Chương 5: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Chạm mặt

Hợp đồng chuẩn bị rất nhanh, có điều Lục Chấm Thu ôm ấp ý nghĩ muốn thuê càng nhanh càng tốt, ở đây điều kiện tốt, giá cả phải chăng, Hoa Lạc nói: "có ngốc mới không thuê! Điều kiện tốt như này, cậu không động tâm sao?"

Không động tâm là giả, nhưng giá như này, thấp đến vô lý, lòng Lục Chấm Thu không muốn Cận Thủy Lan chịu thiệt, cô gọi "cô Cận"

Cận Thủy Lan đang chỉnh lý hợp đồng thuê phòng, nghe thấy Lục Chấm Thu gọi, đôi mày đang bình thường bỗng chau lại, nghiêng đầu, dùng thần sắc nghiêm nghị che giấu đi sự hoảng loạn và căng thẳng của việc đột nhiên bị gọi khựng lại trước khi kí hợp đồng, nhưng Lục Chấm Thu hiểu sai ý, cho rằng Lục Chấm Thu cảm thấy mình phiền phức, cô ấy mở miệng, còn chưa nói thì bị nghẹn lại, ho lên hai tiếng.

Nhìn thấy đôi má trắng nõn bởi vì ho mà ửng đỏ, Cận Thủy Lan mới hỏi: "sao vậy?"

Lục Chấm Thu cân nhắc lựa lời: "cô Cận, tôi cảm thấy điều kiện nơi này đặc biệt tốt..."

Cận Thủy Lan véo chặt một bên viền hợp đồng, các khớp xương phát trắng, Lục Chấm Thu tiếp tục nói: "cho nên tôi nghĩ, tiền thuê tôi có thể trả thêm một chút, như vậy cô không đến mức phải chịu thiệt quá nhiều"

Mặc dù Cận Thủy Lan nói là xét thấy quen biết giảm giá cho bọn họ, nhưng bây giờ giá giảm như vậy là quá thấp rồi

Cận Thủy Lan nghe xong thần sắc trong lời nói của cô có chút thoải mái, cô gật đầu nhẹ: "tiền thuê rẻ như vậy, thực ra là có nguyên do"

Lục Chấm Thu và Hoa Lạc liếc nhìn nhau, đáy mắt có chút kinh ngạc, Lục Chấm Thu nói: "nguyên nhân là gì?"

Hợp đồng Cận Thủy Lan đã chuẩn bị xong, chỉ về phía sofa: "ngồi xuống rồi nói chuyện"

Hai người ngồi trên chiếc ghế dài, Cận Thủy Lan ngồi đối diện bọn họ, mang hơp đồng thuê phòng đưa cho Lục Chấm Thu, nói: "thực ra người khách còn lại ...." Cô ấy ngập ngừng một lúc, nhìn về hướng Lục Chấm Thu, thú thật: "chính là tôi"

Hoa Lạc trừng mắt, há hốc miệng, có thể nhét được một quả trứng gà rồi, cô ta ngạc nhiên: "cô Cận cô!"

Cận Thủy Lan, nhìn Hoa Lạc, hỏi: "Hoa Lạc lúc cô viết truyện không bao giờ bị áp lực tương đối lớn sao?"

Hoa Lạc bị hỏi ngơ ra, tiếp đó gật đầu: "có á"

Có một thời gian cô ấy bị stress nhiều đến nổi không thể không đi đến bệnh viện để khám, tìm bác sĩ để điều trị, không ngờ một người cừ khôi như cô cận vậy mà cũng có vấn đề giống như cô, Hoa Lạc đồng cảm sâu sắc; "vậy cô Cận đến bệnh viện khám chưa?"

Cận Thủy Lan gật đầu: "đi rồi, bác sĩ đề xuất nếu tôi có thời gian, có thể nuôi một chú cún hoặc mèo, phân tán sự tập trung và áp lực khi viết truyện, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nuôi qua, không phải kiểu rất biết nuôi nấng, nghe thấy cô Lục mang theo cún đến thuê phòng, thì tôi nghĩ xem thử cô Lục chăm sóc cún ra sao, thuận tiện học hỏi"

Hoa Lạc bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Cô lập tức nói với Cận Thủy Lan: "thảo nào cô Cận vẫn mãi không trả lời tin nhắn của tôi, sau đó nhìn thấy tôi gửi tin là Thu Thu nuôi cún mới bảo chúng tôi đến xem thử!"

Hóa ra là như vậy à!

Đầu óc Lục Chấm Thu vẫn đang ở trên mây, Hoa Lạc chỉ có thể giải thích với cô ấy, đoán chừng ban đầu cô Cận là không muốn cho thuê, nhưng sau khi nghe thấy cô ấy nuôi cún mới đổi ý, chuyện này cũng rất dễ hiểu tại sao giá thuê lại thấp như vậy, cô Cận vốn dĩ không thiếu tiền, nếu như không phải vì Lục Chấm Thu mang theo cún, nói không chừng không thể thuê được phòng!

Người là vừa kì lạ lại mâu thuẫn, một giây trước Lục Chấm Thu vẫn vì tiền thuê phòng quá thấp mà cảm thấy có lỗi hơn nữa lo sợ bất an, bây giờ biết được nguyên do lại bắt đầu sợ Cận Thủy Lan đổi ý mà vội lấy hợp đồng, đúng lúc Cận Thủy Lan đưa bút cho cô, nói: "nếu không có vấn đề gì, thì có thể kí rồi"

Lục Chấm Thu nhìn kĩ một lượt, hợp đồng rất OK, đương nhiên cô không vấn đề, khó có chủ nhà nào có thể tiếp nhận chuyện nuôi cún của cô, hơn nữa điều kiện còn tốt như vậy, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, Lục Chấm Thu không do dự, trực tiếp kí tên mình lên hợp đồng.

Hợp đồng viết thành hai bản, mỗi người giữ một bản, sau khi kí xong Lục Chấm Thu trả phí thuê phòng, Cận Thủy Lan hỏi: "khi nào đến ở?"

Cô cuối đầu gõ chữ lên điện thoại, không ai phát hiện lúc cô ấy hỏi câu này tay đã ngừng mất mấy giây, Lục Chấm Thu nói: "hôm nay, có thể không?"

Cận Thủy Lan nói: "đương nhiên có thể"

Cô bỏ điện thoại xuống: "hôm nay tôi nghỉ, nếu cần giúp đỡ, có thể gọi tôi"

Mắt Hoa Lạc phát sáng: "có thể sao? Vậy có thể phiền cô Cận chở chúng tôi về thu dọn đồ đạc chứ?"

Cận Thủy Lan cười: "được, tôi đi vệ sinh một chuyến, hai người đợi một chút"

Hoa Lạc hô ai ai ai ai, vui sướng cực độ rồi, sau khi cô ấy rời đi Lục Chấm Thu lôi tay Hoa Lạc: "có phải chúng ta làm phiền cô ấy quá mức rồi?"

"không đâu, đoán chừng cô Cận cũng là muốn ra ngoài đi đây đó để thay đổi tâm trạng"

Sau đó Lục Chấm Thu nghĩ đến việc Cận Thủy Lan bị áp lực lớn, cũng có thể hiểu được một chút, cũng không nói gì thêm nữa, đợi Cận Thủy Lan từ nhà vệ sịnh bước ra, cả ba người cùng nhau đi xuống lầu.

Vẫn là Cận Thủy Lan lái xe, Lục Chấm Thu ngồi ở ghế phụ, Cận Thủy Lan nói: "không quá quen đường, gần đến ngã rẽ cô nói với tôi"

Lục Chấm Thu gật đầu: "ò, được"

Như này lời cô ấy nói ra không khỏi nhiều thêm một chút, một lần sau khi chỉ đường, Cận Thủy Lan đều đáp lời đúng lúc, sau một đoạn đường, Lục Chấm Thu đối với Cận Thủy Lan trong tình huống cụ thể đã có sự hiểu biết tương đối, mẹ ruột là giáo sư đại học, bố ruột có công ty nhỏ, đầu năm hai vợ chồng già về hưu, ra ngoài du lịch rồi, công ty trước mắt thuê người quản lý, Cận Thủy Lan đôi lúc cũng phải qua họp hội.

Lục Chấm Thu hầu như có thể hiểu vì sao áp lực của cô ta lại lớn rồi

Cận Thủy Lan dừng xe ở dưới lầu, đi cùng với Lục Chấm Thu và Hoa Lạc lên lầu, chỗ này là một khu chung cư lâu đời, thang máy không phải rất lớn, sau khi bọn họ vào trong thì lại có một nhà ba người bước vào, Cận Thủy Lan dịch chuyển về phía bên cạnh Lục Chấm Thu một chút, cuối đầu, mùi hương trên tóc của Lục Chấm Thu như có như không, mái tóc cô ấy xoăn dài, đuôi tóc chạm đến dưới eo, hai người bị ép rất gần, lúc Cận Thủy Lan nhấc tay giả vờ chỉnh lại quần áo có một vài sợ tóc lướt qua cánh tay cô ấy, ngứa ngáy nhột nhạt.

Rất nhanh, thang máy đã đến rồi, Lục Chấm Thu tiên phong đi trước, Hoa Lạc quay đầu: "cô Cận, đến rồi"

Cận Thủy Lan cũng theo bọn họ xuống thang máy

Sau khi mở cửa, cô ấy không trực tiếp đi vào, mà đừng ở trước cửa hỏi: "có cần đổi giày không?"

Lục Chấm Thu lắc đầu: "không sao, đợi lát nữa tôi còn phải quét dọn một lần nữa"

Cận Thủy Lan đôi mày thanh tú bỗng cau lại, ngược lại không nói gì, Lục Chấm Thu bỏ balo xuống đi đến cửa một căn phòng, mở cửa hét lên: "Mao Mao"

Một chú cún lông vàng từ bên trong nhảy ra, chân trước khều khều lên người Lục Chấm Thu, còn dùng đầu cọ vào quần áo của cô, Lục Chấm Thu xoa xoa đầu của Kim Mao nói: "cô Cận, chính là bé cún này, cô đừng nhìn em nó to xác, ẻm rất dịu dàng và ngoan ngoãn, còn có thể nghe hiểu tiếng người"

Hoa Lạc đi qua rồi nói: "đúng vậy, Mao Mao cực thông minh!"

Cô ấy nói xong thì nói với Mao Mao: "Mao Mao, ngồi xuống!"

Kim Mao nhìn trái nhìn phải, ngồi xổm trên sàn, lè lười nhìn Hoa Lạc và Lục Chấm Thu, không la lối không gây ầm ỉ, thực sự cực kì ngoan, Hoa Lạc đi đến chỗ Mao Mao ngồi xổm ôm lấy bé, cuối cùng nói với Cận Thủy Lan: "cô Cận, cô có muốn thử một chút không?"

Cận Thủy Lan gật đầu, hỏi: "bé tên Mao Mao?"

Lục Chấm Thu nói: "uhm" nói xong cô cuối người nói nhỏ đôi câu với Mao Mao, Cận Thủy Lan cũng không biết cô ấy nói gì, chỉ nhìn thấy Lục Chấm Thu và nói xong lệnh cho cún đi đến, nói: "cô có thể chạm vào bé"

Bé đứng dậy cao bằng một người, lông vừa dài vừa nhiều, há miệng, ngay cái nhìn đầu tiên khiến người ta thất kinh, Cận Thủy Lan trầm mặt hai giây đi đến trước mặt Mao Mao, gọi tên bé một tiếng, duỗi tay vừa muốn đặt lên đầu cún, đột nhiên Mao Mao ngước đầu, tư thế Cận Thủy Lan khựng lại, Lục Chấm Thu mím mím môi, lôi tay Cận Thủy Lan đặt lên đầu Mao Mao.

Lông vô cùng mềm mại, vượt xa suy nghĩ của Cận Thủy Lan, không chỉ mềm mại còn rất bóng mượt, cùng với động tác vuốt ve của Cận Thủy Lan Mao Mao liếm láp lòng bàn tay của cô, lòng bàn tay ẩm ướt, mu bàn tay nơi vừa bị Lục Chấm Thu chạm vào lại rất khô ráp, hanh nóng.

Cô ấy gật đầu, rút tay về, từ từ thu mình lại, nói: "thực sự rất nghe lời"

Lục Chấm Thu nhìn thấy cô ấy không bài xích mới an tâm, cô nói: "vậy tôi đi vào thu dọn, sẽ xong ngay thôi"

Đồ đạc cô ấy không nhiều, ban đầu biết được sẽ không ở đây lâu dài, cho nên chỉ lấy ra vài bộ trong hành lí để thay lúc tắm rửa mà thôi, lúc thu dọn rất thuận tiện, có điều một tiếng đồng hồ, cô ấy chỉ thu dọn hoàn tất đồ đạc trong vali, Hoa Lạc nói: "mình giúp cậu mang đồ đạc của Mao Mao xuống trước nhe"

Đồ đạc của Lục Chấm Thu không nhiều, nhưng của Mao Mao khá nhiều, Cận Thủy Lan vừa mới nghĩ sẽ xách thức ăn cho cún, Lục Chấm Thu nói: "để tôi để tôi! Cô Cận cô ngồi đi..."

Chưa kịp nói hết câu, tay Cận Thủy Lan đã xách thức ăn cho cún đi rồi, 10kg, Lục Chấm Thu xách bằng hai tay đã cảm thấy tốn sức, vậy mà Cận Thủy Lan chỉ dùng một tay mà cả người không bị dao lắc, Hoa Lạc nhìn ngơ luôn rồi, cô hỏi: "cô Cận, không nặng sao?"

Cận Thủy Lan nói: "vẫn ổn, trước kia tôi có luyện tập qua một chút với em họ"

Hoa Lạc không hiểu: "em họ của cô làm cái gì?"

Cận Thủy Lan nghiêng đầu: "cử tạ"

Hoa Lạc: "....."

Thất lễ rồi, lực cổ tay như này, làm Hoa Lạc ngưỡng mộ chết đi được, có Cận Thủy Lan giúp sức, dường như mọi thứ đều trở nên gia tăng tiến độ, trước khi rời đi Lục Chấm Thu và Hoa Lạc quét dọn vệ sinh, lần này Cận Thủy Lan không giúp nữa, cô ấy chỉ đưa mắt liếc nhìn chỗ phòng sách, cửa phòng sách mở một nửa, sách trên kệ rất quen mắt, là của Đường Nghênh Hạ.

Cô lặng lẽ nói: "tôi lên xe trước đợi hai người"

Sau khi Lục Chấm Thu nói lời cảm ơn thì nhìn Cận Thủy Lan lên thang máy, cô hỏi Hoa Lạc: "có nên bảo cô Cận về trước không?"

"không cần thiết đâu". Hoa Lạc nói: "đã nguyên buổi chiều rồi, đợi lát chúng ta mời cô Cận bữa cơm"

Lục Chấm Thu gật đầu: "chuyện này là chuyện nên làm:

Cận Thủy Lan xuống lầu trước, không lên xe, mà đứng ở lầu chệt nhìn lên trên, xung quanh lâu lâu bay đến hương hoa quế, mùi hương nồng nặc, sau khi đứng vài phút cô vào trong xe ngồi, lướt điện thoại, nhìn thấy nửa tiếng trước Đường Nghênh Hạ vừa mới đăng trên Weibo, nội dung trong Weibo là một tấm hình đôi, hình chụp chung với Lộc Ngôn, còn có một sticker cạn ly.

Tiện tay mở bình luận, đều là đang hỏi có phải cô ta đang hợp tác cùng với Lộc Ngôn, sự kích động của đọc giả rõ rang có thể nhìn thấy được, chỉ có Cận Thủy Lan chỉ liếc nhìn thoáng qua, sau đó tắt điện thoại.

Sau khi Cận Thủy Lan và Hoa Lạc quét dọn xong thì xuống lầu đề xuất muốn mời Cận Thủy Lan dùng cơm, Cận Thủy Lan gật đầu: "được á"

Tiếp xúc cả một buổi chiều, Hoa Lạc cũng không sợ Cận Thủy Lan nữa rồi, cô nói: "vậy cô Cận thích dùng món gì? Đáng tiếc là bây giờ quá trễ rồi, nếu như sớm hơn một chút, chúng ta có thể mua đồ về nấu ăn, tay nghề của Thu Thu khá là tuyệt!"

Cận Thủy Lan nhìn Lục Chấm Thu, nói: "không sao, sau này sẽ có cơ hội dùng cơm của cô Lục nấu"

Lục Chấm Thu cười: "cô Cận không cần gọi tôi là cô Lục, gọi tên của tôi đi, nếu như cô Cận không ghét bỏ, sau này tôi nấu cơm sẽ nấu nhiều hơn một chút"

Cận Thủy Lan nói: "đương nhiên là không chê"

Hoa Lạc nhìn thấy hai người giao tiếp thân thiện, tâm trạng càng tốt hơn, cô vỗ vào bụng nói: "vậy chúng ta đi chỗ nào dùng cơm?"

Cận Thủy Lan rũ mắt, nói: "tôi biết có một nhà bán ẩm thực Giang Hoài cũng không tệ, chúng ta có thể dùng ở đó không?"

Hoa Lạc gật đầu: "tôi không vấn đề"

Lục Chấm Thu cũng nói: "được"

Cận Thủy Lan đồng ý, dẫn bọn họ đến phòng bỏ tất cả hành lý xuống trước, Mao Mao đến chỗ mới có chút không que, Lục Chấm Thu nhốt bé ở trong phòng, cuối cùng ba nười cũng lên xe đi đến quán ẩm thực Hoài Dương mà Cận Thủy Lan nói.

Quán ẩm thực Hoài Dương ở trong trung tâm thành phố, từ bên ngoài nhìn vào vị trí rất lớn, Lục Chấm Thu sau khi xuống xe nhìn loáng thoáng một chút, tiếp đó là ngơ người, bàn gần cửa sổ cạnh bãi đỗ xe, người ngồi bên cửa sổ chính là Đường Nghênh Hạ.

Người ngồi bên cạnh Đường Nghênh Hạ là Dư Ôn, người Dư Ôn nghiêng sang một bên, đầu đang tựa trên vai Đường Nghênh Hạ, cả người nằm trong lòng Đường Nghênh Hạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net