Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong số tám người có mặt, ngoại trừ Đàm Vân Thư và một cô gái khác bị dị ứng với rượu nên không uống, những người còn lại đều đã ngà ngà say.

Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, dù có tỉnh hay không, anh chàng khi nghe được lời của Đàm Vân Thư sẽ phản ứng chậm nửa nhịp.

Cái gì mà"Cậu xứng sao"? Ai đang nói vậy? Nghe giọng có vẻ như là Đàm Vân Thư phải không? Nhưng làm sao mà Đàm Vân Thư lại như vậy...

Nhưng sự thật là giọng nữ dễ chịu này đến từ Đàm Vân Thư.

Nghĩ đến đây, mọi người đều hướng sự chú ý về phía Đàm Vân Thư, cảm thấy có hơi bần thần và bối rối.

Lúc này, Đàm Vân Thư đang ngồi ở rìa, ôm má phải, nhìn họ với vẻ mặt lười biếng và dịu dàng như thường lệ.

Một số người rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Đó có phải là nghe nhầm không?

Bởi vì Đàm Vân Thư sẽ không phải là người nói như vậy.

Đại tiểu thư được giáo dục xuất sắc, thân thiện và hào phóng, hơn nữa còn là bạn cùng lớp, họ từng tiếp xúc nhiều lần với tư cách bạn bè. Ai đã từng nghe Đàm Vân Thư nói những lời "xúc phạm" như vậy chưa?

"Đó không phải là nghe nhầm đâu, tôi đã nói như vậy đó." Đàm Vân Thư dường như biết họ đang nghĩ gì, mỉm cười để kéo họ ra khỏi trạng thái hỗn loạn.

Là người có liên quan, Từ Điều sửng sốt trong giây lát, sau đó nhịn không được nữa, anh ta chỉ muốn làm quen với Phương Du, đó đơn giản chỉ là một mong muốn.

Tại sao lại không xứng?

Vì thế Từ Điều lập tức như súng đã lên đạn, mặt đỏ bừng, không quan tâm mình nói gì, thậm chí còn cao giọng hơn một chút: "Tôi không xứng chỗ nào? Đàm Vân Thư, cậu hãy giải thích rõ ràng đi, tôi không xứng là ý gì?" Trong cơn tức giận, anh ta không còn nhiều sự tỉnh táo nữa, "Cậu cho rằng tôi phải luôn thích cậu à? Đàm tiểu thư, lúc tôi đuổi theo cậu đã là mấy triệu năm trước rồi."

"Được, được, tôi biết tôi không xứng với cậu. Cậu là Đàm đại tiểu thư giàu có, cơ nghiệp khủng lồ, tôi làm sao có thể so sánh được. Vậy chẳng lẽ tôi cũng không xứng với một cô gái làm thêm ở quán trà sữa sao? Có vấn đề gì hả, đồ cẩu thả!"

Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt khi anh nói lời này, ngay cả những người ở vài bàn xung quanh cũng nhìn sang, với ánh mắt buôn chuyện như dung nham dữ dội phun ra từ miệng núi lửa.

Mọi người đều thích thú với việc xem một vở kịch như vậy khi sắp tốt nghiệp, chưa kể nhân vật trung tâm của vụ này là Đàm Vân Thư. Ngay cả người ngồi bàn bên cạnh đang khóc vì bất đắc dĩ phải buông bỏ tuổi thanh xuân cũng tỏ ra thích thú. Cô dừng lại và nhìn về phía họ trong khi lau nước mắt.

Đàm Vân Thư vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Ánh đèn ở quầy bán đồ ăn nhẹ ban đêm có chút âm u, nhưng Đàm Vân Thư vẫn như đang ở một không gian khác.

Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ lên má, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười.

So với những cảm xúc thăng trầm của Từ Điều, nàng trông bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hai giây sau, nàng lớn tiếng hỏi: "Xong chưa?"

Từ Điêu kéo ghế ngồi xuống, không nói một lời cũng không nghĩ đến việc đi đến chỗ Phương Du nữa.

Đàm Vân Thư nhẹ nhàng nói: "Cậu có hiểu lầm không, Từ Điều."

Cô gái tổ chức buổi liên hoan nghe vậy liền cố gắng giải quyết ổn thỏa: "Chắc là hiểu lầm thôi. Thư Thư chắc chắn không có ý đó..."

Những người khác cũng hưởng ứng: "Từ Điều, đừng làm mất hứng nữa, cậu đang nói cái gì..."

Từ Điều không kiên nhẫn cau mày: "Sự thật!"

Đàm Vân Thư ngồi thẳng, mím môi: "Tối nay chúng ta cùng trò chuyện về cuộc sống và lý tưởng. Tôi không khỏi nghĩ tới Từ Điều khi cậu tự giới thiệu mình vào đầu năm thứ nhất. Cậu còn nhớ lúc đó cậu đã nói gì không? Cậu nói rằng muốn trở thành người dẫn chương trình quyền lực nhất đất nước, nhưng với vẻ ngoài vừa rồi ... " Nàng ngừng cười và trở nên nghiêm túc, "Cậu có xứng không?"

Đàm Vân Thư hiếm khi trông như thế này, nàng nói một cách nghiêm túc, không còn ai nghi ngờ nàng thật sự nói vậy.

"Nhưng cách diễn đạt của tôi vừa rồi không tốt, câu hỏi còn quá đột ngột, xin lỗi cậu."

"Cậu có chấp nhận nó không? Từ Điều."

"..." Từ Điều bình tĩnh lại, gật đầu. Anh ta không muốn xúc phạm Đàm Vân Thư.

Một lúc sau, sự chú ý của người xem đều rút đi, bầu không khí trên bàn khôi phục lại, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng.

Bởi vì lời nói của Từ Điều đã nhắc lại chuyện quá khứ.

Chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình của Đại học Liễu Thành không phải là chuyên ngành hàng đầu, thậm chí còn kém nổi tiếng. Trong trường có rất ít người theo học chuyên ngành này, Đàm Vân Thư và những người khác tổng cộng chỉ có mười bảy người trong lớp.

Sau bốn năm, ngoại trừ Đàm Vân Thư, các đường tình duyên trong lớp nhỏ sắp xếp như cắt ngang, ai cũng thay đổi.

Về phần Đàm Vân Thư, người vượt trội nhất về ngoại hình và gia cảnh, đương nhiên trở thành người đầu tiên mọi người muốn tấn công. Tuy nhiên, cả họ và những người đến từ các trường đại học khác đều bị Đàm Vân Thư từ chối.

Từ Điều cũng là một trong số đó.

Và trong số ba người đàn ông có mặt tối nay, họ đều theo đuổi Đàm Vân Thư một cách công khai hoặc bí mật, nhưng cuối cùng đều có kết cục giống nhau.

May mắn thay, sự "hiểu lầm" đã được giải quyết và tất cả có thể tiếp tục trò chuyện với nụ cười trên môi.

Đàm Vân Thư thay rượu bằng nước và cụng ly với mọi người: "Tương lai tươi sáng các bạn ạ."

Cô gái tổ chức liên hoan đúng lúc nói: "Chúng ta cùng chụp ảnh nhé? Tôi không biết liệu cảnh tượng như vậy có xảy ra lần nữa trong tương lai hay không. Chẳng mấy chốc mỗi người sẽ đường ai nấy đi".

"Được." Mọi người có mặt đều đáp.

Đàm Vân Thư không đứng ở giữa, cô mỉm cười đứng ở rìa.

Nhưng nhìn qua hình ảnh trên điện thoại di động giơ lên, cô thấy Phương Du cách đó không xa đang khóa cửa quán trà sữa, bóng lưng cô càng ngày càng xa nàng.

-

Phương Du cũng cảm thấy mình đang gặp ảo giác.

Tối nay cô đang pha hai ly trà sữa cuối cùng thì nghe thấy hai vị khách mới trò chuyện về Vân Thư, điều này chưa bao giờ xảy ra trong vài đêm qua.

Chỉ có một Đàm Vân Thư ở Đại học Liễu Thành.

"Cái quái gì vậy! Người đàn ông đó lại dám cư xử xấu xa với Vân Thư tiền bối! Hắn là ai vậy? Dám đối xử thô lỗ với một mỹ nhân như vậy!"

......

Lông mi Phương Du hơi rũ xuống, hiếm khi phân tâm thế này.

Đàm Vân Thư bị ức hiếp? Tại sao? Có phải đối phương bị từ chối nên tức giận? Có nhiều khả năng như vậy, trước đây đã nhiều lần xảy ra.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy áy náy trong lòng, thật khó để cô không chú ý đến chủ đề về Đàm Vân Thư.

Một lúc sau, cô pha xong hai ly trà sữa, lịch sự từ chối khách hàng mới, bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, phân loại rác.

Lý Lan không có ở đây, cô làm một mình có hơi bận rộn, hiện tại mùa hè đang đến gần, càng ngày càng có nhiều người muốn uống trà sữa đá hoặc trà trái cây.

Hôm nay cô bận đến nổi chiếc quạt treo trên tường chẳng có tác dụng gì cả.

Mười giờ mười phút, Phương Du khóa cửa lại.

Cô không biết lúc này Đàm Vân Thư đang ở đâu, đã rời đi hay chưa, nhưng những điều đó đối với cô không quan trọng.

Cô vứt rác và đi qua phố ăn vặt. Giữa tiếng hò reo thưa thớt của các cựu sinh viên xung quanh, cô đi ngang qua quảng trường nơi Đàm Vân Thư được tỏ tình một cách trang trọng cách đây nửa tháng.

Ký túc xá nữ ngay trước mặt, phía trước là sân vườn, hồ trung tâm, thư viện...

Cô sắp tốt nghiệp rồi.

Ánh đèn đường màu vàng ấm áp thu nhỏ chiếc bóng của cô thành một đoạn rất ngắn. Cô bước đi trên bóng của mình, khi chuẩn bị đi đến tầng một của ký túc xá nữ thì màn hình điện thoại di động của cô sáng lên.

Có lẽ lại là Trình Mông, cô nghĩ.

Sau khi ăn lẩu cay với Trình Mông lần trước, hai người liên lạc nhiều hơn trước, nhưng đó chỉ là những lời chào hỏi qua loa. Tuy nhiên, Trình Mông biết giờ làm thêm hiện tại của cô và cô ấy luôn gửi tin nhắn vào cùng thời điểm trong vài ngày qua.

Cho đến khi cô về nhà và nhắn "Tôi về rồi", Trình Mông sẽ bảo cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, con gái về nhà muộn một mình như vậy sẽ không an toàn.

Người gửi tin nhắn lần này không phải là Trình Mông mà là Đàm Vân Thư, người đã không gặp hay liên lạc với cô trong tuần qua.

Phương Du bước chân đột nhiên dừng lại, mắt cá chân như bị ngàn cân khóa chặt, không thể tiến về phía trước.

xxx: [Đợi tôi ở đó.]

Nàng thậm chí còn không hỏi cô đang ở đâu mà chỉ yêu cầu cô đợi ở chỗ cũ.

Vẫn tự tin như mọi khi.

Nhưng có thể thấy, Đàm Vân Thư biết tối nay cô có mặt ở trường.

Nhận ra điều này, Phương Du không trả lời. Cô nhếch khóe môi, cười tự giễu, sau đó tiếp tục bước đi khó khăn về phía trước.

Chỉ sau vài bước chân, một chiếc xe hơi màu đen đã đuổi theo cô trên con đường bên cạnh.

Phương Du không quay đầu nhìn lại, nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch.

Con đường phía trước được chiếu sáng rực rỡ bởi đèn xe, có thể nhìn thấy một số cặp tình nhân đang ôm nhau trong bóng tối.

Nhưng ngay cả trong bóng tối, vẫn là quang minh chính đại.

Chiếc xe màu đen cứ như vậy chậm rãi theo sau, may mắn là ban đêm không có nhiều xe, đường gần ký túc xá nữ lại rộng rãi nên hành động này không có ảnh hưởng gì.

Một lúc sau, Phương Du đi ngang qua khu ký túc xá nữ.

Bây giờ Đàm Vân Thư không thể theo kịp.

Người và xe tách nhau ra, cô chạy lon ton vào khu vườn mà không ngoảnh lại. Trong lúc này, cô nhận được tin nhắn từ Trình Mông hỏi cô có đang trên đường về nhà không.

Phương Du: [Ừ.]

Phương Du: [Tôi sắp về đến nhà rồi.]

Cô nói dối vì hiện tại cô không có thời gian nói chuyện với Trình Mông.

Trình Mạnh: [Ok!]

Mười phút sau, Phương Du người đầy mồ hôi đã ra đến bên ngoài trường học, cô đi bằng cửa phụ vì gần cổng ga tàu điện ngầm.

Trong lúc đó, chiếc xe hơi màu đen cũng đậu vào chỗ đậu xe duy nhất cạnh cổng vào nhà ga, Đàm Vân Thư cũng đứng bên cạnh xe như lần trước, nhìn thẳng vào cô.

Một chiếc xe phóng nhanh trên đại lộ, ánh đèn chói lóa.

Lúc này này chỉ có một vài người đi ra hoặc đi vào từ cổng nhà ga, Đàm Vân Thư đứng ở phía sau nên người qua đường rất khó để ý tới.

Phương Du liếc mắt liền có thể thấy được. Cô muốn thờ ơ như những người khác, nhưng mọi giác quan của cô đều đổ dồn về phía Đàm Vân Thư.

Từ xa, cô dường như ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Đàm Vân Thư, như còn đọng lại trong khoang mũi.

Giống như cảm giác khi ôm Đàm Văn Thư, ấm áp và thoải mái.

Nhưng trước khi cô đến ga tàu điện ngầm, Đàm Vân Thư đã rời khỏi xe, đôi chân dài đi về phía cô, trong giây lát đã đứng trước mặt cô.

"Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"

Đàm Vân Thư muốn nắm tay Phương Du, nhưng cô lại né tránh.

Phương Du nhìn nàng, nhịn không được hỏi, hai mắt đỏ lên: "Cậu đã trả lời tôi chưa? Đàm Vân Thư."

Dù đã ngầm thừa nhận câu trả lời, cô vẫn hy vọng nhận được câu trả lời thẳng thắn của Đàm Vân Thư.

Tốt hơn hết là không gặp lại nhau, nhưng khi gặp lại lúc này, những nỗi bất bình bị che giấu cuối cùng đã sụp đổ.

"Bây giờ tôi sẽ trả lời cậu."

Nhìn thấy cô như vậy, Đàm Vân Thư lại đưa tay ra.

Lần này nàng không cho Phương Du cơ hội trốn thoát, ôm chặt cô đi đến xe, sau đó mở cửa xe cho Phương Du. Trong nháy mắt, đôi mắt nai của Phương Du tràn ngập những giọt nước mắt lấp lánh, trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy, giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống.

Dường như lại cảm thấy xấu hổ, Phương Du lại quay đầu đi, chỉ để lại nàng ở một bên, cũng không có ý định lên xe.

Các đốt ngón tay của Đàm Vân Thư co lại, giọng điệu vô thức dịu xuống: "Để tôi đưa cậu về nhà trước đã, Phương Du."

Nàng đến gần tầm mắt của Phương Du, nhìn sắc mặt Phương Du, hiếm nàng hạ mình như lúc này: "Nhưng chẳng phải cậu đã nói sẽ không tiếp tục ầm ĩ nữa sao?"

Phương Du nghe được lời này, lông mi chớp chớp, có chút giật mình.

***

Tác giả muốn nói :

Trong mắt Tiểu Du: Chia tay

Ánh mắt của Thư Thư: Lúng túng

(Hãy tích cực để lại bình luận! Bằng cách này tôi có thể viết nhiều hơn ~~~

Rạp hát nhỏ:

Từ Điều, một bạn học nam đã tỉnh dậy: Không, tại sao tôi lại cảm thấy kỳ lạ? Đây có phải là ý của Đàm Vân Thư không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net