Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái lạnh giá của mùa đông, tin tức về việc Kewen thành công thu mua Feiyue được lan truyền khắp cả nước. Là người chứng kiến toàn bộ vụ việc nên mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tống Tử Dục, Tô Niệm Sơ luôn mắng anh:

"Đồ vô liêm sỉ."

Tống Tử Dục khá thờ ơ với câu mắng của Tô Niệm Sơ, dù sao thì anh cũng đã quá quen với việc bị cô mắng. Hơn nữa anh thừa biết trong thương vụ thu mua vừa qua Tô Niệm Sơ đã giúp anh rất nhiều, nếu không có cô giúp đỡ thì việc thu mua sẽ khó khăn hơn rất nhiều, vậy nên anh khá rộng lượng bỏ qua việc cô cứ thích mắng anh mỗi khi cả hai gặp nhau.

Bên trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Kewen, Tống Tử Dục cầm điện thoại nói chuyện:

"Hi, là tôi, Tống Tử Dục đây."

"Giúp tôi điều tra hai người. Một là Cố Tuyền, người còn lại là Tô Niệm Sơ, ừ điều tra lại một lần nữa, càng nhanh càng tốt."

Đặt điện thoại xuống bàn, Tống Tử Dục nhớ lại những gì mà cô người yêu cũ của anh đã nói với anh:

"Cố Tuyền hả? Đương nhiên là biết chứ, lúc trước cô ấy là hoa hậu giảng đường nổi tiếng của khoa Tài Chính. Anh chàng chủ tịch hội học sinh còn đánh nhau với một anh chàng nào đấy ở câu lạc bộ khác vì cô ấy, đánh tới mức mặt mũi sưng vù. Anh không biết đâu, thật ghen tị với cô ấy, ước gì các chàng trai cũng đánh nhau vì tôi."

"Mà bên cạnh Cố Tuyền lúc nào cũng có một cái đuôi rất dễ thương, cô bé đó rất vui tính, hay cười nữa chứ, ấm áp như mặt trời nhỏ vậy đó, lúc đó tôi còn bị cô bé đó chọc cười phát ngất, phải nói sao ta, cô bé đó cực kỳ ngây thơ!!"

"Cô bé đó tên gì ta....hừm.......hình như họ Tô...Tô Tô...Tô Niệm Sơ!"

"Tôi gạt anh thì được gì chứ? Cả trường ai mà không biết chứ? Anh không tin thì đi hỏi người khác đi. Chủ tịch Tống thích ai thì.... Đừng có nói với tôi là anh chưa từng điều tra về cô ấy nha? Lúc tôi và anh còn quen nhau, gốc gác tổ tiên ba đời nhà tôi anh tra kĩ tới tận ngọn vậy mà.....bất công."

Tống Tử Dục nhíu mày, đầu óc trống rỗng, anh ngước nhìn trần nhà thẩn thờ. Từng chút từng chút hình ảnh về khoảng thời gian anh bên Cố Tuyền cứ không ngừng hiện ra, chúng như một tấm lưới quấn chặt lấy anh. Điều đáng lo là đến lúc này cả Từ Mặc và Tô Niệm Sơ cũng bị cuốn vào trong đó. Anh chỉ mong những gì mà Cố Tuyền và Tô Niệm Sơ đang giấu anh không phải vì bất kì một mục đích ác ý nào.

Bởi vì Tống Tử Dục không thể chấp nhận được việc bị lừa dối và phản bội.

...................

Bữa tiệc Nguyên Đán.

Từ Mặc ngồi sau tay lái, Cố Tuyền thì ngồi ở ghé phụ, một mình Tô Niệm Sơ quấn chăn kín mít nằm ngủ thoải mái ở hàng ghế sau.

Cố Tuyền liếc nhìn kính chiếu hậu, vô tình nhìn ai kia vô tư mà nằm ngủ mê man.

"Gần đây cô ấy rất thích ngủ." Từ Mặc liếc nhìn Cố Tuyền, anh nhỏ giọng nói.

Cố Tuyền mỉm cười trả lời:

"Chắc là mệt quá!"

"Chắc là vậy!"

Từ Mặc cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng:

"Gần đây Tử Dục cũng rất lạ, cô và cậu ấy cãi nhau à?"

Cố Tuyền chưa kịp trả lời thì từ phía sau vang lên cái giọng mơ hồ chưa tỉnh:

"Tống Tử Dục bị làm sao, bộ anh ta tới thời kì hành kinh à?"

"Niệm Sơ ngồi đàng lại coi." Từ Mặc tức giận nói.

Niệm Sơ ngồi thẳng dậy, giơ tay lên trán:

"Báo cáo sếp, đã ngồi đàng hoàng ạ."

"Tôi đã nói sao hả?"

"Không hút thuốc, không uống rượu, không trang điểm đậm, không nói chuyện bông đùa cợt nhã, không nói xấu sau lưng người khác."

"....Được rồi, được rồi..." Khuôn mặt của Tô Niệm Sơ bí xị:

"Tôi sẽ không bao giờ nói anh ta tới thời kì hành kinh nữa được chưa!!"

"Xuống xe."

Tô Niệm Sơ trợn tròn mắt thật to:

"Đang mùa đông, trời lạnh thế này mà anh bắt tôi xuống xe?"

"Đã tới nơi rồi, cô không xuống xe không lẽ kêu anh ấy lái xe vào công ty luôn à?" Cố Tuyền nhếch môi, lạnh nhạt nói.

Tô Niệm Sơ và Cố Tuyền bước xuống đứng ở ven đường chờ Từ Mặc lái xe vào bãi đỗ xe của công ty, nhìn bóng chiếc xe từ từ xa dần, Cố Tuyền quay sang nhìn Tô Niệm Sơ:

"Em có vẻ rất nghe lời Từ Mặc nói."

"Chị không thấy lúc anh ấy cằn nhằn rất giống anh trai à?"

Trong lúc Cố Tuyền ngây người, Tô Niệm Sơ đã chạy nhanh tới trước cửa công ty, Cố Tuyền nhíu mày nhỏ giọng thì thầm:

"Chỉ khi anh ta nói chuyện với em mới trông giống Tô Trường An mà thôi!" Tiếc là Tô Niệm Sơ chẳng để ý thấy điều này.

Ngẫm lại thì lúc trước những bức thư tình mà Tô Niệm Sơ nhận dùm cho Cố Tuyền, một phần ba trong số đó là viết cho Tô Niệm Sơ, nhưng ai kia chẳng hề hay biết, một lòng chỉ nghĩ là của Cố Tuyền, còn vì vậy mà ghen một phen nữa chứ, Cố Tuyền thật sự phục, không biết đầu óc nhanh nhạy bình thường của Tô Niệm Sơ ở đâu những lúc thế này.

Tô Niệm Sơ không hề hay biết bản thân được nhiều người để ý, cô đang chăm chú nhắn tin cho Triệu Niên Hoa, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết cứ thay đi đổi lại cả chục lần rốt cuộc cô cũng gửi tin nhắn đi:

"Cô ơi nhớ em không nè? Tối nay em ghé thăm cô nha, cô nhớ nấu một bàn tiệc thịnh soạn chiêu đãi em đó nha."


Triệu Niên Hoa trả lời tin nhắn rất nhanh:

"Khi nào tới thì tính!"

<Có thật cô là giáo sư yêu dấu của em không vậy?> Lời này Tô Niệm Sơ chỉ dám nghĩ thầm trong đầu chứ chẳng dám nói ra, nếu cô dám nói thì khoảng cách giữa cô và thiên đường không còn xa lắm đâu.

"Vậy cô nhớ chiên nhiều nhiều thịt nha!!" Tô Niệm Sơ cũng không biết là cô đã gửi tin nhắn này đi hay chưa vì đúng lúc đó Tiểu Mễ và vài người đồng nghiệp khác đã đi tới chỗ cô.

"Niệm Sơ, chị cũng tới tham dự buổi tiệc à?" Tiểu Mễ hưng phấn giới thiệu cô với từng người:

"Đây là đồng nghiệp của em, Duyệt Duyệt, Tiểu Quân và chị Lạc Lạc."

"Đây là bạn của em. Chị ấy tên là Tô Niệm Sơ...." Nghe Tiểu Mễ giới thiệu xong, vẻ mặt của mấy người kia rất lạ.

"Chị có vẻ rất thân với chủ tịch? Nghe bí thư Cố nói...à ừ, chị hiểu đó..."

"Niệm Sơ, cô quen biết với Từ Thiếu gia đúng không, nghe nói anh ấy rất đẹp trai? Tôi rất thích mẫu đàn ông giống anh ấy. Cô có thể giới thiệu tôi với anh ấy không?"

"Niệm Sơ, nơ bướm của cô thắt đẹp thật, cô có thể chỉ tôi cách thắt không?"

Tô Niệm Sơ ngây người, cô kéo Tiểu Mễ tới một góc tường hỏi:

"Đồng nghiệp của em thật nhiệt tình, họ còn muốn hỏi chị tới chừng nào nữa vậy."

"Họ chỉ là... quá phấn khích thôi..."Tiểu Mễ nhịn cười, cố tỏ ra vẻ mặt chân thành thật thà nhất.

"Đồng nghiệp của em đều lên lầu hết cả rồi, sao em còn đứng đây?"

"Thì đợi chị, đi chung với chị lên có sao đâu!!"

"Chị còn đang đợi người!"

".....?"

"Cố Tuyền!" Tô Niệm Sơ hét lớn, giơ tay vẫy vẫy.

"Chị có vẻ rất thân với bí thư Cố!"

Tô Niệm Sơ liếc nhìn Cố Tuyền đang đi về phía cô, ghé môi sát bên tai của Tiểu Mễ nhỏ giọng thì thầm:

"Không hề!"

"Tôi và cô ấy có mối hận thù rất sâu đậm, đến chết mới thôi."

Trong khi Tiểu Mễ theo Cố Tuyền và Tô Niệm Sơ vào thang máy lên lầu thì vừa mới lên lầu Từ Mặc đã bị Tống Tử Dục kéo vào một căn phòng trống.

"Tử Dục, cậu sao vậy?" Từ Mặc khó hiểu nhìn thằng bạn thân, vất vả điều chỉnh lại nhịp thở.

"Tớ hỏi cậu, chuyên Cố Tuyền và Tô Niệm Sơ đã quen biết nhau từ trước, cậu có biết không?"

Từ Mặc liếc mắt nhìn xung quanh:

"Cậu đã gặp Cố Tuyền chưa?"

"Tớ đang hỏi cậu!!"

"Có thể nói là biết...."

"Có thể?"

"Tớ không biết các cô ấy có quen nhau trước đây hay không nhưng cái cảm giác khi cả hai bên nhau rất lạ."

"Mấy ngày trước có người nói cho tớ biết là Cố Tuyền và Tô Niệm Sơ đã quen biết nhau từ hồi đại học, hơn nữa tình cảm của cả hai rất tốt."

Tống Tử Dục bực bội gãi đầu.

"Chuyện cậu với Tô Niệm Sơ trước hết nên tạm gác lại, chờ có tin tức rồi hẳn tính tiếp thì hơn."

"Còn Cố Tuyền thì sao?" Từ Mặc im lặng, sau đó anh lên tiếng nhắc tới Cố Tuyền.

"Cậu đã nói với chị cậu rồi đúng không?"

"Tớ cũng chẳng biết nữa, chờ đã rồi tính." Tống Tử Dục nhíu chặt chân mày.

"Tớ cứ có cảm giác bất an, dường như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay."

"Haizz, cậu nghĩ nhiều quá rồi!" Từ Mặc vỗ vỗ vai anh, trêu chọc:

"Cố Tuyền không cho, cậu nhịn lâu quá nên thiếu thốn à?"

"Chỉ có Tô Niệm Sơ mới nghĩ rằng cậu là thằng đàn ông tốt, rõ ràng là một con sói đói đội lốt cừu non."

"Haha, tớ mặc kệ, hôm nay tớ sẽ tỏ tình với em ấy. Hoa cũng đặt rồi, sắp giao tới, cậu đừng có mà phá đám không thì đừng gọi là anh em ."

"Tùy cậu, đến lúc đó cô ta từ chối cậu thì người mất mặt là cậu thôi, đừng có mà không biết xấu hổ tìm tớ khóc lóc là được. Anh em gì với cậu."

"Tống Tử Dục, cậu có thể nói gì đó may mắn hơn được không?"

..................

9:00 bữa tiệc mừng năm mới chính thức bắt đầu.

Tô Niệm Sơ đang trang điểm ở phía sau hậu trường, cô buộc tóc cao lên, nhìn vào gương, vết chân chim mờ mờ nơi đuôi mắt. Cô buông tóc mái xuống, vỗ nhẹ mặt. Người trong gương thật sự vẫn còn rất trẻ, giống như Từ Mặc hay nói, Tô Niệm Sơ là một cô gái xinh đẹp. Nếu như thời gian có thể xoay ngược lại, Tô Niệm Sơ vẫn là cô bé ngây thơ hồn nhiên xinh đẹp bỡ ngỡ trước cổng trường đại học năm nào thì tốt biết mấy.

Tô Niệm Sơ tự giễu cợt bản thân, cô đứng dậy bước tới bên bậc thang dẫn lên sân khấu, từ từ bước lên. Cô gái dẫn chương trình chắc có lẽ lần đầu tiên làm MC, giọng của cô rất vui vẻ, bên dưới mọi người nháo nhào cướp lời, không khí rất ấm áp hài hòa.

"Có ai từng nghe luật sư Tô ca hát chưa nè?"

"Chưa hề!"

"Vậy mời luật sư Tô hát tặng mọi người một bài có được hay không?"

"Đương nhiên là được... quá tốt ." "Hát đi, hát đi...."

Tô Niệm Sơ bước lên sân khấu, đáp lại vẻ mặt hồ hởi của mọi người bằng nụ cười tinh nghịch:

"Vậy tôi sẽ hát tặng mọi người một bài hát, nếu tôi hát tốt thì mong chủ tịch có thể tăng lương cho tất cả mọi người. Mọi người nói có được hay không?"

"Còn nữa, chúc mừng năm mới."

It' s so hard to please you in my sleep you in my dreams

You are gone so long

I' ve changed a lot or so it seems

But I will never die for you

Even if you want me to

I will never die for you

Even if you ask me to

Pace yourself and wait for now -

I couldn' t be what you wanted from me

I will stand in front of you

And let you say what you need to say

But I will never die for you

Even if you ask me to

I will never die for you

Even if you want me to

Ánh đèn tối dần, chỉ chừa một chút ánh sáng nơi giữa sân khấu, tiếng đàn dươngcầm nhẹ dần, một bóng đen thở dài.

"Sarah, I will never die for you." Tô Niệm Sơ chậm rãi buông tiếng ca, giốngnhư buông bỏ hòn đá đè nặng trong lòng cô.

Bên dưới sân khấu.

Tiểu Mễ ôm một bó hoa chạy tới trước mặt Cố Tuyền.

"Bí thư Cố, tới lúc cô lên sân khấu tặng hoa rồi. Hoa đẹp quá đúng không?"

Cố Tuyền nhìn bó hoa một lúc lâu rồi mới vươn tay nhận lấy:

"Đây là hoa gì vậy?"

"Không biết nữa, cô mau lên thôi, chị Niệm Sơ hát hay thật!!"

Cố Tuyền ôm bó hoa, đi ngang qua đám đông bước lên trên sân khấu. Tô Niệm Sơgiống như cố ý muốn trốn vào trong góc tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô lúcnày.

Không lâu sau khi Tiểu Mễ đưa bó hoa cho Cố Tuyền thì thư ký của Từ Mặc chạylại hỏi mọi người:

"Có ai thấy bó hoa Albizia không?"

"Cái gì?"

"Haizzz, không cần nữa..... tôi thấy nó rồi." Cô thư ký nhìn bó hoa rực rỡ trong tay Cố Tuyền, tự lẩmbẩm:

"Tên khốn nào đưa nó cho bí thư Cố vậy chứ? Không biết nó là hoa Từ thiếu giađặt để tỏ tình à...."

"Tặng em à?" Tô Niệm Sơ tắt micro, nhìn bó hoa rực rỡ nằm trong tay Cố Tuyền.

"....Bị bắt buộc."

"Em hát hay không?" Tô Niệm Sơ cười hỏi.

"Tạm được, nhưng lời bài hát không hay."

"Hoa gì vậy? Em chưa bao giờ thấy nó."

"Em chẳng bao giờ nhớ được những thứ..... này" Cố Tuyền đổi tư thế:

"Vậy rốt cuộc em có muốn không?"

"Haizz, em hỏi chị một câu được không?" Tô Niệm Sơ thở dài nhìn nàng.

"Xuống rồi hỏi không được à?"

"Chị yêu Tống Tử Dục đúng không?"

Tô Niệm Sơ hỏi xong cũng mặc kệ câu trả lời của nàng, cô vươn tay nhận lấy bóhoa, vừa huýt sáo lơ đãng ngước lên nhìn chùm đèn thủy tinh lắc lư trên đầu,một giây sau, bóng đen từ trên cao rơi xuống.

Cố Tuyền còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì Tô Niệm Sơ đã ôm lấy cổ nàng. Cáiôm của cô rất ấm áp, lâu rồi nàng không cảm nhận được cái ôm nào ấm áp đến vậy.Toàn bộ thế giới như sụp đổ, nàng thấy bó hoa Albizia bị cả hai đè lên, máutươi nhuộm đỏ cánh hoa vàng, chỉ có thể cảm nhận cánh môi mềm mại rơi giữa trán,cánh tay nhỏ bé cố gắng ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng, che chở nàng trong lòng.

Bóng đen bao trùm lấy nàng, mùi máu tươi xộc vào mũi, che đi hương hoa ngọtngào.

Chùm đèn treo rơi xuống gây hỗn loạn cho bữa tiệc, trước khi mê mang Cố Tuyền dườngnhư nghe thấy có âm thanh gì đó vọng lại từ tiếng ồn ào xung quanh, mờ mịt mamị như một lời vĩnh biệt.

"Sarah, I will never die for you."

"Sarah, em sẽ không bao giờ yêu chị nữa."

Sarah là tên tiếng anh của Cố Tuyền khi học đại học.

Âm thanh biến mất, bóng tối bao trùm, tất cả trở lại điểm ban đầu vốn có củanó.

Hoa Albizia có nghĩa là..tình yêu thầm lặng.... bí mật ....tình yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC