Chương 2: Cô cho tôi vào danh sách đen Wechat?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: phuong_bchii

________________

Mặc dù hiện tại Tô Mạn mới 27 tuổi.

Nhưng đúng thật là bạn đời trên danh nghĩa pháp lý của ba Nguyễn Đào.

Nếu ba nàng xảy ra chuyện gì thì Tô Mạn sẽ là người giám hộ đầu tiên của nàng, nàng còn phải ăn ngon uống tốt cung phụng Tô Mạn.

Quan trọng hơn chính là, Tô Mạn nắm giữ mạch máu kinh tế của nàng, Nguyễn Danh Thành trực tiếp cho Tô Mạn toàn quyền quản lý Nguyễn Đào.

Hôm nay trên cơ bản trong thẻ Nguyễn Đào có 3 tệ hay 500 vạn, đều phải xem tâm trạng của Tô Mạn hôm nay là xanh lục hay xanh lam.

Nguyễn Danh Thành làm một bá tổng oai phong một cõi, nói một cách dễ hiểu, ở Hải Thị không có mấy người dám không nể mặt.

Nhưng Tô Mạn khăng khăng dám không cho.

Kết quả Nguyễn Danh Thành ưng ngay cái bộ này, cũng không biết làm thế nào khiến Tô Mạn đồng ý kết hôn với ông, sau khi kết hôn càng đối với Tô Mạn nói gì nghe nấy.

Thậm chí còn rất yên tâm giao con gái bảo bối của mình cho cô.

Nguyễn Đào cũng không chỉ một lần nghi ngờ Tô Mạn rốt cuộc đã cho Nguyễn Danh Thành ăn bùa mê thuốc lú gì.

Nguyễn Đào đương nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng khổ nỗi da mặt thì mỏng, túi tiền thì dày.

"Tôi không thể ở đây? Cô cũng ở đây được mà, theo tôi được biết 8 giờ sáng mai cô có lớp diễn xuất, bây giờ đã 3 giờ rồi, cô còn ở đây?"

Tô Mạn nhẹ nhàng mở miệng, một đôi mắt xinh đẹp lại mị hoặc nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Nguyễn Đào.

"Sao dì lại như vậy, thế mà lại còn xem thời khoá biểu của tôi?"

Lời này vừa thốt ra, Tô Mạn lại dùng đôi mắt xinh đẹp đến không được kia liếc nhìn Nguyễn Đào một cái, trong mắt hoa đào tràn ngập mấy phần lạnh lẽo.

Nguyễn Đào bỗng nhiên phát hiện giọng điệu của mình không đúng, nhanh tiếp tục nổi lên làm kẻ liếm gót.

"Không phải, đây, đây không phải ra ngoài giải trí chút xíu thôi sao? Giáo viên lớp diễn xuất của bọn con cũng có nói, phải đặt chính mình vào cuộc sống, cảm nhận những khía cạnh khác của cuộc sống......"

Lời này cơ bản là đang vô nghĩa, khía cạnh cuộc sống gì phải cảm nhận ở quán bar lúc 3 giờ sáng, huống hồ Tô Mạn là diễn viên hàng đầu, cũng chưa thấy qua diễn viên nào cảm nhận cuộc sống ở hộp đêm, nhưng cuối cùng cô cũng không mở miệng vạch trần Nguyễn Đào.

Sư Ân nhanh chóng tới hoà giải, bọn họ đều biết Nguyễn Đào ở trước mặt Tô Mạn chính là cục bột bị đắn đo nhào nặn, trên cơ bản là không có nhân quyền.

Bọn họ đều là từ thời quần thủng đáy cùng nhau hãm hại lừa lọc làm bậy đa đoan, hiện tại cũng rất chú trọng nghĩa khí huynh đệ.

"Chị Mạn Mạn, tha cho Đào Đào đi, em ấy đây không phải mới vừa vào đại học, có lẽ còn mới mẻ, vả lại thời đi học nếu các bạn học đều đi chơi, bản thân lại không đi, nhiều ít có chút không hợp đàn. Bình thường chị dạy em ấy nhiều cũng không có việc gì sao, hôm nay cứ tha cho em ấy đi."

Thật ra Sư Ân có khuôn mặt của học trò tốt, trông chính là dáng vẻ quân tử chín chắn, lúc không nói lời nào còn rất có thể doạ người, nhưng ý đồ xấu xa trong đầu là nhiều nhất, từ nhỏ Nguyễn Đào đã thích đi theo anh gây rắc rối khắp nơi.

Quan hệ của mấy đứa con nhà giàu vẫn luôn vô cùng thân thiết, đương nhiên Sư Ân biết quan hệ của Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành.

Nhưng mà tiếng "dì" kia anh không cách nào kêu ra khỏi miệng được.

Đừng nói dáng vẻ của trẻ tuổi xinh đẹp Tô Mạn khiến anh kêu không ra khỏi miệng, nhưng anh thật ra có thể tôn sùng gọi một tiếng dì Tô, ánh mắt hình viên đạn của Tô Mạn có thể cắt anh ra làm trăm mảnh ngay tại chỗ.

Nguyễn Đào nghe Sư Ân giúp nàng nói chuyện, trong lòng liền âm thầm kêu khổ.

Xong rồi, cái hay không nói, lại đi nói cái dở.

Quả nhiên, con ngươi Tô Mạn lập lòe chớp mắt một cái, khóe miệng liền nở nụ cười có chút lạnh lẽo.

"Cô cho tôi vào danh sách đen Wechat?"

Block Tô Mạn, đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Đào làm.

Từ nhỏ Nguyễn Danh Thành đã thực thi chính sách nuôi thả đối với nàng.

Trên cơ bản đối với Nguyễn Đào đang ở trong trạng thái không ai quản lí, mặc kệ làm cái gì, mặc kệ gây ra họa gì, mặc kệ hôm nay đi đâu. Chỉ cần nửa đêm còn biết đường về nhà, Nguyễn Danh Thành đều tùy ý để nàng thích chơi như thế nào thì chơi như thế ấy.

Lúc Nguyễn Đào học lớp 12 muốn học diễn xuất trà trộn vào giới giải trí, Nguyễn Danh Thành không nói hai lời tìm ngay cho nàng mấy người giáo viên dạy diễn xuất giỏi nhất trong ngành tới dạy chuyên nghiệp cho nàng.

Có lẽ để cho Nguyễn Đào học càng tinh túy hơn, không ngờ còn tìm cho nàng một người mẹ kế là ảnh hậu ở giới giải trí.

Nguyễn Đào ngay từ đầu đã có ấn tượng vô cùng không tốt đối với Tô Mạn, người phụ nữ này quản thật sự quá rộng, từ việc hôm nay Nguyễn Đào ăn gì cho đến mấy giờ đi ngủ đều do cô sắp xếp.

Trong một thời gian Nguyễn Đào đều cảm thấy Tô Mạn thật ra là giáo viên dạy diễn xuất Nguyễn Danh Thành tìm cho nàng, hay là kiểu người khắc nghiệt dị thường với nàng.

Nguyễn Đào từ nhỏ chính là người theo chủ nghĩa không phục quản giáo, lập tức liền nghĩ cho dù Tô Mạn là ảnh hậu, nhưng cũng chỉ được ba nàng mời đến dạy học cho nàng, dựa vào cái gì quản đông quản tây nàng.

Ngay khi Nguyễn Đào ném xác con gián vào trong chăn Tô Mạn.

Thời điểm chuẩn bị chờ Tô Mạn hét lên một tiếng chói tai, kết quả Nguyễn Danh Thành da mặt dày chỉ vào Tô Mạn dõng dạc nói: "Con gái, về sau đây sẽ là mẹ của con."

Nguyễn Đào: "!!!"

Có thể nói là như sét đánh ngang tai.

Sau đó Tô Mạn coi như là mặt Nguyễn Danh Thành, bưng lên cái ly thủy tinh có con gián, đưa mắt nhìn vào trong, rồi đưa cái ly cho Nguyễn Danh Thành.

Nguyễn Danh Thành vui vẻ liền uống một ngụm, uống đến một nửa mới phát hiện giống như mình đã cắn phải thứ gì giòn giòn.

Sau đó là một tiếng thét kinh thiên động địa xé rách bầu trời.

Tối đó Nguyễn Đào liền cảm nhận được một trận đánh đôi nam nữ phối hợp đã lâu.

Bắt đầu từ lúc ấy, Nguyễn Đào block Tô Mạn là chuyện rất bình thường, mỗi lần Tô Mạn nói gì đó nàng không muốn nghe, nàng quay đầu liền trực tiếp cho người vào danh sách đen.

Nếu nói cả nước có ai có bản lĩnh trực tiếp block Tô đại ảnh hậu, thì cũng chỉ có một mình Nguyễn Đào.

Nhưng suy nghĩ đến thẻ ngân hàng của nàng, nghĩ đến người phụ nữ Tô Mạn này lúc nhẫn tâm lên có thể khiến cho Nguyễn Đào cả người không có quá 5 tệ, Nguyễn Đào liền chạy chân chó bắt đầu cọ cọ đôi chân dài của Tô Mạn.

"Ai nha, đây không phải di động đột nhiên hỏng rồi sao? Không biết vì sao WeChat lại kéo một số mỹ nữ vào danh sách đen, con đã nói tại sao hôm nay lại không nhận được tin nhắn của người? Con trở về sẽ cùng di động tán gẫu một chút, xem thử đây là có cái tật xấu gì! "

Tô Mạn nhìn nàng, chậm rãi nhếch khóe miệng lên, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng rất lạnh lẽo.

"Hiện tại tôi cũng có thể cùng cô tán gẫu một chút, xem thử rốt cuộc là di động có vấn đề, hay là cái người này có vấn đề."

Tô Mạn hơi mỉm cười, trong mắt lạnh lẽo cũng có thể đóng băng Nguyễn Đào.

"Đào Đào à, hiện tại giờ này em cũng không thể trở lại trường học, hay là đến nhà anh? Nhà anh......"

Sư Ân vốn muốn hoà giải, khổ nỗi bị Tô Mạn liếc một cái với ánh mắt nữ vương vô cùng bá đạo, chú trọng nghĩa khí huynh đệ cũng lập tức ngậm miệng lại.

Nguyễn Đào cảm giác não của mình đã không còn hoạt động nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tô Mạn rời khỏi quán bar.

Dọc đường đi Nguyễn Đào cũng không dám nói chuyện với Tô Mạn, hơn nữa nàng quả thật có hơi mệt, lập tức liền ở trong xe ngủ gà ngủ gật.

Mãi cho đến khi Nguyễn Đào theo Tô Mạn về đến nhà, nàng mới phản ứng lại.

Không đúng, biệt thự Nguyễn gia không phải cách trường học khoảng chừng 30 km sao?

Ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên là căn phòng hồng hồng phấn phấn của cô.

Tô Mạn hơn nửa đêm đưa mình về nhà, 8 giờ sáng mai có tiết nàng làm sao có thể về trường học kịp?!

Nàng mới không tin Tô Mạn có lòng tốt đưa nàng về trường học, đây rõ ràng là đang chỉnh nàng mà!

Quả nhiên, di động lập tức nhận được tin nhắn Tô Mạn gửi tới.

"Nếu sáng mai đi học trễ, tôi sẽ nói cho ba cô biết cô nửa đêm đến quán bar còn bị người ta quấy rối, ngày mai tài xế không rảnh đưa cô đi, tự cô nghĩ cách trở về đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net