Chương 78: Cực kỳ nguy hiểm (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc ba người Tần Nam tiến vào Kim Quan trấn, nửa giờ sau, An Lâm mới mở ra cửa xe, nữ hài từ sớm đã thôi gào khóc.

" Xin chào, ta gọi là An Lâm, là đội trưởng của nhóm người này."

Nữ hài giương mắt nhìn An Lâm liếc mắt một cái, ngay sau đó chuyển tầm mắt, xem thường một màn chào hỏi này.

Nhìn thấy đối phương như thế, An Lâm cũng quên tiếp theo nên hỏi gì, chính là yên lặng mà nhìn đến nữ hài này.

Thân thể của cô bé dị thường gầy yếu, thậm chí có thể dùng cụm từ 'gầy trơ xương như que củi' đến để hình dung, đôi cánh tay mảnh dẻ đang mang xiềng xích, tựa hồ một chút dùng sức liền có thể đem đôi cánh tay ốm yếu đó bẻ gẫy.

Nhìn thấy như vậy, tầm mắt An Lâm không khỏi chùng xuống, sau đó dời đi tầm mắt mà nhìn về phía Kim Quan trấn, lo lắng trong lòng theo thời gian trôi qua từng chút tăng thêm.

Nhìn thấy An Lâm xoay người, tầm mắt của nữ hài cũng chuyển hướng về phía Kim Quan trấn, mười ngón bất an rất nhanh xiết chặt, vẻ lo lắng trong mắt so với bất luận kẻ nào cũng không ít.

Vì phải chờ đợi nhóm người của Tần Nam, An Lâm ý bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, nhiệm vụ canh gác đương nhiên giao cho Tần Lệ.

Ngay lúc mọi người thả lỏng nghỉ ngơi, Tần Lệ trên nóc xe canh gác lại khẩn trương nhăn mi!

Bên kia đường cái là một vùng đồng ruộng rộng lớn , ven đồng ruộng chính là rừng cây, mà giờ này khắc này, từ trong rừng cây lục tục đi ra không ít "xác sống", xem ra số lượng rất lớn, hơn nữa một đường hướng tới bọn họ đi tới!

Tại sao có thể như vậy?

Cùng lúc đó ,nữ hài ngồi ở trong xe cũng lộ ra thái độ khác thường, kéo theo xiềng xích trên cánh tay, chạy tới trước mặt An Lâm, sắc mặt nghiêm túc mà nói:

"Mau rời khỏi nơi này! Có rất nhiều "xác sống" đang chạy tới bên này !"

Lời này của nữ hài rõ ràng khiến An Lâm cảm thấy thật khó hiểu, đúng lúc này Tần Lệ cũng đã nhảy xuống khỏi nóc xe xác thực nữ hài nói là sự thật: hiện tại đang có rất nhiều "xác sống" hướng bọn họ chạy đến!

Nghe xong Tần Lệ tự thuật lại đại khái tình huống, An Lâm có chút nhíu mày, suy nghĩ như thế nào cho phải, nếu rời đi như vậy không khác gì đem nhóm người của Tần Nam vứt bỏ, một lần lại một lần tự vấn thâm tâm, nàng xác thực không buông bỏ được Tần Nam!

Nhưng tình huống hiện tại lại chỉ có thể mang theo mọi người rút lui!

Trầm mặc một lúc lâu, An Lâm cắn răng nói ra quyết định.

"Rời đi nơi này."

"Từ từ! Bọn người anh của ta làm sao bây giờ?"

Tần Lệ nghe thấy quyết định này, không chút do dự hỏi ra miệng, chẳng lẽ liền như vậy vứt bỏ bọn họ? !

"Ta đi thông báo cho bọn họ."

Đáp án này của An Lâm đương nhiên khiến tất cả mọi người cảm thấy giật mình, Hạ gia hai lão là người đầu tiên đưa ra phản đối, lý do rất đơn giản, An Lâm đi vào không khác gì tự sát!

Thực vật cùng động vật biến dị, bọn họ đều đã lĩnh giáo qua, là kinh khủng như thế nào không ai so với bọn họ hiểu rõ !

Mà bọn họ có thể may mắn sống sót toàn bộ đều nhờ vào Tần Nam cùng Tần Diệp!

"An Lâm, bá mẫu biết ngươi lo lắng, mọi người ở đây cũng đều lo lắng, chính là quyết định này cảu ngươi thật sự rất không thực tế, ngẫm lại biện pháp khác đi !"

Nói tới đây Hạ mẫu tâm cũng không yên, người ở bên trong một người là cháu của nàng, một người là . . . . .

Tóm lại, hai người đều là máu thịt của nàng! Nói không lo lắng gạt được ai ?

"Đúng vậy, An Lâm Tỷ, ngẫm lại biện pháp khác đi!"

Tần Lệ cũng biết chính mình vừa rồi quá mức kích động, lần này thật có một tia áy náy, An Lâm Tỷ như thế nào có thể buông tha cho bọn họ đây ? !

Trong cơn lo lắng Tần Lệ bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Nghiêm Nhã , vừa rồi cũng không nghe thấy người này phát biểu ý kiến!

Này một tìm, vừa vặn thấy được Nghiêm Nhã nhìn về phía Kim Quan trấn mà ngẩn người, không chút nghĩ ngợi liền tiến lên túm lấy người nọ một phen.

Đương nhiên là bị Nghiêm Nhã trừng mắt, nhất thời hỏa đại, vừa định mở miệng, lại bị đối phương đoạt lời:

"Nói vậy, vì cái gì đám "xác sống" ngàn dậm xa xôi hướng chúng ta đi đến?"

Bọn họ lưu lại ở đây cũng chưa đến một giờ, như thế đúng dịp gặp phải thời điểm thi quần di chuyển nhiều như thế, lại như thế trùng hợp dừng lại, lại như thế trùng hợp bị thi quần phát hiện ra hơi thở?

Chẳng phải là rất nhiều sự kiện trùng hợp sao ?

Nhìn đến An Lâm, thực rõ ràng người nọ cùng nàng giống nhau , đối chuyện này tràn ngập nghi hoặc.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe buýt lọt vào tầm mắt mọi người , thấy xa có một chiếc xe buýt trờ tới, An Lâm lập tức ý bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Tần Lệ nhảy lên trên nóc xe, dựa vào thấu kính trên súng ngắm đã phát hiện lái xe chính là một trung niên nam nhân, mà Nghiêm Nhã cũng nhắm mắt suy tính một phen, chậm rãi nói:

"Tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ, tuổi đều khoảng hai mươi đến ba mươi ."

Tiếp lời Nghiêm Nhã, Tần Lệ nói:

"Trừ bỏ người lái xe có một khẩu súng, ngoài ra, cũng không có vũ khí gì khác."

Nghe xong hai người báo cáo, An Lâm nhìn về phía Kim Quan trấn, tiếp theo lại nhìn về phía Nghiêm Nhã.

"Ngươi cảm thấy được này đó "xác sống" là bị Kim Quan trấn thu hút mà tới ?"

Nói xong An Lâm trên mặt lộ ra vẻ lo lắng mà trước nay chưa có, chỉ vì người mà nàng lưu tâm vẫn đang ở trong Kim Quan trấn.

"Các ngươi thấy được nhà xưởng ở bên kia không?"

Theo hướng ngón tay Nghiêm Nhã chỉ tới, mọi người thấy thấy được một nhà xưởng với ngói xanh, tường trắng.

"Nơi đó là xí nghiệp thịt chế phẩm tối trọng yếu ở H thị, tập trung chăn nuôi, giết thịt, sinh sản, tiêu thụ bên ngoài,.. Quy mô rất lớn, vậy thì một chỗ nhiều thịt để ăn như nơi này vì sao lại không có một chút thực vật biến dị bao trùm, các ngươi không thấy là kỳ quái sao ?"

Bởi vì nhà xưởng này nằm ở phía sau Kim Quan trấn, khu vực có thể nhìn thấy cũng chỉ là một tiểu bộ phân, trên cơ bản tầm mắt mọi người đều bị thảm trạng trước mắt ở Kim Quan trấn hấp dẫn, rất ít người chú ý tới một khu vực nhỏ ở phía sau .

Hiện bây giờ bị Nghiêm Nhã nhắc đến, thật đã làm cho người ta ngạc nhiên, tuy rằng chính là một bộ phận nhỏ, nhưng quả thật rất sạch sẽ .

"Khả năng lớn nhất chính là: thực vật biến dị cố ý lưu lại một khối thịt béo trong này, như vậy sẽ có một đám "xác sống" không ngừng tới gần, thực vật biến dị cũng tốt, sinh vật biến dị cũng thế, cuối cùng cũng trở thành đồ ăn của bọn chúng."

Suy đoán lớn mật này của Nghiêm Nhã làm cho người ta thật kinh hãi, An Lâm trên mặt rốt cuộc đã không thể tiếp tục tươi cười.

Bởi vì suy đoán của Nghiêm Nhã nếu là thật, như vậy trong Kim Quan trấn, thực vật biến dị tuyệt đối khó đối phó!

Mà có thể sống sót giữa một đám thực vật biến cùng sinh vật biến dị thì càng thêm khó có khả năng !

Nghiêm Nhã nhìn đến An Lâm trên mặt ý cười toàn bộ tiêu thất, trong mắt lo lắng không thôi, không khỏi quay đầu nhìn về phía Kim Quan trấn , An Lâm hít vào một hơi mà nói.

"Lên xe! Tất cả mọi người đừng phát ra tiếng ồn, cho đến khi thi quần đi qua hết !"

Một mệnh lệnh này của An Lâm, Tạ Thư được nâng vào trong bạt xe tải, được Hoa Thắng Hàm chăm sóc, Nghiêm Nhã cùng Tần Lệ thì tiến nhập vào chiếc xe có nữ hài kia, Tần Chí Cương bảo vệ thê tử của chính mình cùng tiểu An, An Lâm đương nhiên vẫn là cùng Hạ gia hai lão cùng nhau, đóng chặt cửa kính, khóa lại cửa xe, tận lực cúi thấp thân mình.

Cũng may trừ bỏ chiếc xe tải có tấm bạt, ngoài ra, ba chiếc xe còn lại cửa kính đều là màu đen, thật cũng không dễ dàng bị bên ngoài nhìn đến, Hoa Thắng Hàm cởi quần áo đem cửa kính xe che kín, đem Tạ Thư giấu ở phía sau, chính mình thì ngồi ở phía trước.

Nghiêm Nhã lúc đã ngồi xuống trong xe , liền dùng 'tinh thần lực' để điều tra, "xác sống" cách bọn họ chỉ còn một đoạn nhỏ, người trong xe buýt rõ ràng cũng đã chú ý tới thi quần , rất xa liền ngừng lại, tắt lửa, yên lặng chờ đợi.

Chiếc xe buýt này là loại xe buýt du lịch đắt tiền, nhìn đến đây Nghiêm Nhã không khỏi khóe miệng khinh dương.

Tần Lệ nhìn đến người bên cạnh, trầm mặc một hồi lâu, chau mày, cuối cùng vẫn là hỏi ra nghi vấn trong lòng.

" Ca ta có phải hay không rất nguy hiểm?"

Nghe thấy Tần Lệ hỏi, việc cần điều tra cũng đã điều tra xong, Nghiêm Nhã mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt có chút trầm xuống, gật gật đầu, dư quang thoáng nhìn, nhìn thấy Tần Lệ vẻ mặt lo lắng, liền thay đổi đến 180 độ, mặt mang ý cười ngữ khí thoải mái nói.

"Bất quá, hẳn là có thể sống ."

"Cái gì kêu hẳn là a? !"

Suy đoán như vậy đương nhiên khiến Tần Lệ không thể tiếp nhận, cả trái tim đều bất ổn , tổng cảm thấy được sẽ có sự tình gì phát sinh.

" Ca ta không có việc gì , đúng không?"

Nhận được ánh mắt Tần Lệ tràn ngập chờ mong , Nghiêm Nhã trầm mặc trong chốc lát, cũng ngay lúc trầm mặc , trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám "xác sống" lảo đảo xuất hiện ở phía trước đoàn xe, mắt vừa lóe lên, thuận thế liền lôi kéo Tần Lệ nằm xuống, không một tiếng động, đã thế, còn tận lực bưng kín lấy miệng Tần Lệ .

Một trận lôi kéo như vậy khiến cho cả người Tần Lệ đều nép vào trong lòng Nghiêm Nhã, vừa định phản bác liền nhận được ánh mắt ý bảo chớ có lên tiếng, lúc này mới chú ý tới thi quần đã tiếp cận các nàng.

Thính giác của "xác sống" dị thường linh mẫn, cho nên mỗi người đều buộc chặt thần kinh, không dám phát ra một tiếng động, thời gian tại đây một khắc, thời gian dị thường chậm chạp trôi qua, mọi người đều nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của đối phương.

Một đoàn lũ lượt đi qua, thi quần cũng không có dừng lại, đúng như suy đoán của Nghiêm Nhã, bọn chúng đang hướng Kim Quan trấn đi tới, thông qua dị năng, Tần Lệ có thể thấy được hết thảy cảnh tượng phát sinh bên ngoài: "xác sống" hễ tới gần Kim Quan trấn liền bị một loại thực vật biến dị nào đó ở gần đó tha đi, tuy rằng tha đi số lượng chính là không đáng bao nhiêu [1], nhưng cũng đã làm cho người ta cảm thấy rợn người.

[1]nguyên văn: phượng mao lân giác= lông phượng và sừng lân. Ý nói chỉ có một phần nhỏ

Mà đám "xác sống" này thế nhưng sẽ không bởi vì đồng loại gặp phải tình thế xấu mà chạy đi, liền giống như một khối sắt bị băng chuyền vận chuyển mà trờ tới , bọn chúng căn bản cũng không thèm để ý nghênh đón chính mình chính là một kết cục như thế nào (!)

Mặc dù là "xác sống", thế nhưng bọn chúng vẫn còn bộ dáng của nhân loại, này một màn thảm trạng , dọa đến Tần Lệ cả người run rẩy, sợ hãi không thôi. Nàng sợ, sợ chính mình cũng sẽ trở nên chết lặng vô cảm, cũng sợ Tần Diệp sẽ có kết cục như vậy ! Càng thêm sợ hãi chính mình cũng giống như Tạ Lôi. . . . . .

Cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, Nghiêm Nhã phiền lòng nhăn mi, trong lòng không hiểu vì sao có cảm giác nôn nóng khiến nàng cảm thấy phiền lòng không thôi, không cần nghĩ cũng biết Tần Lệ là bởi vì bị tình cảnh bên ngoài dọa đến như thế, nghĩ muốn nói cho đối phương không cần sợ hãi, thế nhưng đám "xác sống" vẫn đi qua không ngừng.

Trong lòng không khỏi kỳ quái chính mình vì cái gì lại nôn nóng như thế, nhưng không có suy nghĩ sâu xa, đơn giản nghĩ rằng mình nôn nóng như thế cũng là vì chính mình không muốn bị người thân cận, mà phiền lòng lại là bởi vì hành động ngu xuẩn của Tần Lệ.

Mãi cho đến khi người trong lòng sợ hãi đến mức đem cả khuôn mặt chôn ở sâu trong ngực của nàng, tim đập liên hồi, mới giật mình giác hết thảy cũng không như nàng suy nghĩ đơn giản như vậy. . . . . .

Tay đang giơ lên cũng chậm rãi hạ xuống, vỗ nhẹ lấy người trước ngực đang run rẩy, 'cách an ủi không tiếng động' [2] như vậy khiến vành tai của nàng có chút nóng lên, cảm nhận được Tần Lệ sắp ngẩng đầu nhìn đến, đơn giản chuyển qua mặt.

[2]nguyên văn: vô ngôn= không lời

Nguyên bản Nghiêm Nhã nghĩ muốn che dấu tâm tình mà xoay mặt, ngược lại đã đem hai má cùng vành tai của mình có chút nhiễm hồng lộ ra hết thảy, tuy rằng bản nhân không phát hiện được, nhưng Tần Lệ lại đem bộ dáng ngượng ngùng này của Nghiêm Nhã thu hết vào trong đáy mắt, đồng thời cũng có chút sửng sốt.

Người này là đang nhẫn nhịn hay là chịu đựng ? Giơ lên khóe miệng, Tần Lệ thiếu chút nữa cười khẽ ra tiếng, cảm giác sợ hãi lúc trước trong nháy mắt tan thành mây khói, so với 'cách an ủi không tiếng động' càng công hiệu hơn.

Nương dư quang, Nghiêm Nhã biết chính mình che dấu ngược lại lộ ra sơ hở, nếu không phải "xác sống" ngang qua, nàng tuyệt đối một cước đá bay người trong lòng.

Nhưng mà giờ này khắc này, Tần Lệ chính là đoán rất chuẩn Nghiêm Nhã không dám làm ra động tác, đơn giản quyết định đem nỗi sỉ nhục lúc trước mà nàng chịu , tất cả đều hoàn lại, chẳng phải là người này đã thô lỗ cường hôn nàng sao ?

Không phải đã nói là nàng ngay cả một chút lạnh lùng tuyệt tình cái gì cũng đều không có, chẳng phải sao ?

Không phải luôn nói nàng là một nữ nhân ngu ngốc không có đầu óc sao ?

Lần này, xem ai là ở thế thượng phong đây ?!

Hạ quyết tâm, động tác của Tần Lệ rõ ràng bắt đầu không an phận, luận lá gan đối mặt "xác sống" và vân vân Tần Lệ có lẽ còn có thể có một chút sợ hãi, nhưng là đối mặt Nghiêm Nhã thì hoàn toàn chưa từng khiếp đảm.

Nàng vẫn chịu đựng mà chưa có trả thù, nguyên nhân cũng là bởi vì tâm cơ của Nghiêm Nhã quá mức cường hãn!

Chính mình hoàn toàn tìm không thấy cơ hội xuống tay !

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này Tần Lệ đều là oán giận không thôi, mỗi lần chịu tổn thương đều là nàng, vì cái gì đám người làm chuyện xấu ngay cả một chút tổn hại cũng không có? !

Những ủy khuất này, nàng không có cách nào tìm người trút giận, vì thế chỉ có thể cam chịu [3]. . . . . .

[3] nguyên văn: kẻ câm ăn hoàng liên=ngậm bồ hòn làm ngọt

Chỉ có thể nhịn!

Nhưng hiện tại. . . . . . . . .

Nói lầm bầm ~! Bên ngoài chính là "xác sống", cho nên Nghiêm Nhã cũng không dám làm ra hành động nông nổi, bị nàng đặt ở dưới thân có thể nào còn dám đem nàng đạp đi xuống?

Không thể không nói rằng suy đoán này của Tần Lệ là 'chuẩn không cần chỉnh', đồng thời cũng khiến Nghiêm Nhã kinh hãi người trước mắt là có cỡ nào thù hận !

Lại là cỡ nào ngu ngốc cùng nhỏ mọn !

Ai lại chọn một tình huống đặc thù như lúc này để trả thù a?

Chẳng lẽ sẽ không sợ kinh động đến đám "xác sống" ở bên ngoài sao ? !

Nếu Nghiêm Nhã hỏi ra miệng, như vậy Tần Lệ sẽ không chút do dự mà trả lời:

Đúng vậy, nàng không sợ!

Bởi vì nàng biết đây là cơ hội ngàn năm mới có được ~~!

Ngay lúc Tần Lệ phản thủ nắm chặt, đem cổ tay của Nghiêm Nhã gắt gao khóa trụ, người bên dưới thân chỉ biết tình huống không ổn, quay đầu mắt lạnh nhìn về phía người nọ vẻ mặt đang đắc ý, lại không có biện pháp nào để lui lại nửa bước, gắt gao trừng mắt nhìn Tần Lệ, lại thu được ánh mắt khiêu khích của đối phương.

So về lực lượng, hiển nhiên sức chiến đấu Nghiêm Nhã chỉ là con số 0. . . . . .

Giãy dụa một chút, liền có thể cảm nhận được lực lượng của đối phương rất cường hãn.

Tính cách quật cường khiến Nghiêm Nhã không muốn nhận thua dễ dàng như vậy, trong lúc bàn tay kia vừa lới lỏng liền trực tiếp sờ về phía đoản đao luôn giắt ở trên đùi, lại bị Tần Lệ giành trước một bước rút ra đoản đao, ánh mắt thưởng thức đoản đao lại nhẹ nhàng phóng tới phía trước, mặc dù Nghiêm Nhã muốn với tay lấy, chênh lệch khoảng cách cũng vừa đúng một cm. . . . . .

Cố ý !

Phẫn hận mà trừng mắt nhìn Tần Lệ liếc mắt một cái, như trước thu được ánh mắt khiêu khích của đối phương.

Nhìn thấy Nghiêm Nhã phẫn hận đến đỏ mặt, Tần Lệ đắc ý cười đến nở hoa, người trước mắt cũng càng lúc càng phát ra kinh diễm, quả thật làm cho người ta sửng sốt, có lẽ cho tới bây giờ nàng cũng chưa thấy qua khuôn mặt này lúc đỏ lên lại đáng yêu như vậy, nếu nhìn kỹ còn thật sự làm cho người ta cảm thấy được kinh diễm không thôi, bởi vì buồn bực mà ngực cũng có chút phập phồng, không hiểu vì sao trong lòng dâng lên một cỗ tâm tình xa lạ, thái độ đắc ý lúc nãy hiện thời cũng đã xảy ra biến hóa.

Trả thù?

Tuy rằng trong lòng, nàng luôn muốn trả thù, nhưng nàng sẽ trả thù bằng cách nào đây ?

Chẳng lẽ mắng lại? Hay là. . . . . .

Nghĩ đến một màn bị cường hôn lúc trước , tim đập rối loạn, hai gò má đều nhiễm một tầng phấn hồng, tầm mắt không khỏi nhìn về phía thần cánh hoa đang khẽ hé mở. . . . . .

Chú ý tới tầm mắt của Tần Lệ, toàn thân Nghiêm Nhã đều chấn động ! Kh..hoan đã !

Nữ nhân ngu ngốc này đang suy nghĩ cái gì vậy ? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net