Chương 14. Ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim đồng hổ chỉ vào bốn rưỡi sáng! Phải thức dậy lúc nửa đêm vì tiếng chuông điện thoại, người từ đầu dây bên kia nói rằng nữ diễn viên được Susie chăm sóc bấy lâu nay lại bất tỉnh. Susie tối nay mới phát hiện ra cơ thể cô quá mệt mỏi là như thế nào. Cô không có thời gian để mua một chiếc váy đẹp hay thậm chí là trang điểm, cô ấy đang chay vội chạy ra gọi một chiếc taxi thay vì lái xe riêng vì cô ấy quá nôn nóng mà lo lắng cho Nong Earn .

Chạy quá nhanh khiến Susie gần như không thể tự phanh được, khi mở cửa bước vào phòng và thấy một cảnh tượng khiến cô mỉm cười nhẹ nhõm. Một thiên thần đang ngồi bên giường nắm tay của người bệnh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin được. Nhưng sao bác sĩ lại đến chăm sóc Nong Earn như thế này? Hay bệnh viện đã nói với bác sĩ như những gì họ đã nói với Susie, nhưng điều đó không thể xảy ra vì hồ sơ bệnh án chỉ có số liên lạc của Susie trong trường hợp xảy ra chuyện khẩn cấp.

Susie gần như đánh rơi chiếc túi đeo vai đắt tiền yêu thích của mình xuống sàn khi những gì nhìn thấy khiến cô cảm thấy bàng hoàng. Bác sĩ thiên thần của cô, cô ấy đang nắm tay người bệnh vẫn chưa tỉnh lại và áp nó vào má . Mặc dù cô không thể nhìn thấy đôi mắt của bác sĩ nhưng Susie có thể đảm bảo trong lòng bác sĩ có một cảm lo lắng tột độ. Nếu không thì tại sao bác sĩ lại làm như vậy? Nhưng tại sao bác sĩ lại không thể hiện điều đó cho Nong Earn xem? Mà chỉ toàn những lời mỉa mai khi nói chuyện với người phụ nữ này! Đây có lẽ là từ ngữ mà Susie tự định nghĩa cho mình vào những lúc như thế này, Susie đã đứng yên và nhìn bệnh nhân suốt một giờ đồng hồ, chân cô bị chuột rút. Ai đó đến giúp đỡ tôi với? Bởi vì sau khi Susie bước vào, bác sĩ thiên thần hoàn toàn không quan tâm đến việc ai bước vào phòng. Susie phải nhón chân nhẹ nhàng đi đến ghế sofa mà cố gắng không gây ra tiếng động lớn, khiến bác sĩ phải thoát ra khỏi chế độ ấm ấp với đứa em bé bỏng của cô.

"Bác sĩ cứ tự nhiên. Susie rất mệt mỏi. Susie chỉ đang xem tin tức trên điện thoại thôi."

Từ đó nảy ra ý định bí mật quay clip cho Nong Earn xem. Nhưng bác sĩ thiên thần nhìn qua thôi cũng đã khiến Susie gần như đổ mồ hôi.

"Khun Somchai đã đến đấy à."

"Susie, thưa bác sĩ. Tôi đã nói với bác sĩ bao nhiêu lần rồi? Tôi thực sự không thể chấp nhận. Bác sĩ không bao giờ nhớ được rằng tôi không muốn mọi người gọi cô bằng tên thật. Bác sĩ vẫn gọi tôi bằng tên Somchai"

"Vâng, cô Susie, thật tốt khi cô đã đến. Tôi sẽ có thể quay về làm việc."

"Làm việc lúc 4h30 sáng phải không bác sĩ?

"Đúng." Câu trả lời của bác sĩ Fahlada. Susie không biết đó chỉ là một cái cớ hay do chính bác sĩ là người đã bảo y tá gọi cho cô ấy vào lúc nửa đêm. Chỉ còn vài giờ nữa thôi là trời đã gần sáng hẳn.

"Bác sĩ, Susie chưa từng nói việc này. Susie không biết câu chuyện giữa hai người. Chuyện gì đã xảy ra với bác sĩ và Nong Earn? Nhưng từ khi Nong Earn bước chân vào ngành và được Susie chăm sóc. Nong Earn chưa từng có ai khác, thưa bác sĩ." Bài phát biểu dài của Susie kết thúc với một hơi thở hổn hển, nói sao để cho để người nghe không thể chen ngang làm gián đoạn bài phát biểu của cô.

Bác sĩ Fahlada vẫn im lặng, nhưng bàn tay vẫn không buông ra khỏi tay người bệnh. Người bệnh vẫn nhắm mắt ngủ say, không có dấu hiệu thức dậy để nghe chút nào. Trao cho người đang ngủ một nụ hôn môi ngọt ngào, Bàn tay bác sĩ dần buông lỏng đi, nhắc nhở bản thân rằng người phụ nữ trước mặt cô lúc này chính là người đã đá cô ra khỏi cuộc đời của cô ta.

Ngày đó cô từng muốn biết lý do bao gồm cả việc van xin người này một cơ hội để chuộc lỗi vì cô vẫn muốn cả hai ta tiếp tục chuyện tình yêu này . Nhưng thứ cô nhận được lại là sự khước từ và rời bỏ. Và những hình ảnh cô chứng kiến có quá nhiều sát thương khi người phụ nữ độc ác này để cho cô nhìn thấy cảnh cô ta cùng một người đàn ông tóc vàng đang thắm thiết ôm hôn.

Ngày hôm đó, nỗi đau từ những gì cô nhìn thấy gần như khiến cô ngã quỵ xuống. Thỉnh thoảng khi ở trong căn phòng, nơi từng là tổ ấm tình yêu của cả hai khiến cô khó có thể giải thoát chính mình. Sau những lần đấu tranh, một bác sĩ như cô đã có thể đưa mình ra khỏi căn phòng đó, quay lại ngủ và khóc trong không gian khác của riêng của mình. Cảm giác đó Bác sĩ Fahlada vẫn còn nhớ, thật sự đau đớn.

Tôi đau và tôi nhớ đến những cảnh tượng đó! Nhưng hiện tại, bác sĩ Fahlada không hiểu được cảm xúc trong lòng mình, cho dù người phụ nữ này đã từng gây ra vết thương trong lòng cô. Nhưng vừa gặp lại trái tim cô tiếp tục rung động trước những gì người phụ nữ này bày ra. Bây giờ cô ấy đang bối rối giữa nỗi đau của quá khứ và khoảnh khắc của hiện tại, người phụ nữ này hành động như thể vẫn còn yêu cô.

"Xin phép, cô Susie."

"Bác sĩ," bác sĩ bị giọng nói của Susie chặn lại trước khi bước ra khỏi phòng Nhưng Susie không biết mình nên nói gì để giữ Bác sĩ Falada ở cho đến khi Nong Earn mở mắt tỉnh lại.

"Tôi xin lỗi." Lời xin lỗi của vị bác sĩ thiên thần khiến Susie chỉ biết nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bác sĩ biến mất. Cánh cửa từ từ đóng lại, Susie thở dài nặng nề. Cô nên cảm thấy tiếc cho ai? Giữa phụ nữ vẫn nhắm mắt ngủ với vị bác sĩ thiên thần có đôi mắt đầy đau đớn khi nhìn vào người cũ. Nếu họ không bị tổn thương cô tin rằng những người vẫn còn yêu rất nhiều thì vẫn có thể tha thứ cho người kuia. Nhưng từ những gì cô thấy, chắc chắn phải có lý do nào đó khiến một người như vậy lựa chọn tiếp tục sống trong đau đớn.

Lòng người thật là khó hiểu...

***

Ánh nắng bắt đầu chiếu ngày càng nhạt dần cho đến khi người đạo diễn hài lòng với mọi thứ. Ông muốn có một bức ảnh dễ thương về cặp đôi diễn viên chính ngọt ngào trong công viên vào buổi nhá nhem tối, đạo diễn đã sẵn sàng, đoàn làm phim đã sẵn sàng, máy quay đã sẵn sàng. Nữ chính bắt đầu vai diễn của mình bằng cách trao nụ cười cho người bạn diễn của mình khi họ bắt đầu diễn tập. Mặc dù đôi mắt của nữ chính toát ra vẻ mệt mỏi nhưng Sanihtada là một diễn viên chuyên nghiệp, cô không để đoàn làm phim phải lãng phí thời gian vì mình.

Nụ cười trên gương mặt nữ chính xinh đẹp vẫn thể hiện trọn vẹn với vai diễn của mình, giọng nói của nam chính nhẹ nhàng, thơ mộng giống như trong kịch bản. Nhưng nữ chính đang nhập vai rất tốt thì lại gần như bị phân tâm khi đôi mắt vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người phụ nữ nào đó dù chỉ nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra.

"Cắt! Xuất sắc. Chuẩn bị quay cảnh nam chính nằm đối đầu trên đùi nữ chính" đạo diễn vội vàng ra lệnh. Yêu cầu ekip chuẩn bị dụng cụ để quay cảnh tiếp theo ngay. Nhưng nhân vật nữ chính của câu chuyện vẫn đứng yên nhìn về phía khác của công viên như thể đang chờ đợi điều gì đó.

"Nong Earn, ra trang điểm lại nha, đạo diễn ra lệnh cắt rồi " giọng của đội hóa trang kéo ý thức của nữ chính về với thực tại.

"Thật xin lỗi"

Dù đang trang điểm nhưng đôi mắt của Earn vẫn dán chặt vào mục tiêu đang đi tới, bác sĩ Falaka mặc một bộ trang phục đơn giản, áo sơ mi vừa vặn màu xanh nhạt và váy trắng, cô đang để một phụ nữ khoác tay của mình. Và có vẻ như bác sĩ của cô ấy đồng ý để người phụ nữ này bám vào cánh tay mình mãi cho đến khi bước ra bãi đậu xe của công viên.

"Nong Earn đi đâu?" Bàn tay bị bắt lại và câu hỏi thắc mắc của cả đội vang lên khiến cho nữ diễn viên trẻ chỉ có thể đứng yên mỉm cười với đoàn phim khi mà suýt chút nữa cô đã chạy ra khỏi trường quay, chỉ để nhìn rõ người phụ nữ đã thân mật với bác sĩ lúc nãy.

Với Bác sĩ Fahlada Thananusak, nếu không thân thiết hoặc không phải là người quen, cô sẽ không cho phép mình bị chạm vào. Nhược điểm của bác sĩ nhưng cô lại cảm thấy thích tính cách này của bác sĩ, không thích bị người không thân thiết chạm vào, ngoại trừ những lúc say rượu không đủ tỉnh táo để mà kiểm soát được bản thân. Nhưng điều cô ấy muốn biết là người phụ nữ đó thân thiết với bác sĩ đến mức nào?

Nhà hàng tấp nập với bầu không khí ấm áp thích hợp cho bữa tối ngày hôm nay, bác sĩ Fahlada bất ngờ nhận được một cuộc hẹn vô cùng đặc biệt. Cô tự hỏi liệu hôm nay người phụ nữ ngồi đối diện cô đang xem tấm menu trên tay có rảnh không, hay không có chương trình gì đặc biệt nên mới hẹn cô ấy ra ngồi ăn cùng nhau thế này.

"Phải mất rất lâu chị mới được chấp nhận lời hẹn ăn tối cùng em"

"Chính xác thì ai mới là người có lịch trình bận rộn vậy chị? Mỗi lần gọi điện, bác sĩ đều bận ". Cô gái dễ thương trong bộ đồng phục công ty mỉm cười đáp lại lời chế nhạo của bác sĩ Fahlada.

"Bạn gái của em luôn có tính chiếm hữu" Tiếng cười lớn của bác sĩ Fahlada nói về điểm yếu của em họ cô khiến cô ấy đỏ mặt.

"Vâng ạ, cô bé rất hay ghen với em."

"Chị công nhận diều đó. Tại sao em lại gọi bạn gái mình là 'bé'?" Bác sĩ nhấp một ngụm nước lạnh để hạ nhiệt và chờ nghe được lý do. Vì theo cô được biết, em họ của cô ấy cũng bằng tuổi cô bạn gái của nhỏ. Khi Nu Lee kể lại câu chuyện của mình, cô ấy không thể tin được. Ai có thể ngờ rằng cô em gái ngày hôm ấy lại nghĩ ra sự việc theo nhiều rắc rối như thế này? Nhưng điều sốc hơn nữa là bạn của cô lại là một người tinh ranh hơn.

"Gọi 'bé' nghe rất dễ thương, em sợ sẽ vô tình gọi tên In khi chúng em đang ở công ty."

"Khi làm việc chỉ có sếp và cấp dưới thôi à?" Bác sĩ Fah-lada ngạc nhiên vì chắc chắn bạn gái Nu Lee quan tâm và lo lắng cho em gái mình rất nhiều?

"Không hẳn đâu, chị Lada. Em không muốn công khai."

"Vậy Indira không buồn à?"

"Lúc đầu cô ấy khó chịu và cũng rất giận dỗi. Nhưng cuối cùng, cô ấy đã chiều theo ý em".

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cô em họ hàng trẻ tuổi. Bác sĩ Fah-lada cảm thấy hơi khó hiểu. Khi còn nhỏ hay thậm chí khi cô đến nhà Nu Lee ở tỉnh. Cô thấy gia đình rất chiều chuộng cô con gái út trong nhà. Bây giờ bạn gái của cô, Indira, dường như được thừa hưởng điều đó từ Nu Lee. Nhưng điều đáng mừng là Nu Lee không phải là người phụ nữ ham mê được chiều chuộng.

"Tốt. Yêu nhau, hiểu nhau, ở bên nhau."

"Chị Lada..." Ánh mắt buồn bã của người cùng bàn khiến Nu Lee nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Cô tò mò ai dám bỏ rơi một người tuyệt vời người chị bác sĩ giỏi giang của mình? Nếu như ngày đó cô không vô tình nhìn thấy thứ gì đó được cất giấu trong phòng khám của bác sĩ. Có lẽ cô không biết điều gì đã khiến đôi mắt của bác sĩ buồn tẻ như vậy.

Đó là một chiếc bút trông rất đặc biệt bị giấu đi, chủ nhân của cây bút này là ai?

"Chúng ta ăn thôi"

"Chị Lada, em không biết nguyên nhân vì sao chị lại có đôi mắt buồn như vậy. Nhưng em tin một điều, rằng nếu hai người thực sự yêu nhau thì một ngày nào đó, tình yêu đó sẽ đưa hai người quay về với nhau. "

Bác sĩ Fahlada mỉm cười với người họ hàng trẻ tuổi của mình, trước khi múc một thìa thức ăn với khuôn mặt không hề thể hiện nhiều cảm xúc dù trong lòng đang dậy sóng trước những lời nói đâm sâu vào tâm trí, chọc vào vết thương rất sâu.

***

Ánh trăng vàng dịu nhẹ trên bầu trời đêm không tròn khiến người ta không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Nhưng chỉ là một phần thôi, còn nhiều yếu tố nữa làm cho bầu trời đêm trở nên đáng ngắm nhìn hơn nữa. Nhớ lại những hình ảnh khiến chủ nhân của căn phòng chung cư đắt tiền không thể tài nào ngủ được. Cô cầm ly nước trên tay nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi suy nghĩ và ngẫm nghĩ về những gì mình đã gặp phải ngày hôm nay.

Từ đêm cô ngất đi bác sĩ không bao giờ đến thăm nữa. Cho đến ngày hôm sau, cô đã được xuất viện và bác sĩ vẫn chưa đến gặp mặt cô. Những gì thấy ngày hôm nay làm cho trái tim cô thắt lại, cô có nên chấp nhận sự thật hay không! nếu như dễ dàng từ bỏ thì đó không phải là bản chất của người phụ nữ tên Earn này.

"Earn sẽ không bỏ cuộc. Earn không tin rằng bác sĩ không còn yêu Earn nữa".

Nữ diễn viên trẻ không thể ngủ được thì cũng chẳng khác gì người mà cô nhớ nhung. Fahlada đang ngồi bên bể bơi nhấm nháp ly rượu với ánh mắt buồn bã. Rượu vang đỏ có vị ngon tuyệt vời được chứa đựng trong một chiếc ly thuỷ tinh lấp lánh, cô nhấp từng ngụm mà thưởng thức hương vị nhẹ nhàng của nó. Bác sĩ Fahlada nhìn ly rượu đã cạn rồi lại mỉm cười buồn bã. Nhưng có vẻ như ý nghĩ muốn dành chút thời gian ở một mình phải dừng lại ở đây khi một người phụ nữ bước tới.

Người phụ nữ này không bao giờ phản bội tình yêu của cô. Cho dù là cô bị trượt ngã hay bị thua trong một cuộc thi học thuật. Cô luôn được trao cái ôm an của người phụ nữ trước mặt. Cô ấy luôn mang đến sự thoải mái, ấm áp, không để cô bị bỏ rơi với những vấn đề của mình. Hay thậm chí lúc cô phải đến gặp bác sĩ tâm lý để chắc chắn về nỗi sợ của mình, chính hai bàn tay này đã giữ lấy và bảo cô ấy đừng sợ vì đã có cô ấy ở bên.

"Con gái của mẹ có uống rượu không? Aon nói với mẹ rằng con đã uống rượu kể từ khi đi ăn tối với Nu Lee về." Bà Rasamee ngồi vào chiếc ghế sau khi ôm con gái, truyền hơi ấm cho đứa trẻ này.

"Một chút ạ."

"Mẹ không nghĩ vậy." Bằng chứng rõ ràng như thế này. Có điều gì không ổn ở cô con gái xinh đẹp mà mẹ lại không biết?

"Con đang buồn ngủ."

"Mẹ nghe Kate nói chuyện với Aon. Có tin đồn rằng bác sĩ Fah-lada đã tự mình chăm sóc bệnh cho nữ diễn viên trẻ xinh đẹp."

"Đó là tin đồn, mẹ ạ."

"Tin đồn hay sự thật, bác sĩ Fah-lada?" Bà Rasamee nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, nhưng trong mắt lại vô tình bộc lộ cảm xúc khiến bà nghi ngờ với lời nói của cô con gái út.

"Sự thật."

"Con và cô diễn viên là người đại diện của bệnh viện quen nhau hay thân thiết với nhau như thế nào?"

"Mẹ muốn câu trả lời về tin đồn hay vấn đề cá nhân của con?" Lời nói trôi chảy và nụ cười của bác sĩ Fah-lada khiến người mẹ bật cười. Hiện tại, cô con gái út của bà không còn là một đứa trẻ để phải lo lắng đủ thứ như trước nữa.

"Chuyện riêng của Lada nhưng mẹ vẫn muốn tham gia."

"Mẹ có thể tham gia nhưng con chưa sẵn sàng." Một lần nữa, thế giới riêng tư của bác sĩ Fah Lada lại khiến bà Rasamee ôm cô con gái xinh đẹp vào lòng. Bà vẫn còn nhớ rõ ngày chồng bà bảo những đứa con gái của họ đi học y. Sau khi hai đứa lớn từ chối yêu cầu của ông. Sự trao đổi mà con gái út đưa ra khi hứa hẹn thực hiện tâm nguyện của bố là được sống cuộc sống tự do như ý muốn.

"Hôm nay con có ngâm mình trong bồn tắm không?"

"Mẹ nghĩ sao?"

"Ngâm cũng tốt, xả stress, để mẹ bảo Oun chuẩn bị cho con." Bác sĩ Fah-lada đang định uống một ly rượu nhưng bà Rasamee đã lấy ly rượu đó đi.

"Hôm nay Lada muốn ngâm mình, mẹ chuẩn bị cho con nhé."

"Được, nhưng bây giờ con nên ngừng uống rượu." bác sĩ Fahlada mỉm cười. Người phụ nữ lớn của gia đình gọi người giúp việc để ra lệnh. Đôi khi cô không khỏi ngạc nhiên trước sự khéo léo của những người giúp việc, biết rõ nhiệm vụ của mình, biết khi nào nên chờ hay đến.

Một bồn tắm Jacuzzi trắng chứa đầy sữa tắm đã được chuẩn bị sẵn như cô chủ nhỏ mong muốn với những cánh hoa hồng đỏ rắc ở bề mặt để tạo bầu không khí phù ấm áp và thoải mái.

Một tấm vải trắng nhỏ, mềm mại được chuẩn bị sẵn để nhắm nghiền hai mắt. Khi bác sĩ Fahlada chìm xuống, cô ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn và sắp xếp lại những suy nghĩ rối bời của mình vì cảm thấy quá mệt mỏi.

Tình yêu đích thực sẽ làm cho hai người quay lại với nhau. Chuyện giữa cô và người phụ nữ độc ác đó có phải là tình yêu đích thực không? Ngay cả khi người phụ nữ đó từng làm trái tim cô tổn thương chất chồng, tại sao trái tim này chưa bao giờ quên đi người đó? Cô đã tự mình hỏi câu này rất nhiều lần. Hay cô phải để trái tim mình lại chịu đựng đau đớn thêm nữa đến mức có thể hoàn toàn quên đi tình yêu này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net