Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Sao lúc trước mình không biết, khi cô ấy cười lên sẽ đẹp như vậy."

Tiết Hâm là người bị công việc và thân phận hạn chế. Thân phận của cô, trước kia được giáo dục trải qua mọi hoàn cảnh. Để cô luôn trong trạng thái, vinh nhục không kinh, vững vàng bình tĩnh. Cô như vậy, trời sinh thích tiêu soái một chút, đáng yêu thiên chân một chút. Trong trí nhớ của cô, tính cách của cô và Tô Thanh giống nhau. Nhưng bây giờ, lần nữa nhìn thấy Tô Thanh cười, côn nhịn không được trong lòng cảm khái một chút.

"Nếu thích, vậy thì cứ chơi một trận cho đã đi!"

Trong lòng kinh ngạc cảm thán nụ cười của Tô Thanh, nhưng trên mặt Tiết Hâm không biểu lộ ra, vẫn trước sau như một vững vàng bình tĩnh.

Hai người một hồi cô hỏi vài câu, tôi nói vài câu. Vì hai người vẫn luôn khắc chế, cho nên bữa cơm này hai người ăn ngoài ý muốn rất hài hoà.

Sau khi ăn xong cái lẩu, Tiết Hâm lấy ra văn kiện đã chuẩn bị trước, cúi người đưa qua cho Tô Thanh.

"Đơn ly hôn và giấy sang tên?"

Nhìn văn kiện Tiết Hâm đưa qua, Tô Thanh thuận miệng hỏi.

"Ân, là hai cái này. Nếu cô còn muốn thêm cái khác, cô có thể nói. Chỉ cần tôi có, tôi đều sẽ thỏa mãn cô."

Toàn bộ tài sản Tiết thị là mấy trăm tỷ, tuy cô không có được toàn bộ di sản của ba mẹ, nhưng giá trị con người cũng đã là mấy chục tỷ. Người có giá trị như vậy, cho Tô Thanh 300 triệu, cũng coi như ít đến đáng thương.

Cho nên lúc này, nhìn Tô Thanh không ồn ào ầm ĩ, lại bởi vì bị mẹ cô bức bách mà cùng cô ly hôn. Tiết Hâm liền đau lòng, nên buột miệng nói ra.

"Không cần, bao nhiêu đây là được rồi!"

Tô Thanh cũng không phải người có lòng tham, lập tức lắc đầu, sau đó nàng lấy ra cây bút luôn mang theo bên người, nhanh chóng ký tên vào đơn sang tên căn hộ.

"Chị đưa tôi 300 triệu, mà căn hộ kia cũng có giá mấy ngàn vạn, vậy là đủ rồi!"

Lúc trước, nàng vẫn còn là người trong túi không có nỗi mấy trăm tệ. Bây giờ được như vậy, Tô Thanh đã thấy đủ lắm rồi, còn là đủ quá trời.

Ký đơn ly hôn Tô Thanh cười càng vui vẻ hơn, nhìn nàng trong mắt toàn ý cười, Tiết Hâm cũng nói không nên lời.

Hai người khó được trầm mặc, Tô Thanh cầm lấy điện thoại bên cạnh túi xách lên. Một bên cầm đơn ly hôn của mình, một bên lấy giấy hôn thú và căn cước ra. Tiết Hâm nhìn hiểu ám chỉ của nàng, đứng dậy cùng Tô Thanh đi đến Cục Dân chính gần đó.

Lúc hai người tới vừa vặn là 2 giờ chiều, Cục Dân Chính vừa mới mở cửa. Chờ khoảng 10 phút, thì tới lượt hai người. Không tới 20 phút, các nàng đã làm xong xuôi thủ tục ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài 6 năm.

"Được rồi, buổi chiều tôi còn phải đi quay, cho nên chúng ta tới đây thôi."

Mặc kệ là cảm tình của nguyên chủ, hay là một chút động tâm của chính mình, cũng đều không quan trọng bằng sự nghiệp mình đang cảm thấy hứng thú. Cho nên sau khi hai người đi ra Cục Dân Chính, thái độ Tô Thanh liền thay đổi, nàng ở trước mặt Tiết Hâm biểu hiện ra mìng đang gấp chờ không nổi.

"Ân, vậy cô đi trước đi. Còn nữa, dù sao chúng ta cũng từng là vợ vợ với nhau, dù không phải bạn tốt, nhưng cũng không phải kẻ thù. Nếu sau này cô có chuyện gì, hoặc là có yêu cầu gì, có thể trực tiếp tới tìm tôi."

Có một số việc không phá thì không xây được, bắt đầu của các nàng không tốt, cuộc hôn nhân kéo dài 6 năn này, không phải cô nói một câu hối hận, hay là mẹ cô nói một câu vì cô có thể nhẫn nại và tiếp nhận nàng, thì sẽ trở nên tốt đẹp được. Vì không để mối quan hệ của cả hai thêm cứng nhắc nữa, vì để cho cả hai có thêm một cơ hội bắt đầu, cho nên Tiết Hâm dứt khoát ly hôn.

Vậy nên lúc này thấy Tô Thanh thay đổi thái độ, Tiết Hâm cũng không có tức giận. Bình thường trả lời nàng, còn duỗi tay giúp Tô Thanh kéo dây áo màu xanh trên vai lên.

"Ân, tôi biết rồi. Dù thế nào đi nữa, cảm ơn chị lần trước đã cứu tôi, cũng cảm ơn chị lần này khẳng khái như vậy. Nếu tôi gặp chuyện gì khó khăn, tôi nhất định sẽ nhớ tới chị, nhất định sẽ nhờ chị giúp đỡ."

Nguyên chủ trong sách, chỉ được mỗi 300 triệu. Còn mình, thì được thêm một căn hộ lớn. Lúc này, nghe thấy lời Tiết Hâm nói, Tô Thanh cũng không có già mồm. Trả lời bình thường, sau đó nàng vẫy vẫy tay với tài xế.

Vừa rồi là nàng ngồi xe Tiết Hâm tới, vừa rồi hai người vẫn là vợ vợ. Còn bây giờ, các nàng đã không còn quan hệ gì nữa, đối với người đang đứng trước mặt mình, Tô Thanh không muốn có quà nhiều liên lụy.

"Chúc chị và Hạ Tình Tình hạnh phúc!"

Người này cũng không tính quá hư hỏng, ít nhất lúc nàng bị thương, khổ sở, cô còn biết đưa qua áo khoát an ủi nàng, lúc nàng tức giận với cô, cô cũng rất tôn trọng nàng. Cô còn đặt cơm cho nàng, bên trong còn có cả băng keo cá nhân. Lần trước nàng tức giận đến nhà cô đập phá, cô hẳn là biết giá để rượu kia không chắc. Nên mới đi tới, một bên trách mắng nàng, một bên duỗi tay đè nó lại.

Giống như các cặp vợ chồng khác ly hôn, được Tiết Hâm bồi thường tiền và sang tên căn hộ. Nghe người nọ khinh thanh tế ngữ với mình, Tô Thanh vẫn là nhịn không được. Nhớ tới những điểm tốt của cô, còn đưa ra lời chúc phúc chân thành của mình.

"......."

Tiết Hâm nghe lời chúc phúc này, cũng không nói gì, bảo trì trầm mặc.

Chờ xe Tô Thanh tới, cô lần đầu giống như một Alpha chân chính, giúp Tô Thanh mở cửa sau xe.

Hành động này, trước kia cô đã từng làm như vậy cho các vị tiểu thư Omega khác, nhưng không có một lần làm vậy với Tô Thanh. Tô Thanh có chút ngoài ý muốn, nàng do dự lên xe, nội tâm Tiết Hâm cảm khái không thôi.

"Hẹn gặp lại!"

Ngoài nữ nhân này, đây là lần đầu tiên sống hai đời, nàng mới có cảm giác động tâm. Mặc kệ chính mình có phải anh hùng hay không, cũng mặc kệ chính mình có động tâm quá dễ dàng rồi hay không. Nhưng không thể không phủ nhận là lúc đó, nàng tâm động là thật. Nàng giống như ở kiếp trước, thời điểm nghèo nhất, khó khăn nhất, ủy khuất nhất, chính mình đã từng ảo tưởng sẽ có một người giống như anh hùng, đột nhiên xuất hiện bảo vệ mình, cho chính mình cảm giác an toàn. Dù lúc ấy ôm ấp và an ủi, chỉ có ngắn ngủi mười mấy giây. Dù lúc đó động tâm chỉ mười mấy giây, thì cũng đã là động tâm rồi.

Nhưng người này là nữ chủ, cô thuộc về một nữ chủ khác ở thế giới này. Cô còn đem nàng và nguyên chủ thành thế thân, cô ấy từ lúc bắt đầu đã không thích chính mình, chỉ chờ để được ly hôn. Chính mình ly hôn được bồi thường tiền, hệ thống nói nàng có thể mang đi tất cả, những cái khác cũng đã không còn quan trọng nữa. Cho nên, dù có động tâm thì thế nào? Cho dù nàng sống lâu như vậy, chỉ động tâm một lần duy nhất, thì thế nào? Những thứ này, có quan trọng bằng việc có thể mang tiền đi sao? Những thứ này, có quan trọng bằng chuyện sau khi nàng tham gia xong gameshow, có được mấy trăm vạn tiền cát xê sao?

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt vẫn mỉm cười.

Lúc xe chạy đi, nhìn nữ nhân mặc bộ vest trắng, đứng ở bên ngoài như đứng ở chỗ cao cao không thể với tới. Hốc mắt Tô Thanh đột nhiên ươn ướt, không kìm nén được.

"Tô tiểu thư, cô không sao chứ?"

Xe nhanh chóng chạy đi, anh chàng vệ sĩ đang lái xe phát hiện nàng dị thường, lo lắng hỏi thăm.

"Tôi không sao, tôi rất ổn!"

Tô Thanh chỉ chảy một giọt nước mắt, đổ lỗi đây đều là cảm xúc của nguyên chủ, đỗ lỗi cho một phúc ngắn ngủi ý loạn tình mê. Hít một hơi thật sâu, Tô Thanh cúi đầu lấy đơn ly hôn và giấy tờ sang tên căn hộ từ trong túi xách ra.

Chỉ nhìn thôi, Tô Thanh đã thấy cao hứng không thôi: "Oa, mình cho là căn hộ mình đang ở chỉ có 6,7 vạn đâu? Không nghĩ tới chỉ mấy năm thôi, nó đã lên tới trăm triệu!"

Vừa rồi không nhìn kỹ đã ký tên, nàng lúc này vừa mừng vừa sợ. Cầm trên tay mấy tờ giấy kia, Tô Thanh vui vẻ không thôi. Rồi nàng móc ra điện thoại, nhìn 300 triệu được chuyển vào tài khoản của mình.

Sau đó, Tô Thanh thật lòng cảm khái: "Cuộc ly hôn này thật có giá trị, vừa có tiền lại có nhà, mình còn sợ cái gì! Trên đời này, thật không có gì quan trọng bằng tiền mà!"

Anh vệ sĩ bề ngoài cao to hung ác, nhưng lại rất hiền lành, không biết đáp lại lời nàng như thế nào, chỉ có thể cộc lốc cười.

Tô Thanh ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, nàng cất mấy thứ kia vào túi xách, cầm lấy điện thoại tiếp tục nói: "Ngày đầu tiên đi quay show mà xin nghỉ, thiệt là không tốt. Mình đặt một ít điểm tâm và trà chiều, coi như là quà xin lỗi mọi người đi!"

Tô Thanh lúc có tiền không hề bủn xỉn, cầm điện thoại, hào phóng đặt điểm tâm và trà chiều cho mọi người.

Nàng cười tít mắt, không thèm nhìn giá cả, đặt liền mấy món ngon ngay. Còn Tiết Hâm thì đang ngồi trong xe của mình, nhìn PAD trợ lý Vương đưa qua cho cô.

"20 tấm đầu, là người của chúng ta chụp được. Còn 33 tấm sau, là do đám paparazzi thích đi theo sau lưng minh tinh chụp lén được. Lúc chúng ta đến ăn lẩu, hắn vừa vặn cũng đến đó ăn cơm trưa. Hắn đại khái là nhận ra phu nhân, cho nên đi theo chụp lén. Khi nãy hai người vừa vào Cục Dân Chính, hắn hình như là hỏi thăm ra được thân phận của cô, cho nên trực tiếp tới tìm chúng ta. Tôi biết ý của cô, nên mới để cho hắn chụp lén. Vừa rồi hắn mới gọi cho tôi, tôi nó sẽ suy nghĩ một chút. Tiết tổng cô xem ——"

Trợ lý Vương ngồi cạnh cô, chỉ vào những tấm ảnh trên PAD, báo cáo nói.

Tiết Hâm nhìn ảnh chụp một tấm rồi lại một tấm, rồi nhìn tới những tấm ảnh paparazzi chụp. Có tấm Tô Thanh ngồi trong xe, cầm hai tờ giấy cười vui vẻ, hình ảnh rất là cao hứng. Trong lòng Tiết Hâm cảm thấy là lạ.

"Đừng để ý tên paparazzi này, nếu hắn lại gọi cho anh. Thì cứ dẫn người tới, đoạt lấy camera của hắn. Đứng trước mặt hắn đạp nát cái camera của hắn, châm chọc thêm hai ba câu. Loại người này, làm việc khẳng định có dự phòng. Đến lúc đó, chúng ta ngồi nhìn xem hắn làm như thế nào! Một khi hắn ra tay, chúng ta liền hành động. Cho dù lúc đó chuyện này nháo lớn, Tô Thanh cũng không biết người đứng sau là tôi."

Lu hôn đối với Tiết Hâm mà nói không phải là kết thúc, nếu cô đối với Tô Thanh có tình cảm, thì nhất định sẽ theo đuổi nàng tới cùng. Mà trước khi cô theo đuổi Tô Thanh, cô sẽ để Tô Thanh ở trong vùng lãnh địa của mình, để người khác cảm thấy Tô Thanh là của cô. Cho nên lúc này, để truyền thông đưa tin về quan hệ của hai người các nàng là cực kỳ hữu dụng. Mặc dù lúc này trong lòng là lạ. Nhưng Tiết Hâm vẫn dựa theo kế hoạch của mình, để trợ lý Vương làm việc.

Trong lúc Tiết Hâm đang phân phó trợ lý Vương làm việc, thì điện thoại cô vang lên. Vệ sĩ đưa điện thoại tới, nói là Hạ Tình Tình gọi tới. Nhận lấy điện thoại Tiết Hâm mới sực nhớ ra, hẳn là cô ấy đã nghĩ kỹ mình muốn gì rồi, cho nên mới điện tới nói với cô


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt