Chương 64: Tình ý triền miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu ta yêu ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cân nặng, câu hỏi này sợ là vĩnh viễn cũng không tìm ra đáp án. Cho dù là vậy thì một khi nữ nhân mình thầm mến nhiều năm dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói ra, khì khóe mắt của nàng lóe lên lệ quang, khi nàng thấy được vẻ nghiêm túc chưa từng có của đối phương, đây hết thảy có thể dễ dàng trả lời câu hỏi trên: Một câu ta yêu ngươi có thể nặng đến độ nào.

Nụ hoa hồng nhạt không ngừng được Lăng Giản mút vào, hô hấp Ngọc Linh Lung lộ ra ẩn nhẫn cùng kiềm chế, nàng không ngừng hít thở sâu nhằm giảm bớt khoái cảm càng để lâu càng nhiều trong cơ thể. Dòng nước ấm dưới bụng từng đợt từng đợt xẹt qua, hai mắt Ngọc Linh Lung đã được một tầng nước che phủ, thân thể vừa bị động lại vừa chủ động đón nhận những cái vuốt ve của Lăng Giản.

'Aaa ưm. . . Đau!' nụ hoa không ngừng bị hàm răng Lăng Giản cắn vào, hai chân Ngọc Linh Lung bởi vì tiếng kêu trong miệng mà tự giác cong lên. Nàng ngẩng đầu nhìn lên Lăng Giản đang vùi đầu ở ngực nàng, hơi thở hổn hển dần nóng bỏng. Đúng rồi,nhất định là Lăng Giản biết nàng đau, cho nên mới liếm quanh ôn nhu như vậy. Không thể nói ra cảm giác là như thế nào, kích thích khoái cảm hòa lẫn với đau đớn đã được sự nhẹ nhàng như vậy thay thế. Vẫn là khoái cảm như trước, nhưng mà lại càng chậm chạp hơn, như tế thủy trường lưu (dòng nước nhỏ chảy lâu), không nhanh không chậm, nhẹ nhàng càng khiến cơ thể biến hóa nhiều hơn.

Đầu ngón tay chuyển sang nụ hoa bên kia, Lăng Giản nghiêng đầu mút vào bộ ngực trắng nõn của Ngọc Linh Lung. Nàng nhắm mắt lại, thỉnh thoảng để cho những giọt mồ hôi trên trán trượt xuống ngực Ngọc Linh Lung. Bị ngón tay Ngọc Linh Lung làm bị thương, giữa hai chân Lăng Giản vẫn tồn tại chút cảm giác đau đớn mơ hồ. Vừa rồi cắn cắn vào nụ hoa Ngọc Linh Lung có chút mạnh, nhưng thật ra là do tấm lòng hẹp hòi gây ra, cho nên mới không biết nặng nhẹ cắn nàng ấy đau như vậy.

Da thịt Ngọc Linh Lung rất thơm, tựa hồ như mỗi một lỗ chân lông cũng mang theo hương cơm thơm ngát, làm cho Lăng Giản luôn thích hương cam phá lệ yêu thích da thịt Ngọc Linh Lung. Hai tay nhẹ nhàng mở ra cánh hoa khép hờ, Lăng Giản chưa từng thấy qua phần dưới nào của nữ nhân có màu sắc mê người như thế này.

Một câu hỏi ngu ngốc lóe lên trong đầu Lăng Giản, Lăng Giản đưa tay vuốt ve cánh hoa đã ẩm ướt từ sớm, Ngọc Linh Lung khẽ run và rên rỉ. Quả nhiên là thật nhạy cảm. Lăng Giản vuốt ve phần đùi Ngọc Linh Lung, nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng ấy, thanh âm khàn khàn nói: 'Ngọc Linh Lung, đây là lần đầu tiên của ngươi sao?'

'Không. . . Không được sao? Lăng Giản, tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy. . .' hai chân đang duỗi thẳng của Ngọc Linh Lung lại cong lên, nàng không cảm thấy lần đầu tiên có gì phải ngại ngùng, càng không cảm thấy lần đầu tiên phải nên dè dặt. Nàng là Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung từ trước đến giờ dám yêu dám hận, không có quá nhiều giả vờ, chỉ vì yêu tha thiết đối phương mà hận không thể đem cơ thể giao cho nàng.

'Không có gì, chẳng qua là cảm thấy nếu đây là lần đầu tiên của ngươi, thì ta nên hảo hảo dạy dỗ ngươi mấy kỹ thuật khi yêu thương này.' Lăng Giản khẩu thị tâm phi nói, nàng không muốn nói lời thương tiếc, bởi vì giờ khắc này Ngọc Linh Lung khinh thường nhất chính là sự dối trá. Cho dù đó là những lời phát ra từ tim phổi nhưng Ngọc Linh Lung cũng sẽ không cần. Hiện tại điều nàng ấy cần nhất không phải là những lời nói an ủi, mà chính là hành động chiếm lấy nàng ấy làm của riêng.

'Được được, có. . . Có bản lãnh thì ngươi liền đùa giỡn khiến ta không xuống giường được đi!'

'Tốt.' Biết rõ Ngọc Linh Lung có chút giận dỗi khi nói, Lăng Giản vẫn cười đáp ứng nàng. Không xuống giường được thôi mà, mặc dù nửa thân dưới của nàng rất đau, nhưng vẫn còn nhiều thời gian và tinh lực để đạt đến 'yêu cầu' của Ngọc Linh Lung.

Cúi đầu thưởng thức cánh hoa khép hờ của Ngọc Linh Lung, Lăng Giản cong ngón tay lên nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa, rốt cuộc không biết lần run rẩy thứ mấy của Ngọc Linh Lung qua đi mới vùi đầu ngậm lấy cánh hoa mê người kia, đầu lưỡi nàng nhô ra liếm lấy hoa hạch.

'Ư aa. . . Ưmmm. . .' chưa bao giờ trải qua khoái cảm như vậy, Ngọc Linh Lung tách hai chân ra để cho Lăng Giản càng gần sát nàng hơn. Nàng đưa tay đè lấy ót Lăng Giản, đôi môi hấp dẫn hơi mở ra, tình dục ăn mòn xương cốt không ngừng tràn ra.

Có lẽ bởi vì cơ thể Ngọc Linh Lung quá mức nhạy cảm, nên chỉ dùng đầu lưỡi lấy lòng thôi mà nàng đã nở rộ hai lần dưới thân Lăng Giản. Leo lên người nàng lần nữa, Lăng Giản nghiêng đầu không ngừng mút lấy phần cổ Ngọc Linh Lung, còn lưu lại trên đó một dấu hôn. Tay trái vỗ nhẹ lên ngực Ngọc Linh Lung, tay phải lặng yên tiến vào giữa hai chân nàng, không ngừng xoay quanh cửa hoa đạo, chọc cho Ngọc Linh Lung ý loạn bất an, khẽ rên nói: 'Khốn kiếp, hành hạ ta vậy vui lắm sao? Mau vào đi!'

'Ta sợ làm ngươi đau.'

'Sợ ta đau sao? Ngươi còn dám nói vậy. . . Lần đầu tiên của ngươi có bị đau không? Còn không mau tiến vào đi!'

Không biết có phải là do ảo giác hay không mà Lăng Giản luôn cảm thấy Ngọc Linh Lung đang giận nàng. Còn giận chuyện gì thì dựa theo câu nói ban nãy của nàng ta, liên quan đến lần đầu tiên của Lăng Giản. Nhẹ nhàng hôn lên trán Ngọc Linh Lung, ngón tay Lăng Giản không chút tiếng động chậm rãi tiến vào cơ thể Ngọc Linh Lung, tiến vào chỗ chưa hề có ngươi khai phá kia.

'Ừmmm. . . Aaa!' Dị vật đột nhiên tiến vào làm cho cơ thể Ngọc Linh Lung xuất hiện chút phản kháng, có chút đau nhưng cũng không đau đến mức tê tâm liệt phế. Khóe mắt có chút nước, mơ hồ như cả cơ thể mình bị xé ra, nhưng sau đó theo ngón tay đang luật động của Lăng Giản mà dần nóng lên, sinh ra hưng phấn và rung động trước giờ chưa từng có.

Thở dốc, luật động. . . Hôn, thở dốc, luật động. . .

Nở rộ dưới đầu ngón tay Lăng Giản, Ngọc Linh Lung có một cảm giác thỏa mãn chưa từng xuất hiện. Nàng không muốn dừng, mà Lăng Giản cũng không cho nàng dừng. Lăn lộn ở trên chiếc giường lớn một hồi, Lăng Giản lại kéo nàng đi vào phòng tắm, sau khi mở nước nóng ra cũng bắt đầu ôm nàng tiến vào trong, liên tiếp hôn nàng, vuốt ve nàng, muốn có được nàng.

'Ừmm a. . . Ư aaaa. . . A. . . Ưmmmm aaaa. . . Lăng Giản, ta không muốn nữa. . . Đủ rồi. . . Lần này đủ thật rồi!' đếm không hết rốt cuộc bản thân đã vui sướng bao nhiêu lần, hai chân run rẩy của Ngọc Linh Lung như nhũn ra, thân thể cũng không chịu nổi dây dưa yêu thương của Lăng Giản. Nếu như thời gian có thể quay lại thì đánh chết nàng cũng không nói câu 'Có bản lĩnh thì làm cho ta không xuống giường được đi' kia.

'Mặc dù không phải là không xuống giường được, bất quá. . . hình như là phải chờ ta ôm ngươi trở về giường nghỉ ngơi phải không?' rốt cuộc nghe được lời nói như cầu xin của Ngọc Linh Lung, Lăng Giản mới đau lòng dùng sức mạnh của hai cánh tay nâng nàng lên. Rốt cuộc cũng đủ rồi, nếu Ngọc Linh Lung không bảo dừng phỏng chừng Lăng Giản sẽ nhận thua.

'Hiện tại đổi lại là ngươi trêu chọc ta sao?' Ngọc Linh Lung thỏa mãn cười, nàng chậm rãi giang hai cánh tay ra với Lăng Giản, giống một cô bé chưa đây mười tám tuổi, chờ người yêu ôm lên giường

'Hết cách rồi, ngươi cũng nên biết có chút thói quen đổi không được. Quen biết ngươi nhiều năm rồi, trừ bỏ đi thói quen trêu chọc nhau thì rất ít khi nào có được lúc lãng mạn!' thấy Ngọc Linh Lung nở nụ cười, Lăng Giản cũng cười theo. Nàng đứng dậy đỡ Ngọc Linh Lung lên, từng bước từng đước đến trên giường.

Drap trải giường cũng không kịp lau khô cơ thể đã thấm ướt, Lăng Giản mệt mỏi để mặc Ngọc Linh Lung câu lấy cổ nàng, kéo tấm chăn mỏng qua đắp lên người: 'Ướt vậy thì làm sao mà ngủ? Hay là để ta nói phục vụ thay drap được không?'

'Ta mệt quá rồi, kêu họ tới còn phải mặc quần áo vào, Đừng kêu, để ngày mai bọn họ đổi cũng được... Lăng Giản, mấy giờ rồi?' Ngọc Linh Lung tựa đầu vào hõm vai Lăng Giản, hấp thụ lấy khí tức trên người nàng. Bởi vì cùng nhau triền miên hay sao? Mà nàng có thể ngửi được mùi hương của bản thân trên người Lăng Giản?

'Nửa đêm rồi, hành hạ nhau cũng đủ lâu. Ngủ đi, ngày mai dậy trễ một chút.'

'Lăng Giản, biết tại sao ta lại ăn bánh quy vị cam, còn dùng rất nhiều thứ hương cam không?' mặc dù rất mệt nhưng Ngọc Linh Lung cũng không muốn ngủ ngay bây giờ. Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói với Lăng Giản, mọi thứ của nàng, nàng không muốn giữ lại, muốn bày ra hết với người này.

'Cho dù ta biết thì cũng phải để tự ngươi nói ra đúng không?'

'Bởi vì ta yêu ngươi, nên ăn bánh quy vị cam ngươi thích. . . Dùng nhiều thứ hương cam như vậy cũng bởi vì ta yêu ngươi.' Ngọc Linh Lung thẳng thắng nói, bởi vì yêu Lăng Giản, bởi vì thầm mến Lăng Giản mà nàng ảo tưởng mình chính là Lăng Giản, dùng món đồ nàng thích, làm việc nàng yêu. . . .

'Ta biết, yêu một người... yêu thật sâu đậm chính là như vậy.' có bao may mắn, được bao vinh hạnh? Được một người con gái yêu mến như thế là duyên là nợ. Nếu như từ đầu đến cuối nàng ngây ngốc ở thành B chưa từng rời đi, hẳn là nàng sẽ an tĩnh ở trong tình yêu của Ngọc Linh Lung, quên đi Khương Lạc? Cho dù hiện tại, nàng đã sớm có người yêu, tình yêu của Ngọc Linh Lung vẫn mãnh liệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, vẫn quyết đoán như vậy. Nàng tình nguyện chiếm lấy Lăng Giản làm của riêng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng không muốn chia sẻ với người khác. Nàng như vậy, vừa nhẫn tâm vừa yếu duối; nàng như vậy, vừa kiêu ngạo lại vừa hèn mọn.

'Có lúc ta rất hận ngươi, hận không thể bóp chết ngươi!' thấy suy nghĩ của Lăng Giản không biết đã trôi về nơi nào, Ngọc Linh Lung há miệng cắn thật mạnh xuống vai Lăng Giản. Nàng cắn rất mạnh, thậm chí còn có ý định sẽ lưu lại dấu sẹo, cho dù Lăng Giản kêu to cỡ nào cũng không nhả ra.

Đau à? Vậy nàng sẽ cùng đau với Lăng Giản! Nhưng dấu răng thì nhất định phải lưu lại. Nàng không phải là một người phụ nữ lập dị, mục đích của nàng chỉ có một, nàng muốn Lăng Giản vĩnh viễn nhớ đến nàng, nhớ một người yêu nàng ấy tha thiết, nguyện ý để cho nàng ấy chiếm đoạt.

Mùi máu tanh lấp đầy khoang miệng, Lăng Giản vì đau mà mặt nhăn lại, trán cũng đã ra đầy mồ hôi lạnh, tay nắm chặt drap trải giường sớm đã tê cứng. Dường như chỗ bị cắn đã không còn cảm giác, nghiêng đầu liếc nhìn bả vai đang chảy máu, Lăng Giản cảm thấy đầu óc choáng váng. Cho đến khi Ngọc Linh Lung buông ra, nàng mới thả lỏng cơ thể, thở dốc nói: 'Rất đau đó.'

'Ta biết là rất đau, nhưng ta còn đau hơn ngươi.' Ngọc Linh Lung liếm đi vết máu còn lưu lại trên môi, để mặc cho bả vai Lăng Giản tiếp tục chảy máu: 'Ta biết ngươi là thiên tài của y viện, nhưng đừng có nghĩ đến chuyện xóa đi vết sẹo. Lăng Giản, ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ đến ta. . .'

'Ta cũng biết, nữ nhân nhà ngươi... từ trước đến giờ đều rất độc ác!' bất kể là Lam Thanh Hàn, Lam Nhược Y. . . Hay là những nữ nhân khác, hoặc giả là Ngọc Linh Lung hôm nay,Lăng Giản cũng không có cách nào làm ra chuyện gì tổn thương hay oán hận các nàng được, những cơn đau này là thứ Lăng Giản nàng nên nhận lấy. Ôm lấy Ngọc Linh Lung lần nữa, mi mắt Lăng Giản nặng nề rũ xuống: 'Ngủ đi. . . Ta không thức nổi nữa rồi.'

'Lăng Giản, chỉ còn lại năm ngày rưỡi thôi.' Ngọc Linh Lung mệt mỏi nói thầm, nằm trong lòng Lăng Giản như lại không buồn ngủ chút nào. Nàng vuốt ve dung nhan Lăng Giản, nhìn nàng ấy ngủ say mà ngẩn người. Trong lòng lại mâu thuẫn, năm ngày rưỡi có đủ không? Có lẽ từ khi Lăng Giản tiếp nhận tình yêu của nàng thì nàng lại càng không thể rời xa người này.

----

Mọi người muốn đọc bộ này nhanh hay muốn đọc bộ Dây Tơ nhanh? :D

Hay là hai bộ song song? Đọc bộ này chờ bộ kia nhỉ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net