bé đều giấu trong lòng không nói cho em biết, thật khách khí! Không tức giận mới là lạ! Sau này nếu chị dám gạt em chuyện gì, em sẽ không bỏ nhà đi, sẽ trói chị lại ở trong nhà, không cho đi đâu hết!"

Phoebe vươn ngón tay vẽ một hình vuông ở trên ngực Vưu Phi Phàm: "Chị bị em nhốt ở chỗ này đã lâu, làm sao thoát được. Đại bảo bổi, để chị biểu diễn cho em màn ảo thuật~"

"A? Giờ chị cũng đa tài đa nghệ quá ha!"

"Nhìn nào~"

Phoebe đưa tay ra hiệu với vẻ mặt thần bí, biểu thị trên tay không có gì, sau đó cô ấy vươn tay phải ra búng ngón tay vào bên tai Vưu Phi Phàm: "Deng dong dong ~"

Chiếc nhẫn của Vưu Phi Phàm đột nhiên xuất hiện trên tay Phoebe, cô cầm chiếc nhẫn lên nhìn một lúc không thể tin được: "Ơ!? Sao nó lại ở chỗ của chị?"

"Em là cái đồ thiếu đánh đòn, mấy hôm trước chị dọn phòng làm việc nhặt được dưới đất! Em nói coi, nếu khi đó dì quét dọn vào, lỡ dùng máy hút bụi hút nó luôn, em sẽ ăn nói với chị thế nào đây?"

Nói rồi, Phoebe cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay Vưu Phi Phàm, không quên nói thêm: "Đúng là đẹp thật~"

Vưu Phi Phàm tháo chiếc nhẫn xuống, đặt lại vào tay Phoebe: "Thôi không ấy vẫn nên bỏ vào trong két sắt cùng với chị đi, chứ nếu lại làm rơi, có lấy mạng cũng không đền nổi!"

Phoebe nhàn nhạt nói, dùng giọng điệu kiêu ngạo tự đại nữ thần năm đó: "Cũng chưa tới mức đền mạng đâu, dù sao cả người của em cũng là của chị, dù có tháo thành 8 khối cũng là của chị."

...

Đối với Lam Phi Ỷ, hôm nay là một ngày trọng đại, còn chưa đến 7 giờ, cô đã ngồi trước bàn trang điểm, Vưu Phi Phàm đang ngồi trên ghế sô pha trong bộ đồ ngủ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, do dự muốn nói lại thôi. Lúc tô son, Phoebe nhìn qua gương nhìn thấy tên phía sau muốn nói, nhưng nét mặt lại ủ rũ, thế nên đã mở miệng trước: "Em muốn nói gì thì nói đi, nếu không nói ra coi chừng bị nghẹn chết."

Vưu Phi Phàm nhấp một ngụm cà phê nóng, sau đó đứng dậy đi tới sau lưng Phoebe, đặt tay lên vai cô vỗ vỗ: "Chị xác định muốn làm như vậy chứ?"

"Chứ không thì sao?"

"Em sợ sau khi chị làm quyết định này, thời gian trôi qua, sẽ cảm thấy hối hận vì lựa chọn bây giờ."

"Ở bên em, chị đã chịu đủ thăng trầm cùng vui buồn, ngày tháng bình yêu vẫn tốt hơn, tuổi lớn rồi tim không chịu nổi kích thích, trong ba lựa chọn, chị một lần nữa lựa, chứng minh một điều, chị - Lam Phi Ỷ không thể không có em, vui không nào~"

"Vợ yêu~ chị tốt nhất!"

Ngồi trong xe, Vưu Phi Phàm vươn tay ôm chặt Phoebe: "Chị chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu một cuộc sống mới! Đi thôi!"

Lái xe đến tòa nhà văn phòng của Kiệt Thế Trác Tuyệt, có hai hàng quản lý đang đứng ở lối vào sảnh, thư ký Đỗ đứng ở phía trước để chào đón sự xuất hiện của sếp lớn: "Lam đổng."

Phoebe nở nụ cười thoải mái như tắm gió xuân, nhân viên ở đây nhìn cô như vậy hiếm lạ, bọn họ đã quen sếp lớn lạnh mặt khi đến công ty, thế nhưng lần này lại khác, Phoebe bước vào sảnh công ty hỏi: "Các thành viên hội đồng quản trị đến đủ chưa?"

"Rồi ạ, đều ở trong phòng họp chờ chị."

"Lam Phi Tuấn đâu?"

"Cũng ở trong đó. Ngoài ra, địa điểm đã được sắp xếp ở khách sạn, sau khi kết thúc cuộc họp, chúng ta sẽ trực tiếp đến phòng tiệc tổ chức họp báo."

"Được rồi, đi lên trước thôi."

Theo lý mà nói, người ngoài lẽ ra không được tham dự cuộc họp hội đồng quản trị của công ty, nhưng Phoebe vẫn cho người chuẩn bị một chỗ cho Vưu Phi Phàm ở góc phòng họp.

Bước vào phòng họp, các thành viên hội đồng quản trị đứng dậy chào sếp lớn, sau khi mọi người đã yên vị, Phoebe ngồi vào ghế chủ tịch, trước đây cô luôn chăm chú nghe báo cáo của công ty và đưa ra các quyết định kinh doanh, nhưng hôm nay cô lại thảnh thơi quá mức, ngay cả tư thế ngồi trông cũng lười biếng.

Cầm micro trước mặt, cô thổi một hơi rồi mới bắt đầu nói: "Từ khi ông nội giao cho tôi chức chủ tịch, chớp mắt đã nhiều năm như vậy, mọi cuộc bầu cử chủ tịch đều được nhất trí thông qua. Vì vậy, tôi rất biết ơn mọi người ở đây vì sự tin tưởng và ủng hộ của mọi người trong những năm qua."

Nói đến đây, Phoebe đứng dậy cúi đầu thật sâu với thành viên hội đồng quản trị, sau đó cô không có ý định ngồi xuống mà ra hiệu cho thư ký Đỗ dẫn người vào, đồng thời giải thích: "Đột nhiên mở họp hội đồng quản trị, là vì tôi muốn thông báo một số việc quan trọng, cũng hy vọng các vị tiền bối có thể ủng hộ lựa chọn của tôi."

Sau khi cửa phòng họp được mở ra, Mộ Tịch Nhiên mang theo tài liệu bước vào đầy tự tin, Vưu Phi Phàm chỉ biết Phoebe sẽ từ chức chủ tịch hội đồng quản trị vào ngày hôm nay, nhưng cô không biết rằng Mộ Tịch Nhiên lại có vai diễn, nên chống cằm tò mò.

"Xin giới thiệu với các bạn, đây là cô Doris, đại diện của quỹ đầu tư mạo hiểm Doris. Tôi dự định sáp nhập công ty Doris vào công ty của Lam Thị như một phần trong dự án đầu tư phát triển của công ty. Nói một cách đơn giản, lấy vốn đầu tư bên ngoài làm chi phí đầu vào của dự án của chúng ta, lợi nhuận cao cho các nhà đầu tư, điều hành hai công ty cùng một lúc, trong phạm vi có thể kiểm soát, thứ nhất, nó làm cho vốn chuỗi dự án của Lam Thị tự tin hơn, thứ hai, Lam Thị sẽ kiếm được tiền từ quỹ Doris. Cụ thể ra sao, mời cô Doris giải thích với mọi người."

Nói xong, Phoebe để lại vị trí cho Mộ Tịch Nhiên, với tài liệu trên tay Tịch Nhiên tự tin trình bày một đống số liệu, đồng thời trình bày khi hợp tác với Quỹ Doris đã đánh thắng Quan Thị một trận lớn, khi mà cả hai công ty Lam Thị và Quan Thị vẫn đang cạnh tranh khốc liệt trong ngành, cũng khiến Quan Thị nợ quỹ Doris một khoản lớn, bây giờ sáp nhập Doris vào công ty, tương lai khá hứa hẹn.

Sau hai vòng bỏ phiếu, việc sáp nhập đã được quyết định và Phoebe chào đón Tịch Nhiên bằng một tràng pháo tay. Trở lại vị trí, Phoebe bắt đầu nói việc thứ hai: "Chuyện thứ hai tôi muốn thông báo, với tư cách là người sở hữu số vốn cổ phần lớn nhất của Lam Thị, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tặng 3% số vốn cổ phần đang có trong tay cho cô Vưu Phi Phàm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net