Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau khi khai giảng.

Trong khoảng thời gian này bởi vì có vài trận mưa rơi lác đác nên không khí có phần hơi lành lạnh. Những bạn học khi trước bị phơi đen lúc học quân sự nhờ dịp này mà đã thành công trắng trở lại.

Các bạn học ai nấy mặc đồng phục trắng, vui đùa cười giỡn vang vọng khắp hành lang.

So với hồi còn nhỏ thì tính tình của Lý Đông bây giờ hào sảng hơn nhiều nên một tháng này, cô nàng đã thành công làm quen được vài người bạn, thế nhưng thích nhất vẫn là quấn quýt bên hai người nọ.

Nàng ngáp một hơi dài: "Chiều này bầu lớp trưởng đấy, các cậu có ý tưởng gì không?"

Giản Ánh An đang làm sách bài tập, sau khi tan học còn phải về ký túc xá làm rất nhiều việc, chẳng hạn như giặt quần áo, làm vệ sinh...Còn phải bớt chút thời gian để dưỡng Tần Miên Miên nữa.

Tần Miên Miên cũng đang ngáp, trời mưa rất thích hợp để ngủ nha.

Lớp trưởng sao, Giản Ánh An không có hứng thú.

Cô lật sang trang mới, bài tập đã từng làm nên chỉ cần ôn tập lại một chút sẽ thấy rất đơn giản, tốc độ làm bài của cô rất nhanh.

Tần Miên Miên nói bằng giọng lười nhác: "Mình có."

Lý Đông: "Ai cơ?"

Tần Miên Miên: "...Mình."

Lý Đông: "Ai?"

Nàng trừng lớn mắt nhìn Tần Miên Miên, hoài nghi không biết có phải bản thân nghe lầm không hay Tần Miên Miên đang trả lời thay Giản Ánh An.

Giản Ánh An làm lớp trưởng thì rất đáng tin cậy. Tần Miên Miên làm lớp trưởng, không đáng tin!

Cực kỳ không đáng tin cậy có được không!

Tần Miên Miên lấy lại tinh thần, nói một hồi càng thấy ý chí sục sôi, nàng hất cằm: "Mình nói là mình phải làm lớp trưởng, mình muốn chiếu cố tỷ tỷ!"

Giản Ánh An đang làm bài tập thì dừng tay lại, vô tình vẽ ra một đường thẳng dài.

Giản Ánh An: "..."

Mặt cô không hề biến sắc, chỉ lấy bút xóa sửa lại.

Tần Miên Miên có hơi hưng phấn nói: "Lúc nào chị cũng chăm sóc cho mình hết, mình cũng muốn làm vậy với chị ấy."

Trong đầu Lý Đông nảy lên một dấu chấm hỏi: "Nhưng đây là lớp trưởng mà! Phải quản cả một lớp chứ! Cậu không thể chỉ lo cho chị gái mà bỏ mặc các bạn khác nha!"

Tần Miên Miên nghiêng đầu, chỉ thiếu chút nữa đã hỏi: Có liên quan gì đến mình đâu?

Lý Đông khẽ meo meo trợn trắng mắt, nói với Giản Ánh An đang làm bài tập: "Cậu cũng không quản một chút!"

"Hơn nữa mình cũng muốn làm lớp trưởng! Nói không chừng đây là một phút huy hoàng của cả đời mình, mình nhất định không thể bỏ lỡ!"

Tần Miên Miên: "Không, lớp trưởng phải do mình phụ trách!"

Nàng vô cùng cố chấp với vị trí lớp trưởng.

Cố chấp đến thái quá.

Giản Ánh An đóng sách lại, ngắt ngang lời hai người: "Lớp trưởng để tôi đi."

Hy vọng của Lý Đông tan biến, nàng bắt đầu lui bước, thầm nghĩ lớp phó học tập cũng không tệ, chỉ việc thu bài tập thôi, rất thoải mái, nhưng vẫn hỏi: "Cậu đã từng làm lớp trưởng sao?"

Giản Ánh An bình tĩnh nói: "Có kinh nghiệm."

Cô đã từng quản lý cả một công ty, cô không tin bản thân không thể quản một đám nhóc mười mấy tuổi này.

Lý Đông hoàn toàn từ bỏ: "Vậy cũng được, lúc bầu lớp phó học tập nhớ bầu một phiếu cho mình."

Tần Miên Miên không chịu buông tay, nàng nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Mình phải làm lớp trưởng."

Trên đầu viết mấy chữ rất to.

Em muốn chiếu cố tỷ tỷ!

Giản Ánh An cười lạnh, để sách vào trong ngăn bàn rồi bắt đầu tính nợ cũ năm xưa.

"Em đã ăn bao nhiêu bánh kem của chị rồi?"

"Em có còn muốn ăn tôm hùm không?"

"Quần áo ở ký túc xá do chị giặt, là chị dọn dẹp vệ sinh, giục em làm bài tập cũng là chị, chị còn phải đánh thức em dậy."

"Em chắc chắn – bản thân muốn quản chị sao?"

Hai người này sắp quậy đục nước luôn rồi.

Giản Ánh An vỗ bàn đứng dậy, đối với lớp học đang ầm ĩ chỉ hô một tiếng: "Im lặng."

Lớp lập tức yên tĩnh trở lại.

Mọi người quay lại nhìn thấy Giản Ánh An đang tỏa ra khí chất lạnh lẽo, nếu cho cô làm chỉ huy đi đầu dẫn dắt cả lớp ra ngoài đánh nhau, chắc chắn sẽ không bao giờ thua.

Giản Ánh An: "Chiều nay phiền các cậu bầu một phiếu cho tôi, tôi phải làm lớp trưởng."

Tần Miên Miên cũng đứng lên theo cô: "Bầu mình bầu mình! Mình phải làm lớp trưởng! Mình tuyệt đối sẽ không quản các cậu, trả lại tự do cho các cậu đó, cho mình làm lớp trưởng đi!"

Lý Đông ngẩng đầu nhìn hai người, nghe thấy Tần Miên Miên nói không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc.

Quả đúng là muốn cạnh tranh với Giản Ánh An nha, có tự tin.

Đương nhiên cậu sẽ không quản bọn họ, cậu chỉ muốn quản chị của mình thôi mà.

Từ tận đáy lòng Lý Đông hy vọng Giản Ánh An có thể quản bé con nhà mình cho tốt, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản nàng xem trò vui: "Mình không có tham vọng làm lớp trưởng như hai người kia, đến lúc bầu lớp phó học tập nhớ cho mình một phiếu nhé."
Các bạn học ngơ ngác nhìn nhau.

Đã lên cấp hai rồi mà còn có người muốn làm lớp trưởng? Chưa chịu lớn nữa sao?

Giản Ánh An nghe thấy câu kia của Tần Miên Miên bèn cười nhạt.

Đến lúc ăn cơm trưa.

Bởi vì nhà ăn trong trường nấu rất khó ăn nên ai nấy đều ngầm nghĩ cách để cải thiện bữa ăn của mình.

Vốn dĩ nhà họ Tần muốn để người hầu đưa cơm đến cho hai người nhưng Tần Miên Miên lại không chịu, nàng muốn đi theo Giản Ánh An, muốn ăn cơm chị nấu.

Ký túc xá thì không thể có không gian để sửa thành nhà bếp rồi.

Nhưng mà ký túc xá đâu có quy định là cấm sử dụng đồ điện!

Cho nên cơm trưa đều là do Giản Ánh An nấu, cô nói cũng không sai, Tần Miên Miên chính là do cô dưỡng mỗi ngày.

Làm người giám hộ, Giản Ánh An cảm thấy trẻ con không nghe lời thì phải chịu đói thôi.

Cô cứ ngồi đấy ăn cơm, còn Tần Miên Miên thì lại mỏi mắt trông chờ.

Ngay cả Lý Đông cũng cảm thấy Tần Miên Miên đáng thương: "Cậu thật sự không cho cậu ấy ăn sao?"

Giản Ánh An nhẹ nhàng nói: "Em ấy muốn quản tôi, vậy thì trước tiên nên tự giải quyết chuyện cơm trưa cho tốt đi."

Tần Miên Miên rất tự tin nói: "Chị ơi em sai rồi, chị ơi em đói quá."

Giản Ánh An ngước mắt lên nhìn: "Còn muốn làm lớp trưởng không?"

Tần Miên Miên: "Muốn ạ."

"..."

Lý Đông im lặng lùa cơm, mấy chuyện như thế này nhìn thôi là đủ rồi, dù sao thì cũng sẽ luôn có một người lùi bước, lùi đến không có điểm mấu chốt, nàng chỉ cần xem náo nhiệt là được.

Người nàng nói chính là Giản Ánh An.

Từ đây đến hết giờ nghỉ trưa còn hơn mười phút, đồ ăn cũng sắp nguội.

Giản Ánh An đậy hộp cơm lại, thấy Tần Miên Miên còn đang đưa mắt trông ngóng bèn giả vờ như không biết hộp cơm ở đâu, cho Tần Miên Miên một cơ hội lấy hộp cơm đi ăn.

Vậy nên khi các bạn học quay trở lại lớp liền nhìn thấy đại tiểu thư nhà họ Tần đang ăn cơm nguội.

Nàng ăn giống như mèo con vậy, ăn cơm nguội thôi mà cũng toát ra sự tao nhã, nhẹ nhàng.

Ăn uống no say rồi thì Tần Miên Miên lại tiếp tục làm ầm ĩ lên.

Trong buổi họp lớp, khi cô giáo nói đã qua một tháng, các bạn học đã hòa thuận vui vẻ với nhau, nhất định trong lòng đã có ứng cử viên cho vị trí lớp trưởng thì Tần Miên Miên giơ tay hô to: "Em ạ!"

Cô giáo là chủ nhiệm, là một người phụ nữ đeo kính khoảng ba mươi tuổi.

Cô nghe thấy Tần Miên Miên tự tiến cử thì ồ một tiếng, sau đó xoay người viết lên bảng: "Giản Ánh An một phiếu."

Bên dưới phá lên cười to.

Tần Miên Miên sốt ruột: "Cô ơi! Em muốn làm lớp trưởng ạ!"

Không phải muốn bầu cho chị đâu!
Cô giáo kinh ngạc đánh giá Tần Miên Miên rồi lại hỏi Giản Ánh An: "Em ấy không khỏe chỗ nào sao?"

Cô bé Tần Miên Miên kia suốt ngày dính ở bên cạnh Giản Ánh An, gọi tỷ tỷ gọi tới gọi lui, luôn miệng nói chị là nhất, chị giỏi quá đi, thích chị nhất, xem Giản Ánh An như thần minh.

Thế mà lại muốn tạo phản sao?

Cả cô giáo cũng thấy khó tin.

Giản Ánh An cười khẩy, khoanh tay lại: "Em ấy muốn làm lớp trưởng ạ."

Cô giáo viết tên Tần Miên Miên lên bảng.

Giản Ánh An: "Cô ơi, em cũng đăng ký ạ."

Cô giáo lại viết thêm tên của Giản Ánh An.

Tên của hai người Tần Miên Miên và Giản Ánh An nằm bên cạnh nhau, trước mắt còn chưa có số phiếu.
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, cô giáo nhìn ra bên ngoài, nhờ bạn học bên cạnh cửa đóng cửa số lại, sau đó bắt đầu nói dưới tiếng mưa rơi tí tách: "Các em hãy tự chọn ra một bạn lớp trưởng giống như trong suy nghĩ của mình đi."

Tần Miên Miên và Giản Ánh An, mỗi người một vẻ.

Một người vô cùng đáng yêu, lại còn tuyên bố sẽ không quản bọn họ, để nàng làm lớp trưởng nhất định sẽ rất thú vị.

Một người thì...rất thích hợp làm lớp trưởng.

Giản Ánh An quả thực rất đáng tin cậy, thông qua cách cô chăm sóc cho Tần Miên Miên có thể thấy được cô là người cẩn thận và kiên định, lúc vừa mới bắt đầu mưa cô sẽ là người đầu tiên lấy dù ra.

Sau đó đưa cây dù đó cho Tần Miên Miên.

Giống như các vị phụ tá đẹp trai, toàn năng phụ trách chiếu cố cho thiên kim tiểu thư trong tiểu thuyết, không gì không làm được.

Các bạn nữ ai nấy nhìn cô cũng mặt đỏ tim đập, suy diễn các kiểu đủ mọi loại chuyện. Buổi tối trước khi đi ngủ không nhịn được nghĩ tới Giản Ánh An sau đó mới ngủ ngon.

Nếu không phải Giản Ánh An và Tần Miên Miên như hình với bóng.

Nhìn xem ai mới là hoa khôi được cả lớp bình chọn!

Giản Ánh An đẹp không, đẹp chứ sao không!

Cậu ấy có trách nhiệm, lại còn đẹp và thông minh, có cậu ấy ở đây rồi thì đọc ngôn tình cũng vô vị.

Mấy tên nam chính đó ai cũng ngu ngốc ngạo mạn, sao có thể so với Giản Ánh An.

Cho nên các bạn học nhìn thoáng qua tên của Tần Miên Miên, sau đó lại đi nhìn Giản Ánh An, trong lòng đã có kết luận.

Cô giáo rất nhanh đã thu đủ số phiếu, cô bắt đầu mở phiếu ra.

"Giản Ánh An một phiếu."

"Tần Miên Miên một phiếu."

"Giản Ánh An..."

"Tần Miên Miên..."

Rõ ràng lúc bỏ phiếu không ai bảo ai nhưng số phiếu lại được khống chế vô cùng đồng đều, cô giáo vẽ mấy gạch dưới tên hai người để kiểm phiếu.

Tần Miên Miên mong đợi nhìn bảng đen, hy vọng là sẽ vượt qua được.

Giản Ánh An thì lại đang quay bút, trong lòng không có quá nhiều ham muốn trần tục.

Cô không tò mò về kết quả chút nào, bắt đầu thơ thẩn ở đâu đó.

Chỉ thiếu một phiếu cuối cùng.

Trong lúc các bạn học lo lắng không biết có thay đổi gì không, cô giáo đã mở tờ giấy ghi chú, Tần Miên Miên bên dưới lo lắng không thôi, chắp tay cầu nguyện phiếu cuối cùng đó là của mình.

Cô giáo nhìn Tần Miên Miên đọc lớn ba chữ: "Giản Ánh An."

Tần Miên Miên thất vọng tràn trề, ủ rũ cụp đuôi.

Ghét quá đi, nàng thua rồi, không được quản tỷ tỷ.

Các bạn học thở phào nhẹ nhõm.

Cô giáo nói: "Được rồi, vị trí lớp trưởng chính là bạn học Giản Ánh An, tiếp theo chúng ta sẽ bầu lớp phó học tập..."

Sau khi tan học, các bạn nhỏ đến bên cạnh Giản Ánh An: "Chúc mừng lớp trưởng nha~"

"Lớp trưởng ơi, sau này xảy ra chuyện gì có thể rộng lòng tha thứ cho mình một xíu được không."

"Bạn học Giản! Cố lên nha!"

Tần Miên Miên đứng đó nhìn mọi người vây quanh chị của mình.

Giận quá đi mất, chỉ thua có một phiếu thôi.

Nàng cũng muốn thử chiếu cố cho chị chứ không muốn làm đồ vô dụng đâu. Tần Miên Miên quay đầu, không nhìn Giản Ánh An nữa, càng nhìn càng giận.

Trời đã hết mưa rồi.

Giản Ánh An lịch sự cảm ơn bọn họ, sau đó nhìn về phía Tần Miên Miên.

Đôi mắt của cô giống như vừa được cơn mưa gột rửa, vô cùng sạch sẽ, trong mắt tựa như mang điện, theo vài giọt mưa cuối cùng rơi vào trái tim Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên đột nhiên tỉnh lại, quên mất mình đang giận, quay lại làm bé ngoan bên cạnh Giản Ánh An.

Giản Ánh An: "Đi về thôi."

Tần Miên Miên che mặt lại: "Dạ."

Hai người bước trên nền đất ướt đẫm quay về ký túc xá.

Bởi vì mấy ngày nay thời tiết lành lạnh nên Giản Ánh An không mở điều hòa, vừa mới về ký túc xá lại thấy có hơi nóng, Tần Miên Miên thay quần áo xong liền nằm xuống giường.

Nàng dùng chăn che mặt lại.

Thích chị quá đi.

Tần Miên Miên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt: "Chị ơi, chị là lớp trưởng rồi đấy."

Giản Ánh An đang vo gạo: "Ừm."

Tần Miên Miên: "Chị phải quan tâm đến em nhé."

Giản Ánh An bắt đầu nấu cơm: "Chị đã bao giờ mặc kệ em chưa?"

Tần Miên Miên cảm thấy mỹ mãn mà cười, đúng vậy, chị ấy sẽ không mặc kệ mình.

Vào lúc nàng muốn ăn bánh kem nhỏ, chị sẽ nói, đi thôi, chị đưa em đi ăn.

Vào lúc nàng không muốn luyện piano, chị sẽ nói, không luyện nữa.

Chị luôn luôn che chở nàng, cưng chiều nàng.

Trước năm sáu tuổi, Tần Miên Miên chỉ biết dựa theo yêu cầu của Tần phu nhân mà lớn lên, trở thành thiên kim nhà họ Tần giống như trong suy nghĩ của bà.

Còn bây giờ, nàng chỉ là Tần Miên Miên của Giản Ánh An thôi.

Tần Miên Miên lăn một vòng trên giường, sau đó lại đứng dậy đi giúp Giản Ánh An nấu cơm, bởi vì ký túc xá không được thông gió, lo rằng khói dầu khi nấu ăn sẽ bị lưu lại trong ký túc xá, vậy nên cô đã mở cửa sổ ra.

Sau cơn mưa gió thổi đến càng thêm lạnh lẽo.

Tần Miên Miên: "Chị ơi, em giúp chị rửa rau nhé."

Cho dù không thể làm lớp trưởng, nàng cũng sẽ cố gắng phụ giúp chị.

Mãi đến khi Giản Ánh An đuổi nàng ra ngoài: "Em nói là muốn rửa rau, rửa thế nào mà rau sắp thành rác luôn thế này?"

"Rửa như thế mới sạch chứ ạ!"

Tần Miên Miên tủi thân ôm gối đầu mà nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net