Chương 49: Xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Lục Chấm Thu nhận quà xong thì đặt ở trong túi xách, nhóm người Tiểu Ngư vẫn đang nói chuyện phiếm, Cận Thủy Lan nghiêng đầu nghe Hoa Lạc nói chuyện cười thì cô cũng cong môi cười, ấn đường lại cau lại, trái tim cô từ từ rơi vào vực sâu, khắp cơ thể dâng lên cơn giá lạnh.

Trước khi ra khỏi cửa đã nói cái gì cô đều không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc rời khỏi quán cơm Kỷ Tử Bạc nói có thể thuận đường đưa Tiểu Ngư về, cô nhìn về hướng Lục Chấm Thu, hỏi: "cô thì sao?"

Lục Chấm Thu quay đầu nhìn qua, từ sau khi nhận quà vẫn luôn không nói chuyện với Cận Thủy Lan, thời khắc này bất thình lình hỏi đến, cô sựng lại một chút, vẫn chưa nói gì thì Tiểu Ngư đã cười: "vậy còn phải hỏi, chắc chắn là phải phiền cô Cận chở Thu Thu về rồi"

Cận Thủy Lan nhìn về hướng Lục Chấm Thu, ánh mắt sáng rực có tinh thần, cô thăm dò mang chìa khóa đưa qua, nói: "cô lái xe đi"

Lục Chấm Thu nhìn Tiểu Ngư và mọi người, cười cười: "được, có điều tôi muốn đưa Hoa Lạc về trước"

Hoa Lạc xua tay: "không cần..."

"tôi chở cô ấy về" Bạch Mao đột nhiên nói một câu, Hoa Lạc bị đơ ra cô quay đầu lại, trong mắt ngập tràn niềm vui: "cô Bạch cô đưa tôi về á?"

Bạch Mao: "cô ở chỗ nào?"

Hoa Lạc nói: "khu chung cư Happy ở bên đó"

Bạch Mao gật đầu, mọi người lúc đó chỉ nghĩ rằng là vì muốn dành thời gian cho Cận Thủy Lan và Lục Chấm Thu, không chú ý đến thần sắc không quá tự nhiên của cô, lúc lên xe còn thường xuyên nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ xe, chào hỏi với Lục Chấm Thu: "có cô Bạch đưa mình về rồi cơ, cậu yên tâm, cậu và cô Cận cũng về sớm đi"

Lục Chấm Thu uhm một tiếng, cười cười.

Hoa Lạc nhìn từ kiếng hậu của xe nhìn thấy hai người vẫn đang đứng đó, thở dài, Bạch Mao bên cạnh hỏi: "sao vậy?"

"không có gì" Hoa Lạc nói: "đột nhiên phát hiện, duyên phận giữa người với người, thật là quá thần kỳ"

Nếu như là hai tháng trước, cô sao cũng không thể nghĩ ra Lục Chấm Thu và Cận Thủy Lan lại ở chung một căn hộ, càng sẽ không nghĩ đến Cận Thủy Lan lại có ý với Lục Chấm Thu, mặc dù hiện tại vẫn trong giai đoạn giả thuyết, nhưng cô cảm thấy Tiểu Ngư nói đúng, rất dễ dàng nhận ra.

Bạch Mao nghe thấy lời này của cô mà tay nắm chặt vô lăng, ho nhẹ một tiếng, nói: "duyên phận là một loại chuyện, không thể nói rõ ràng được"

Hoa Lạc đồng tình: "không sai, có thể quen biết cô Bạch cũng là duyên phận!"

Cô quá là biết nói chuyện rồi.

Gương mặt Bạch Mao có hơi nóng rồi.

Hoa Lạc vẫn còn đang lẩm bẩm: "hôm nay thật sự quá vui rồi, lâu lắm rồi tôi đã không vui vẻ như vậy, cảm cô Cận, cảm ơn cô Kỷ, cảm ơn cô Bạch!"

Cô nói xong thì cười với Bạch Mao một cái, gương mặt tròn đáng yêu lại hoạt bát dí dỏm, Bạch Mao đổ gục trong đôi mắt biết cười của cô, ngừng lại một lúc mới nói: "quen biết cô, cũng rất vui vẻ"

Hoa Lạc vui mừng không xiết.

Bạch Mao hỏi cô: "nghe bạn của cô nói, chuyện cô dẫn dắt học trò, cô không sao chứ?"

Hoa Lạc thu lại nụ cười, hầy một tiếng: "cô nói xem gần đây chuyện đó á, chính là có chút chạnh lòng, tôi gửi cô ấy tài liệu, dạy cô ấy cách dẫn dắt câu chuyện, cách phân tích tình tiết truyện, tôi chỉ dẫn cô ấy cực khổ như vậy, tôi nghĩ mãi không hiểu nổi"

Cô nói đến chỗ này thì rủ hai vai xuống, có chút thất vọng, Bạch Mao đột nhiên nhớ đến trước kia mỗi buổi sáng vừa mở mắt thì có thể nhìn thấy tin nhắn chào hỏi.

[học trò, chào buổi sáng á!]

[học trò, chào buổi sáng, nên thức dậy ăn sáng rồi á]

[học trò, tôi gửi tài liệu cho em phải siêng năng đọc, không hiểu có thể hỏi tôi]

Từ đầu đến cuối vô cùng hăng say, từ đầu đến cuối rất nhiệt tình.

Cô sợ sự nhiệt tình quá mức, cho nên đã vô trách nhiệm mà chạy mất rồi.

Không ngờ đến người đó lại là Hoa Lạc.

Nội tâm Bạch Mao trào dâng sự áy náy, cô mở miệng: "thực ra..."

Hoa Lạc quay đầu: "thực ra cái gì?"

Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh, ngược lại làm Bạch Mao nói không nên lời, mấy giây sau, cô nói: "thực ra rất bình thường, trên thế giới này cũng không phải ai cũng là người tốt"

Hoa Lạc cười: "cô Bạch nói đúng"

Cô nói xong thì hỏi: "cô Bạch khi nào công bố sách mới á?"

Bạch Mao không trả lời mà hỏi ngược lại: "cô cảm thấy khi nào công bố thì tốt"

Hoa Lạc nghĩ một chút: "dạo gần đây thì cực kỳ tốt"

Cô hạ giọng xuống nói: "nghe nói cô Cận năm sau sẽ công bố sách mới, cô biết cô Cận mà, đều phải né trước và sau một tháng khi cổ công bố sách mới, nếu như cô Bạch muốn công bố, nếu trong tương lai gần không được, thì phải đợi đến năm sau nữa, rất lâu á, muốn đọc sách mới của cô Bạch"

Trước hết là trưng bộ mặt đáng yêu muốn chia sẽ bí mật nhỏ, cuối cùng là bộ dạng đáng thương, Bạch Mao đột nhiên cảm thấy Hoa Lạc rất giống mèo sữa nhỏ vừa mới lọt lòng, cứ mãi kêu meo meo meo, đôi khi còn mở tô đôi mắt tròn vo, sáng rực có hồn, cô gật đầu: "vậy tôi suy nghĩ một chút"

Hoa Lạc gật đầu, trong lúc hai người nói chuyện thì xe đã chạy đến của khu chung cư Happy rồi, Hoa Lạc vẫy tay: "để tôi xuống chỗ này nhé"

Bạch Mao hỏi: "đến rồi?"

Hoa Lạc cười: "đến rồi, cảm ơn cô Bạch đã đưa tôi về"

Cô xuống xe đứng ở bên ngoài xe, lại quay đầu: "cô Bạch có muốn lên ngồi một chút không? Uống lý trà?"

Cũng quá nhiệt tình rồi, cô sẽ không sợ gặp phải người xấu chứ?

Bạch Mao xua tay: "không cần đâu"

Nói xong không nhịn được gọi: "Hoa Lạc"

Hoa Lạc ây một tiếng, thân người hơi cúi xuống nhìn Bạch Mao từ bên trong cửa sổ xe, Bạch Mao nói: "ở một mình, đừng tùy tiện mời người khác về nhà"

Cô nói kiểu vừa cẩn thận vừa nghiêm túc, Hoa Lạc đột nhiên giống như đứa trẻ bị giáo dục, đứng thẳng người, gật đầu: "ò, được"

Nói xong cô chớp chớp mắt.

Cô Bạch làm sao biết cô ở một mình?

Bạch Mao nghe thấy lời cô, Bạch Mao nói: "vậy tôi về trước, tạm biệt"

Hoa Lạc vẫy tay: "cô Bạch hẹn gặp lại"

Sau khi tiễn Bạch Mao xong Hoa Lạc xoay người trở về nhà, lúc lên thang máy gửi tin nhắn cho Lục Chấm Thu, hỏi cô đến nhà chưa, Lục Chấm Thu đang lái xe, nghe thấy âm báo điện thoại thì nghiêng đầu nhìn một cái, Cận Thủy Lan hỏi: "đưa cho cô?"

Lục Chấm Thu nói: "có thể là Hoa Lạc các cậu ấy đã đến nhà rồi gửi tin nhắn cho tôi, đợi xuống xe rồi xem"

Cận Thủy Lan uhm một tiếng, ngồi ở trong xe, tiếp tục sắm vai người vô hình, từ sau khi hai người lên xe chính là không nói qua một lời, hiếm khi không nói chuyện với nhau, tầm mắt Lục Chấm Thu đặt ở phía trước, lái xe được mấy ngày, bây giờ tốc độ xe đã không chậm như sên bò nữa, rất nhanh bọn họ đã đến bãi đỗ xe của chung cư, Lục Chấm Thu đỗ xe hai lần đều không vào bãi đỗ được, Cận Thủy Lan nói: "để tôi"

Lục Chấm Thu có chút ngại ngùng xuống xe, sau khi nhìn thấy Cận Thủy Lan lên xe, thân xe vẽ một cung độ, vừa y đỗ vào trong vạch trắng, cô nói: "vẫn là cô Cận lợi hại"

Không biết có phải Cận Thủy Lan nghĩ nhiều hay không, cô luôn cảm thấy trong câu nói này, có chút xa cách.

Rõ ràng là mối quan hệ trước đó, đã đến bước có thể tùy tiện nói đùa với nhau, bây giờ giống như xóa sạch bắt đầu lại từ đầu, vẫn là giai đoạn xa lại nhất, Cận Thủy Lan sau khi xuống xe liếc nhìn Lục Chấm Thu, nhìn thấy cô đang gửi tin nhắn, ánh mắt Lục Chấm Thu liếc nhìn Cận Thủy Lan đi đến nói: "Tiểu Ngư đến nhà rồi, vừa nãy Hoa Lạc nói cũng đã đến rồi"

Cận Thủy Lan uhm một tiếng, hai người vào trong thang máy, lúc ấn số lầu, bọn họ người trước người sau duỗi tay ra, Lục Chấm Thu đứng sát ở chỗ cửa, trước một bước ấn lên lầu trên, đầu ngón tay Cận Thủy Lan đụng trúng ngón tay Lục Chấm Thu, Lục Chấm Thu thu tay về, thang máy từ từ đi lên, tay Cận Thủy Lan rũ xuống bên hong, nắm thật chặt.

Sau khi đến nhà Mao Mao xông đến, bổ nhào lên người Lục Chấm Thu, bám lấy cô liếm láp, còn ngoắc đuôi cọ cọ vào bên chân của Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan theo thói quen sờ sờ đầu bé, Lục Chấm Thu gọi: "Mao Mao, đến đây"

Mao Mao chạy qua, Lục Chấm Thu thêm thức ăn cho bé, Cận Thủy Lan mím môi khi nhìn thấy dáng vẻ Lục Chấm Thu đứng ở ban công cố ý né tránh cô, không bao lâu thì tiến vào trong phòng.

Tin nhắn của Kỷ Tử Bạc lại đến kịp thời, hỏi cô: [đến nhà rồi?]

Cận Thủy Lan trả lời một dấu chấm.

Kỷ Tử Bạc: [sao lại nhanh như vậy? cũng không nói dẫn Thu Thu đánh lẻ đi đâu đó chơi một chút, có hiểu lãng mạn không vậy]

Đi chơi riêng một chút?

Cận Thủy Lan cười trong đau khổ, bây giờ chỉ sợ Lục Chấm Thu trốn cô còn không kịp, sao có thể tiếp xúc riêng tư, trước khi tặng điện thoại cô đã dự liệu được phản ứng của Lục Chấm Thu, nhưng thật sự khi chuyện xảy ra cô cảm thấy đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của chính cô.

Hoặc là nên để dịu lại một chút.

Cận Thủy Lan tựa trên chiếc ghế, hơi ngước đầu, trong phòng yên tĩnh, cho nên bên ngoài cửa một tiếng động cũng không thể nghe rõ ràng, Lục Chấm Thu đang gọi điện thoại, không biết là Tiểu Ngư hay là Hoa Lạc, giọng cô dịu dàng, đôi khi nghe được từ thông qua khe cửa của cánh cửa chưa đóng chặt, Cận Thủy Lan ngồi dậy đi đến cửa, lưng dựa vào khung cửa, nghe cô nói: "tiệc tất niên dành cho streamer? tôi sao? Khi nào?"

Đầu dây điện thoại bên kia là người phụ trách của mảng giải trí, là người mới, trước kia đã nghe về chuyện người phụ trách tiền nhiệm rồi, đương nhiên là để tâm đến Lục Chấm Thu, tiệc tất niên streamer lần này vốn dĩ là muốn chọn một trong streamer lão làng bọn người Lộc Ngôn, nhưng người phụ trách nhà đài nói muốn cho người mới cơ hội, cho nên đã đến hỏi Lục Chấm Thu sắp xếp thế nào.

Trên tay Lục Chấm Thu còn hai bộ kịch truyền thanh, bộ kịch này của Cận Thủy Lan còn một tuần nữa là kết thúc rồi, bộ kia của Bạch Mao vẫn chưa thông báo chính thức, có lẽ vẫn cần một khoảng thời gian, cô nói: "phải đi bao lâu á?"

Người phụ trách nói: "nếu như cô Lục quyết định đi, ít nhất là nửa tháng, cần phải tập dợt trước, thời gian phát live của tháng đó sẽ miễn cho cô, nếu như cô muốn live cũng không sao, tôi có thể sắp xếp phòng live cho cô"

Lục Chấm Thu nghĩ ngợi một chút: "công ty sắp xếp khách sạn chứ?"

"đúng rồi" người phụ trách trả lời cô: "đều là ở trong khách sạn công ty sắp xếp"

Lục Chấm Thu nói: "vậy tôi suy nghĩ một chút"

Người phụ trách: "được, vậy trong một tuần có thể cho tôi câu trả lời không?"

Lục Chấm Thu nói: "có thể"

Người phụ trách tắt máy, Lục Chấm Thu để điện thoại xuống, quay đầu nhìn về hướng phòng sách Cận Thủy Lan, ngồi yên lặng vài phút vẫn là lấy quà từ trong túi xách ra, Cận Thủy Lan đứng trước cửa nghe thấy âm thanh xé hộp đóng gói thì trong lòng thấp thỏm, cơ thể căng cứng, tim đập như trống đánh, thậm chí bước chân của Lục Chấm Thu đang đến gần cô cũng không nghe rõ.

Lúc cửa bị gõ lên âm thanh Cận Thủy Lan giật mình, kinh ngạc đến cả người đẫm mồ hôi, tay cô nắm tay nắm cửa đã ướt đẫm, hít thở lấy lại tinh thần mới mở cửa, Lục Chấm Thu đứng ở bên ngoài cửa, gọi: "cô Cận"

Cận Thủy Lan gật đầu, một tay vén mái tóc trên tai, giọng nói vô cũng điềm tĩnh, cô nói: "vừa nãy gọi điện thoại sao?"

"uhm" Lục Chấm Thu nói: "vừa nãy người bên nhà đài gọi điện thoại cho tôi"

Cận Thủy Lan uhm một tiếng.

Hai tay Lục Chấm Thu chắp ở sau lưng, biểu cảm khẩn trương, cô hít thở sâu, nghe Cận Thủy Lan hỏi: "sau lưng có gì? Gửi quà sinh nhật trước cho tôi sao?"

Cô ngước đầu, sững sờ, nhìn thấy Cận Thủy Lan đã lách mình qua cô lấy hộp điện thoại từ trong tay của cô rồi, Cận Thủy Lan cúi đầu, chớp mắt nói: "gu của chúng ta vẫn rất giống, quà sinh nhật cũng tặng...."

"cô Cận" Lục Chấm Thu ngắt lời của cô, mím môi, buồn bã nói: "xin lỗi"

Cận Thủy Lan cúi đầu, khóe mắt ánh lên một màu đỏ, như mắc xương trong cổ họng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net