Chương 103: Hiện tại và sau này, đều là bởi vì tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: phuong_bchii

_________________

《 Châm ngôn tình yêu 》cũng giống như cái tên này, giống như là nói ra tình yêu thâm trầm êm tai, mang theo một ít tình yêu xa xưa kéo dài, thật giống như đưa người đến thời đại Đặng Lệ Quân, cũng có thể nhìn thấy mùa xuân và cô độc mà Đặng Lệ Quân nhìn thấy.

Nguyễn Đào trước đây bởi vì một số nguyên nhân, đã sớm thuộc làu làu giai điệu bài hát này, cũng là ngũ âm không được đầy đủ của cô Nguyễn, nếu không nói không chừng mình cũng sẽ hát một bài.

Tô Mạn là đàn hát, cô không có chọn ca từ nguyên bản tiếng Nhật, mà là nhỏ giọng ngâm nga ca từ tiếng Trung.

Đặng Lệ Quân hát đều là âm thanh của tự nhiên, mang theo một ít ấm áp làm cho người ta muốn sa vào trong đó, hình như là đi theo tiếng hát của Tô Mạn cùng nhau trở lại niên đại trước kia, thấy được mỹ nhân cho rằng tài năng vô song.

Chờ cô đàn hát xong một khúc, tay mọi người đều muốn vỗ đến nở hoa.

Tô Mạn bên môi nở một nụ cười, cô đưa đàn guitar trả lại đứng lên, nhẹ nhàng vuốt tóc một chút: "Đến đây thôi, lễ Giáng Sinh mọi người phải đi xem 《Xuân Sơn Tỉnh》 nha, ca khúc cuối phim là tôi và Đình Chi cùng nhau làm, cam đoan có thể cho mọi người thấy một loại phong cách khác."

Tuyên truyền 《Xuân Sơn Tỉnh》 mới là mục đích căn bản lần này bọn họ tới chương trình này, đương nhiên đối với Tiêu Đình Chi mà nói đúng là như vậy, đối với Tô Mạn mà nói có phải hay không thì không chắc.

Dù sao dựa theo lời Đường Diệp mà nói, gặp phải chuyện lớn ở trước mặt Tô Mạn, đều phải nhanh nhẹn tự giác xếp ở phía sau Nguyễn Đào, chuyện cấp một tôi chuẩn bị đều bị Tô Mạn ép thành cấp hai.

Tiêu Đình Chi cũng cười theo nói: "Đúng vậy, ca khúc đầu phim cũng là chúng tôi làm, tràn đầy thành ý nha, tôi cũng là lần đầu tiên tiếp xúc những nhạc cụ truyền thống kia, rất thú vị."

Tô Mạn vươn tay về phía Nguyễn Đào: "Đi thôi, chúng ta phải về nhà rồi."

Nguyễn Đào nhặt mắt nhìn cô, liền thấy Tô Mạn một tay đút ở trong túi áo khoác, tay kia vươn về phía nàng, trên mặt cô mang theo ý cười như có như không, ánh mắt thâm thúy, giống như vực sâu sâu không thấy đáy.

Tô Mạn ngược sáng, vươn tay về phía Nguyễn Đào.

Nói lại là về nhà, các nàng...... về một nhà sao?

Nếu như nói đều về Hải Thị, có thể cũng là một nhà nhỉ, nhưng lời của Tô Mạn luôn làm cho Nguyễn Đào cảm thấy đắc ý, giống như là đang đáp lại lời nàng vừa rồi nói "Muốn cùng người đẹp về một nhà".

Lời nói đều có thể có đáp lại gì đó, thật sự làm cho người ta cảm thấy động tâm và yên tâm bất ngờ.

Sư Ân kỳ lạ cảm thấy có chút chua xót, sao anh lại không biết Tô Mạn và Nguyễn Đào có quan hệ tốt như vậy từ lúc nào?

Nguyễn Đào không phải đã nói muốn gia nhập liên minh phản kháng mẹ kế sao?

Tô Mạn và Nguyễn Đào ngồi lên xe đi mất, còn lại mấy người còn ở trong nhà nhỏ tiếp tục lao động.

Thời tiết Shangri-La mỗi ngày đều rất tốt, hôm nay cũng là một mảnh vạn dặm không mây, chân trời thỉnh thoảng có mấy con qua đáng yêu nhoáng lên một cái mà qua, toàn bộ thế giới đều mang theo một mảnh yên tĩnh hài hòa.

Nguyễn Đào hít một hơi thật sâu không khí trong lành, luôn cảm thấy không khí ở Vân Nam còn thơm ngọt hơn cả Hải Thành.

Nàng nhìn Tô Mạn, lời đến bên miệng lại bị chính mình nuốt trở lại.

Tô Mạn chênh lệch đến ánh mắt của nàng, nhưng đều coi như không nhìn thấy, cánh tay của cô chống đầu tựa vào bên cửa sổ, trông có vẻ nhàn nhã lại thoải mái.

Đồng hồ màu tím trên tay lóe ra một ít ánh sáng như sao.

Nguyễn Đào có chút chột dạ sờ sờ cổ tay của mình, đồng hồ trên tay nàng bởi vì mấy ngày hôm trước lúc giận dỗi Tô Mạn bị nàng tháo xuống đặt ở trong tủ đầu giường.

Chủ lực một mắt không thấy tâm không phiền.

Nguyễn Đào thậm chí cũng nghĩ kỹ muốn cả đời không qua lại với Tô Mạn nữa.

Ai biết trong chương trình này lại đụng phải Tô Mạn, còn dẫn theo nhiều chuyện như vậy.

Nàng trêu chọc đến Tô Mạn, là người mẹ kế trước đó nàng không biết, dù sao Tô Mạn là triệt để trêu chọc đến nàng.

Nguyễn Đào nghĩ vậy, lại lấy điện thoại di động ra trò chuyện sôi nổi với Triển Duyệt còn có thầy bói nàng mới kết bạn, nghĩ một vạn cái kế hoạch đi trêu chọc Tô Mạn như thế nào.

Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản chớ làm phiền): Cậu tỉnh lại đi Đào, Tô ảnh hậu đâu cần cậu trêu chọc chứ? Cậu cười một cái, chị ấy sẽ về nhà với anh, được chứ?

Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản chớ làm phiền): Tin tưởng sức hấp dẫn của bản thân đi, nếu thật sự không được cậu cứ bắt chị ấy lại, cứ mặc bộ quần áo gì mà lúc trước cậu nói chị ấy mua cho cậu? Nếu là chị ấy mua, chị ấy hẳn là rất thích đúng không?

Triển Duyệt hoàn toàn không biết Nguyễn Đào lúc trước nói là quần áo gì, nếu cô ấy biết thật ra là một bộ nội y ren thỏ, có thể ruột đều hối hận đến xanh mét.

Nguyễn Đào mãi cho đến khi xuống máy bay cũng suy nghĩ chuyện bộ quần áo kia, khuôn mặt của nàng đều đỏ bừng, trông vô cùng đắc chí hài lòng, chính là nắm chặt hai quyền, trông có vẻ giống như là muốn đi luyện quyền anh.

Mãi cho đến khi lên xe Tô Mạn, Nguyễn Đào vẫn nhìn về phía trước, miệng mím chặt, không biết đang suy nghĩ ý đồ xấu gì.

Tô Mạn nhìn nàng một cái, hỏi: "Lúc trước có phải em có cái gì muốn hỏi tôi đúng không?"

Nguyễn Đào đương nhiên có điều muốn hỏi, nàng muốn hỏi Tô Mạn, tại sao lại chọn hát 《Châm ngôn tình yêu》.

Nguyễn Đào mở miệng, có chút không xác định nhìn về phía Tô Mạn: "Làm sao chị biết tôi có vấn đề muốn hỏi?"

Tô Mạn vừa lái xe vừa cười khẽ.

"Em có thể lý giải thành hiệu ứng cánh bướm, khi cánh bướm chấn động sẽ khiến cho không khí xung quanh dẫn phát một số phản ứng liên hoàn, khi cánh của em chấn động bị tôi nhận thấy được, cho nên tôi biết em có vấn đề muốn hỏi."

"Cái gọi là tần suất nhất trí sao?"

"Có thể hiểu như vậy."

Trong đầu Nguyễn Đào một bộ đồ lót ren khiến người ta đỏ mặt tạm thời rời khỏi sân khấu, nàng suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được.

"Vậy tại sao chị lại hát bài 《Châm ngôn tình yêu》, lần trước ở nhà chị, chị cũng đã mở bài hát này."

"Lúc trước không phải em từng viết lên bảng đen sao? Em thích bài hát này, tôi hát bài em thích, có gì không tốt?"

Chính là bởi vì bài hát trước kia nàng thích, cho nên Tô Mạn hát mới làm cho nàng cảm thấy kỳ lạ.

Dù sao cho dù có chút kỳ lạ, nhưng nàng thích bài hát kia đúng là bởi vì Bách Văn Viễn, cho dù phần thích yếu ớt không chịu nổi một kích kia, cũng đã sớm tan thành từng mảnh.

Nhưng cũng là bởi vì người khác, nàng mới có thể thích bài hát kia, lại được Tô Mạn hát lên, đây là không công bằng.

Tô Mạn nhẹ nhàng cười, miệng hát ra một đoạn tiếng Nhật nhỏ, là nguyên bản 《白 いアマリリス》, Tô Mạn phát âm tiếng Nhật cũng rất tốt, mỗi một âm điệu đều bị cô kéo thật dài, âm cuối đều kéo theo một giai điệu kéo dài.

Nguyễn Đào đột nhiên hiểu ra tại sao nói bài hát của Đặng Lệ Quân là tà âm rồi.

Mỗi một câu của Tô Mạn đều hát rõ ràng, dưới tình huống không có nhạc đệm cũng hát ra một ca khúc hoàn chỉnh, một câu ca từ cuối cùng kia thật giống như là có thứ gì đó, siết chặt trái tim Nguyễn Đào.

Tất nhiên là nàng biết nó có nghĩa là gì.

【Tôi sẽ luôn coi tình yêu của em đối với tôi là chuyện quan trọng nhất, không ai có thể biết được trái tim tôi.】

Nguyễn Đào trước kia, cũng không biết trái tim Tô Mạn, cũng quên quá khứ được Tô Mạn khắc ghi trong lòng.

Tô Mạn đột nhiên dừng xe, nhẹ giọng nói: "Chờ tôi một chút."

Nói xong liền cởi dây an toàn xuống xe, đợi đến khi Nguyễn Đào kịp phản ứng, Tô Mạn lại lên xe, tặng cho Nguyễn Đào một bó hoa.

Chỉ là hai ba đóa bách hợp thuần trắng, hoa bách hợp nở rộ xinh đẹp, phía trên còn đọng một ít giọt nước, mùi thơm nồng nàng phả vào mặt, Nguyễn Đào cầm trên tay lại cảm thấy có chút run rẩy.

"Tại sao... tặng hoa cho em?"

Tô Mạn vừa thắt dây an toàn vừa không chút để ý nói: "Trước kia em tặng tôi nhiều như vậy, tôi tặng em một lần cũng không kỳ lạ nhỉ?"

Không kỳ lạ.

Tuy nhiên, phiên bản tiếng Nhật của 《Châm ngôn tình yêu》, chính là hoa bách hợp thuần trắng.

Tô Mạn không thể không biết.

Nguyễn Đào nhìn hoa bách hợp trên tay, trái tim cũng không ngừng run rẩy, giống như bó hoa bách hợp trước mắt này, mang theo mùi thơm nồng đậm, đánh thức nàng từ trong hồi ức.

Nàng nhớ tới những bông hoa kia, là lúc nàng đi ngang qua cửa hàng hoa sẽ thuận tay mua, mỗi ngày đều mua một loại hoa khác nhau.

Có lẽ là khi đó nghe ai đó nói hoa không giống nhau sẽ đại diện cho may mắn không giống nhau.

Nàng cũng quên có tặng cho Tô Mạn ở dưới chân cầu vượt một đóa bách hợp hay không, chỉ là giống như xuyên qua bó hoa trước mắt này, làm cho nàng nhớ tới hình như lần đầu tiên nàng tặng hoa cho Tô Mạn, ca khúc cô đàn chính là《Châm ngôn tình yêu》.

Nguyễn Đào có chút không chắc chắn hỏi: "Lần đầu tiên em gặp chị, có phải chị đã hát bài hát này không?"

Bên môi Tô Mạn mang theo một ít ý cười, giọng nói của cô dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, mang theo một ít gió làm cho người ta say mê, hỗn hợp với mùi hoa bách hợp cùng nhau dung nhập vào trong xoang mũi, lỗ tai, trong lòng Nguyễn Đào.

"Đúng vậy, cho nên bạn thích bài hát đó bởi vì ai không quan trọng, hiện tại và sau này, đều là bởi vì tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net