Chương 2: Ở Chung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Mạch, ăn cơm!" Sau khi dì Ngô bày xong đồ ăn lên bàn, hướng phòng sách hô.

Cố Kiều Mạch từ phòng sách bước ra, nhìn một bàn đầy đồ ăn, trong lòng ấm áp, đối dì Ngô nhẹ nhàng cười, "Dì ngô, vất vả rồi."

"Khụ! Chuyện dì nên làm." Dì Ngô chăm sóc Cố Kiều Mạch đã nhiều năm, cảm tình giữa hai người rất sâu, nói là thân nhân cũng không đủ. Dông dài vài câu, như thường lệ, cả hai ngồi vào vị trí của mình, cùng nhau ăn cơm.

Trác Miêu Miêu trên mặt đất giờ mới hiểu ra, dì Ngô là bảo mẫu của Cố Kiều Mạch, xem ra gia cảnh của Cố Kiều Mạch không tồi nha! Ta đây chính là con của một gia đình nghèo, chưa từng mời tới bảo mẫu. Trác Miêu Miêu đang suy nghĩ, mùi đồ ăn truyền tới mũi, làm nó không ý thức, động động chiếc miệng nhỏ.

Thật muốn ăn! Nghĩ đến là làm, Trác Miêu Miêu động bốn chân, thành công nhảy lên ghế bên cạnh Cố Kiều Mạch. "Meo meo!" Trác Miêu Miêu kêu hai tiếng, thu hút sự chú ý của Cố Kiều Mạch, cố gắng mở to hai mắt nhìn nàng. Có nhìn thấy khát vọng trong đôi mắt nhỏ của ta không? Ta muốn ăn thịt.

"Cưng muốn ăn?" Trông thấy bộ dạng này của nó, Cố Kiều Mạch buồn cười, dùng đũa gắp một miếng thịt gà, đưa đến trước mặt Trác Miêu Miêu.

"Meo meo!" Trác Miêu Miêu đưa móng vuốt nhỏ lên, vẫn chưa đụng tới, thịt gà đã biến mất, vội vàng kêu hai tiếng.

"Nào, Bánh Quy, trước khi ăn, cưng lăn một vòng cho chị xem." Cố Kiều Mạch chợt lóe lên suy nghĩ, muốn trêu chọc mèo nhỏ một chút, cũng muốn thử xem mèo nhỏ thông minh đến đâu.

Hiện tại, trong lòng, trong mắt đều tràn đầy thịt gà, đừng nói là lăn lộn, kêu nó nhảy sông tự vẫn cũng được. Nó hoàn toàn nghe lời, lăn một vòng ở trên ghế. Trong lòng còn nghĩ: Nhìn xem ta ngoan đến vậy, hãy đưa thịt gà cho ta.

Nhìn động tác của Trác Miêu Miêu, trong lòng Cố Kiều Mạch có cảm giác không nói nên lời, tất nhiên nàng sẽ không nghĩ bên trong mèo nhỏ là một con người, đương nhiên xem đây là một con mèo vô cùng thông minh.

"Bách Quy, cưng còn nhỏ, không nên ăn loại thịt đầy dầu mỡ này, nên ngoan ngoãn ăn đồ ăn mèo đi." Cố Kiều Mạch đem thịt gà bỏ vào miệng mình, cử chỉ nuông chiều sờ sờ đầu mèo nhỏ.

Này!!! Không được ăn sao không nói sớm, làm ta bị đùa giỡn, vẫn là bị đùa giỡn! Trác Miêu Miêu tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng. Nó quay người lại, đưa mông đối Cố Kiều Mạch, thả một cái khí (đánh rắm =))), sau đó tinh thần thoải mái nhẹ nhàng trở về. Đương nhiên thanh âm rất nhỏ, Cố Kiều Mạch không hề nghe thấy, khiến con mèo nhỏ lại cáu kỉnh.

Cố Kiều Mạch tiếp tục ăn cơm, nhưng vẫn chú ý xem Trác Miêu Miêu đang làm gì.

Trác Miêu Miêu đang làm gì sao? Nó trở lại bên cạnh chén thức ăn mèo, sau khi trải qua bị dày vò, cảm giác vô cùng đói bụng. Liếc mắt đồ ăn mèo đánh giá một chút, cái này thoạt nhìn không tệ, lại dùng mũi nhỏ ngửi ngửi, nghe mùi cũng rất thơm a! Thử một ngụm, nếu không thể ăn sẽ không ăn! Sau đó, một ngụm lại một ngụm, thẳng đến lúc ăn sạch toàn bộ.

"Cách!" Trác Miêu Miêu dùng móng vuốt nhỏ hài lòng sờ sờ bụng, ăn no xong ợ một cái. Hương vị vẫn còn, có chút giống bánh, phải có vị thịt bò thì tốt biết mấy. Trác Miêu Miêu vẫn không quên thịt.

Nhìn thấy Trác Miêu Miêu ăn xong rồi, Cố Kiều Mạch vui vẻ lắc lắc đầu, quả nhiên, mèo nhỏ cũng hệt như con nít, không thể quản nổi.

Cố Kiều Mạch cũng vừa ăn xong, giúp dì Ngô thu dọn chén vào phòng bếp, không quên đến phòng khách giúp Trác Miêu Miêu tắm sạch vết bẩn trên người. "Meo meo meo!" Phi lễ a! Tuy rằng Trác Miêu Miêu biết Cố Kiều Mạch giúp mình tắm sạch sẽ, nhưng tâm lý không thể chấp nhận. Nhất là cả người đều bị lau qua một lần, nó cảm thấy chính mình bị đùa giỡn, dù là mèo cũng không được.

"Bách Quy, đừng lộn xộn, chị lau xong ngay, sau đó cưng có thể ngủ." Cố Kiều Mạch cảm nhận được mèo nhỏ giãy giụa, động tác trên tay ngày càng mềm nhẹ, nhanh chóng lau khô.

Ôm mèo nhỏ đã sạch sẽ, Cố Kiều Mạch trở về phòng ngủ, đặt mèo nhỏ xuống chiếc nệm riêng ở đầu giường. Đụng nhẹ cái mũi nhỏ, dặn nói: "Ban đêm muốn đi WC phải lên phòng vệ sinh, không được đi bậy trong phòng, nghe không đó." Nghe được mèo nhỏ "Meo meo!" hai tiếng đáp lại, nàng mới an tâm cầm quần áo đi tắm.

Ta cao quý lãnh diễm, thông minh lạnh lùng, có thể nào lại đi bậy ở trong phòng! Trác Miêu Miêu vẫy đuôi, đối lời dặn của Cố Kiều Mạch khinh thường. Lập tức có ý nghĩ châm biếm: Không nghĩ tới, là một con mèo lại có đãi ngộ rất tốt, có thể cùng nữ thần ở trong lòng nhiều người đến vậy ngủ chung, nếu bọn họ biết, khẳng định tranh nhau trở thành mèo.

Trác Miêu Miêu ngáp mấy cái, tùy tiện nằm dài trên giường nhỏ, chuẩn bị hưởng thụ giấc ngủ. Lúc này trong phòng truyền ra tiếng động, quấy nhiễu Trác Miêu Miêu, nó dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận nghe, hẳn là Cố Kiều Mạch tắm rửa xong đi ra. Là một con mèo, thính giác so với trước kia nhạy lên rất nhiều, bị tiếng động một ít như vậy cũng không ngủ được, liền mở hai mắt.

Cố Kiều Mạch mặc áo ngủ, ngồi trước giường, dùng khăn mặt lau tóc. Nhìn từ góc độ của Trác Miêu Miêu, dáng người Cố Kiều Mạch lả lướt, quyến rũ, nhưng là tóc rối tung làm cho nó nghĩ tới con ma nửa đêm hay bò ra từ trong TV. Có chút hoảng! Mặc dù Trác Miêu Miêu biến thành mèo, nhưng vẫn sợ quỷ y như trước, cố gắng làm giấc mộng đẹp an ủi! Đáng tiếc, cô không mơ thấy ma quỷ, lại mơ thấy Cố Kiều Mạnh phát hiện cô trong thân thể mèo, muốn đem cô làm thịt.

Cố Kiều Mạch lau khô tóc, nhìn mèo nhỏ ngủ ngáy khò khè, cười giúp nó chỉnh lại thảm lót, rón ra rón rén lên giường, lập tức tiến vào giấc ngủ.

Hướng đông mới nổi lên ánh hồng, đồng hồ báo thức đúng giờ vang, đánh thức người trên giường. Cố Kiều Mạch đưa tay ấn lên đồng hồ, lưu loát xuống giường, thay quần áo, đi rửa mặt, quay lại đem mèo nhỏ vừa bị đánh thức ra phòng khách. Chu đáo lấy đồ ăn cho mèo con, Cố Kiều Mạch ăn xong bữa sáng đơn giản, lập tức cầm túi xách, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chị phải đi học, Bánh Quy ở nhà nhớ ngoan." Trước khi đi Cố Kiều Mạch vuốt đầu mèo nhỏ dặn dò.

"Meo meo!" Một mình ta ở nhà? Nói cách khác là, ta muốn làm gì cũng được! Trác Miêu Miêu run run râu, vô cùng hưng phấn. Đi nhanh đi! Đi nhanh đi! Trác Miêu Miêu khoái trá vung vung hai chân nhỏ, đuổi Cố Kiều Mạch ra cửa.

Trong mắt Cố Kiều Mạch, đây là hành động Trác Miêu Miêu cùng nàng tạm biệt, thật đáng yêu (mù quáng -> tác giả nói), mê người (vô cùng mù quáng -> vẫn là tg =)), dễ thương đến mức nàng muốn tiến lên hôn một cái. Bất quá, đã sắp trễ rồi, vẫn là đi học trước đã! Lần đầu tiên, Cố Kiều Mạch không nỡ ra khỏi nhà.

Không còn ai ở nhà liền giống như cọp không ở rừng, khỉ xưng vương, toàn bộ nhà là Trác Miêu Miêu làm chủ. Hiện tại Trác Miêu Miêu vô cùng cao hứng, cười to ra tiếng, cười ra chính là tiếng meo meo, khiến cô lạnh lẽo kinh sợ, lại nhớ tới ác mộng hôm qua. Thật đáng sợ! Làm mèo vẫn không thể làm càn.

Trác Miêu Miêu ổn định tâm trạng hưng phấn, thải bước đi đến phòng sách. Cửa không đóng, tốt lắm, ta có thể đi vào. Trác Miêu Miêu dùng cơ thể cô đẩy cửa ra, nhích nhẹ chui vào, phóng lên tìm được máy tính, dùng móng vuốt nhỏ bật lên.

Ngày 12 tháng 4 năm 2012, Trác Miêu Miêu nhìn lịch để bàn giải đáp được thắc mắc trong lòng, hèn gì Cố Kiều Mạch so với trong ấn tượng có vẻ trẻ hơn một chút. Thì ra, về tới ba năm trước. Ba năm này, vậy ta đang học lớp 11, Cố Kiều Mạch kia hẳn là năm cuối cấp ba!

Trác Miêu Miêu không tiếp tục truy cứu vấn đề này, mở trang web, hai móng vuốt nhỏ loay hoay nửa ngày mới đánh xong một hàng chữ: Người biến thành mèo phải làm sao bây giờ?

Sao đó hiện lên rất nhiều kết quả: Điều thứ nhất, chương trình ảo thuật vui vẻ, biến người thành mèo, tối nay tổ chức tại ảo thuật XX, sẽ khiến cho mọi người có một buổi tiệc mãn nhãn.

Điều thứ hai: Vở kịch mới nhất, diễn viên chính là đóa hồng đang tỏa sáng XXX, cốt truyện về một cô gái biến thành mèo sau đó trải qua vô số nguy hiểm, ngày XX giờ XX hãy chuyển kênh OO để đón xem, hẹn gặp lại!

Điều thứ ba: Bạn có muốn Cosplay không? Tôi sẽ chỉ cách bạn trở thành một cô gái mèo, cam kết không ai nhìn ra.

. . . . . . . . .

Tin tức tra ra nhiều vô số, Trác Miêu Miêu không ngừng tìm tòi, rốt cuộc tìm được một bài đăng xin giúp đỡ.

Người đăng: Xin giúp! Trước kia tôi là người, hiện tại bị biến thành chó, tôi phải làm sao?

Bình luận 1: Chủ thớt kể chuyện rất buồn cười a!

Bình luận 2: Giống trên.

Bình luận 3: +1

Bình luận 4 : Hẳn ông là người rất hài hước.

Bình luận 5: Bây giờ thời đại nào rồi, biến thành chó, sao ông không nói ông là người ngoài hành tinh luôn đi?

. . . . . . . . . .

Trác Miêu Miêu trở mình, bài post này đã hai năm, quá lâu rồi, cũng không biết người kia có thật sự biến thành chó hay không. Bất quá, cứ hi vọng vào câu chuyện này vậy, Trác Miêu Miêu bấm trả lời bài đăng: Có thể kể lại chuyện ông đã trải qua không?

Đợi trong chốc lát, không thấy ai đáp lại, Trác Miêu Miêu có chút thất vọng, dù sao đã qua hai năm, phỏng chừng người ta cũng đã quên đi chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net