Chương 4: Thiên phú chủng tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu Chân giới không có máy bay, nhưng Tu Chân giới có rất nhiều pháp khí phi hành. 

Ngay vào thời điểm Giang Mạch cùng hệ thống ngửa đầu nhìn lên trời, trên bầu trời quang đãng cao vạn thước đang có một chiếc linh thuyền cắt ngang trời xanh. Mà được chở trên linh thuyền đều là đệ tử Huyền Thanh Tông tiến vào bí cảnh rèn luyện lần này. 

Đúng vậy, đây là một bí cảnh, nhưng chỉ là một bí cảnh nhỏ bị người ta tiến vào hơn trăm ngàn lần. Người đi trước sớm đã đạp lên toàn bộ bí cảnh, bảo vật quý hiếm gì cũng đã sớm được người có duyên đạt được trong những năm qua. Cho đến ngày nay nơi này đã không còn kỳ ngộ gì, nhưng cũng không có nguy hiểm, thích hợp cho đệ tử vừa nhập môn rèn luyện nhất. 

Giờ phút này đang nói chuyện rôm ra ở trên linh thuyền chính là một thế hệ đệ tử trẻ tuổi mới của Huyền Thanh Tông, tu vi cao nhất Trúc Cơ, thấp nhất Luyện Khí. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là thanh y nữ tử đứng ở mũi thuyền. 

Thanh y nữ tử tay cầm một thanh Thanh Sương kiếm, đứng đón gió, bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Đến rồi."

Giọng nói của nàng lạnh lẽo, âm điệu cũng hoàn toàn không cao, nhưng những đệ tử trên linh thuyền đều nghe thấy. Vì thế một nhóm tiểu đệ tử một khắc trước còn đang cãi cọ ầm ĩ thoáng chốc yên tĩnh, có người do dự tiến lên hai bước dường như muốn nói gì đó, chỉ là lời còn chưa nói ra đã bị đồng bạn ngăn lại. Có đệ tử khác biết điều lập tức chắp tay nói: "Làm phiền đại sư tỷ, chúng ta sẽ đi ngay."

Lúc này thanh y nữ tử xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ vô song, vẫn còn chưa đợi người khác đắm chìm vào trong mỹ mạo của nàng thì trước tiên sẽ bị toàn thân lạnh lẽo của nàng bức lui. Giờ phút này nàng khẽ gật đầu, nói: "Đi đi. Thời gian nửa tháng, ta ở đây hỗ trợ."

Mọi người chắp tay đáp lại, thì ra nữ tử này cũng không phải đến đây rèn luyện, chỉ là hộ tống những đệ tử này tiến vào bí cảnh mà thôi. 

Một lúc sau, từng luồng sáng phóng ra từ linh thuyền bay đi rất xa, đệ tử còn chưa ngự kiếm được đệ tử Trúc Cơ mang theo, tốp năm tốp ba kết giao mà đi —— Nhiệm vụ chuyến này của bọn họ rất đơn giản, hoặc là tìm một hai linh thảo, linh quả đặc thù, hoặc là lấy vật liệu như nội đan linh thú, tóm lại đều ở trong phạm vi năng lực của mọi người, bình thường cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. 

Trong chớp mắt, người đã đi hết, trên linh thuyền khôi phục lại vắng vẻ, cuồng phong trên trời cao trở nên nhẹ nhàng xuyên qua kết giới của linh thuyền, vén một lọn tóc của nàng theo dây cột tóc tung bay. Qua một lúc, ánh mắt nàng hơi rũ xuống, rơi xuống dãy núi liên miên ở phía dưới.

Không ai biết nàng đang nhìn cái gì, lại suy nghĩ cái gì, chỉ là nàng đột nhiên vung tay thu linh thuyền, đạp kiếm mà đi.

...

Trời cao vạn thước quá xa xôi, Giang Mạch không có thấy rõ linh thuyền đi ngang qua, cũng không cảm thấy có liên quan gì tới mình.

Tiểu Phế Hổ chỉ nhìn thoáng qua thì đã không còn hứng thú rồi lại nằm xuống, hơn nữa giành nói trước khi hệ thống mở miệng: "Ta mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, ngươi đừng lại lúc la lúc hét quấy rầy ta." Nói xong ra vẻ hung ác vẫy vẫy móng vuốt: "Nếu không ta đánh bay ngươi!"

Hệ thống cũng không sợ Tiểu Bạch Hổ nãi thanh nãi khí [1] uy hiếp, dù sao nó vốn không có thực thể, lúc trước bị đánh bay hoàn toàn chính là phối hợp biểu diễn với ký chủ. Chỉ là nó rất nhanh đã tự giác câm miệng, bởi vì dữ liệu cho thấy, trạng thái thân thể ký chủ quả thật cần giấc ngủ. Vì thế nó ngoan ngoãn ngậm miệng tắt đèn, lặng lẽ đáp lên trên đầu ký chủ, sau đó yên lặng mở rộng phạm vi rà quét đến lớn nhất. 

[1] Nãi thanh nãi khí: Tiếng con nít ngây thơ 

Lúc này đang lúc mặt trời vừa lên, bên suối có một cơn gió nhẹ thổi qua, Tiểu Bạch Hổ nhắm mắt lại chưa được bao lâu thì đã chìm vào giấc ngủ say.

Cũng không biết đã qua bao lâu, hệ thống bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, nhưng sau đó lại không có động tĩnh, phảng phất như một tiếng kia chỉ là ảo giác.

Một giấc này Giang Mạch ngủ rất lâu, nàng đi vào giấc ngủ lúc ánh nắng tươi sáng, lúc tỉnh lại thì ánh mặt trời gay gắt vẫn đang dịu dàng lướt qua chóp mũi nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, còn tưởng rằng mình chỉ chợp mắt một lúc, hoàn toàn không biết thời gian trôi đi.

Hệ thống thấy nàng tỉnh dậy, lập tức kinh hỉ nói: "Ký chủ ký chủ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"

Giang Mạch không để bụng, chỉ cảm thấy một giấc ngủ này mệt mỏi hoàn toàn biến mất, thật là vô cùng thoải mái. 

 mệt mỏi toàn tiêu, thật là thoải mái vô cùng. Nàng đứng dậy lắc mình giũ lông, còn học cong người lên duỗi người giống như mèo... Đúng thật là thích nghi rất tốt, càng ngày càng giống mèo. 

"Làm sao, ta chỉ ngủ một giấc nhỏ xíu, ngươi kích động đến mức như vậy sao?" Tiểu Bạch Hổ phơi nắng, lười biếng.

Hệ thống nghe vậy đầu tiên là im lặng, ngay sau đó liền kích động nói: "Ký chủ, người không phải ngủ một giấc nhỏ xíu, người ngủ khoảng ba ngày rồi!" Nói xong lại dùng giọng điệu vô cùng đau lòng mà khoe thành tích: "Người ngủ say như chết vậy, nếu không phải hệ thống vẫn luôn bắt chước uy áp của linh thú cao giai kinh sợ bốn phía thì người đã sớm bị sói ngậm đi rồi người biết không?!"

Giang Mạch nghe vậy hơi kinh ngạc, mắt hổ tròn xoe đều mở to hai phần. Nhưng rất nhanh nàng liền nhớ đến vị trí hoàn cảnh mình hiện giờ cùng với thân phận mới của mình, lại bình tĩnh lại: "Này có là gì đâu, thời gian tu luyện đều không phải dùng ngày để tính."

Tu sĩ bế quan một lần, mấy năm mười mấy năm trôi qua, thần thú ngủ gật một giấc, mấy trăm mấy ngàn năm trôi qua. 

Chuyện này ở Tu Chân giới không phải rất bình thường sao?

Hệ thống nhất thời thế nhưng không có lời gì để nói, qua một lúc nó chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Bỏ đi, ngủ ba ngày cũng không có gì ghê gớm. Ký chủ người mau mở giao diện nhân vật nhìn xem, có kinh hỉ đó."

Tuy rằng Giang Mạch có khúc mắc với hệ thống, nhưng tha thương tại nơi dị giới này, suy cho cùng nàng cũng chỉ có hệ thống có thể sống nương tựa lẫn nhau. Hơn nữa từ khi nàng tỉnh lại, cũng là hệ thống dốc toàn bộ sức lực giúp nàng sống sót, cho nên cảm tình nàng đối với hệ thống tương đối phức tạp. Thường thường dỗi hệ thống một chút coi như trút giận và trả thù, nhưng đối với ý kiến của hệ thống, nàng cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe. 

Giống như lúc này, nàng biết nghe lời click mở giao diện nhân vật, lại thấy dữ liệu ở trên đã có thay đổi ——

【 Ký chủ: Giang Mạch

      Chủng tộc: Bạch Hổ 

      Chức nghiệp: Thần thú

      Cấp bậc: 1

      Chiến lực: 5

      Kinh nghiệm: 3/5

      Tích phân: 0

      Tiềm lực: ∞

      Kỹ năng: Huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt 】

Giang Mạch nhìn lướt qua trước rồi lại cẩn thận nhìn một lần nữa, phát hiện chỗ giá trị kinh nghiệm quả thật tăng lên 3 điểm. Đầu tiên nàng có chút ngốc, sau đó nhanh chóng quét xung quanh một lần, phát hiện không có thi thể côn trùng bị đè chết mới âm thầm nhẹ nhàng thở phào. 

Sau đó mang lòng tràn đầy khó hiểu, nàng lại click mở tin tức lịch sử ——

【 Lịch Huyền Thiên đại lục, 15: 07: 35 ngày 22 tháng 7 năm 75891 

      Vì lý do chủng tộc của ký chủ, đạt được 1 điểm giá trị kinh nghiệm, giá trị kinh nghiệm hiện tại 1/5

      Lịch Huyền Thiên đại lục, 15: 07: 35 ngày 23 tháng 7 năm 75891

      Vì lý do chủng tộc của ký chủ, đạt được 1 điểm giá trị kinh nghiệm, giá trị kinh nghiệm hiện tại 2/5

      Lịch Huyền Thiên đại lục, 15: 07: 35 ngày 24 tháng 7 năm 75891

      Vì lý do chủng tộc của ký chủ, đạt được 1 điểm giá trị kinh nghiệm, giá trị kinh nghiệm hiện tại 3/5】

Nhìn xem thời gian, tin tức cuối cùng là hơn mười phút trước, nói cách khác vào mười phút trước nàng tự dưng đạt được 1 điểm giá trị kinh nghiệm. Mà lúc ấy ngoại trừ ngủ, nàng căn bản không có làm việc khác. 

Giang Mạch cũng không ngốc, ngược lại nàng rất thông minh, thật nhanh liền bắt được trọng điểm trong đoạn thông báo ngắn gọn này. Mắt hổ hơi hơi nheo lại, nàng nhìn hệ thống quang đoàn lắc lư trước mắt: "Hệ thống, 3 điểm giá trị kinh nghiệm này của ta có phải là do ngủ đạt được không?" Nói xong không đợi hệ thống trả lời, lại nói bổ sung: "Trước đây ta đọc tiểu thuyết, thần thú thành niên đều sẽ thực lực tăng mạnh, cho nên thực lực của chúng nó có phải có liên quan đến tuổi không?"

Hệ thống không ngờ Giang Mạch phản ứng nhanh như vậy, nhưng cũng thành thật trả lời: "Ký chủ nói không sai, là có nhân tố này. Thực lực của thần thú phần lớn đến từ huyết mạch, theo chúng nó trưởng thành, sức mạnh của huyết mạch sẽ dần dần thức tỉnh, cho nên cường đại."

Giang Mạch vừa nghe, đôi mắt liền sáng, cũng hoàn toàn rõ ràng những thông báo tin tức kia —— Nàng đã không phải Tiểu Nãi Hổ mới sinh một ngày, theo nàng trưởng thành, huyết mạch sẽ dần dần thức tỉnh, thể hiện trên giao diện dữ liệu biến thành giá trị kinh nghiệm. Mà một khi nàng trưởng thành đến giai đoạn nào đó, có nghĩa đã tích lũy đủ giá trị kinh nghiệm ở trên hệ thống trò chơi, trực tiếp biểu hiện ra ngoài cũng chính là thăng cấp. 

Giang Mạch suy nghĩ cẩn thận điểm này, lập tức cảm giác trời trong xanh, nước trong lành, tương lai cũng tràn ngập hy vọng. 

Hệ thống nhìn Giang Mạch bỗng nhiên kích động, lại sinh ra dự cảm không ổn nào đó, nó thật cẩn thận mở miệng đề nghị: "Ký chủ người xem, người chỉ thiếu hai điểm giá trị kinh nghiệm là có thể thăng cấp, nếu không bây giờ lại nỗ lực đi giết quái đi?"

Giang Mạch đứng ở trên tảng đá bên dòng suối, nhìn giao diện nhân vật trước mặt, vừa giơ vuốt hổ đầy khí lực: "Không, ta mới không muốn đi giẫm sâu, ngủ hai ngày trực tiếp thăng cấp chẳng lẽ không ngon sao?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net