Chương 8. Không thể rời mắt khỏi người đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xung quanh vang lên đầy tiếng nói của vị đạo diễn đang chăm chỉ, miệt mài hướng dẫn ekip đoàn phim của mình dàn dựng địa điểm, đạo cụ. Nhưng đôi mắt xinh đẹp của nữ diễn viên trẻ vẫn thẫn thờ nhìn ra hướng sân trước của ngôi biệt thự xinh đẹp. Đoàn sản xuất phim quyết định sử dụng dinh thự này làm địa điểm quay phim cho ngôi nhà của nữ chính trong bộ phim.

Đã hai ngày kể từ khi cô xuất viện. Bác sĩ chưa bao giờ đến thăm hay kiểm tra cô nữa kể từ ngày hôm đó. Chỉ có nam bác sĩ trẻ đó đến khám cho cô. Khi cô hỏi về điều đó, câu trả lời duy nhất là bác sĩ Fah-lada chỉ đến kiểm tra thay bác sĩ Wut khi anh ấy co việc khẩn cấp.

"Em đang thiền ở đây phải không, Earn?" Giọng nói của nam diễn viên trẻ đưa nữ diễn viên trẻ thoát khỏi trạng thái thất thần rồi mỉm cười đáp lại và nhận lấy kịch bản mà cô đã vô tình quên mất.

"Cảm ơn, Rit."

"Susie đưa nó cho anh vì em để quên nó trong xe." Rit vẫn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nếu người phụ nữ trước mặt anh ấy là mẫu người anh ấy thích thì thật tuyệt. Anh ấy sẽ có thể tán tỉnh cô ấy giống như việc anh ấy đã làm mỗi khi nữ diễn viên nào đó mới gia nhập làng giải trí. Nhưng khi được quảng bá một bộ phim truyền hình, anh không thể phủ nhận rằng trong giới giải trí này các nghệ sĩ thường xuyên có rất nhiều tin đồn.

"Chị Susie đâu, em không thấy cô ấy."

"Anh thấy chị ấy đang gọi điện và đặt lịch hẹn gì ấy."

"Lịch hẹn của em?"

"Chắc là lịch trình chăm sóc da liễu vì chị ấy nói đã hẹn trước với bác sĩ."

Chàng trai đẹp trai tiếp tục kể câu chuyện được nghe từ người quản lý của Earn. Nhưng hiện tại, có vẻ như cô ấy không chăm chú lắng nghe những lời nói của Rit lắm. Môi cô nở ngay một nụ cười ngay khi được nghe đến tên ai đó.

"Chúng ta có bao nhiêu cảnh quay cùng nhau?"

"Chỉ có một cảnh thôi, nam diễn viên đến nhà nữ diễn viên theo lời mẹ của anh ấy. Anh ấy gặp được cô gái trong mơ của mình và yêu cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên".

"Lãng mạn quá, yêu ngay từ lần gặp đầu tiên."

"Em nói và cười như thế này, chắc là em đã từng yêu ai như vậy đúng không?" Lời trêu chọc của anh chàng trẻ tuổi dường như không có câu hồi đáp, chỉ có nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp là đáp lại câu hỏi ấy.

Nữ diễn viên trẻ xin phép dành thời gian ngồi một mình xem kịch bản nhưng những dòng chữ trong kịch bản khiến cô không mấy hứng thú vì trái tim cô lại đang nhung nhớ về mối tình đầu của nó.

Công viên về đêm thật cô đơn đối với một cô gái trẻ từ mười tám đến mười chín tuổi như cô. Xung quanh có rất nhiều những khuôn mặt xa lạ, họ nói những ngôn ngữ đến từ nhiều quốc gia khác nhau và những nền văn hóa khác nhau. Cô gái trẻ quyết định đi du học vì mong muốn của gia đình. Cha mẹ muốn cô con gái xinh đẹp của mình tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng. Nhưng họ quên mất rằng cô vẫn đang ở độ tuổi ăn chơi, tận hưởng niềm vui trong cuộc sống. Cô tràn ngập cảm giác chán nản vì phải sống một mình ở nước ngoài. Dù là con của một sĩ quan quân đội nhưng người phụ nữ tên Earn Kanlatha không đủ mạnh mẽ để chấp nhận cuộc sống tự lập như thế này. Cô mới xa nhà được bốn tháng, những giọt nước mắt mong mỏi được về quê nhà vẫn không ngừng tuôn rơi. Có lẽ vì cô nhớ nhà rất nhiều.

"Ôi! Xin lỗi" Một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo khoác màu nâu khiến cô gái trẻ phải lau nước mắt nhanh chóng rồi cúi xuống giúp nhặt cuốn sách giúp người phụ nữ đó. Khi vô tình nhìn cô, ánh mắt ngọt ngào của người mà cô va phải đang quan sát một cách thích thú vì cô ấy nghe thấy một câu cảm thán bằng tiếng mẹ đẻ của mình.

"Không sao đâu, khăn tay để lau nước mắt nè."

"Chị là người Thái hả!!" Cú sốc đó có lẽ là phản ứng của cô gái trẻ vừa rơi nước mắt. Khi cô nghe thấy một giọng nói ngọt ngào và nụ cười của người phụ nữ trước mặt chính là người cùng quê hương với cô.

"Bạn học ở đây à? Rất vui được gặp bạn."

"Vâng."

"Tôi là Fah-Lada."

"Ừm...Tôi là Earn Kanlatha" Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt ngọt ngào của người phụ nữ mặc trên người chiếc áo khoác ấm áp khiến cô gái mười chín tuổi đỏ mặt rạng rỡ. Cô đã gặp rất nhiều phụ nữ nước ngoài xinh đẹp. Nhưng hiếm có người phụ nữ Thái nào lại xinh đẹp tuyệt trần như thế này ngoài những người nổi tiếng và diễn viên mà cô hay bắt gặp trên TV, báo đài...

"Bạn đang khóc vì nhớ nhà à? Đi một mình à?"

"Ừ, tôi đến một mình. Còn bạn..."

"Tôi đến để học cải thiện lĩnh vực chuyên môn của mình thôi."

Đôi mắt cô gái trẻ vẫn dõi theo bóng lưng người phụ nữ ôm cuốn sách dày cộp bước đi. Nhưng hôm nay, cô không còn cảm thấy cô đơn nữa khi mà phát hiện ở một đất nước xa lạ, có những sự trùng hợp khiến trái tim cô cảm thấy được an ủi. Ai có thể ngờ rằng cô sẽ vô tình gặp phải một người phụ nữ cùng quê hương dù chưa từng gặp mặt?

"Cảm ơn vì chiếc khăn tay." Chiếc khăn ngập mùi thơm này vẫn chưa được sử dụng vì cô đã không còn rơi nước mắt nữa. Trên môi là nụ cười ấm áp. Sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ đầy ấn tượng. Có hàng triệu người trên khắp thế giới nhưng hai chúng tôi lại va vào nhau một cách kỳ diệu.

Tại bữa tiệc ở trong căn biệt thự sang trọng của các tiền bối trong khoa, họ rất muốn mời các hậu bối đến dự bữa tiệc này. Điều này khiến cô gái mười tám, mười chín tuổi chán nản và thở dài nhiều lần. Nếu không phải là bữa tiệc dành cho hội sinh viên Thái Lan đến học tại trường đại học này thì có lẽ cô đã không đến.

Người phụ nữ trong bộ váy màu ngọt ngào cầm ly nước màu hổ phách, nụ cười ấm áp đó đang nói chuyện thân thiện với mọi người. Khiến người đang nhìn trộm phải nhanh chóng quay ngoắt đi khỏi ánh mắt đang nhìn chằm chằm lại như thể đã biết.

"Earn, em có uống không?"

"Em không biết uống rượu,"

Cô trả lời vị tiền bối là chủ nhân của bữa tiệc này. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía người phụ nữ đang ở trong vòng vây của rất nhiều người.

"Em thật là một cô gái ngoan. Đây không phải là Thái Lan, sẽ không ai phán xét gì chúng ta cả."

"Em biết."

"Em đang nhìn bác sĩ Fah-lada phải không?"

"Bác sĩ?"

"Đúng, bác sĩ Fah-lada đã đến để học cải thiện chuyên ngành của mình ở trường này. Cô ấy là bác sĩ da liễu. Cô ấy rất nổi tiếng và có nhiều người muốn tán tỉnh cô ấy vì cô ấy rất xinh đẹp ".

Đúng như lời tiền bối nói vì bác sĩ không có thời gian rảnh. Cô nên tự mình rút lui. Ban công biệt thự sang trọng với tầm nhìn về phía xa về đêm. Có lẽ đây là khu vực duy nhất có được sự yên tĩnh khi bên trong buổi tiệc đang bắt đầu tạo ra những tiếng động lớn theo nhịp điệu của âm nhạc.

"Đứng một mình có cô đơn không Nong Earn?" Một lời chào kèm theo nụ cười trên khuôn mặt xinh xắn khiến cô bé đang đứng ngắm nhìn khung cảnh xa xa không khỏi ngạc nhiên và nhận lấy ly nước cam được người đó đưa cho.

"Chưa hai mươi, không nên uống rượu."

"Làm sao chị biết được, bác sĩ Fah-lada?"

"Em có thể gọi chị là Fah hoặc Bác sĩ."

"Vậy em sẽ gọi chị là bác sĩ."

Những nụ cười ngọt ngào cùng với ánh mắt tình ý là những thứ được hai người giao tiếp với nhau. Trong mắt cô bác sĩ xinh đẹp, cô mãi mãi chỉ là một cô bé. Những lời bác sĩ đã nói nhiều lần nhắc nhở rằng cô vẫn còn là một đứa trẻ và còn nhiều điều phải học hỏi.

Nhưng không biết từ khi nào cả hai đã đứng sát lại gần nhau và họ có rất nhiều câu chuyện để cùng bàn luận.

"Nếu em cô đơn. Bác sĩ phải đến gặp em."

"Được rồi"

"Hứa với em đi."

"Chị hứa." Tiếng ly chạm vào nhau là sự khởi đầu của một lời hứa. Dù hai người mới tìm hiểu và quen nhau. Đôi mắt cô gái trẻ nhìn bác sĩ xinh đẹp không ngừng. Hoặc có thể là do rượu. Điều đó khiến bác sĩ trông có vẻ rất thân thiện và khiến trái tim cô đập rất nhanh.

Chủ nhân của đôi môi mỏng xinh đẹp đang nhấp từng ngụm rượu trên tay như thể đang rất vui vẻ, khiến trái tim cô gái trẻ lại rung động và ánh mắt của bác sĩ Fah-lada cũng đáp lại ánh nhìn của cô. Bác sĩ Fah-lada mỉm cười với cô và làm như thể biết Earn đang nghĩ gì.

"Em nhìn chị chăm chú như thế này, em đang nghĩ gì về chị?"

"Có sai không khi em ngắm nhìn một người đẹp đang đứng trước mặt?"

"Em không sai đâu, cô bé ."

"Earn là người lớn. không phải là cô bé."

"Em vẫn sẽ là cô bé của chị cho đến khi em lớn." Bác sĩ Fah-lada có biết rằng cô đã khiến trái tim cô gái trẻ ấy đập loạn nhịp. Ấn tượng của cô tăng nhanh đến mức cô không chắc chắn về tình cảm của mình dành cho bác sĩ Fah-Lada. Hay đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên với một người phụ nữ, bác sĩ Fah-lada?

***

Đôi mắt mệt mỏi của bác sĩ Fah-lada nhắm nghiền khi đang tựa lưng vào chiếc ghế trong phòng khám của chính mình. Chỉ còn 1 bệnh nhân nữa thôi.

Hôm nay cô chưa đọc báo cáo của bệnh nhân nhưng cô cảm thấy rất mệt và muốn nghỉ ngơi một chút.Bác sĩ Fah-lada mệt nhưng không phải vì kiệt sức về thể chất. Cô biết nguyên nhân thực sự là gì. Người phụ nữ xấu tính đó đã rời bệnh viện hai ngày trước và cô cố gắng kiên định không lên kiểm tra hay hỏi thăm thông tin về người phụ nữ đó nữa.

"Làm sao tôi có thể ngừng nghĩ về cô ấy?" Cô tự nói với chính mình để nhắc nhở rằng trái tim cô lại đang nghĩ về người phụ nữ xấu tính đó. Dù cố gắng giữ kín trong lòng nhưng cô vẫn luôn nghĩ về những kỷ niệm trước đây mà họ đã rất hạnh phúc khi gặp nhau và bên nhau. Bởi cô vẫn yêu người phụ nữ đó dù người đó làm cô đau khổ.

Cốc! Cốc! Cốc!

"Bác sĩ Fah-lada. Bệnh nhân đã đến." Giọng nói của y tá gợi bác sĩ Fahlada trở lại thế giới thực một lần nữa.

"Tôi đã sẵn sàng, mời cô ấy vào đi."

Cánh cửa lại được mở ra. Đôi mắt ngọt ngào của bác sĩ Fah-lada trở nên hoàn toàn vô cảm khi không chỉ có người quản lý của ngôi sao bước vào phòng. Theo sau còn có một người khác nữa, người mà vừa ở trong suy nghĩ của cô.

"Mời ngồi." Cô cố gắng nói trôi chảy nhất có thể để không để những người trong phòng biết được cảm xúc của mình, trái tim cô đang đập một cách kỳ lạ khi cô nhìn thấy nữ diễn viên trẻ xinh đẹp vẫn tỏ ra nhìn chằm chằm vào mình như mọi khi, cô ấy luôn làm vậy khi muốn cầu xin điều gì đó.

"Bác sĩ, hôm nay tôi đưa Nong Earn đến gặp bác sĩ vì cô ấy lại bị phát ban." Susie gần như nói một mạch dài không ngừng. Khi nhìn thấy ánh mắt điềm tĩnh của bác sĩ xinh đẹp, cô cảm thấy sợ hãi.

"Vì thế?"

"Earn vẫn còn phát ban nhưng vài ngày nữa cô ấy sẽ phải chụp ảnh. Vậy nên..."

"Cởi áo ra để tôi có thể kiểm tra."

Họ đang nhìn nhau vì những gì Bác sĩ nói nhưng Susie thì đang thở hổn hển.

"Bác sĩ có muốn Earn cởi áo ở đây không?"

"Nếu không thể làm được thì hãy đi đi vì tôi không có nhiều thời gian dành cho sự lằng nhằng của cô". Bác sĩ vừa nói vừa nhìn chiếc áo sơ mi trắng bó sát lấy thân hình xinh đẹp.

Chiếc cúc đầu tiên được cởi ra trong trạch thái rất bình tĩnh, cô nhìn lại vị bác sĩ đang ngồi trước mặt mình. Nữ diễn viên xinh đẹp mím môi khi cởi cúc áo. Dù Susie có can ngăn nhưng cô ấy cũng không nghe. Bác sĩ thách thức cô như thế này chắc bác sĩ cho rằng cô không dám làm.

Chiếc cúc thứ hai đang được nới lỏng và cô đang nhìn chằm chằm vào bác sĩ Fahlada, người cũng đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Bác sĩ từng nói cô không muốn ai nhìn thấy làn da trắng mịn của Earn ngoại trừ cô ấy. Nếu bác sĩ vẫn còn giác với cô, cô ấy sẽ không để Earn cởi hết tất cả cúc áo trên cơ thể.

Làn da trắng mịn trên ngực cô dần lộ ra khi hai cúc trên cùng được cởi bỏ. Chiếc cúc thứ ba lại tiếp tục được đôi bàn tay thon thả của nữ diễn viên nới lỏng. Mọi cặp mắt trong phòng đổ dồn vào Earn nhưng khiến hai người chỉ liếc nhau một cái là biết đó là chuyện gì.

"Dừng lại! mọi người ra ngoài đi. Tôi sẽ một mình khám cho bệnh nhân trong phòng này thôi."

Hai người còn lại trong phòng nhìn nhau khi nghe thấy giọng nói lớn của bác sĩ cắt ngang bầu không khí trong khi người thứ ba vẫn đang cởi nút. Susie bừng tỉnh lại và siết chặt đôi bàn tay đẫm mồ hôi của nữ diễn viên trẻ. Dù có vẻ mặt bình tĩnh nhưng cô biết tay Earn đang run.

"Bác sĩ, xin hãy chăm sóc cho cô ấy." Susie không chắc vết phát ban mà Earn đề cập có phải là thật hay không, nhưng hãy đảm bảo rằng triệu chứng của Earn phải biến mất trước ngày chụp ảnh.

Cánh cửa lại đóng lại, trong phòng chỉ còn bác sĩ và bệnh nhân đang nhìn nhau. bác sĩ Fah-lada vẫn nhìn vào hai chiếc cúc áo đã được cởi ra khoe làn da trắng ngần. Hồ sơ của bệnh nhân vẫn được đặt trên bàn và bác sĩ Fah-lada quyết định đứng dậy và lại gần nữ diễn viên trẻ.

Chỉ còn hai người trong căn phòng này với quần áo chưa được cởi hết của nữ diễn viên trẻ xinh đẹp. Nữ diễn viên trẻ đang nhìn chằm chằm một người phụ nữ mặc váy toát lên vẻ gợi cảm. Bác sĩ khiến cô rất phấn khích nhưng cô sẽ không bày tỏ cảm xúc của mình ra ngoài. Thử thách mà bác sĩ đề ra khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ dù đã từng làm điều này nhiều lần với vị bác sĩ. Nhưng vì họ đã xa nhau một thời gian dài nên điều đó khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng.

"Tôi có thể kiểm tra vết phát ban của cô được không?" Bác sĩ trịnh trọng nói khi nhịp tim của cô đã trở lại bình thường. Nhưng có vẻ như trái tim của nữ diễn viên trẻ lại bắt đầu loạn nhịp.

Chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn từ từ rơi ra khỏi cơ thể xinh đẹp của cô. Trên người cô chỉ còn mảnh vải nhỏ màu đen, che đi phần cần che. Những vết phát ban nhỏ nằm trên tấm lưng mảnh khảnh, mềm và trắng nõn.

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve phía sau, hơi thở thổi vào người bị kiểm tra khiến cô mím chặt môi, cố gắng ngăn nước mắt của mình. Họ ở gần nhau nhưng lại không thể chạm vào nhau như ý muốn. Cô nhớ từng cái chạm, nhưng giờ đây cô không thể quay lại như trước.

Đôi mắt bác sĩ Fah-lada lại tĩnh lặng khi Earn quay lại đối mặt với cô. Bàn tay đang chạm vào vết ban đỏ dừng lại, bàn tay cô bị giữ trong bàn tay mềm mại của người phụ nữ trước mặ. Người phụ nữ chỉ che phần thân trên bằng một chiếc áo ngực. Hai mắt lặng lẽ nhìn nhau như thể cả hai đều muốn biết trong suy nghĩ của đối phương có điều gì. Đôi môi mỏng xinh xắn của ngôi sao trẻ dường như muốn nói điều gì đó nhưng cô lại im lặng khi khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ Fah-lada quay đi.

"Bác sĩ..."

Cánh tay gầy gò vòng qua cổ cô khiến bác sĩ Fah-lada quay lại và chú ý đến người phụ nữ trước mặt cô một lần nữa. Khoảng cách giữa họ rất gần và khiến trái tim của cả hai đập rất mạnh. Những cái chạm thân thuộc như kích thích họ muốn trải nghiệm lại những cảm giác thân thuộc và ánh mắt cầu xin từ người yêu cũ khiến cô ấy không thể nghĩ được gì khác ngoài hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net