Chương 86: Có chút suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phượng Hoàng..." Mộ Dung Yên run giọng nói, "Trừng nhi không thích giết chóc..."

"Cho nên, ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành người ở trong lòng của nàng!" Mộ Dung Xung nói xong, xoay người xuống ngựa, lập tức đi về phía Cao Cái.

"Mộ Dung Xung?"

Mộ Dung Xung không nói hai lời, hung hăng đánh một quyền lên mặt Cao Cái, trong nháy mắt khóe miệng liền đổ máu, trên gương mặt Cao Cái xuất hiện một mảnh sưng đỏ.

"Ngươi!"

Gương mặt Cao Cái xanh mét, tức giận hung hăng nắm chặt lấy áo giáp trước ngực Mộ Dung Xung, dương quyền muốn đánh trả Mộ Dung Xung.

"Cao Cái!" Mộ Dung Xung quát lớn một tiếng bảo ngưng lại, "Trước ngươi muốn phi lễ với Công chúa, sau còn muốn đánh trả Hoàng tử Đại Yên, rốt cuộc ngươi có còn để hoàng tộc Mộ Dung ta vào mắt không? Việc ồn ào hôm nay truyền đến chỗ Hoàng thượng, ngươi cho là ngươi có thể giải thích rõ ràng sao?"

Cao Cái gánh lấy một phần buồn bực ấm ức, kiềm nén mà hạ quyền xuống, đẩy Mộ Dung Xung sang một bên, "Bổn tướng cũng cảnh cáo ngươi, nếu như chậm chạp không xuất binh, ngươi cũng sẽ gánh không nổi!" Nói xong, hung hăng kéo kéo phó tướng đứng bên cạnh, "Đi! Bên sang bên kia soát lương thảo! Xui xẻo! Phi!"

"Dạ!" Tiểu tướng vội vàng gật đầu, đi theo sau ngựa của Cao Cái.

Mộ Dung Xung quay đầu, áy náy nhìn Mộ Dung Yên, "Thanh Hà tỷ tỷ, sẽ có một ngày, ta phải chém đầu của hắn, mới có thể giải mối hận hôm nay của ta!"

"Phượng Hoàng." Mộ Dung Yên đau lòng nhìn Mộ Dung Xung, nghẹn ngào khó nói nên lời.

Mộ Dung Xung đi tới, xoay người lên ngựa, quay đầu liếc mắt nhìn lão bà bà cùng An nhi cũng đang được tướng sĩ đưa lên lưng ngựa một cái, "Bọn họ đều là đại ân nhân của hoàng tộc Mộ Dung ta, phải hảo hảo chiếu cố cho tốt, trăm ngàn lần không thể để họ phải chịu một chút ủy khuất nào!"

"Dạ!"

Mộ Dung Xung nói khẽ với Mộ Dung Yên ở trong lòng: "Thanh Hà tỷ tỷ, ta đưa ngươi hồi đại trướng trước, ngươi yên tâm, từ nay về sau, ai dám bất kính với ngươi, ta nhất định sẽ lấy đầu của hắn!" Thoáng ngừng một chút, thanh âm của Mộ Dung Xung nhu hòa, "Cho dù xuống cửu tuyền, hai bàn tay đầy máu tanh của ta khiến cho Trừng Công chúa ghét bỏ, chỉ cần bảo vệ tốt tỷ tỷ, nàng liền sẽ không đành lòng trách ta, tỷ tỷ, ngươi nói có phải hay không?"

"Phượng Hoàng..." Mộ Dung Yên nghe đến trong lòng vô cùng đau đớn, đệ đệ si, Trừng nhi si, đời này nợ bọn họ, làm sao để trả lại, lại làm sao có thể trả lại được?

"Giá!"

Mộ Dung Xung ôm chặt Mộ Dung Yên, giơ roi giục ngựa, mang binh chạy về phía đại trướng trong binh doanh.

Công nguyên mùa xuân năm 384, xung quanh Trường An đều bị phản quân chiếm lĩnh, ngày diệt vong của Đại Tần đã đến, quân lương cho quân binh trong thành đã sắp cạn, dân chúng trong thành tuyệt vọng khó yên, dày vò sống qua ngày.

Nơi đất Cừu Trì xưa, Dương Lan Thanh lấy danh nghĩa Công chúa Cừu Trì, mang theo ba ngàn tướng sĩ trùng kiến Cừu Trì, ba tháng ngắn ngủn, liền nhìn thấy những kết quả bước đầu. Tập hợp được không ít thuộc hạ của Cừu Trì trước đây, tăng cường lực lượng quân bị tới ba vạn, trú đóng ở cố đô Cừu Trì không ra ngoài, chờ đợi đến lúc quần hùng trong thiên hạ đánh nhau đại thương nguyên khí, lại xuất binh thu ngư ông đắc lợi.

Cung điện vẫn như trước, chính là người đã không còn bên cạnh.

Dương Lan Thanh đứng trên lầu cung, ký ức năm đó lại kéo về, từng mảnh từng mảnh đau đớn nội tâm. Cho dù lắc đầu cực lực khắc chế không nhớ đến những chuyện về Tư Mã Tử Triệt nữa, nhưng vướng bận về sự an nguy của Phù Trừng lại làm cho lòng của nàng một khắc cũng không thể an tĩnh đuợc.

Trừng nhi, con rốt cuộc đi đâu rồi?

Hứa Thất Cố theo Dương Lan Thanh xuất cung bưng một chén trà nóng lên, khuyên giải an ủi nói: "Điện hạ cát nhân có thiên tướng, chung quy sẽ quanh trở về."

"Trương Linh Tố dám cả gan thương tổn Trừng nhi, nếu như phát hiện ra tung tích của nàng, tức khắc hồi bẩm cho bổn cung!" Dương Lan Thanh cắn răng nói xong, quay đầu qua, bình tĩnh nhìn Hứa Thất Cố, "Nữ nhi của bổn cung, nhất định sẽ trở về, có phải hay không?"

Hứa Thất Cố gật đầu cười, chậm rãi nói: "Hạ quan còn nhớ rõ lúc trước khi Công chúa biết tin điện hạ tuẫn quốc có nói một câu kia, Công chúa người còn nhớ không?"

Dương Lan Thanh lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói: "Bổn cung nhớ rõ, bổn cung nói, nữ nhi một tay ta dạy dỗ, nhất định sẽ không vì gặp cảnh tuyệt lộ liền tự sát uất ức như vậy, ít nhất cũng có thể cắn rách yết hầu quân địch, đánh cho ngọc thạch câu phần*!"

(*Ngọc đá cùng vỡ - Lưỡng bại câu thương)

Hứa Thất Cố hiểu ý cười, "Nếu lúc trước Công chúa tin tưởng điện hạ như vậy, vì sao giờ khắc này lại không tin?"

"Bổn cung..." Dương Lan Thanh nhịn xuống lời muốn nói, ký ức tốt đẹp nhất người kia lưu lại cho nàng, chính là Trừng nhi. Nàng sợ hãi một mình giữ nơi Cừu Trì xưa cũ to lớn này, ký ức đó sống động chân thực, không thể gạt đi được.

Hứa Thất Cố nhìn thấy rõ ràng nét đau thương trong ánh mắt của nàng, lặng yên thở dài một tiếng, trấn định an ủi nói: "Điện hạ nhất định sẽ trở về."

"Thất Cố." Dương Lan Thanh bỗng nhiên nâng mắt bình tĩnh nhìn hắn, chần chờ một lát, nhịn không được nói, "Có thể cùng bổn cung...Cùng bổn cung một lát được không?"

Hứa Thất Cố chắp tay cúi đầu, nói: "Hảo."

Dương Lan Thanh cảm thấy từ sau khi Hứa Thất Cố theo nàng rời khỏi Trường An, liền trở nên càng thêm hữu lễ, loại hữu lễ này khiến nàng cảm thấy có chút khoảng cách, có lẽ là đã quen tìm hắn nói chuyện trong lúc tịch mịch, nay hắn đột nhiên tạo ra khoảng cách, cho nên mới sẽ có cảm giác thản nhiên mất mát như vậy.

"Thất Cố."

"Ân?"

"Sau này những lúc không có người ngoài, ngươi liền gọi ta là Lan Thanh, đừng lại gọi là Công chúa." Dương Lan Thanh cúi đầu xuống, nhìn vào họa tiết phượng bay khắc trên lan can, "Ngươi đối với ta mà nói, cũng không tính là ngoại nhân."

"Này..." Hứa Thất Cố do dự một khắc, im lặng gật gật đầu.

Dương Lan Thanh hít sâu một hơi, phóng nhãn nhìn núi sông xa xa, thầm nghĩ: "Hứa Thất Cố, ngươi sẽ oán trách ta sao?"

Hứa Thất Cố im lặng nhìn bóng dáng của Dương Lan Thanh, ánh mắt đau lòng lướt qua những sợi tóc mai đã bạc của nàng, im lặng lắc đầu.

Cố quốc Cừu Trì, nhất định là có những hồi ức về người thiếu niên trong lòng ngươi đi?

Cả đời này, nếu đã vì ngươi bước ra một bước đầu tiên, con đường sau này, tất nhiên sẽ luôn cùng ngươi đi tiếp.

Cho dù, từng là quân cờ của ngươi, hoặc là, bây giờ, tương lai vẫn cũng chính là quân cờ của ngươi...

Gió lạnh thổi tới, Dương Lan chua xót cười cười, thì thào gọi một tiếng, "Trừng nhi."

Hứa Thất Cố lặng yên lui xuống, phân phó với tướng sĩ tâm phúc trong cung Cừu Trì: "Tăng số người do thám, lại tìm ba trăm dặm về phía Nam, phải tìm được Trừng Công chúa về đây."

"Dạ."

Hứa Thất Cố nhìn tướng sĩ tâm phúc đi xa, hít vào một hơi, "Lan Thanh, ta sẽ làm cho điện hạ sớm ngày trở về."

Gió xuân lướt qua, cành liễu Giang Nam lay động, có một phen cảnh thú khác biệt. Còn ba tháng nữa là đến đại thọ của Hoàng đế Tấn quốc Tư Mã Diệu, đô thành Kiến Khang rực rỡ hẳn lên, tràn ngập sinh cơ.

Chim oanh tung cánh từ cành liễu dài, xuân ý dạt dào, Thái Phượng ban nghỉ ngơi tại một dịch quán yên tĩnh.

Lục Hà bưng chén thuốc đẩy cửa đi vào phòng, lại thấy Tô phu nhân vừa châm cứu cho Phù Trừng xong, đứng dậy hướng nàng vẫy vẫy tay, nói: "Hảo hảo chiếu cố nàng, đại kế của chủ công thành hay bại, phải dựa vào nàng."

Lục Hà gật đầu lên tiếng trả lời, đem chén thuốc đặt ở trên bàn, nhìn thoáng qua Phù Trừng nằm trên giường, "Đại nương, mỗi ngày chúng ta dùng ngân châm châm vào hôn huyệt của nàng như vậy, khiến nàng mê man, có thể làm tổn thương đến thân thể của nàng hay không?"

Tô phu nhân nhíu mi nhìn Lục Hà một cái, nói: "Đào Yêu tỷ tỷ của ngươi làm việc cho tới bây giờ cũng không có hỏi nhiều như vậy."

Lục Hà im lặng vội vàng gật gật đầu, liền không cần nhiều lời nữa, cung tiễn Tô phu nhân rời khỏi phòng, đóng kín cửa phòng.

"Thanh Hà...Thanh Hà..." Phù Trừng lại kêu gọi tên của nàng trong lúc hôn mê, một tiếng lại một tiếng, thâm tình mà ôn nhu.

Lục Hà thở phì phì đi tới bên giường, nâng tay chỉ vào cái trán Phù Trừng một chút, "Bổn cô nương đã nói mấy trăm lần, ta tên là Lục Hà! Tại sao ngươi không thể phân biệt được Lục và Thanh chứ?"

Nói xong, Lục Hà đỡ Phù Trừng nửa ngồi dậy, vươn tay cầm lấy chén thuốc, cẩn thận đút vào miệng Phù Trừng.

Lại một lần nữa gần sát ôm lấy nử tử vào lòng như vậy, trái tim Lục Hà đột nhiên có chút dao động, thì thào hỏi: "Ngươi rốt cuộc là loại người nào đây? Nếu như người ngươi gọi không phải là ta, vậy đó là người thế nào?"

Đầu của Phù Trừng hơi hơi nghiêng về phía cần cổ của Lục Hà, chóp mũi cọ đến trên cằm của nàng, khiến Lục Hà nhịn không được run lên một chút, thân mình cứng đờ trong nháy mắt.

Lục Hà cúi đầu ngơ ngác nhìn gương mặt Phù Trừng, hai gò má bất giác thản nhiên ửng hồng, "Bổn cô nương bỗng nhiên rất muốn chiếu cố ngươi."

Chờ đến khi đút thuốc xong, Lục Hà cầm chén thuốc để sang một bên, cẩn thận đỡ Phù Trừng nằm xuống giường, kéo lại góc chăn cho.

"Nếu không biết ngươi tên gì, không bằng ta đặt cho ngươi một cái tên đi?" Lục Hà cười hì hì nói xong, thoáng nghĩ một lát, "Ngươi không có từ chối, như vậy bổn cô nương liền gọi ngươi là Niệm nhi, được không?"

Phù Trừng hôn mê khó tỉnh, làm sao có thể trả lời?

Lục Hà nhẹ nhàng hít vào một hơi, nâng tay xoa lên gương mặt Phù Trừng, "Kỳ thật ngươi và ta giống nhau, giống nhau đều là thân bất do kỷ."

Từ khi bắt đầu biết ghi nhớ sự việc, Lục Hà liền bị Tô phu nhân huấn luyện thành linh nhân* trong những vai đào võ, những đau đớn trong lúc luyện võ, lại bao nhiêu người có thể hiểu được? Thân là linh nhân, vốn đã là số khổ, không nghĩ tới phía sau Thái Phượng ban, còn ẩn chứa một tổ chức lớn hơn, bắt đầu từ khi nàng nhập ban, chính là một quân cờ, một quân cờ không biết sẽ phải hy sinh lúc nào.

(*Đào kép, người diễn tuồng)

Phúc họa khó lường, thân bất do kỷ, chỉ có thể sống một ngày, tính một ngày.

"Thanh Hà..." Một tiếng nỉ non của Phù Trừng lại vang lên, chợt nắm chặt lấy bàn tay nàng, áp sát đến trên mặt, "Chờ ta...Chờ ta..."

Lục Hà giật mình nhìn nàng, rõ ràng nhìn thấy một giọt nước mắt từ khóe mắt Phù Trừng chảy xuống, rơi xuống gồi đầu.

"Ngươi..." Trong lòng Lục Hà căng thẳng, "Người kia rốt cuộc là ai?"

"Lục Hà, ngươi như vậy nếu như bị đại nương nhìn thấy, ta cũng không giữ được ngươi." Một thanh âm hơi khàn khàn từ ngoài phòng vang lên, cánh cửa bị đẩy ra, một bóng hồng y bước vào.

Lục Hà cuống quít rụt tay về, đứng dậy nói với nữ tử hồng y: "Đào Yêu tỷ tỷ, ngươi nhất định sẽ không nói lại với đại nương, có phải hay không?"

Nữ tử tên Đào Yêu liếc mắt nhìn Phù Trừng trên giường một cái, nói: "Chúng ta đều là quân cờ mà thôi, tận lực ít làm những chuyện bất lợi đối với bản thân, nếu không, một ngày nào đó trở thành quân cờ bị vất bỏ, cũng chỉ còn đường chết."

Lục Hà khẩn trương nhìn Đào Yêu, "Đào Yêu tỷ tỷ, ta chỉ là cảm thấy nàng cùng chúng ta rất giống nhau, cho nên nhất thời mới có thể..."

"Đồng mệnh bất đồng nhân." Đào Yêu vỗ vỗ đầu vai Lục Hà, "Người này rốt cuộc là ai? Ngay cả đại nương cũng đoán không ra. Ngươi vẫn là đừng quá thân cận với nàng, miễn cho trêu chọc phải một ít tai họa."

Lục Hà lắc đầu, nói: "Mặc kệ Niệm nhi là loại người nào, nhất định cũng là người tốt, ít nhất là một người rất thâm tình."

"Niệm nhi?" Đào Yêu lạnh lùng hỏi lại.

Lục Hà gật đầu nói: "Niệm nhi, tên ta đặt cho nàng, bởi vì nàng luôn luôn gọi một cái tên."

"Tên gì?"

"Không biết là hai chữ gì? Thanh? Hà?"

Đào Yêu thì thào lập lại một lần, nói: "Nếu như lời nàng nói với đại nương là thật, thật sự là thị tì bên cạnh Trừng Công chúa đã hy sinh, người kia có lẽ chính là bằng hữu tốt của nàng ở trong cung cũng không chừng."

"Bằng hữu tốt?" Lục Hà nhìn Phù Trừng thật sâu, "Bằng hữu tốt giống như ta cùng Đào Yêu tỷ tỷ sao?"

"Cólẽ là như vậy." Đào Yêu như có chút đăm chiêu mà nhìn Phù Trừng, "Chỉhy vọng sau khi chủ công hoàn thành đại nghiệp, thật sự có thể trải qua nhữngngày thái bình."    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net