Chương 13: Thang máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi về nhà trọ, Lăng Giản mang các nàng đến cửa hàng dưới lầu mua vài thẻ nạp điện thoại. Ở vùng đất trung tâm của thành B, khắp nơi đều là nhà cao tầng san sát. Nhìn chúng, chân mày các nàng từ hơi nhíu biến thành chau lại thật chặt, sau đó trầm mặc theo Lăng Giản đi. Trên thực tế, trong lòng các nàng đều cảm thán: Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, chỉ sợ người ở nơi này khinh công đều siêu việt, bằng không làm sao lên được địa phương cao như vậy?

*[Trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn]

            Đi vào cửa hàng, Lăng Giản các nàng đến làm cho cửa chật cứng. Bị mấy cực phẩm mỹ nhân chắn ở ngưỡng cửa, mấy người qua đường đều dừng cước bộ, ôm tâm thái tham gia náo nhiệt, muốn biết đến cùng là chuyện gì xảy ra ở cửa hàng này? Tại sao có nhiều mỹ nhân như vậy đứng ở cửa, hơn nữa hai người trong các vị đó lại mặc trang phục cổ trang. Quay phim sao? Tại sao không nhìn thấy máy quay phim đây? Hay là, không thấy tổ làm phim ở xung quanh đây?!

            'Đại nương, phiền bán cho vài thẻ nạp.' Lăng Giản đem 100 đồng trong túi ra, nhớ đến trong ví còn 180 đồng, nàng lại lấy từ trong ví 150 đồng ra đưa cho bác gái bán hàng. Thật nhiều con số cát lợi, Lăng Giản vẻ mặt rất là không biết nói gì, nàng liền không hiểu, tại sao nàng cùng con số ngu ngốc này hữu duyên như vậy!

            'Ngươi muốn mua 250 đồng thẻ nạp?' Bác gái cầm tiền, hỏi Lăng Giản, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn mấy nữ nhân đứng ở cửa, trong lòng suy đoán quan hệ của các nàng cùng Lăng Giản.

            'Ân, hai thẻ 100, một thẻ 50.' Lăng Giản bổ sung, phát hiện mấy nữ nhân của nàng từ khi xuống xe đến giờ đều không nói gì, nàng không rõ ràng, quay đầu về phía các nàng. Mắt đối mắt, từ trong mắt các nàng Lăng Giản đọc được nghi hoặc thật sâu. Nghi hoặc? Lại có cái gì để nghi hoặc đây? Lăng Giản bị các nàng hỏi những vấn đề hiếm có kia đến độ da đầu có chút tê, ở trong lòng cầu gia gia và nãi nãi hy vọng các nàng không sinh ra nghi vấn kỳ quái gì nữa.

            'Ầy, hai thẻ 100, một thẻ 50, tròn 250 đồng.' bác gái lấy ba tấm thẻ nạp dưới bàn đưa cho Lăng Giản, lại hỏi: 'Còn cần gì nữa không?'

            ‘Chắc là không cần nữa.' Lăng Giản đảo mắt qua hàng hóa đang bày trên kệ hàng, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định hỏi Lam Thanh Hàn các nàng: 'Thanh Hàn, các ngươi muốn mua một cái gì không?' sợ bác gái biết trong túi nàng chỉ còn 30 đồng, Lăng Giản đi tới bên cạnh các nàng, nhỏ giọng: 'Cái kia, các ngươi nếu muốn mua nên kiềm chế lại một chút, trong túi ta chỉ còn 30 đồng.'

            'Lăng Giản. . . .' các nàng muốn nói lại thôi. Một lát sau, các nàng cùng nhau chỉ vào...băng vệ sinh đặt ở bên phải hàng trên cùng, nhỏ giọng hỏi: 'Lăng Giản, cái kia là cái gì?'

            'Cái kia là băng vệ sinh, nữ nhân dùng khi đại di mụ* đến.' Lăng Giản giải thích, phát hiện mấy người xa lạ một mực nhìn về hướng cửa hàng bên này, còn tưởng rằng Lam Thanh Hàn các nàng cản đường của người ta, nhanh chóng một tay nắm Hứa Linh Nhược, một tay khác nắm Lam Thanh Hàn, kéo các nàng đi về nhà trọ.

            *[nguyệt sự]

            'Chờ chút, Lăng Giản ngươi chờ một chút!' khi vừa đi tới cạnh thang máy, Ôn Nhứ Yên nhanh chóng nắm ống tay áo Lăng Giản, không cho nàng đi về phía trước: 'Lăng Giản, ngươi còn không giải thích băng vệ sinh đến tột cùng là vật gì cho chúng ta?! Ngươi nói là thời điểm nữ nhân gặp đại di mụ sẽ dùng, nếu vậy vật kia không gặp đại di mụ thì không cần dùng sao? Theo lời ngươi nói, vật kia nhất định là đồ vật dùng để nghênh tiếp và bái phỏng đại di mụ. Nhưng mà, ta không hiểu chính là, chúng ta bái phỏng đại di mụ thì dùng nó để làm gì? Huống chi, đại di mụ của chúng ta mấy năm trước đã tạ thế rồi.'

            'Ta. . .' Lăng Giản bị Ôn Nhứ Yên nói một hơi làm cho khó thở, nàng như có cừu oán với nút thang máy, liền dùng sức bấm vào nút đi lên, khóe miệng sau nhiều lần co giật rốt cuộc cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường: 'Nhứ Yên, ta đã nói với ngươi. . . Ở thế giới hiện đại, đại di mụ không phải là nói đại di mụ của các ngươi, ở đây đại di mụ chính là chỉ nguyệt sự của nữ nhân, bởi vậy. . . vật kia dùng để hấp thu nguyệt sự trong thời gian đó. Lẽ nào các ngươi không nhìn thấy sao? Trên bao bì băng vệ sinh còn vẽ hai cái cánh nhỏ, đó chính là. . . tiểu dơi thuần khiết hút máu!' Lăng Giản khóc không ra nước mắt nhe răng ra, hai cái tay làm ra hình “vỗ cánh” phì phì.

            Phốc, các nàng bị dáng dấp giả vờ khả ái này của Lăng Giản chọc cười. Suy nghĩ một chút, cho dù là thân cao, tướng mạo hay khí tràng của Lăng Giản đều là hình tượng ngự tỷ, bây giờ nàng lại vẫy hai tay làm thành hình cái cánh bay bay, cái kia hết sức ngây thơ, hoàn toàn trái ngược với thuộc tính của bản thân nàng, không làm người cười đến đau bụng mới là lạ!

            'Uy! Buồn cười như vậy sao?' Lăng Giản bất mãn lầm bầm. Nàn tiếp tục ấn nút thang máy chưa hạ xuống đi, mãi đến khi cửa thang máy chậm chạp mở ra, Lăng Giản mới đi vào bên trong hướng Lam Thanh Hàn các nàng ngoắc tay: 'Đi vào nào, chúng ta về nhà.' Nhà, cái từ này đều ấm áp như vậy, đều sưởi ấm con người như vậy, các nàng nghe được không khỏi giương khóe miệng lên, ở trong lòng miêu tả dáng dấp căn nhà các nàng sắp nhìn thấy.

            Đi vào thang máy đóng kín, cảm giác đầu tiên của các nàng chính là, nơi này nhất định là lao ngục nhốt phạm nhân. Chỉ là, cảm giác như vậy làm các nàng không thể nào nói thẳng với Lăng Giản, bởi vì các nàng tin tưởng Lăng Giản sẽ không đem các nàng đưa vào trong lao đi. Quả nhiên, ở mấy giây sau khi nghiệm chứng thang máy thì các nàng tin tưởng, không thể nghi ngờ nữa.

            'A!' thang máy đột ngột đi lên cao làm cho các nàng sợ hết hồn, các nàng dồn dập vọt tới bên người Lăng Giản, định ôm lấy nàng để tìm cảm giác an toàn. Đáng tiếc nhiều người như vậy, các nàng căn bản hoàn toàn không có cách nào ôm trọn Lăng Giản, trái lại còn cùng nhau vây chặt chẽ Lăng Giản. Nếu như không phải trong thang máy có điều hòa trung ương, thì Lăng Giản đã sớm bị “nhiệt tình” của các nàng làm cho buồn chết.

            'Các ngươi. . . Các ngươi làm sao vậy?'

            'Lăng Giản! Đây rốt cuộc là vật gì? Vì sao, tại sao lại di chuyển? Hảo, hảo đáng sợ!' Ôn Nhứ Yên cùng Lam Nhược Y đều không biết võ công, sợ hãi đương nhiên cũng nhiều hơn Lam Thanh Hàn cùng Hứa Linh Nhược. Các nàng căng thẳng chú ý động thái của thang máy, phát hiện nó chỉ di chuyển lên trên mà không có hành động gì khác, khỏa tâm treo cao liền dần dần hạ xuống.

            'Ai? Các ngươi đừng sợ, đây là thang máy. . . Là dùng để đưa người ta lên xuống lầu. Có nó, chúng ta không cần lao lực mà leo cầu thang. Ngươi xem, chúng ta ở trên tầng 21, nếu như mỗi ngày đều phải leo cầu thang, không mệt mới là lạ!' Biết các nàng bị dọa, Lăng Giản một tay ôm lấy Ôn Nhứ Yên sợ hãi nhất, sau đó nhè nhẹ vỗ vai Lam Nhược Y các nàng, nói: 'Thang máy không có gì đáng sợ, nó là công cụ mà chúng ta phải đi. Đương nhiên, nếu như các ngươi muốn thử một chút tư vị của việc bò từ tầng 1 đến tầng 21, cũng có thể thử xem!'

            Đương khi nói chuyện, thang máy đã dừng lại ở tầng 21, cửa tự động mở ra. 'Đi thôi! Về đến nhà rồi!' ra khỏi thang máy, Lăng Giản mang các nàng bước nhanh tới... một căn phòng ở bên phải trước mặt. Từ trong balô lấy chìa khóa nhà ra, tay Lăng Giản bởi vì kích động mà sản sinh ra chút run rẩy.

            Tay được một bàn tay ấm áp bao lấy, Ôn Nhứ Yên đứng bên người nàng tự nhiên là thấy được ‘khẩn trương’ của nàng, nàng khó hiểu vì sao Lăng Giản lại tự nhiên ‘khẩn trương’, còn tưởng rằng là do vừa nãy đi thang máy: 'Lăng Giản, ngươi không có chuyện gì chứ? Nơi nào không thoải mái sao?'

            'Làm sao vậy Lăng Giản? Sao đột nhiên lại như vậy?' nghe Ôn Nhứ Yên hỏi như vậy, Lam Thanh Hàn nhanh chóng đến gần kiểm tra sắc mặt Lăng Giản, chỉ lo thật sự nàng có chỗ nào không thoải mái.

            ‘Ngốc tử? Ngươi sao vậy?'

            'Lăng Giản?'

            Các nàng lo lắng quan tâm là cho trong lòng Lăng Giản tràn đầy ấm áp, nàng nở ra một nụ cười ôn hòa, khẽ nhéo lấy hai má Ôn Nhứ Yên, nói với các nàng rằng: 'Ta không có chuyện gì, chỉ là rốt cục có thể trở về nhà rồi, nên trong lòng cao hứng.'

            ‘Ngốc tử! Cao hứng liền cao hứng! Ngươi nhìn tay ngươi run đến thế kia kìa! Doạ chết bọn ta!' ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng xác định Lăng Giản không có chuyện gì, các nàng đều yên tâm không ít. Các nàng sợ nhất chính là Lăng Giản sinh bệnh, còn nhớ lần trước ở trong hoàng cung, Lăng Giản cảm mạo nóng sốt, khi đó quả thực giày vò các nàng hai ngày hai đêm, thế nào cũng không ngủ được.

            'Được rồi được rồi, ta đây không có chuyện gì cả! Đến rồi, chúng ta về nhà!' Lăng Giản tra chìa khóa vào ổ, thông thạo chuyển động mở cửa căn nhà đã lâu không nhìn thấy kia.

            'Vào đi, đây là nơi khi ta học đại học vẫn ở.' mở cửa, Lăng Giản nhường chỗ cho các nàng đi vào. Đã hơn hai năm không về, trong căn hộ liên tục truyền đến một mùi hương lạ không cách nào truyền lời. Bịt mũi lại, Lăng Giản vội vàng đem cửa sổ trong nhà tất cả đều mở ra, để cho không khí mau chóng thông thoáng.

            Nơi này thật là nhỏ! Vào nhà trọ của Lăng Giản, trong lòng các nàng đều có suy nghĩ giống nhau. Hứa Linh Nhược cùng Ôn Nhứ Yên cũng không sao, nhưng Lam Thanh Hàn cùng Lam Nhược Y thì khác, các nàng từ nhỏ đã sống trong hoàng cung rộng lớn, đối với nơi này của Lăng Giản nhịn không được nói ra một câu: 'Lăng Giản, chỗ ở của ngươi thật là nhỏ! Nhỏ bằng căn phòng hai người dị quốc kia ở.'

            'Nơi nào có? Nơi này của ta so với nhà gỗ kia lớn hơn nhiều! Các ngươi nhìn chung quanh đi, ta mở máy nước nóng ra đã, đã hơn một ngày không tắm, cả người đều dơ rồi!' nói xong, Lăng Giản yên tâm đi vào phòng tắm cắm dây máy nước nóng, lại đem quần áo đã thay trong balô bỏ vào trong máy giặt, để mấy nữ nhân trong lòng tràn đầy nghi ngờ 'tham quan' nhà trọ Lăng Giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net