Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ThanhPhong158

Cho dù Đồng Phi có gọi như thế nào, Triệu Vân cũng chỉ nhếch miệng một cái, ngay cả một động tác cười mỉm cũng không làm được, đã không còn thở nữa rồi. "Đại phu, ngươi mau cứu hắn!" Tay Đồng Phi nắm lấy đại phu không tự giác dùng sức, nàng khí lực lớn, đại phu kia sao có thể chịu được, kêu to lên:"Cô nương! Tay lão phu sắp gãy rồi...... Ta đã sớm nói qua không thể cứu được hắn, ngươi nén bi thương chấp nhận đi thôi!"

"Không có khả năng......" Đồng phi đẩy tay,"Lấy thuốc đến, ta tự mình thay thuốc cho hắn......" Thấy đại phu bất động, nàng đành phải ấn bàn tay nhiễm máu lên miệng vết thương của Triệu Vân, một khắc kia, trong đầu nàng trống rỗng, đúng vậy, sư đệ nàng là Triệu Vân, người ta nói Triệu Vân không phải chết ở chỗ này. Chỉ cần máu ngừng chảy, hắn nhất định sẽ tốt thôi......
Không biết qua bao nhiêu lâu, nàng cảm giác máu đã ngừng chảy, nhưng tay Triệu Vân, cũng lạnh rồi.

Thẳng đến bình minh, Đồng Phi mới tin rằng Triệu Vân thật sự đã chết. Nàng cũng không thể nào tin được, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, nàng còn có thể nói gì được chứ? Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ nghĩ được đúng ba chữ: Làm sao đây......

Triệu Vân không còn nữa...... Chuyện này là thật, mặc kệ Đồng Phi có bằng lòng tin tưởng hay không. Thuê một chiếc xe trên trấn, một đường đem thi thể Triệu Vân về núi, an táng hắn cẩn thận ở gần mộ của cha mẹ nàng, mặt hướng về phía Thường Sơn. Sau đó, liên tục ba ngày ba đêm Đồng Phi không chợp mắt.

Nàng nghĩ, có lẽ Triệu Vân nàng quen biết, không phải là Triệu Vân trong lịch sử kia? Trên thực tế, Triệu Vân chân chính sớm đã công thành danh toại? Chuyện này rất kỳ quái ......

Cứ như thế, nàng đáp ứng chuyện Triệu Vân sư đệ giao phó, nhất định phải làm được. Vì thế, nàng mang theo ngân thương của Triệu Vân rời khỏi ngọn núi không biết tên, nơi nàng sống và sinh hoạt đã mười một năm, một đường hướng về phương Bắc.

××××
Đồng phi đến trấn nhỏ dưới chân núi hỏi thăm đường đi Thường Sơn, sau đó mới đến một khách điếm nghỉ tạm. Lão bản của khách điếm kia là người nhiệt tình, thấy nàng là một nữ tử tuổi còn trẻ lại một mình hành tẩu, tốt bụng nhắc nhở nàng: "Trước mắt thế đạo loạn lạc, cô nương một mình bên ngoài, khó tránh khỏi gặp phải vài chuyện rắc rối, không bằng cải trang giả dạng, trở thành nam tử, đi đường cũng thuận tiện hơn một chút."

Đồng phi cũng hiểu lời lão bản nói cũng có lý, sau đó liền đến tiệm y phục mua hai bộ nam trang thay đổi, ngày thứ hai trời mới tờ mờ sáng đã rời trấn nhỏ, đến khi hoàng hôn liền tới Hoàn thành.

Vùng này còn chưa trải qua chiến sự, vẫn là cảnh tượng một mảnh an cư lạc nghiệp. Lúc này thời tiết đang là giữa mùa hạ, cảnh bên trong Hoàn thành kia, đến khi hoàng hôn cũng vẫn thập phần náo nhiệt, thuyết thư, xướng khúc, quầy bán hàng, diễn xiếc...... Cái gì cần có đều có. Đồng Phi tìm kiếm khách điếm bên đường, cơ hồ tất cả đều đầy ngập khách, nói cũng kỳ quái, quận huyện xung quanh đều có chiến loạn, duy chỉ có Hoàn thành này thái bình, cho nên trong lúc nhất thời đều tới đây tị họa.

Đồng phi đang buồn bực nghĩ rằng, xem ra đêm nay phải ăn ngủ ngoài trời rồi. Tuy rằng nàng không lo lắng về vấn đề an toàn của mình, nhưng dù ngủ ở trên tảng đá hay là ngủ ở trên cao, cũng không thoải mái như dưới đất.

Bất tri bất giác, nàng lại ra khỏi thành, muốn ở rừng cây ngoại ô tìm một chỗ yên lặng sống qua tối nay. Đi ước chừng nửa dặm, sắc trời dần tối, bỗng nhiên ở xa xa có dòng suối vờn quanh, sau tùng trúc thấp thoáng một cái nhà. Đồng Phi nghĩ, nơi này đã có người ở, vậy không bằng xin tá túc một đêm? Dù sao nàng cũng sẽ trả tiền.

Mới vừa đến cửa lớn, nàng liếc mắt một cái sang bàn đá bên ngoài có một lão giả đang ngồi chơi cờ. Lão giả kia đang dùng tay trái tiến hành đánh cờ với tay phải, đồng phi thấy sắc trời hôn ám, không khỏi trêu ghẹo nói:"Lão nhân gia, trời sắp tối rồi, có nhĩn rõ bàn cờ không?"

Lão giả kia nghe nàng nói như vậy, cũng không ngẩng đầu, chỉ lấy tay vuốt vuốt chòm râu, cười nói:"Dùng mắt nhìn vật, chỉ nhìn được vẻ bề ngoài; dùng tâm xem vật, sáng tỏ được cái bên trong."

Đồng phi chấn động, xem ra, đây là một cao nhân ẩn cư lánh đời. Đồng phi cúi đầu hành lễ, "Lời của lão tiên sinh, vãn bối thụ giáo."

Lão giả kia lúc này mới ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Đồng Phi một lát, lại nói: "Các hạ đường xa mà đến, có vẻ vội vàng, phải chăng là không tìm được quán trọ nghỉ ngơi, ban đêm liền tá túc nơi rừng núi đi? Không bằng chịu thiệt ở lại hàn xá tá túc một đêm có được không?"

Đồng Phi nghe xong lại chắp tay hành lễ, "Vậy liền quấy rầy."

Lão giả lại nói: "Chậm đã, lão phu còn chưa nói hết. Các hạ nếu muốn ngủ lại, trước tiên phải phá ván cờ này của lão phu, lão phu đúng lúc lâm vào thế khó xử bất phân thắng bại."

Đồng Phi nghe xong thấy khó rồi, cờ vây? Nàng không biết nha! Nhưng vẫn làm ra vẻ rất chân thành cúi người xuống gần sát bàn cờ nhìn vào, đại khái là, quân trắng bề ngoài chiếm được ưu thế, quân đen mặc dù đi lại khó khăn, nhưng cũng không phải là không có khả năng sống sót, nhưng Đồng Phi không hiểu quy tắc đánh cờ. Nàng suy tư một hồi nói ra: "Ta không biết đánh cờ, dùng tâm xem vật cũng chưa từng lĩnh hội, nhưng chỉ nhìn vào ván cờ này, quân trắng chiếm được tiên cơ, quân đen không thể va chạm trực tiếp, tránh khỏi đầu gió, dùng cách khác đối đầu mới tốt. Xem ra, vãn bối không có biện pháp hoá giải nguy cơ giúp tiên sinh rồi, thực sự hổ thẹn." Nàng lại giương mắt liếc nhìn cảnh ban đêm, "Vãn bối cáo từ." Lại đưa tay vái chào.

"Các hạ xin dừng bước!" Lão giả kia ngồi dậy gọi nàng lại, "Các hạ mặc dù sở trường không phải là kỳ nghệ, nhưng tâm tính sáng trong, bây giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng phân khởi, trong kinh lại có Đổng Trác nắm giữ quyền lực, lão phu hiếu kỳ người trẻ tuổi sinh sau suy nghĩ như thế nào?"

Đồng Phi suy nghĩ một chút, liền thuận miệng nói ra: "Hán thất ngập tràn nguy cơ hưng vong, trước không nói cường đạo Đổng Trác này không có bản lĩnh ổn định thiên hạ, chỉ nhìn vào liên quân thảo Đổng, chân chính muốn đối đầu với Đổng Trác có mấy người? Những người khác không phải không có tài năng suất lĩnh quân đội, chỉ đơn thuần muốn nhân cơ hội khuếch trương lãnh thổ bảo tồn thực lực của chính mình mà thôi. Huống hồ bên người Đổng Trác lại có danh tướng Lữ Bố, trừ phi......" Đồng phi ngậm miệng đúng lúc, suýt nữa tiết lộ Thiên Cơ. Nàng vừa rồi là muốn nói: Trừ phi đợi Lữ Bố giết Đổng Trác, sau đó thiên hạ chia làm ba phần, tam quốc hình thành thế chân vạc, cuối cùng trải qua một đoạn thời gian rất dài mới thống nhất.

"Trừ phi cái gì?" Lão giả kia kinh ngạc với lời nói của nàng, đối với "Trừ phi" trong lời nói của nàng càng thêm hứng thú.

"Trừ phi......" Đồng Phi moi ruột moi gan nghĩ câu trả lời,"Trừ phi...... Mọi người một lòng phạt Đổng, hoặc là có anh hùng ngang trời xuất thế, bằng không loạn thế này vẫn sẽ tiếp tục. Vãn bối kiến giải vụng về, khiến tiền bối chê cười rồi."

Lão giả kia lại vuốt vuốt chòm râu, thở dài: "Các hạ tuổi còn trẻ đã đối với đại sự trong thiên hạ nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa kiến giải sâu sắc như vậy, thật sự là ngoài ý muốn của lão phu, không biết các hạ kế thừa từ ai, làm sao mà đến, lại muốn đi đâu?"

Đồng Phi cung kính nói:"Vãn bối Đồng Phi, thuở nhỏ theo gia phụ ẩn cư núi rừng, chưa từng bái sư, lời nói việc làm bất quá là trên đường nghe nói. Vãn bối thật ra định đến Thường Sơn thăm người thân, trên đường đi qua nơi này thấy khách điếm đầy khách, cho nên mới đánh bậy đánh bạ xông đến trước phủ tiên sinh."

Lão giả kia cười nói: "Chắc hẳn phụ thân ngươi cũng không phải hạng người bình thường, mới có thể dạy dỗ được thanh niên tài tuấn như vậy. Lão phu họ Kiều, cư trú ở đây đã lâu, đây là lần đầu tiên gặp được người thú vị giống như ngươi vậy. Tối nay, liền ở hàn xá ngủ lại một đêm a."

"Vậy vãn bối liền cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Kiều lão tiên sinh."
Không thể tưởng tượng được lão nhân này có vẻ khó tính, nhưng cuối cùng cũng chứa chấp nàng, Đồng Phi không khỏi cảm khái, thời đại này, đại đa số đều là người tốt.

Nàng đi theo Kiều lão tiên sinh tiến vào sân nhỏ, xuyên qua vài hành lang, lại tiến vào một hoa viên, không biết đi mất bao lâu, bỗng nhiên thấy vang lên tiếng cười của nữ tử.

Đồng Phi quay đầu, liền thấy trong bóng đêm có hai nữ tử đứng đó, một người mặc y phục lăng la màu xanh ngọc bích, người kia mặc y phục giống như thế nhưng màu lam nhạt, Đồng Phi chỉ thấy được sườn mặt của nữ tử áo lam kia, đã cảm thấy rất đẹp. Là cảm giác đặt biệt của nữ tử Giang Nam mới có. Từ lúc Đồng Phi tới cái thời không này, sau mẫu thân của mình, đây là nữ tử đẹp nhất mà nàng từng gặp, cho nên không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần.

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net