Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh kem?

Tần Văn ôm cục tức nãy giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ xả.

Cô ta đập thẳng cái bánh kem xuống đất, kem văng tung tóe đầy sàn, vẻ mặt gã đàn ông trở nên cứng đờ, không dám nói câu nào sợ chọc đến Tần Văn.

Trong ánh mắt của người phục vụ đã tỏ ý muốn mắng người.

Thấy vậy, những vị khách còn lại bịt mắt con mình: "Không được học theo cái dì hư hỏng đó nhé."

Ăn cắp tiền gì chứ, bây giờ bọn họ mới phát hiện người phụ nữ không có giáo dục này vậy mà còn đổ oan cho con nít!

Bị chọc thủng còn trút giận lên bánh kem nữa!

Đứa nhỏ bị hàm oan kia đúng là xui xẻo, nhỡ mà xử lý không khéo thì đời này coi như xong! Sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa nhòa trong cả tuổi thơ của cô bé! Có một vị khách gọi ông chủ tới, bày tỏ rằng không muốn ở chung một chỗ với người như vậy.

Bọn họ xem như có chung một kẻ địch, ai cũng nhìn Tần Văn với vẻ ghê tởm.

Ông chủ cũng khó xử, chỉ có thể tiến lên nói: "Vị khách này..."

Tần Văn móc từ trong túi ra một cái thẻ, hung hăng ném vào mặt ông chủ, tức giận mắng: "Đuổi hết đám người này ra đi! Tôi bao hết chỗ này!"

Không phải là thẻ phụ của Tần tiên sinh sao! Không phải chỉ là tiền thôi sao!

Tần Văn xấu hổ không chịu được, bà đây cũng có vậy! Cô ta muốn mua luôn cái cửa hàng này, đập hết bánh kem cho hả giận!

Mặt ông chủ tái mét, không thèm cãi nhau với phụ nữ, trực tiếp sai người phục vụ gọi cho bảo vệ của trung tâm thương mại.

Người đàn bà điên kia tự nhiên đến đây...đuổi hết khách đi, sau này ông còn buôn bán kiểu gì được nữa!

Tần Văn thấy ông chủ cho cô ta ăn bơ, khuôn mặt xinh đẹp hết đỏ lại tím.

Quá lộn xộn.

Giản Ánh An cười trên nỗi đau của người khác, gây ra họa lớn như vậy rồi chẳng lẽ Tần tiên sinh còn định đưa thẻ phụ cho cô ta sao? Đưa mắt nhìn tấm thẻ phụ trơ trọi nằm dưới mặt đất, Giản Ánh An dạy Tần Miên Miên: "Em thấy chưa, ỷ thế hiếp người thì phải nhận hậu quả như vậy."

Tần Miên Miên rầu rĩ không vui: "Cô út làm như vậy là không đúng."

Giản Ánh An: "Không đúng thì đừng học theo."

Người đàn ông cắn răng nói: "Tần tiểu thư, hay là chúng ta đi trước đi."

Đợi lát nữa bảo vệ lên thật thì mọi chuyện còn khó coi hơn, hắn cũng không muốn mất mặt chung với cô ta.

Tần Văn hét to: "Cút! Cút! Anh cút ngay cho tôi!"

Đôi mắt cô ta đỏ lên.

Đằng nào cô ta cũng là người không có giáo dục rồi, không sao cả! Tần Văn hít sâu một hơi, nhặt thẻ phụ dưới đất lên, không thèm quan tâm đến bất cứ ai trong cửa hàng mà lập tức chạy ra khỏi tiệm bánh.

Người đàn ông kia bị bỏ lại, Giản Ánh An nhìn thấy miệng hắn đang mấp máy, giống như đang mắng chửi gì đó.

Rất nhanh sau đó gã đàn ông kia cũng chạy đuổi theo sau.

Sau khi được xem miễn phí một bộ phim không hay cho lắm, Giản Ánh An hỏi: "Miên Miên, em ăn xong chưa?"

Ăn xong rồi thì đi thôi.

Người phục vụ đang quét dọn phần kem trên mặt đất, ông chủ còn tặng riêng cho Tần Miên Miên một con thỏ bông lông xù.

Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có Miên Miên mới thu hút được nhiều khách như vậy, chỉ là không ngờ còn kéo theo một người đàn bà điên đến, ông chủ mỉm cười: "Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."

Tần Miên Miên nhận được thỏ bông liền quên hết cảm giác không thoải mái trong lòng.

Bé ôm thỏ bông, chân thành khen ngợi: "Cảm ơn chú ạ, bánh kem ăn rất ngon!"

Còn chuyện lần sau, nàng lén nhìn về phía Giản Ánh An, nếu chị không đưa bé đi nữa thì sẽ không có lần sau. Nhưng tỷ tỷ nhất định sẽ dẫn bé tới, bởi vì tỷ tỷ là tốt nhất!

Bé hạnh phúc đến mức không thể kiềm lại được.

Tần Miên Miên suy nghĩ một hồi, đưa thỏ bông cho Giản Ánh An: "Trong phòng em còn rất nhiều thú bông, cái này cho chị nè!"

Thỏ con và Giản Ánh An.

Không hợp.

Nhưng trong mắt Tần Miên Miên lại cực kỳ hài hoà, bởi vì cả hai đều là sự tồn tại vô cùng dịu dàng!

Giản Ánh An sờ đầu Tần Miên Miên, đưa nàng trở về nhà họ Tần.

***

Tần Hành đang ở sảnh lớn chờ hai chị quay về.

Đứa nhỏ 5 tuổi lo lắng đi tới đi lui trong sảnh, lâu lâu lại nhìn về phía cổng lớn, trong mắt là lửa giận kinh hoàng. Chị hai đi ra ngoài vậy mà không đưa cậu theo! Lại còn đi cùng Giản Ánh An!

Cậu nhớ đến lời của đám người hầu.

Hóa ra Giản Ánh An không phải con nuôi gì đó.

Chị ta mới chính là chị ruột của mình.

Chị hai mà cậu đã gọi suốt 5 năm, lại là con của bảo mẫu. Tần Hành chịu đả kích to lớn, dừng bước chân, vẻ mặt có chút bất lực không biết nên làm gì bây giờ.

Người hầu lỡ miệng nói giờ đang run bần bật, bọn họ đang nói chuyện riêng không ngờ lại bị tiểu thiếu gia nghe được!

Quản gia có biết cũng đã muộn!

Người hầu run giọng nói: "Tiểu thiếu gia, cũng không còn sớm nữa, hay người về phòng ngủ đi."

Tần Hành cứng đầu: "Không, tôi phải đợi chị hai về!"

Cậu ghét Giản Ánh An, chị ta giống chị gái mình chỗ nào chứ, không dịu dàng, đáng yêu như Tần Miên Miên, lại còn đánh mình!

Đuổi chị ta đi! Đúng, chỉ cần đuổi Giản Ánh An đi là có thể trở về như trước kia, chị hai sẽ chỉ chơi với mình, mình cũng không cần phải gọi Giản Ánh An là chị!

Tần Hành cắn ngón tay.

Dù sao cậu bé cũng còn nhỏ, rất nhanh sau đó đã không còn sức nữa, mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau, lại vẫn kiên trì như trước.

Không ai nói cho cậu biết phải làm sao bây giờ, cậu chỉ có thể cố chấp làm theo ý mình, không thể chịu thua, phải đợi họ về rồi đuổi Giản Ánh An đi!

Hốc mắt Tần Hành phiếm hồng.

Hai cô gái nhỏ đi dạo phố quá lâu, cậu sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

Tần Hành nhìn lên lầu.

Tần tiên sinh đã về từ sớm, đang làm việc trong thư phòng, cậu chỉ cần đi lên tìm và nói chuyện này với ba là có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Nhưng cậu không dám, Tần tiên sinh rất nghiêm khắc, chỉ cần cậu làm sai một chút cũng sẽ bị trách phạt.

Mẹ không ở nhà, không biết mẹ đang ở đâu nữa.

Tần Hành đột nhiên cảm thấy toàn bộ nhà họ Tần chỉ còn một mình mình, ngay cả người hầu cũng chỉ dám tránh ở một bên đứng nhìn, cậu hoàn toàn bị loại ra ngoài.

Cũng may, cuối cùng Giản Ánh An đã đưa Tần Miên Miên về nhà.

Trong lòng cậu không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy hay là cứ vậy đi, cậu cũng lười nổi giận, coi như không biết gì là được.

Nhưng nhìn thấy Tần Miên Miên cứ quấn quýt lấy Giản Ánh An, lần đầu tiên về nhà mà không chào hỏi cậu, Tần Hành vẫn nhịn không được bùng nổ: "Đi ra ngoài cho tôi! Nhà họ Tần không chào đón chị!"

Tần Hành tuy còn nhỏ nhưng cũng nghĩ ra một số chuyện.

Tại sao ba mẹ lại không giải thích thân phận của Giản Ánh An, nhất định là do bọn họ cũng không thích Giản Ánh An!

Bởi vậy cậu muốn làm gì thì làm!

Tiểu thiếu gia đứng trên sô pha, vừa nãy còn phải cố gắng lắm mới chống lại được cơn buồn ngủ, vừa nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Giản Ánh An, nổi lên một trận lửa giận ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều!

Đôi mắt đỏ hồng của Tần Hành bây giờ cũng giống như con thỏ Giản Ánh An đang cầm trên tay vậy.

Cậu chống nạnh một tay, tay kia chỉ vào Giản Ánh An, rất không lễ phép mà còn giả bộ như oai phong lắm.

Giản Ánh An biết Tần Hành lại nổi điên rồi.

Đời trước cũng như vậy, thường xuyên nổi điên, đặc biệt là sau mỗi lần Tần Miên Miên đối xử tốt với cô thì Tần Hành đều sẽ cố ý tìm cách gây khó dễ.

Giản Ánh An không mặn không nhạt ôm lấy chú thỏ, kiếp trước thu thập Tần Hành chỉ là chuyện nhỏ, càng miễn bàn đến sau khi sống lại. Cô giao con thỏ cho Tần Miên Miên, tránh phiền phức về sau.

Tần Miên Miên theo bản năng nhận lấy thỏ bông, còn đưa mắt nhìn Tần Hành: "Không cho phép em nói tỷ tỷ như vậy!"

Tần Hành bị chọc tức, hét: "Chị ta không phải chị của em!"

Giản Ánh An đi tới, cô ngẩng đầu nhìn Tần Hành, sau đó một tay kéo cậu xuống, Tần Hành chưa kịp chuẩn bị đã sắp ngã xuống đất.

Người hầu kêu lên một tiếng, chuẩn bị xông lên lại nhớ tới lời quản gia dặn, đành phải thu lại hai chân vừa bước ra.

Giản Ánh An cũng là tiểu thư nhà họ Tần, bọn họ phải học cách tôn trọng.

Tần Hành ngã xuống chỗ có trải thảm, vậy nên không xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Giản Ánh An không để cậu té ngã mà kịp thời đỡ lấy Tần Hành, trong lúc Tần Hành còn đang kinh hoàng, sợ tới mức sắp khóc thì Giản Ánh An đã tát vào mặt cậu với vẻ mặt lạnh lùng.

Một tiếng "bốp" vang lên rất rõ, khiến cho trái tim của đám người hầu đều run lên.

Thế này là, sắp có chuyện lớn rồi!

***

Xin lỗi nha, dạo này mình bận quá nên sủi hơi lâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net