Chương 7: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tử Kỳ cũng đã sắp xếp cho Giản Yên mấy loại phong cách phù hợp, nhưng thật sự không ngờ tới con đường hồ ly tinh. Vì con đường này đi quá khó khăn, rất dễ dàng bị dân mạng ghét bỏ, không đạt tới mức đó lại không thể xưng là hồ ly tinh. Cho nên nhìn quanh cả giới giải trí cũng không có mấy nghệ sĩ dám đi con đường này. Còn nữa, khí chất của Giản Yên thiên về nhã nhặn lịch sự, nên căn bản Tô Tử Kỳ cũng chưa từng nghĩ tới con đường này, bây giờ nàng nói ra làm Tô Tử Kỳ rất choáng váng.

"Em nghiêm túc?" Tô Tử Kỳ quay đầu hỏi, mặt Giản Yên không có vẻ gì là nói đùa, nàng gật đầu: "Em nghiêm túc."

"Tô tỷ, như vậy không được sao?"

Tô Tử Kỳ nhìn Giản Yên từ trên xuống dưới, gương mặt này là gương mặt điển hình của mỹ nhân bại hoại, trán trắng nõn lông mày lá liễu, mắt phượng long lanh cùng sống mũi cao, cánh môi hình anh đào tô màu hồng nhạt không quá diễm lệ. Nàng chỉ an tĩnh ngồi ở đó không nói lời nào cũng đã đủ làm cảnh đẹp ý vui, càng không cần bàn tới dáng người hoàn mỹ của nàng, trước lớn sau nở, hai chân thon dài, vòng eo tinh tế chỉ cần một tay là có thể ôm hết. Tô Tử Kỳ nghiêm túc nhìn vài lần rồi nói: "Cũng không phải không thể."

Điều kiện ngoại hình của Giản Yên đều rất tốt, muốn đi theo con đường nào cũng rất phù hợp. Tối hôm qua nàng đã nghĩ kỹ, con đường tình đầu quốc dân chắc chắn đã quá hạn. Dù sao cũng đã qua 3-4 năm, khí chất của Giản Yên tốt hơn nữa cũng không tạo được cảm giác thiếu nữ thanh xuân nữa. Hơn nữa bây giờ người mới ngày càng nhiều, con đường này càng không đi được, cho nên tối hôm qua nàng đã trực tiếp dập tắt con đường tình đầu quốc dân này. Bây giờ nghe nàng đề nghị, trong lòng Tô Tử Kỳ nảy ra một giả thiết vô cùng táo bạo, nàng hỏi: "Em sẽ ca hát sao?"

Giản Yên không do dự trả lời: "Sẽ."

Thân thiết với Cố Thải cũng lâu, người kia có lúc không tìm được ca sĩ sẽ bắt nàng đeo khẩu trang lên sân khấu, khi đó Cố Thải vỗ vai nàng nói: "Sau này ly hôn thì đây chính là chức vụ của cậu!"

Khi đó dù sao cũng chỉ nói chơi thôi, nàng cũng không để ý, nàng không biết sau này sẽ ly hôn với Kỷ Vân Hân, đây là người nàng tâm tâm niệm niệm, người nàng tha thiết muốn gả cho.

Nhưng bây giờ, nàng ly hôn.

Giản Yên ở trong cảm xúc thương tiếc hoàn hồn, nàng vỗ trán, ly hôn thì ly hôn, chuyện có to tát gì đâu? Đến mức phải ngày ngày nhớ tới ? Kỷ Vân Hân cũng đã có người mới, chính mình suốt ngày đau buồn cái gì, quá lập dị rồi!

Nghĩ như vậy khiến đầu óc Giản Yên tỉnh táo hơn rất nhiều, nghiêm túc nghe Tô Tử Kỳ nói: "Biết khiêu vũ không?"

Nàng gật đầu, không khiêm tốn nói: "Rất am hiểu."

Tô Tử Kỳ bị chọc cười: "Vậy thì dễ rồi, nhưng chị nói trước với em, chị chọn con đường cũng không khác lắm. Con đường hồ ly tinh em đừng nghĩ đến, nhất định sẽ bị mắng chết. Chị không muốn sau này đi bệnh viện tâm thần thăm em, nhưng con đường chị chọn cũng không dễ dàng, nhiều tai tiếng, dễ lăng xê cũng dễ bị lăng xê, hơn nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều tin đồn, quan trọng nhất là phải có khả năng chống chọi dưới áp lực."

"Em thật sự không hối hận?"

Giản Yên mắt nhìn về hướng cửa, lắc đầu: "Không hối hận."

Không có gì để hối hận, nàng từ khi quen biết Kỷ Vân Hân vẫn luôn làm một nữ nhân ngoan ngoãn, sau khi kết hôn lại là một hiền thê điển hình. Nếu đã quyết định làm lại thì phải có một cuộc sống khác biệt!

Tô Tử Kỳ nhìn ánh mắt nàng kiên định, cười nói: "Vậy tốt, khi về chị sẽ sắp xếp phương án, muộn nhất là ngày mai sẽ đưa em."

Giản Yên chớp mắt: "Được."

Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Kỷ Hàm nhìn các nàng hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"

Tô Tử Kỳ ngẩng đầu: "Nói chuyện công việc, đúng rồi, nếu chúng ta ký hợp đồng với nhau thì phải bắt đầu quảng bá nhỉ?"

Tiết mục cũng phải tạo độ nổi, quan trọng nhất chính là Giản Yên vừa mới trở lại, cần có đề tài bàn tán, Tô Tử Kỳ đang suy nghĩ xem nên dùng mánh khóe của tổ tiết mục hay dùng bộ phim mới của Cố đạo. Biên kịch của bộ phim kia là La ba ngày, chỉ cần một kịch bản này cũng có thể khiến dân mạng thảo luận ba ngày ba đêm, Giản Yên có thể nhận ké chút độ nóng, không sợ không có đề tài bàn tán.

Kỷ Hàm từ lúc ở phòng họp tới giờ đều trong trạng thái mất hồn, nghe vậy nàng liền quay đầu nhìn Lâm Mộc: "Đã liên hệ những người khác?"

Lâm Mộc do dự nói: "Liên hệ thì liên hệ rồi, nhưng......"

Tô Tử Kỳ nhìn sắc mặt hắn cũng hiểu hắn muốn nói gì, tiết mục này vẫn còn mới, muốn mời người cũng cần chú ý nhiều phương diện. Vận mệnh của một tiết mục phụ thuộc vào ba kỳ đầu, nếu ba kỳ đầu mà hot, tiết mục này sẽ không cần lo lắng ratings. Mà trong ba kỳ đầu này quan trọng nhất là kỳ đầu, nếu không theo bình thường bọn họ cũng không chọn La ba ngày, bọn họ chọn nghệ sĩ cũng phải cân nhắc nhiều phương diện. Vào kỳ đầu tiên không ai có thể đảm bảo hiệu quả và ratings, ở trong trạng thái mạo hiểm. Nếu không phải vì Giản Yên ngày trước cũng không xuất hiện, bây giờ chuẩn bị trở lại trong tay không có tài nguyên, nàng cũng sẽ thận trọng suy nghĩ về hợp tác này. Nhưng bây giờ bọn họ không có lựa chọn khác, dù có chọn nghệ sĩ khác cũng rất khó mời.

Tổ tiết mục nhất định không muốn chấp nhận, cả những nghệ sĩ mới trở lại như Giản Yên hoặc là nghệ sĩ không nổi tiếng, có chút nổi tiếng cũng không muốn mạo hiểm tham gia tiết mục thế này. Đành cam chịu như vậy hẳn là có chút cảm giác giày vò, Tô Tử Kỳ suy nghĩ rồi nói: "Không sao, tôi chỉ hỏi một chút, khi nào bắt đầu quảng bá cậu gửi mail cho tôi là được."

Lâm Mộc gật đầu lia lịa: "Được được."

Hắn vừa dứt lời thì cửa mở ra, Kỷ Vân Hân dắt Lê Vi Khanh đi vào, hai người còn đang nói chuyện phiếm.

Lê Vi Khanh mỉm cười nói: "Nghe nói bò bít tết ở nhà hàng này không tồi, không kém chỗ trước kia chúng ta ăn."

Kỷ Vân Hân vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng phụ họa, nhưng dù sao đối với Lê Vi Khanh cô không lạnh lùng như với người khác. Giản Yên liếc nhìn sườn mặt cô, tay ở dưới bàn nắm chặt, móng tay ghim vào da thịt, đau đớn.

Kỷ Hàm thấy hai người trở về gọi: "Chị, ở đây."

Nàng chỉ vào vị trí bên cạnh Giản Yên: "Chị ngồi đây."

Kỷ Vân Hân cũng không phản đối, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Giản Yên, đây là thói quen khi còn ở chung. Lê Vi Khanh thấy cô ngồi xuống chuẩn bị đi tới thì Kỷ Hàm nói: "Lê tiểu thư ngồi bên này đi, tôi còn có việc muốn nói với chị tôi."

Nàng vừa nói vừa đứng dậy đi tới bên cạnh Kỷ Vân Hân ngồi xuống, Lê Vi Khanh nhìn Kỷ Vân Hân, cắn môi, đôi mắt đẹp ánh lên ủy khuất, Kỷ Vân Hân vẻ mặt lạnh lùng, nâng mắt gọi: "Tiểu Hàm."

Kỷ Hàm đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô: "Đừng kêu, em tới đây."

Kỷ Vân Hân đối với sự vô lại của nàng có chút bất đắc dĩ, nhà cô chỉ có hai đứa nhỏ, Kỷ Hàm được nuông chiều từ nhỏ, cô làm chị cũng hết sức yêu thương nàng. Dần dần dẫn đến tính cách vô pháp vô thiên của Kỷ Hàm, Kỷ Hàm ngồi xuống khẽ nâng cằm: "Lê tiểu thư, ngồi đi, chúng ta gọi món."

Lê Vi Khanh khẽ cắn môi, ngồi đối diện Kỷ Hàm.

Nàng thật sự mình đã đắc tội tiểu tổ tông này chỗ nào, ngày trước khi gặp nhau nàng cũng không tỏ thái độ vui vẻ. Lần này về nước còn tưởng có thể tạo mối quan hệ mới, ở chung tốt đẹp, ai ngờ thái độ nàng vẫn như cũ. Lê Vi Khanh bình thường cũng được nuông chiều, bây giờ bị thất bại nhiều lần, sắc mặt nàng cũng trầm xuống, không đẹp mắt.

Trên bàn cơm mỗi người đều có tâm sự riêng. Tô Tử Kỳ trong đầu nghĩ công việc, chương trình, làm thế nào để nâng cao sức nóng. Lâm Mộc từ đầu tới cuối đều nhìn Giản Yên bằng ánh mắt mê muội, chỉ thiếu khắc lên mặt bốn chữ tôi là fan cô to đùng. Lê Vi Khanh mất hứng nhìn đám người đối diện, nàng có cảm giác như bị cô lập, cực kỳ khó chịu. Kỷ Vân Hân nghiêm mặt, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì, Kỷ Hàm không từ bỏ ý định tác hợp chị nàng với Giản Yên đến nỗi Giản Yên nàng hận không thể lập tức ăn xong phủi mông bỏ của chạy lấy người. Thật muốn chết, trước đây tại sao nàng không cảm thấy ăn cơm cùng Kỷ Vân Hân là một chuyện cực kỳ khó chịu?

Thật sự là hết hy vọng rồi, trước đây chỉ cần nhìn cô làm gì cũng vui vẻ, dù chỉ là cầm đũa ăn cơm trước mặt cô, đáy lòng nàng cũng có thể tràn đầy hạnh phúc. Vậy mà bây giờ nàng chỉ có thể chửi thầm, có thể ăn nhanh lên không? Nàng không ngồi yên được! Cảm giác khó chịu như bị bệnh trĩ, động một cái là đau rã rời.

Chắc là ông trời thấy hôm nay nàng đã quá thảm, nhìn không nổi nữa, bò bít tết vừa được dọn lên bàn thì di động nàng vang lên, trên màn hình lập loè tên Cố Thải. Giản Yên ánh mắt sáng lên như nhìn thấy thánh chỉ, lập tức đứng dậy hướng mọi người nói: "Thật xin lỗi, mọi người ăn trước, tôi đi nhận điện thoại."

Nàng nói rồi cũng không quay đầu đi khỏi nhà hàng, Kỷ Vân Hân nghiêng đầu liền nhìn thấy bóng lưng nàng, tinh tế, thon thả, nhìn rất gầy, nhưng cô đã từng một tấc một tấc sờ soạng qua thân thể nàng, biết dưới lớp quần áo của nàng là thân thể căng mịn, hoàn mỹ.

"Chị." Kỷ Hàm thấy Kỷ Vân Hân nhìn về hướng Giản Yên đi, cắn lỗ tai cô nói: "Rất đẹp phải không? Hối hận rồi? Em nói chị này, người tốt như vậy lại không giữ tốt, chị dâu sẽ trở thành của người khác!"

Kỷ Vân Hân nghiêng đầu nhìn hai mắt Kỷ Hàm sáng lên, vẻ mặt bát quái, mặt nàng hơi trầm xuống, lạnh giọng: "Ăn không nổi thì tính tiền."

"Ăn được chứ!" Kỷ Hàm nói lớn: "Em cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao ăn không nổi chứ?"

Nàng đột nhiên cao giọng, cả nhà hàng đều nghe thấy, Lê Vi Khanh nghe những lời này tay khựng lại, dao không cầm chặt rơi trên bàn phát ra tiếng động lớn, mặt trắng bệch nhanh chóng rũ mắt.

Không khí trên bàn cơm đột nhiên yên lặng kỳ quái, Tô Tử Kỳ và Lâm Mộc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên nghi ngờ, hai người lắc đầu, tiếp tục ăn bò bít tết.

Giản Yên đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, đầy dây bên kia hỏi: "Sao muộn rồi còn chưa về, có phải bị băm thành tám mảnh rồi không? Có cần mình giúp cậu gọi cảnh sát?"

Nghe Cố Thải nói đùa giúp tâm trạng Giản Yên thoái mái hơn chút, mới vừa bực bội sắp hít thở không được, bây giờ như được sống lại, nàng cười khẽ: "Không có, mình nói chuyện với Tô tỷ rất tốt, chuẩn bị ký hợp đồng."

"Vậy tốt." Cố Thải đem điện thoại kẹp lên vai, vừa đi tất vừa nói: "Công ty nào?"

Giản Yên ngừng vài giây, trả lời nàng nàng: "Truyền thông Kinh Nghi."

"Kinh Nghi à......" Cố Thải tất còn chưa đi xong đã đứng dậy: "Kinh Nghi!"

"Không thể nào, cậu sao lại tới công ty Kỷ gia ? Cậu không phải nói không nhớ thương Kỷ Vân Hân sao?"

Giản Yên đầu hơi đau, nàng mở miệng: "Dừng lại! Mình thật sự không nhớ thương người đó, chẳng qua là trùng hợp, Tô tỷ vừa vặn chuyển tới Kinh Nghi tới."

Cố Thải nửa tin nửa ngờ nói: "Thật sao?"

Giản Yên trịnh trọng nói: "Thật sự, hiện tại mình một chút cảm giác với người đó cũng không có, đơn giản mà nói, dù có cùng cô ấy lên giường cũng không cao triều."

Tàn nhẫn tới vậy?

Cố Thải tin, bởi vì Giản Yên chưa bao giờ gạt người, nàng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, mình sợ cậu nhảy hai lần hố lửa. Mình cúp, tới quán, bai bai."

Giản Yên cúp điện thoại, xoay người, bất ngờ thấy một đôi mắt, nàng kinh ngạc nói: "Ngài, ngài tới đây từ lúc nào?"

Điện thoại Kỷ Vân Hân lại vang lên, thời tiết lạnh thế này cửa sổ còn mở, gió lùa vào lạnh lẽo, không ai lại muốn đứng ở đây. Cô đứng đây vì tiếp điện thoại, không ngờ lại gặp Giản Yên, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy câu nói của Giản Yên, Kỷ Vân Hân cúi đầu, hạ giọng nói: "Vừa tới."

Giản Yên cắn môi, lúc nãy nàng đã hạ giọng nói chuyện điện thoại, Kỷ Vân Hân hẳn sẽ không nghe được. Còn nữa, nàng biết tính cách của Kỷ Vân Hân, rất có gia giáo sẽ không làm chuyện nghe lén người khác gọi điện thoại. Nghĩ vậy Giản Yên thở phào nhẹ nhõm, nàng nghe điện thoại Kỷ Vân Hân vẫn liên tục vang không ngừng liền tốt bụng nhắc nhở: "Kỷ tổng, ngài tiếp điện thoại đi, tôi đi về trước."

Kỷ Vân Hân nhỏ giọng ừ một tiếng, khi Giản Yên đi ngang qua cô nghiêng đầu nói: "Giản Yên."

Giản Yên quay lưng về phía cô, tay phải nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay bị vỏ ngoài cứng rắn làm đau nhói, thân thể cứng ngắc, trong lòng có chút mong đợi nho nhỏ.

Kỷ Vân Hân đáy mắt hoang mang, vẻ mặt phức tạp, cô hỏi: "Em ly hôn với tôi là vì tôi không thể làm em cao triều?"

"Bang"

Điện thoại Giản Yên rơi xuống đất, kể cả chút mong đợi nho nhỏ ở đáy lòng cũng nặng nề rơi xuống theo!

Có mà em gái cô cao triều ấy!


Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ tổng: Rất giỏi tìm đường chết, cứ như vậy sẽ phải theo đuổi vợ tới già mất.

Chờ đợi vất vả rồi, chương này được tặng 20 hồng bao, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC