Chương 1: Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Ly hôn

Giản Yên vừa bước ra cục dân chính đã gặp một trận gió lạnh, nàng ho khan vài tiếng, ngắm người phụ nữ bên cạnh. Kỷ Vân Hân lưng vẫn thẳng tắp, sườn mặt lạnh lẽo , vẻ mặt nhạt nhẽo. Giản Yên biết cô không phải là người thích nói chuyện, nhưng không biết được cô không thích nói chuyện đến mức này. Vừa xong các thủ tục ly hôn, luật sư huyên thuyên nói một tràng, cô vẫn giữ sắc mặt thật bình tĩnh hỏi: "Em xác định sao ?"

Kết hôn ba năm, nàng và cô nói chuyện lời nói có thể đếm được trên đầu ngón tay. "Em xác định sao", những lời này cô đã nói hai lần. Kết hôn một lần, ly hôn một lần. Giản Yên thở dài, nàng xác định sao ? Khi đến cục dân chính nàng còn không xác định, hiện tại nàng trăm phần trăm xác định, cuộc hôn nhân này, nàng đã định sẵn phải từ bỏ rồi rồi!

Ai khuyên cũng không thể thay đổi được nữa.

Đương nhiên cũng không ai khuyên, bởi vì nàng và Kỷ Vân Hân kết hôn bí mật, ngoại trừ Kỷ gia và bạn thân nàng, cũng không có người khác biết. Về phần bạn thân nàng, nếu biết nàng ly hôn, chỉ sợ sẽ cùng nàng ở quán bar uống rượu ba ngày ba đêm chúc mừng. Nói cũng kỳ quái, bạn thân nàng là một người cuồng nhan sắc, nhìn thấy người đẹp đều hận không thể lao ra liếm vài cái, vậy mà đối với Kỷ Vân Hân lại không quan tâm. Mỗi lần nhắc tới Kỷ Vân Hân lại luôn trở mặt xem thường cười nhạo: "Kỷ Vân Hân? Thôi đi, cũng chỉ có cậu coi như bảo bối, chẳng ai yêu thích loại người tính lãnh đạm đó, cậu không biết mỗi lần nhìn đến cô ta, ngón tay mình đều có thể co rút!"

Ngón tay co rút ?

Đó là nàng không thấy được Kỷ Vân Hân mặc áo ngủ mỏng manh, dáng vẻ ở trên giường.

"Cần tôi đưa em về không?" Tiếng nói bất ngờ làm gián đoạn suy nghĩ của Giản Yên. Nàng quay đầu nhìn người vừa nói, Kỷ Vân Hân một thân tây trang màu xanh, dáng lưng thẳng tắp, bên trong mặc áo sơmi trắng, bỏ một cúc áo làm lộ ra đường cong xương quai xanh xinh đẹp, vòng một của nàng tuy không quá đầy đặn nhưng đường cong cực kỳ xinh đẹp, mượt mà. Giản Yên ngay lập tức nghĩ đến đêm đó khi cắn ngực nàng Kỷ Vân Hân đỏ mặt so với bộ mặt nghiêm túc trầm mặc hiện tại khác nhau hoàn toàn.

Giản Yên rũ mắt, liếc Kỷ Vân Hân đi đôi giày cao gót 10 phân, đôi chân thon dài thẳng tắp , đôi chân này đã từng cùng mình tiếp xúc da thịt.

"Không cần." Giản Yên vén mái tóc bị gió lạnh thổi rối, tâm co rút đau đớn. Nàng liếc nhìn Kỷ Vân Hân, hai tay cô chắp sau lưng, mái tóc bị gió lạnh thổi loạn nhưng vẫn được buộc gọn gàng , so với mái tóc rối loạn của bản thân thật đối lập.

Nàng thấy Kỷ Vân Hân vẫn còn nhìn mình lại nói thêm: "Tôi có xe. . . . . ."

Giản Yên vừa định giơ lên chìa khóa chiếc xe mình đã đi được ba năm, lại nhớ đến mình vừa trả lại hết cho cô. Trước lúc kết hôn, ông nội Kỷ Vân Hân lo lắng cô đột nhiên đổi ý nên lập một thỏa thuận. Bất kể ai đưa ra đề nghị ly hôn đều sẽ trắng tay ra khỏi nhà. Thật ra quy củ này chỉ để trói buộc Kỷ Vân Hân, không ngờ người đưa ra đề nghị ly hôn trước lại chính là nàng. Giản Yên đôi khi nghĩ, Kỷ Vân Hân có phải chỉ vì thỏa thuận đó nên mới nhịn nàng ba năm ?

Chắc chắn là vậy, dù sao đó là toàn bộ Kỷ gia tài sản, Kỷ Vân Hân thật đúng là có thể chịu đựng.

Giản Yên nuốt xuống lời nói trong lòng, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kỷ Vân Hân, nàng từ trước tới giờ luôn không dám trực tiếp nhìn thẳng Kỷ Vân Hân, cảm giác được ánh mắt cô quá mức sắc bén lại có áp lực vô hình, mỗi lần hai người đối diện, nàng luôn theo bản năng né tránh ánh mắt. Hiện tại ly hôn , nàng đột nhiên cảm thấy bản thân lúc trước thật nhát gan đến buồn cười, nàng có gì cần phải sợ Kỷ Vân Hân ? Nàng đã từng làm chuyện có lỗi với Kỷ Vân Hân sao ? Không có, đều không có. Giản Yên đến giờ phút này mới phát hiện, đoạn tình cảm này ngay từ đầu đã không có sự công bằng, đã muốn biến mất từ lâu nên vỡ tan là kết quả tất yếu. Cũng may là không quá muộn, bây giờ trở về còn kịp.

Giản Yên chăm chú nhìn cô vài giây, mở miệng nói: "Tôi đi trước, Kỷ tổng cũng nên trở vể sớm, ba năm qua ——" nàng nói tới đây dừng một chút, nhẹ nhàng cười: "Vất vả cho chị."

Kỷ Vân Hân trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc, tuy chỉ thoáng qua, nhưng đã bị Giản Yên bắt được, nàng trước giờ đều yêu thích quan sát người này cảm xúc biến hóa, một chút dao động cũng có thể khiến bản thân cân nhắc thật lâu.

Cũng là nên kinh ngạc, nếu là nàng ngày trước, chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của Kỷ Vân Hân. Nàng sẽ nắm bắt mọi cơ hội để cùng xe với Kỷ Vân Hân. Thẳng thắn từ chối như bây giờ là lần đầu tiên trong thế giới của Giản Yên.

Dù sao cũng đã ly hôn, cũng nên vạch rõ giới hạn.

Giản Yên lắc đầu, dưới ánh mắt khó hiểu của Kỷ Vân Hân đi đến đường lớn gọi xe, không quay đầu bước vào xe taxi, giọng nói kìm nén: "Bác tài, quán bar Tiểu Thành, cảm ơn."

Quán bar Tiểu Thành là quán bar do bạn thân nàng – Cố Thải mở, lúc này còn chưa mở cửa, bên trong tốp năm tốp ba người ngồi cùng nhau. Khu vực khác đều không có bật đèn, vừa tối vừa trống trải. Giản Yên tiến vào tìm vị trí ngồi xuống, Cố Thải mang theo bình rượu cùng cái chén tựa vào sofa của nàng, nâng cằm hỏi: "Thực sự ly hôn ?"

Giản Yên nghe vậy gật đầu, lấy bình rượu cùng cái chén trên tay Cố Thải, tự mình rót một chén rượu: "Thực sự ly hôn ."

"Lợi hại nha tỷ muội!" Cố Thải tinh thần tỉnh táo: "Cậu cuối cùng cũng làm một việc đúng đắn! Nói nhanh lên, cậu làm sao mà nghĩ thông?"

Giản Yên nhìn vẻ mặt bát quái của nàng, nâng chén uống ngụm rượu nói: " Có lẽ là đột nhiên nghĩ thông đi."

Thật sự nàng không nói dối, đúng là đột nhiên nghĩ thông. Trước khi đi du lịch nàng còn đang suy nghĩ xem khi trở về mang cho Kỷ Vân Hân quà tặng gì. Tuy rằng quà tặng nàng tặng đi 90% đều bị trả về, nhưng mà mỗi lần ra ngoài đều mang quà tặng về cho Kỷ Vân Hân đã trở thành thói quen. Lần này tuy nói là đi du lịch nhưng thật ra là giống đi thám hiểm hơn, cũng suýt chút nữa mất mạng. Cuối cùng may mắn hữu kinh vô hiểm, trước khi rời đi nàng hái được một đóa hoa  cực kỳ xinh đẹp bên cạnh vách núi mang trở về làm thành tiêu bản đưa cho Kỷ Vân Hân. Quả nhiên, lại bị trả về , nhìn đóa hoa được làm thành tiêu bản vẫn như trước tươi đẹp, Giản Yên đột nhiên cảm thấy đã như vậy vài năm, chính mình sống giống như một trò cười. Cũng chính lúc đó, nàng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ ly hôn.

Đến lúc này càng không thể vãn hồi, thừa lúc quyết tâm vẫn còn, nàng được dịp xông lên tìm tới Kỷ Vân Hân, dứt khoát ly hôn, hơn nữa không cần cô mảy may quan tâm, tuân theo thỏa thuận, trắng tay ra khỏi nhà, không làm phiền ông nội Kỷ Vân Hân.

"Nữ trung hào kiệt!" Cố Thải giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Mình còn nghĩ cậu sẽ lại làm phiền cô ta thật lâu đấy"

Lúc trước Cố Thải nghe tin nàng muốn ly hôn còn tưởng nàng nói đùa, dù sao Giản Yên yêu thích Kỷ Vân Hân bao nhiêu nàng là người rõ ràng nhất. Giản Yên chính là hận không thể đem trái tim lấy ra đưa cho Kỷ Vân Hân, yêu tới như vậy, nói ly hôn liền ly hôn ? Nàng lúc ấy còn tưởng rằng Giản Yên nói chơi mà thôi, không ngờ là thật sự ly hôn, hành động còn nhanh như vậy!

Cố Thải nâng chén lên, cùng Giản Yên cụng chén, hỏi: "Vậy kế tiếp cậu phải làm sao bây giờ?"

Cha mẹ Giản Yên vào mùa hè năm ấy lúc nàng học cấp ba đã qua đời. Sau này nàng được ở lại Kỉ gia vài năm. Làm việc không bao lâu sau lại kết hôn với Kỷ Vân Hân, sau kết hôn nàng lại làm một hiền thê lương mẫu điển hình. Không chỉ từ chối tất cả thông cáo mà còn thu xếp hủy bỏ hợp đồng với công ty trong hòa bình, không bước ra khỏi nhà, cả ngày buồn bã ở trong nhà. Học tập nấu nướng, làm vợ. Cũng bởi vì vậy,ba năm rồi nàng không đi làm, Giản Yên suy nghĩ: "Trước tiên phải thuê phòng ở rồi nói sau, lại kiếm chút tiền."

Cha mẹ nàng qua đời không bao lâu thì mấy mảnh đất đều bị chính phủ sử dụng, tất cả nhà ở đều bị phá hủy. Giản Yên cầm khoản tiền cũng không biết nên dùng thế nào. Hiện tại khoản tiền này vẫn còn nằm trong tài khoản. Cố Thải suy nghĩ rồi nói: "Nếu không thì ở lại nhà mình?"

Giản Yên liếc mắt: "Cậu có thuận tiện không ?"

Cố Thải phóng đãng đã quen , lại là chủ quán bar, mỗi đêm đều mang bạn gái về nhà, mỗi hôm một cô. Có lần sinh nhật nàng, Giản Yên vội tới nhà nàng chúc mừng, uống nhiều một chút, buổi tối đành ở lại nhà nàng, ngày hôm sau thức dậy liền thấy người này cùng bạn gái nửa người trần như nhộng đi qua đi lại tìm quần áo ở phòng khách. Thấy nàng tỉnh dậy kinh ngạc, Cố Thải còn xua tay: "Cậu chưa nhìn thấy cái gì hết, ngủ tiếp đi."

Giản Yên đen mặt, thần tiên mới có thể ngủ tiếp!

Cố Thải ngồi xuống cạnh nàng: "Có gì không thuận tiện đâu." Nói xong nàng nhấp ngụm rượu: " Chỉ là làm phiền ngươi ở nhà mình mặc thêm hai bộ quần áo."

Giản Yên liếc mắt: "Vì cái gì?"

Cố Thải buông chén, tỏ vẻ đứng đắn nói: "Mình sợ kiềm chế không được."

Giản Yên: . . . . . .

Cố Thải là một người yêu cái đẹp, nhìn thấy người đẹp đều bất động không đi một bước. Giản Yên dáng người cao gầy, da trắng, gương mặt tinh xảo, dáng người cân đối, nơi nào cần đầy thì đầy, nơi nào cần gầy thì không một chút thịt thừa, không một vết sẹo, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài. Lúc trước Cố Thải dốc sức dụ dỗ Giản Yên , không ngờ người ta lại nói đã có đối tượng, nàng như bị đánh xuống 18 tầng địa ngục. Ban đầu Cố Thải cũng không cam lòng, nhưng sau khi ở chung, thấy nàng một lòng yêu thích Kỷ Vân Hân mới chịu bỏ qua. Giản Yên trong lòng đều là Kỷ Vân Hân, vì vậy Cố Thải đành hết hi vọng. Nghe Giản Yên ngày ngày nhắc Kỷ Vân Hân làm lỗ tai nàng cũng muốn kết kén. Có lẽ vì là tình địch, Giản Yên càng thích, nàng càng chán ghét, hơn nữa vì biết Kỷ Vân Hân đối xử lạnh nhạt với Giản Yên nên càng chán ghét. Cũng may, bây giờ hai người đó đã ly hôn .

Cố Thải cười: " Nói đùa thôi, muốn ở thì qua đây, cậu cũng biết mật mã, phòng rất nhiều, tha hồ tự mình chọn."

Giản Yên cũng không từ chối nữa, nàng nói: "Mình sẽ từ từ cân nhắc."

"Cân nhắc cái gì, cậu có lựa chọn khác sao." Cố Thải rót rượu cho cả hai, chạm chén nói: "Qua ở trước đi, có mang theo hành lý không ?"

Giản Yên cầm chén nhấp một ngụm rượu, gương mặt ửng đỏ do rượu, đôi mắt sáng lên, nàng lắc đầu nói: "Không có mang hành lý."

" Đúng là *nhị thập tứ hiếu hảo lão bà." Cố Thải thở dài thật mạnh: "Cậu muốn mình nói cái gì đây! Cậu cần gì phải như vậy chứ ?" 

( Thực ra đoạn này theo nguyên bản là " Nhị thập tứ hiếu hảo lão bà", cũng không chắc ý là 24 tuổi một người vợ tốt, mình tra trên mạng có thấy được một một tập thơ " Nhị thập tứ hiếu" dùng để răn dạy trẻ nhỏ, sau đó cũng có nhiều bản như " Nữ nhị thập tứ hiếu đồ",...nên mình nghĩ câu này lấy từ đó chuyển sang thành người vợ tốt)

Nhà xe không lấy thì thôi đi, ngay cả quần áo cũng không lấy một bộ, thật sự là tay trắng ra đi !

Giản Yên uống ngụm rượu, không phản bác lời nàng, cũng không hẳn nhị thập tứ hiếu hảo lão bà, chỉ là trong cái biệt thự đó, cái gì nàng cũng không cần. Nếu đã lựa chọn ly hôn, vậy phải chặn đứt sạch sẽ, triệt để!

Cố Thải phụ họa: "Nói rất đúng, lại đây, cụng một cái!"

Giản Yên cùng nàng cụng chén, ngửa đầu uống cạn, cảm giác nóng rát trôi từ khoang miệng xuống dạ dày khiến nàng bị sặc, ánh mắt đỏ lên. Cố Thải thấy nàng như vậy liền lắc đầu rót rượu, uống tiếp vài chén rồi cả hai ngồi phịch xuống sofa. Lục đục có người đi vào, ở quầy bar có cô ca sĩ đang lên thử âm , Cố Thải nhìn cô ca sĩ cách đó không xa, quay đầu gọi: "Giản Yên."

Giản Yên cũng quay đầu, trong mắt nhuộm hơi men, có chút mông lung, nàng thấp giọng nói:"Ừ?"

Cố Thải hỏi nàng:"Chuyện ly hôn, cậu thật sự không hối hận sao?"

Giản Yên nhớ lại vài hình ảnh mơ hồ, nàng nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nghiêm mặt nói: "Hối hận."

Hối hận vì đêm đó không làm cô.

Ngược lại bị cô làm.



- Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đợi lâu rồi, khai bút, nguyên đán vui vẻ.

Yêu thích có thể lưu lại đọc, nhớ để lại bình luận

Lưu ý, đây là một bộ vô cùng cẩu huyết, đột nhiên suy nghĩ muốn thử nghiệm thể loại này, cảm thấy thú vị nên viết, đọc được thì tốt, không đọc được thì chúng ta hạ bản gặp, không cần miễn cưỡng bản thân, yêu các ngươi.

- Editor: đây là bộ đầu tiên mình làm, sai xót xin thông cảm, góp ý. Ban đầu mình có ý định chuyển ta – ngươi thành chị - em hoặc tôi – em, nhưng không thuận mắt lắm nên lại đổi lại. Độc giả có thể quyết định xem nên dùng thế nào mới phù hợp. Cảm ơn nhé ! À, còn nữa, vì là lần đầu edit + dễ bị lậm QT nên không biết có bạn nào đồng ý beta bộ này không ạ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net