Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Ánh An cầm chuông gió trên tay, tiến thoái lưỡng nan, không biết nên trả lại cho Tần Miên Miên hay nên nhận lấy. Giản Ánh An chỉ suy nghĩ có hai giây đã quyết định nhận lấy.

Cô cũng sẽ trân trọng chiếc chuông gió này y như giấy gói kẹo vậy.

Tần Miên Miên: "Ăn bánh thôi."

Sự chú ý của nàng thay đổi rất nhanh, thấy Giản Ánh An đã nhận quà của mình liền nóng lòng muốn đề cử thêm.

"Mẹ không cho em ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng mà em rất muốn ăn cùng với chị."

"Ừm."

Giản Ánh An không có hứng thú với cha mẹ Tần lắm, cô cầm lấy một cái bánh mì, phát hiện nó vẫn còn ấm. Một mẻ bánh mì mới ra lò vô cùng mềm xốp, vừa ấn xuống đã nảy lên ngay.

Cắn một miếng liền cảm thấy mùi vị rất ngon.

Tần Miên Miên mỉm cười: "Ăn ngon đúng không ạ~"

Ăn ngon.

Giản Ánh An ăn được hai miếng thì không ăn nữa, bắt đầu dỗ dành Tần Miên Miên ăn nhiều thêm một chút, cứ mặc kệ lời của Tần phu nhân, xem như gió thoảng qua tai đi.

Những lời đó Giản Ánh An đều khinh thường.

Cô phản nghịch từ trong xương, không quen nhất chính là nhìn thấy hai vợ chồng nhà họ Tần thoải mái.

Họ chẳng là cái gì cả.

Tần Văn cứ như vậy mà bị vứt bỏ ở dưới lầu.

Cô ta còn chưa phản ứng kịp, lại cảm thấy cứ bỏ đi như thế thì càng thấy tức hơn, dứt khoát đứng ở đại sảnh chờ vợ chồng nhà họ Tần trở về.

Cũng may, không bao lâu sau vợ chồng Tần gia đã đưa Tần Hành về đến nhà.

Tần Hành lúc này cũng chỉ mới năm tuổi, suốt ngày cứ chạy lăng xăng không chịu ngồi yên. Cậu bé đã đi theo cha mẹ cả một ngày, trong lòng đã sớm bồn chồn, cậu chạy lon ton vào trong nhà hưng phấn hỏi: "Chị hai đâu rồi?"

Nhóc con năm tuổi đang cầm trong tay thứ gì đó, định đi tìm Tần Miên Miên chuẩn bị chia sẻ niềm vui của mình với nàng.

Tóc của Tần tiên sinh được chải chuốt tỉ mỉ, trên người mặc một bộ suit được đặt làm riêng, sau khi về nhà cũng không cởi ra mà đi lên lầu, chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Tần phu nhân gọi ông lại: "Anh quên rồi sao? Đứa nhỏ bị tráo đổi hôm nay sẽ trở về."

Tần tiên sinh ngừng bước, lúc này mới nhớ ra.

Đứa con gái kia, hình như tên là Giản Ánh An. Sau khi bị bảo mẫu tráo thì vẫn luôn được bà ta nuôi nấng, nghe nói còn chưa đi học, ông hừ một tiếng: "Loại như vậy, có dạy con cũng chẳng ra gì."

Bị bảo mẫu nuôi, kể cả là con gái ông, thì cũng bị nuôi cho thành đồ bỏ.

Tần tiên sinh một chút cũng không muốn nhận lại một đứa con vô dụng, ông không muốn mang tiếng.

Ông đi lên lầu: "Em tự xử lý là được."

Biểu tình của Tần phu nhân chợt lạnh, bà liếc mắt nhìn con trai đang quấn lấy Tần Văn, giọng điệu bình thản hỏi: "Miên Miên đâu?"

Tần Văn đầu tiên là tò mò Tần Hành mang bảo bối gì về mà không cho cô ta nhìn một cái.

Nghe thấy chị dâu hỏi mới nhớ tới, cả giận: "Miên Miên vậy mà đưa đứa nhỏ dơ bẩn kia về phòng! Em nói thế nào cũng không nghe, chắc bây giờ hai đứa còn đang chơi trong phòng đấy."

Tần phu nhân nhíu chặt mày, thật không lễ phép chút nào.

Không ở sảnh chờ họ về mà đã chạy vào phòng của chủ nhà, to gan như vậy, chắc sau này còn chẳng thèm đặt họ vào mắt!

Bà đã suy xét xong nên ném Giản Ánh An đến thành phố nào rồi, cứ để nó tự sinh tự diệt là được.

Tần Hành cất vật giấu trên tay, nghe thấy cô út nói có chút tò mò: "Đứa nhỏ dơ bẩn nào vậy ạ?"

Tần phu nhân: "Đừng hỏi nhiều."

Tần phu nhân lên lầu, đi đến cửa phòng Tần Miên Miên. Nghe thấy tiếng cười nói bên trong, bà kéo khóe miệng lộ vẻ khinh thường, ánh mắt hơi lạnh, chuẩn bị giơ tay đẩy cửa.

Nhưng mà như vậy thì hình như có hơi không kiên nhẫn – Tần phu nhân thu tay lại, gõ cửa hai tiếng.

Bên trong vang lên âm thanh vui sướng của Tần Miên Miên: "Là mẹ ạ?"

Cách tấm ván gỗ, thanh âm không quá rõ ràng.

Lúc này Tần phu nhân mới có chút ý cười.

"Đúng vậy, mẹ về rồi đây."

Sau đó lại có một trận tiếng bước chân vang lên cộp cộp, Tần Hành cũng gõ cửa: "Chị ơi, em cũng về rồi đây."

Tần Miên Miên đến mở cửa cho họ.

Cửa vừa được mở ra đã ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, Tần phu nhân cũng không nổi giận: "Đã nói con rồi, phải ăn ít đồ ngọt lại, nếu không sẽ sâu răng."

Trong giọng nói chứa đầy cưng chiều.

Tần Miên Miên cười thẹn thùng: "Sau này sẽ không thế nữa ạ."

Tần Hành ló đầu ra từ phía sau Tần phu nhân, nhóc đem đồ trong tay đưa cho Tần Miên Miên: "Em có quà tặng chị hai nè."

Tần Miên Miên hoan hô một tiếng.

Tần Miên Miên nhận quà xong, hai mẹ con mới nhìn thấy ở trong phòng còn có một đứa bé gái khác.

Ánh mắt Giản Ánh An lãnh đạm nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc không liên quan gì đến cô, cái cảm giác bản thân không thuộc về thế giới này lại kéo tới lần nữa, Tần phu nhân nhìn thấy mà ngơ ngẩn, không lập tức ra oai phủ đầu như đã định.

Không hiểu sao mà lại cảm thấy cô bé có phần sắc bén, uy nghiêm, chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt cũng không thể làm dịu đi lệ khí của đứa nhỏ này.

Ở trên người cô có thể bắt gặp được bóng dáng của Tần tiên sinh.

Tần phu nhân kinh ngạc mà đánh giá.

Tần Hành kêu lên: "Chị là ai, sao lại ở trong phòng chị hai tôi?"

Tần Miên Miên nghe thấy tiếng của Tần Hành, nhìn về phía Giản Ánh An.

Chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, Giản Ánh An ngay lập tức ngụy trang che giấu chính mình, phảng phất những gì bà vừa chứng kiến chỉ là ảo giác.

Trước mặt hai mẹ con kia, cô lộ ra ý cười nhợt nhạt, ánh mắt nhút nhát sợ sệt, ẩn chứa chờ đợi, trông giống một đứa trẻ mong được mẹ mình tán thành.

Tần phu nhân chỉ suy đoán như vậy, cũng không mở miệng.

Bà không nói rõ thân phận của Giản Ánh An, muốn nhìn xem cô phản ứng như thế nào, tựa như đối thủ đang đưa ra đánh giá xem cô có đủ tư cách hay không, nếu biểu hiện tốt thì miễn cưỡng có thể ở lại.

Giản Ánh An đã hiểu quá rõ Tần phu nhân.

Nhưng cô cũng chẳng muốn trở thành con gái nhà họ Tần hay chị gái của Tần Hành.

Mấy thứ đó chỉ là râu ria thôi.

Cô đang suy nghĩ mình nên nói thế nào mới phù hợp với hình tượng của một đứa bé sáu tuổi, tốt nhất là không mắc lỗi, cũng không để cho người ta cảm thấy mình quá thông minh.

Giản Ánh An đã nghĩ sẵn lời nên nói trong đầu, đang muốn mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng Tần Miên Miên: "Mẹ ơi, con thích chị lắm, mẹ giữ chị ấy ở lại được không?"

Giản Ánh An ngậm miệng, quyết định giao mọi chuyện cho Tần Miên Miên.

Ngay cả khi Tần Miên Miên không biết thân phận của cô mà chỉ đơn giản là muốn giữ cô lại, Giản Ánh An cũng biết: Mình an toàn rồi.

Tần phu nhân không đáp ứng ngay, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn Giản Ánh An từ đầu đến chân.

Mặc váy của Tần Miên Miên, ăn đồ ngọt của Tần Miên Miên, bên cạnh còn có chuông gió bọn họ tặng cho Tần Miên Miên, đứa bé này đang muốn cướp đoạt mọi thứ của Miên Miên sao?

Tần phu nhân híp mắt, bỗng nhiên nổi lên chút hứng thú, câu môi thích thú.

Quả thực có dã tâm.

Không đợi Tần phu nhân lên tiếng, Tần Hành đã vọt lên.

Trong lúc vô tình, thằng bé đã báo được thù kiếp trước không dám tát Giản Ánh An bằng cách nắm váy trên người cô, định xé thành từng mảnh.

Nhóc vừa kéo vừa đẩy Giản Ánh An một cái thật mạnh.

Tần Hành là một đứa nhóc không lo ăn uống, còn Giản Ánh An lại luôn ăn bữa nay lo bữa mai, suy dinh dưỡng trầm trọng. Sự khác biệt quá lớn khiến cho động tác của Tần Hành dễ như trở bàn tay.

Nhóc đã sắp đẩy được Giản Ánh An ra đến cửa, miệng hét lớn: "Không cho phép mặc quần áo của chị hai!"

Tần Miên Miên vội vàng giữ chặt Tần Hành.

"Em không được đuổi chị ấy ra ngoài!"

Tần Miên Miên giận dữ.

Tần Hành bị kéo ra vừa gấp vừa tức, khi nhìn thấy chiếc chuông gió nhỏ đã cầm lấy và đập nát nó.

Chuông gió bị đập vỡ vụn phát ra tiếng loảng xoảng, mặt đất đầy mảnh thủy tinh, mảnh vỡ bay lên làm xước mặt Tần Miên Miên, một vệt máu chảy ra.

Tần Miên Miên sợ tới mức không dám phát ra tiếng, cứ đứng ở đó như không hề cảm thấy đau.

Tần Hành bắt đầu hoảng: "Chị hai, em không có cố ý."

"Là chị ta cướp đồ của chị, chuông gió đó rõ ràng là của chị mà."

Tần Miên Miên mím môi, vẻ mặt ấm ức không nói nên lời, nghe thấy lời nói cứng đờ trúc trắc của Tần Hành, nước mắt rơi xuống lã chã.

Người hầu nghe tiếng vội vàng chạy tới.

Còn tưởng rằng Tần phu nhân đang tức giận muốn dạy dỗ đứa nhỏ vừa mới nhận lại, không ngờ người bị thương lại là Tần Miên Miên.

Lúc mọi người vẫn còn đang luống cuống tay chân, Giản Ánh An đã đi đến, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ.

Trong phòng trải nhiều thảm như thế mà Tần Hành lại đập ngay chỗ không có thảm, cũng hay thật. Giản Ánh An cúi đầu, ánh mắt giận dữ.

Chưa dạy cho một bài học nên lá gan mới lớn vậy đây mà –

Đám người hầu không dám tiến lên, đều nhìn sắc mặt của phu nhân.

Thế mà lại phát hiện phu nhân...dáng vẻ thực vừa lòng, không thể hiểu nổi tâm trạng của phu nhân, người hầu nhìn nhau rồi lại nhìn Giản Ánh An đang nhặt mảnh thủy tinh.

Cô đứng lên, trên bàn tay nhỏ bé cầm một đống mảnh thủy tinh vỡ vụn, nhặt rất cẩn thận không để sót.

Định trách cứ người hầu theo bản năng, nhưng lại nghĩ đến thân phận hiện tại.

Giản Ánh An cảm thấy nghẹn khuất, mở miệng hỏi Tần Miên Miên để nhắc nhở đám người hầu đang phát ngốc: "Vết thương trên mặt em có đau không?"

Đám người hầu như tỉnh mộng, vội vàng tìm hộp sơ cứu xử lý vết thương trên mặt Tần Miên Miên.

Miệng vết thương không sâu, đã sớm khép lại. Nhưng khi cồn đụng vào vẫn thấy hơi đau rát, Tần Miên Miên cứ im lặng, không lên tiếng.

Tần Hành bất lực nhìn Tần Miên Miên.

Trong phòng đều hoảng loạn, Tần phu nhân vẫn bình tĩnh đứng ở cửa, bên cạnh là Tần Văn đang đi tới xem trò vui: "Quá lắm rồi! Mới về ngày đầu tiên mà đã quậy thành thế này."

Đây là đang chĩa mũi giáo về phía Giản Ánh An đây mà.

Giản Ánh An nhìn Tần phu nhân.

Bà ta sẽ giận sao? Sẽ đuổi mình đi ư? Giản Ánh An cau mày, không dám nới lỏng.

Tần phu nhân rất quyết đoán, đồ vô dụng sẽ bị vứt bỏ, đối với bà ta thì mọi thứ đều như nhau, chỉ khác biệt ở giá trị lợi dụng.

Giản Ánh An biết rõ chuyện này, cho nên đời trước đã đào rất nhiều hố cho Tần phu nhân.

Thành công hạ bệ vợ chồng nhà họ Tần.

Bây giờ Giản Ánh An mới sáu tuổi, hai bàn tay trắng, không thể thả mồi nhử khiến Tần phu nhân cho rằng cô có giá trị được.

Cũng không thể tỏ ra yếu thế.

Giản Ánh An nghiến răng, nhìn về phía Tần Miên Miên đang được người hầu vây quanh, mở miệng nói với Tần phu nhân: "Con chào ngài."

Đã lâu không chào hỏi Tần phu nhân như vậy.

Cô đã quen trào phúng người phụ nữ này, không nghĩ đến có một ngày cô còn phải sử dụng kính ngữ với bà ta.

Hừ, Giản Ánh An nghĩ thầm, nắm mảnh vỡ thủy tinh trong tay.

Hiện tại cô vừa mới quay về Tần gia, làm một Giản Ánh An ôm mộng tưởng về tương lai, còn những ảo tưởng kiếp trước...đã tan vỡ từ lâu! Giản Ánh An cố gắng ngụy trang.

Đáy mắt cô che giấu hận thù, một đứa trẻ sáu tuổi chỉ có thể sử dụng kính ngữ một cách cứng nhắc.

"Con sẽ ngoan mà."

Để cô ở lại nhà họ Tần, ngủ đông đến một ngày nào đó thích hợp sẽ lộ ra nanh vuốt của mình, cắt đứt cổ họng Tần gia!

Chuyện đời trước có thể làm được, đời này cũng có thể!

Tần phu nhân lúc này mới đáp lại Giản Ánh An: "Xin chào."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Tần Văn vừa định đưa tay giữ lại Tần phu nhân thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tần Văn hơi do dự, không muốn bị Giản Ánh An xem thành trò cười, không biết tại sao mà cứ mỗi lần nhìn thấy Giản Ánh An thì trong lòng lại chột dạ, giống như đứa bé này trời sinh là kẻ thù của mình vậy.

Cho dù đã tự nhủ bản thân rằng đó chỉ là ảo giác cũng không muốn ở lại lâu.

Quản gia đi đến, xem ra là đã được Tần phu nhân dặn dò.

Lúc này Tần Văn mới bình tĩnh lại, cô ta nói với quản gia: "Không cần đối xử tốt với đứa nhỏ đó."

Đứa nhỏ đó, ý chỉ Giản Ánh An.

Ngữ khí của quản gia rất bình tĩnh: "Vâng."

Tần Văn nói xong, ỷ có người để ý đến mình mà hung hăng trừng mắt với Giản Ánh An, sau đó dẫm lên giày cao gót nhanh chóng xuống lầu.

Đêm nay cô ta sẽ đi tìm một chung cư nào đó để ở, tuyệt đối không về nhà nữa!

Giản Ánh An nhìn quản gia, hai người không ai phản ứng ai.

Quản gia khoảng chừng sáu mươi tuổi, năm Tần tiên sinh sáu tuổi ông ấy đã làm việc ở nhà họ Tần, là người có thâm niên hơn bất cứ ai. Nhìn sơ qua thì chỉ là một người hầu, nhưng thực chất ngay cả vợ chồng nhà họ Tần cũng sẽ nghe một câu khuyên của ông.

Ở nhà họ Tần, quản gia có quyền lực rất lớn.

Ông chỉ trả lời Tần Văn cho có lệ mà thôi.

Quản gia nói: "Phu nhân bảo tôi sắp xếp phòng cho cháu."

Đây là đã cho phép Giản Ánh An ở lại.

Giản Ánh An gật đầu, hơi do dự nói: "Cảm ơn ông."

Giả vờ như không biết gì.

Quản gia liếc mắt nhìn Giản Ánh An một cái, không nghĩ gì nhiều. Ông chỉ tuân theo lời dặn dò của Tần phu nhân, sắp xếp chỗ ở cho Giản Ánh An, mua sắm quần áo mới và liên lạc với trường học.

Với tài lực của nhà họ Tần, ngay cả khi không chuẩn bị trước thì chỉ trong thời gian ngắn cũng đã làm xong mọi thứ.

Vẫn là căn phòng kiếp trước cô từng ở, giá của những món đồ này vào kiếp trước đã tăng gấp đôi, những thay đổi đó Giản Ánh An đều đã nhìn thấy.

Vết cắt trên mặt Tần Miên Miên đã được khử trùng, dán băng cá nhân lên.

Tần Hành còn đang ở trong phòng ăn vạ, đám người hầu khuyên mãi mà tiểu thiếu gia không chịu đi nên đành để hai người ở lại.

Tần Miên Miên cảm thấy rất buồn.

Cô bé thích cái chuông gió nhỏ đó lắm, thích đến mức muốn tặng nó cho Giản Ánh An mà mình còn thích hơn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vậy mà chuông gió nhỏ đã hỏng rồi.

Tần Hành vẫn còn cố chấp: "Chuông gió là của chị hai mà, chị ta không được cướp."

Đồ của mình, thà hủy hoại còn hơn để bị cướp, bằng mọi cách không được để nó thuộc về người khác, Tần tiên sinh đã dạy cậu như vậy đấy!

Không nghĩ tới lại khiến chị hai buồn bã như thế.

Tần Hành cũng biết chị nhóc thực sự rất thích chuông gió nhỏ: "Sau này em sẽ tặng cho chị hai nhiều quà hơn, coi như đền bù có được không?"

Tần Miên Miên mềm giọng đáp: "Ừm."

Tần Hành vui vẻ trở lại, chỉ cần chị hai chịu tha thứ cho cậu là được rồi!

Giản Ánh An vừa đi vào nghe thấy Tần Miên Miên trả lời như vậy, lửa giận vô cớ bốc cháy lên.

Nhìn Tần Hành không coi trọng chuyện này, cho rằng như thế là xong chuyện, cô liền cả giận nói: "Không bù lại được."

"Chị dám!"

Tần Hành vừa nhìn thấy Giản Ánh An đã muốn nổi giận.

Giản Ánh An: "Vật đã mất dù làm thế nào cũng không bù đắp lại được, Miên Miên tha thứ cho cậu cũng chỉ vì cậu là em trai của em ấy, cậu có thực sự nghĩ cho em ấy không? Cậu cho rằng mọi chuyện cứ như vậy là kết thúc sao?"

Tần Hành tức giận sao? Cô mới là người phải tức điên đây!

Chuyện kiếp trước, tính cả mối thù chuông gió, khiến Giản Ánh An giận đến chóng mặt.

Cô không thể dễ dàng cho qua được, trong lòng lại thầm than sức khỏe của mình bây giờ không tốt, cũng ghét bỏ bản thân nói mấy chuyện vô nghĩa với Tần Hành.

Có thể nói đạo lý gì với mấy đứa nhóc này chứ.

Giản Ánh An cực kỳ hung tàn, chờ thằng nhóc hoàn hồn lại liền xông lên tát Tần Hành một cái, thậm chí còn đe dọa: "Nếu cậu mách người lớn thì tôi sẽ coi thường cậu cả đời! Cậu chính là thằng hèn chỉ biết đi mách!"

Tần Hành không ngờ Giản Ánh An sẽ lao tới đánh cậu.

Cái tát này khiến mặt cậu nhóc đau rát, chưa kịp làm ầm lên đã bị một loạt câu khích tướng của Giản Ánh An đè xuống.

Tần Hành không muốn thừa nhận mình là thằng hèn.

Nhóc không hiểu thằng hèn là cái gì, nhưng đến cả trẻ con cũng hiểu đó không phải từ gì tốt đẹp.

Vậy còn chưa đủ.

Giản Ánh An chỉ vào mặt Tần Miên Miên: "Mặt em ấy bị thương rồi đấy, cậu tự cảm nhận xem có đau không?"

Tần Hành che mặt lại.

Đau.

Nhóc cúi đầu: "Em xin lỗi chị hai."

Tần Miên Miên ngây ngốc nhìn Giản Ánh An, cảm thấy chị ấy quá đẹp!

Tuy rằng người bị đánh là em trai nàng nhưng thật sự đẹp quá đi mất! Khuôn mặt nhỏ của Tần Miên Miên phiếm hồng, mọi sự chú ý của cô bé đều dồn vào Giản Ánh An, ngay cả câu xin lỗi của em trai cũng không nghe thấy.

Tần Miên Miên tủi thân nói: "Chuông gió nhỏ hư mất rồi."

Món quà đầu tiên em tặng cho chị đã hỏng rồi.

Giản Ánh An nghe thấy câu nói này liền đau lòng không chịu nổi, cảm thấy bản thân nên nhấn mạnh chuyện này hơn mới đúng.

Cô trừng mắt nhìn Tần Hành: "Còn không qua đây dỗ?"

"Ò." Tần Hành ngoan ngoãn đi tới, thằng bé thiếu chút nữa đã quỳ xuống xin tha, "Em sẽ nghĩ cách mua lại một chiếc chuông gió giống y như đúc cho chị nha..."

Cùng lắm thì quay lại nước kia mua thêm một cái thôi!

Chính vì có tiền nên Tần Hành vô cùng kiêu ngạo, tràn đầy tự tin cho rằng mua một cái giống hệt chỉ là chuyện cỏn con!

Tần Miên Miên rầu rĩ không vui: "Mua không được."

Trên đó có khắc tên của nàng, là chiếc chuông gió được đặt làm riêng cho cô bé.

Nhưng Tần Miên Miên là đứa trẻ ngoan, nàng nhớ đến món quà em trai đặc biệt tặng cho mình còn chưa mở ra nên đã mở quà, nhìn thấy bên trong là một cái ly bằng pha lê, nhỏ xinh tinh xảo.

Cái ly được làm theo hình móng vuốt mèo, vô cùng đáng yêu.

Nàng cầm cái ly lên, lập tức nhìn về phía Giản Ánh An: "Tặng cho chị."

Chị thích cái gì cũng được, em đều tặng hết cho chị.

***
Hôm qua có nhiều bạn vào ủng hộ mình vui quá trời, cảm ơn mấy bạn nhiều nha. Mình sẽ cố gắng ra chương đều. Lâu lâu mấy bạn cmt gì cũng được cho nó xôm chút ☺️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net