Chương 17. Được một lần thì sẽ có lần 2,3,4...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh dương phản chiếu xuyên vào phòng ngủ, rọi vào tận giường. Âm thanh ỉ ê báo thức từ điện thoại khiến đôi mắt ngái ngủ của người phụ nữ trên giường bắt đầu mở ra, nàng nhìn quanh phòng và cuối cùng dừng lại ở phía bên cạnh. Mặc dù không còn người ở đây nhưng hơi ấm từ đêm qua đủ để cô mỉm cười vào buổi sáng

May mắn là cổ tay của cô không bị in vết hằn ửng đỏ, nhưng tấm vải trắng trên giường lại để lộ rõ dấu vết của một đêm cháy bỏng, không thể tránh khỏi những xúc cảm khiến nữ diễn viên trẻ cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại từng hình ảnh xảy ra trong đêm vừa rồi. Nhưng vết đỏ trên ngực là thứ cô phải đặc biệt cẩn thận giấu kín, nếu có người nhìn thấy sẽ không phải chuyện tốt. Nữ diễn viên trẻ thầm nghĩ chắc chắn sẽ bị chị Susie phàn nàn lần nữa.

Không cần phải đợi quá lâu để xem người quản lý Susie sẽ phàn nàn về điều này đâu. Ngay khi cô chỉ vô tình để một người có thị lực tốt như quản lý Susie nhìn thấy. Những vết bầm khiến cô bối rối, giả vờ mệt mỏi và ước gì chị Susie có thể nín để không phải nghe những gì chị Susie định nói.

"Chúng ta đi thôi chị Susie. Em không muốn muộn giờ làm đâu."

"Không, em phải kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy hôm qua." Cô ấy sẽ không hỏi gì nếu nữ diễn viên không vô tình lộ những dấu vết ngay như vậy. Ngày nay những con mắt săm soi của giới truyền thông còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Những dấu vết này để giới truyền thông chụp được sẽ xảy ra chuyện lớn mặc dù có thể biện minh rằng bị kiến cắn và bị dị ứng với nó. Và quan trọng hơn, chắc chắn Susie sẽ bị Đại tướng triệu đến gặp ông ngay lập tức để trách mắng việc cô đã chăm sóc đứa con gái mà ông yêu gây ra tin chấn động như vậy.

"Không có chuyện gì xảy ra đâu chị"

"Làm sao có thể không có gì? Em đừng giả vờ nữa, chị nhìn sơ qua là biết rồi" Susie nhấp một ngụm nước và nhìn ngôi sao trẻ xinh đẹp, ngoan ngoãn dễ thương trước giờ luôn làm theo những gì cô ấy khuyên cho đến khi gặp bác sĩ FahLada. Em gái của Susie đã bắt đầu tự ý hành động nhiều hơn cho những quyết định của mình.

"Em và bác sĩ, hôm qua bọn em đã làm lành với nhau rồi."

"Ồ, chắc em hạnh phúc lắm? Mà bọn em đã làm gì ngồi nói chuyện hay sao ?"

" Chị Susie, chị giả vờ hỏi. Hay thực sự không biết?"

"Đương nhiên là giả vờ. Vết hôn rõ như vậy nếu chị mà không biết thì có lẽ chị phải vô chùa gõ mõ đi tu. Mấy vết bầm như thế này dù có trang điểm cũng không thể che hết được."

"Em xin lỗi chị Susie." Nữ diễn viên trẻ mỉm cười ngượng ngùng với quản lý riêng của mình. Và nghĩ về chuyện đêm qua cả 2 đã không kiềm chế được bản thân.

"May là không có buổi biểu diễn nào trong thời gian này. Chỉ có quay phim thôi."

"Đúng vậy."

"Nếu buổi biểu diễn, chị nhất định phải nghĩ được cách xóa đi vết bầm trên người em. Chắc chắn chị sẽ rất đau đầu "

"Đúng ạhhh"

"À Nong Earn, em như thế này, còn bác sĩ thì sao? Có nhiều vết bầm không?"

**

Câu hỏi của Susie có lẽ giống câu hỏi của cô y tá khoa da liễu, điều đó làm họ thắc mắc khi bác sĩ Falada đến làm việc trong chiếc áo sơ mi trắng dài tay, chiếc quần jean dài khoe đôi chân rất đẹp. Hơn nữa, chiếc áo đã lộ rõ những nếp nhăn. Mặc dù bác sĩ FahLada thường mặc áo sơ mi đi làm nhưng hiếm khi mặc quần jeans như thế này dù đã có chiếc áo khoác trắng che phủ thân trên cô ấy. Bởi vì họ đã từng nghe bác sĩ nói rằng nhìn cách ăn mặc như vậy trông không chỉnh chu. một Chiếc áo nhăn nheo khiến bác sĩ trông đáng nghi vì bác sĩ FahLada là người rất gọn gàng.

"Hôm nay tại sao bác sĩ Falada lại cần uống hẳn pha hai tách cà phê đặc?" Câu hỏi của cô y tá được bác sĩ nhờ pha cà phê dường như không nhận được câu trả lời nào từ các y tá khác.

"Còn thái độ của bác sĩ Fahlada thế nào?"

"Bác sĩ không nói gì cả rất điềm đạm. Thường thì bác sĩ mỉm cười với tôi. Nhưng lần này tới một lời chào cũng không có, thật kỳ lạ." Mấy cô y tá vẫn tiếp tục nói chuyện với về bác sĩ Fahlada mặc dù đã gần đến giờ phải làm việc.

Hôm nay bác sĩ Falada đến làm việc từ rất sớm, cô đến còn sớm hơn cả y tá. Cô y tá đã mang đến ly cà phê thứ hai nhưng vẫn như chưa uống ly nào. Điều gì khiên bác sĩ Falada kỳ lạ như thế.

Bàn tay mảnh mai lấy chiếc bút xinh xắn giấu trong bàn. Nụ cười trên khuôn mặt điềm tĩnh của bác sĩ Fahlada bắt đầu xuất hiện khi tay cầm bút. Cô bắt đầu viết lên một tờ giấy trắng. Chuyện tối qua, mặc dù lúc đầu cô ấy nghĩ rằng đó là một giấc mơ mà khi ở trong đó, cô có thể làm được mọi điều mà trái tim cô mong muốn. Nhưng thời gian trôi qua chất cồn trong cơ thể bắt đầu biến mất, cô ngay lập tức chắc chắn về việc mình đang làm, đó không phải là một giấc mơ, đó là sự thật, giấc mơ được chạm đến vượt ngoài mong đợi. Tiếng khàn rên rỉ, dấu vết hạnh phúc và thân hình trần trụi. Tất cả là bằng chứng cho việc đêm qua những cảm xúc khao khát đã được thỏa mãn. Thức dậy nhìn người phụ nữ xinh đẹp ôm trong vòng tay mình như ngày xưa, niềm hạnh phúc quay trở về. Không còn cảm thấy cô đơn khi ngủ một mình trong một căn phòng lớn nữa. Đêm qua, người phụ nữ độc ác đó vẫn là người hiểu cô nhiều hơn ai hết.

Cốc cà phê trên tay bác sĩ Fah-lada lại được đặt xuống khi có tiếng gõ cửa văn phòng và theo sau là giọng y tá nói rằng đã gần đến giờ gặp bệnh nhân đầu tiên của ngày hôm nay.

"Mời vào, bác sĩ đã sẵn sàng để khám bệnh."

***

Giờ làm việc trôi qua thật chậm, bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng cũng đã xong. Nhưng bác sĩ Fah-lada vẫn ngồi dựa lưng vào ghế để giảm bớt sự mệt mỏi. Có lẽ là do tối qua cô uống quá nhiều nên giờ đây cô kém tập trung hơn bình thường. Hoặc có lẽ là vì có những hình ảnh cứ chạy qua tâm trí cô .

Cốc! Cốc! Cốc!

"Bác sĩ Fah, tôi có chuyện muốn nói." Cô vẫn chưa nghĩ ra trưa nay ăn gì. bác sĩ Premsini cũng đến thăm phòng khám.

Đôi mắt cô tìm kiếm câu trả lời nào đó từ người bạn khi cửa phòng đã khóa. Cô ngồi xuống ghế khiến vị bác sĩ chủ căn phòng cười nhẹ. Cô đến hỏi tin sớm thế. Cô nghi ngờ bác sĩ Prem đã bị hai người bạn thân ép cô phải đi tìm hiểu những bí mật đã xảy ra đêm qua.

"Chuyện gì vậy."

"Bác sĩ Fah à, đừng có lơ. Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?"

"Cậu say, Bow say, tôi say, làm sao tôi biết được?" Giọng nói mượt mà, nhịp nhàng của cô khiến người nghe như bác sĩ Premsini cau mày. Vì những bạn thân của cô vẫn nhất quyết muốn biết sự thật từ cô.

"Ừm, chúng ta đều say rượu."

"Vậy tại sao cậu không hỏi Tankhun? Cậu ấy hoàn toàn tỉnh táo."

"Takhun nói rằng tối qua cậu đã đi với Earn Sanithada."

Bác sĩ Premsini cố gắng đi thẳng vào vấn đề mà cô muốn được giải đáp khi người bạn thân trước mặt cô cố gắng hết sức để khiến cô ngừng chú ý cho những câu hỏi đó. Và những gì cô ấy đang nhìn thấy bây giờ là trang phục của bác sĩ Fah-lada trông giống như trang phục mà tối qua cô mặc. Điều đó có nghĩa là nữ diễn viên đã không đưa bạn mình về nhà.

Vậy tối qua đã xảy ra chuyện gì? Khi bác sĩ Fah-lada say khướt, cô thường không kiềm chế được mong muốn của chính cô.

"Được rồi."

"Bác sĩ Fahlada, làm sao cậu có thể chắc chắn rằng nữ diễn viên kia có thể giữ bí mật? Nếu chuyện riêng tư của cậu bị tiết lộ cho người khác, cậu sẽ chịu thiệt."

Sự quan tâm của những người bạn thân là tình cảm đặc biệt khiến bác sĩ Fah-lada cảm thấy vô cùng biết ơn. Những người bạn không bao giờ tìm kiếm lợi ích từ nhau.

Ngoài việc là bạn bè, họ còn tin tưởng lẫn nhau và chăm sóc lẫn nhau để không ai phải cảm thấy cô đơn.

"Người phụ nữ đó chính là người đã đá tớ."

"Cái gì!" Cô sẽ không bị sốc nếu bác sĩ Fahlada không mỉm cười và cho cô ấy nhìn vào những vết bầm tím xung quanh bộ ngực được che bởi chiếc áo ba lỗ mỏng màu trắng của chính cô ấy.

"Thật, Earn chia tay tôi trước khi bay về Thái Lan.

"Đêm qua cậu và Earn có chuyện gì. Bác sĩ Lada, cậu có làm tổn thương Earn hay không?" Thay vì lo lắng cho bạn mình nhưng bác sĩ Prem lại tưởng tượng ra cảnh nữ diễn viên trên giường với bạn mình. Bạn của cô không thể kiểm soát được bản thân khi cô uống rượu.

"Không sao đâu, trước đây mỗi lần tôi uống rượu đến bất tỉnh. Earn luôn ở bên tôi". Nụ cười của người nói khiến bác sĩ Prem mỉm cười. Đôi khi chúng ta không cần những thứ xa vời mà chỉ cần có ai đó bên cạnh và có thể chấp nhận được việc chúng ta là ai đi chăng nữa.

"Vậy tiếp theo cậu định thế nào? Hai người sẽ quay lại với nhau hả?"

"Không nha"

"Tôi không tin, nụ cười của cậu như thế này thật đáng ngờ. Trái tim cậu sẽ không bao giờ quên được người đó. Nếu có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư."

Bác sĩ FahLada chọn im lặng không trả lời. Người bạn thân cười lo lắng trước khi họ bắt đầu ra khỏi phòng và đi ăn trưa.

***

Khi bạn cảm thấy cần được nghỉ ngơi cũng là lúc một ngày làm việc bận rộn cũng đã kết thúc. Những tia nắng đã khuất từ lâu sau đường chân trời, lúc này những con số chỉ thời gian là gần 9 giờ tối. Nữ diễn viên trẻ vừa quay xong một bộ phim truyền hình và trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ khiến quản lý Susie khó chịu với nụ cười đó. Lẽ ra nữ ngôi sao này phải lo lắng xem hôm nay có để lộ dấu vết không, thì giờ đây người lo lắng lại là cô.

Nhưng điều Susie thắc mắc hơn là từ lúc về thì nữa diễn viên cứ đi loanh quanh nhà xem có thứ gì bị đặt sai chỗ không.

"Nong Earn, em đừng có đi vòng vòng nữa chị chóng mặt quá"

"Em chỉ muốn đảm bảo căn phòng được gọn gàng."

"Chị không thấy phòng của Nong Earn có chỗ nào không gọn gàng cả, chị không hiểu em muốn gọn gàng gì nữa. " Susie không biết người mà cô chăm sóc đang muốn làm gì.

Từ khi Susie trở thành quản lý của cô ấy thì Nong Earn hiếm khi phải thuê người giúp việc dọn phòng vì tất cả cô đều tự tay dọn dẹp, sắp xếp.

"Không có gì. Bác sĩ sẽ đến sớm thôi."

"Nong Earn, làm sao em biết bác sĩ Falada sẽ đến đây?"

"À, bác sĩ để quên điện thoại chỗ Earn." Một nụ cười vang lên. Người quản lý Susie vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc. Bác sĩ Fahlada là người rất kỹ tính. Làm sao cô có thể không kiểm tra xem có quên đồ hay không?

"Bác sĩ cố tình quên. Hay là quá vội nên quên mất?"

"Chị Susie tự hỏi bác sĩ đi. Lúc đó đang ngủ nên em không biết." Tiếng gọi đến từ chủ nhân của chiếc điện thoại ngay lập tức khiến ngôi sao trẻ nở nụ cười. Và một lần nữa, Susie phải có vẻ mặt không hiểu hành động của nữ diễn viên trẻ được cô chăm sóc. Khi cô ấy quay lại phòng ngủ riêng, rồi mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra. Nếu mắt cô nhìn đúng, cô có cảm giác như cô ấy đang mặc thứ gì lạ lùng bên trong vậy.

"Bác sĩ sẽ đến lấy điện thoại, sao Nong Earn lại không mặc quần áo đàng hoàng vào?"

*Zời ơi người ta xài chiêu mỹ nhân kế đó bà nội Susie à 😊))

Câu trả lời được hồi đáp bằng một nụ cười từ người được Susie hỏi.

***

Nữ diễn viên nhờ người chị Susie đợi bác sĩ FahLada và đưa cô ấy lên chung cư. Gương mặt điềm tĩnh của bác sĩ Falada xinh đẹp khiến người đang đi bên cạnh như Susie không dám hỏi những gì Susie muốn biết, cũng không dám hé một nụ cười. Susie chỉ biết rằng bây giờ cô ấy phải làm nhiệm vụ là đưa bác sĩ đến phòng Nong Earn.

Lúc đầu Susie nghĩ cô có thể thấy nụ cười của bác sĩ. Nhưng không, không một biểu hiện gì cả, thậm chí không có một từ nào được thốt ra từ cổ họng bác sĩ.

Cánh cửa căn hộ đóng lại. Ánh mắt của bác sĩ FahLada nhìn nhìn xung quanh trước khi dừng lại ở người phụ nữ mặc áo choàng trắng trước mặt, khuôn mặt điềm tĩnh vẫn phát huy tác dụng mặc dù trong lòng cảm thấy không hài lòng khi cô nhìn thấy người trước mặt không ăn mặc đàng hoàng chút nào.

"Bác sĩ vào đi."

"Ừ," câu trả lời trong cổ họng cô gần như không thể nghe được. Nhưng Susie đứng cạnh lại lén nhìn thấy bác sĩ đang nhìn Nong Earn. Cô có thể thấy rõ trong mắt bác sĩ có vẻ không hài lòng.

"Earn vừa mới tắm xong. Vì thế Earn bảo Susie xuống đón bác sĩ."

Susie cảm thấy ngơ người, Nong Earn đã tắm xong từ lâu rồi và cô ấy từ chối mặc một quần áo đàng hoàng.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đối diện nhìn nhau trên ghế sofa. Có người lén nhìn bọn họ, chẳng hạn như... Susie. Susie muốn bắt họ lại ngồi cạnh nhau. Ok bác sĩ thiên thần của Susie, bác sĩ đến lấy lại điện thoại hay đến ngồi nhìn chằm chằm vào mặt chủ phòng vậy hả. Và chủ nhân của căn phòng này làm ơn buộc áo choàng của cô một cách gọn gàng giùm.

Nong Earn của Susie đang tiến lại gần bác sĩ nói điều gì đó trước khi dẫn bác sĩ về phía phòng ngủ. Nếu họ cứ như thế cùng nhau vào trong phòng ngủ Susie làm sao có cơ hội được xem phim tiếp chứ. Sự tò mò của Susie gần như tăng vọt.

Cửa phòng ngủ của nữ diễn viên đóng lại. Đã năm phút trôi qua mà hai người vẫn chưa ra ngoài. Làm sao họ lấy điện thoại trong phòng ngủ lâu vậy? Susie muốn biết!!! Cô cố gắng lắng nghe xem có tiếng động nào không.

Cho đến cuối cùng, sự tò mò đã vượt qua tất cả. Sẽ không có gì sai nếu người quản lý gõ cửa và nói với nữ diễn viên trẻ rằng cô phải về đây, phép lịch sự nên vậy đúng không?? Mặc dù bình thường khi đưa Nong Earn về cô sẽ chỉ ngồi và nghỉ ngơi trong 10 phút đến 20 phút, thảo luận về lịch trình ngày hôm sau rồi rời đi mà không cần nói với chủ phòng.

Susie đang áp tai vào cửa để lắng nghe những âm thanh bên trong. Nhưng cô không nghe thấy gì cả ngoài sự im lặng. Susie quyết định bấm mã mở khóa trước cửa phòng ngủ mà cô đã biết rõ. Lý do biết được mật khẩu phòng ngủ là vì cô phải chăm sóc thật cẩn thận cho sức khoẻ nữ diễn viên này, sẽ có những tình huống ốm đau, ngất xỉu mà cần phải có người biết được mật mã căn phòng đó.

"Ummm!" Cảnh tượng trên giường trước mặt khiến Susie lấy tay che miệng. Khi Nong Earn của Susie đang ngồi lên bác sĩ FaLada trên giường một cách gay cấn, Susie không thểngờ rằng Nong Earn lại là người cưỡi lên bác sĩ FahLada.

Hai người phụ nữ vừa mới tách ra khỏi nhau thì cánh cửa mở ra, và chính bác sĩ Fahlada là người nhanh chóng có thể giữ vẻ mặt bình thường hơn là nữ diễn viên đang có nét xấu hổ. Hơn nữa, chiếc áo choàng trông không ổn chút nào. Nụ cười chế nhạo của người quản lý Susie khiến bầu không khí trở nên xấu hổ và nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế.

"Chị nghĩ bác sĩ sẽ đến lấy điện thoại và ngồi chơi thôi. Chị vào để nói là chị về đây."

"Vâng, lần sau chị không cần phải nói với em đâu."

"Ngày hôm nay thật đặc biệt Nong Earn, chiều mai chị đến đón em nha."

"Vâng"

Cửa phòng ngủ lại đóng lại. Nhưng trong phòng ngủ vẫn không hề có tiếng nói chuyện, chiếc điện thoại vẫn còn nằm trong túi áo choàng trắng. Bằng sự cố tình nào đó của chủ nhân căn phòng khiến chiếc áo choàng trễ xuống. Ánh mắt điềm tĩnh của bác sĩ nhìn cô khiến nữ diễn viên phải ngoái lại nhìn áo mình, nhưng khi quay lại nhìn ánh mắt đó, biết được mục đích của bác sĩ, cô không khỏi xấu hổ. Bác sĩ nhìn vào khe hở của áo choàng nơi mà một phần cơ thể của cô lộ ra ngoài.

"Tôi phải về đây, đưa điện thoại cho tôi." Một lần nữa, bác sĩ Fahlada phải quay đi và cố gắng không nhìn vào bất cứ thứ gì đang khơi dậy cảm xúc của cô.

Khi bước vào căn phòng trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cô gần như không nói nên lời, mọi thứ được sắp xếp theo cách cô muốn. Mọi sự sắp xếp của căn phòng khiến cô cảm thấy thoải mái. Thậm chí tỉ mỉ đến từng chi tiết, mọi thứ được sắp xếp theo một cặp tạo cảm giác ấm áp. Từ lúc họ quen nhau Earn luôn thích mua đồ theo cặp.

"Bác sĩ"

"Tôi về đây , đưa điện thoại cho tôi." Giọng cô trở nên bình tĩnh hơn, bác sĩ Fahlada đứng dậy bước ra phía người phụ nữ xinh đẹp vẫn đang mặc áo choàng trắng

"Earn bây giờ thuộc về bác sĩ."

"Nếu cô muốn thì tôi sẽ làm với cô."

"Chịii!!!" Đôi mắt nghiêm nghị của nữ diễn viên xinh đẹp dùng bàn tay mềm mại đẩy cơ thể người phụ nữ phía trước ngã xuống giường. Làm sao bác sĩ có thể nói chuyện như thế này? Cô ấy coi cô như một thứ vô giá trị. Hay cô ấy chỉ xem cô là nơi để trút bỏ những ham muốn của mình?

Đôi mắt giận dữ của người phụ nữ đang đè lên mình làm bác sĩ gần như muốn bật cười. Nếu cô ấy không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình chắc hẳn cô ấy sẽ cười lớn vì vẻ mặt tức giận của nữ diễn viên trẻ này. Thay vì trông đáng sợ, ngược lại, cô thấy thật dễ thương khi thấy một người đẹp tức giận.

"Không đúng hả? Cô là người chủ động mà."

"Từ khi nào bác sĩ lại trở nên như thế này? Tại sao chị không chịu trách nhiệm cho những gì chị đã làm?!"

"Tôi phải chịu trách nhiệm với cô hả?" Đôi môi kia cúi xuống đè môi bác sĩ cùng với sự phẫn nộ khiến bác sĩ Fahlada phải quay đi vì thấy đau đớn.

Nụ hôn mãnh liệt dần chuyển thành nụ hôn ngọt ngào, mềm mại mà như cô khao khát. Một vết đỏ trên ngực lộ ra khiến bác sĩ Fahlada phải rời nụ hôn và chuyển người phía trên xuống phía dưới. Ngón tay cô chậm rãi chạm vào vết đỏ trước khi cởi chiếc váy ngủ mỏng manh ra. Cơ thể trần trụi của người phụ nữ trước mặt khiến bác sĩ Fahlada không thể cưỡng lại ham muốn của mình. Cô liên tục hôn lên bộ ngực nơi có những vết đỏ.

"Có đau không?"

"Không, Earn chỉ thuộc về bác sĩ. Earn chưa từng làm điều này với ai ngoài chị. Earn chỉcó mình chị thôi". Những lời được truyền đạt chỉ hai chúng tôi hiểu, hai con người biết rõ về nhau. Khuôn mặt lạnh lùng giống như ngày xưa của bác sĩ Fahlada mỉm cười với người phụ nữ khỏa thân trước mặt, những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt cô ấy.

Đôi môi ngọt ngào, mềm mại chạm vào đáp trả lại mọi tình cảm. Biết rõ rằng không có gì để chứng minh những lời nói đó của người phụ nữ này là sự thật nhưng làm chuyện người lớn vào ban đêm sẽ là bằng chứng tốt nhất sẽ cho thấy toàn bộ cơ thể và trái tim của người phụ nữ tên Sanithada có thành thực hay không. Nó thuộc về bác sĩ FahLada, cùng một người, không thay đổi.

Nụ hôn mà họ khao khát dành cho nhau dường như vẫn chưa hề dừng lại, họ vẫn trao cho nhau những cái chạm ngọt ngào mà họ mong muốn để có thể cảm nhận được những cảm xúc chất chứa trong trái tim từ đối phương. Đôi môi ngọt ngào cuốn vào nhau và trao nhau những nụ hôn say đắm mà không có điểm dừng. Bác sĩ Fahlada thả người phụ nữ bên dưới cơ thể cô, cô tự tay cởi những chiếc khuy áo sơ mi của mình, tiếp đến là lớp áo bên trong.

Da của cơ thể vẫn còn rõ những vết đỏ của một đêm mất kiểm soát. Hai cơ thể trần trụi trạm vào nhau hạnh phúc không nói nên lời. Cảm giác như mới hôm qua thôi, hai người còn tràn đầy sự yêu thương. Bàn tay thon dài mềm mại vuốt ve tấm lưng xinh đẹp mịn màng lấm tấm mồ hôi khi cơ thể của hai người tình đang dính chặt vào nhau hơn.

Một đêm tràn ngập hơi ấm của hai thân thể vẫn tiếp tục diễn ra với nhịp điệu hạnh phúc vang vọng suốt cả đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net